Xích Linh

Chương 21: PHẾ HẬU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thành Đô mấy ngày hôm nay im ắng hẳn như chứa cất một âm mưu nào đó khó phơi bày. Thật ngạc nhiên làm sao trong những ngày tháng đầy mối lo toan thế này, Hoàng thượng vẫn còn tâm trạng đi thưởng trà đạo.

Ở long Đình điện, Hoa công công chạy ào đến, mặc kệ cho những cánh đào vẫn mải miết rơi qua vạt áo.

-Hoàng thượng, hoàng thượng. Hắn khều khào không ra hơi do mất sức.

-Ngươi làm cái gì mà hoảng loạn như vậy? Diệp Thần vẫn điềm nhiên.

-Thần đã cho người điều tra, Mảnh Phong quý phi đúng là có quan hệ với lăng thị, sau này được Xuyến Chi tiên sinh nhặt về nuôi, nếu chuyện này mà phơi bày ra, chúng ta cũng khó sống.

-Ta biết hết rồi, có tin tức gì mới hơn không? Sự bình tĩnh của hắn khiến công công ngã ngửa.

-Hoàng thượng à, mấy chục năm rồi thần còn không hiểu tính ngài hay sao, đây là lúc nào rồi người còn pha mấy thứ trà này chứ, phải giải quyết nhanh gọn vụ này, nếu quý phi mà biết năm xưa chính người đã thiêu sống Mảnh Phong nhưng không thì...

Diệp Thần ngừng tay lại.

-Ngươi biết trà đạo có từ bao giờ không? Bệ hạ nhanh chóng đổi chủ đề.

-Dạ không.

-Tương truyền thì có người bảo bắt nguồn từ năm 280, miền Nam Trung Quốc, nước Ngô. Nhưng lại có ghi chép rằng thói quen này liên quan đến Phật giáo vào khoảng năm 713 đến năm 741. Đến khi về đời nhà Đường, còn mở phòng chuyên pha trà, thưởng thức trà đọc sách còn được gọi là phòng trà. Năm 780, ông Lục Vũ chuyên gia về trà của nhà Đường đã tổng kết kinh nghiệm trồng trà, làm trà và uống trà. viết cuốn sách về trà đầu tiên có tựa đề:" Kinh nghiệm về trà." Ông được người đời tôn gọi là Thánh trà"

-Người nói mấy lời này với thần làm gì chứ, thần cũng đâu hiểu gì.

-Cách sơ chế thì sao, ngươi biết không? Hoàng thượng hỏi tiếp.

-Dạ không.

-Trước tiên lá trà để phơi khô phải là lá trà khỏe, tươi không bị dập nát, trải qua một quá trình sơ chế, sao khô hạ thổ. Vì theo người Trung Hoa xưa thì ngọn trà khi được hái xuống đã tiếp nhận dương khí của trời, để cân bằng âm dương, thì trà xao khô phải được hạ thổ để nhận tinh khí của đất. Đồng nghĩa với đất trời giao hòa, âm dương cân bằng.

Riêng về nước pha trà có thể là nước giếng, nước mưa hay cả nước suối trong, nhưng người xưa thường dùng một mạch nước nhỏ từ trong lòng núi chảy ra, hay nước từ băng tuyết tan từ những cành hoa, ngọn cây nên trà pha lên có hương vị đặc biệt khác lạ

Âm và chén thường dùng là gốm sứ, có tính giữ nhiệt và đảm bảo vị tươi ngon, lưu giữ tốt nhất hương thơm của trà

Chén uống trà nên để chén loại nhỏ, chỉ vừa đủ 1-2 ngụm trà, uống trà nhâm nhi để cảm nhận hương vị của nó từ đầu lưỡi đồng thời chén trà nhỏ đủ uống để người uống được uống trà nóng"

-Hoàng thượng à... Hoa công công dường như hết chịu nổi.

-Dừng lại được rồi, bản thân ta tự có mưu sách, có một chuyện quan trọng cần xử lý ngay bây giờ đây. Diệp Thần hạ giọng.

-Chuyện gì ạ?

-Chân tướng của Tranh Tịch bị bại lộ rồi, vị mẫu nghi thiên hạ đầu tiên trong lịch sử có dính níu đến Ma Tà Đạo, phản luân, bây giờ cả thiên hạ đang lên tiếng phế truất. E là khó xử...

-Nếu chuyện này đi quá giới hạn, đỉnh điểm là chém đầu, chẳng có một bí mật nào có thể kín mãi, chắc chắn một ngày chân tướng sẽ phơi bày, không hôm nay, thì cũng hôm khác. Diệp Thần đặt cốc trà xuống bàn đá.

-Người định thế nào? Hoàng hậu dường như không biết chuyện này.

-Ngày mai lập lễ phế hậu đi, cho nàng ấy làm phi tử nhỏ, nhốt vào Đông Cung, để nguôi ngoai rồi tính tiếp. Hoàng thượng nói chẳng chút hối tiếc, phảng phất đau thương.

-Người định để nương nương chết già trong cái xó ma quỷ thế sao? Người vốn biết hoàng hậu có duyên âm, tại sao?

-Đừng nói gì nữa, bây giờ khuya rồi, để cho nàng ấy nghỉ ngơi nốt buổi cuối cùng được làm hoàng hậu đi.

Tại hạ thật cảm ơn lòng bao dung đến bi thương của người. lòng từ bi này, thần nghĩ hoàng hậu cũng không dám nhận đâu. Cuối cùng sau tất cả những gì Tranh Tịch đã hi sinh cho người, đến cuối cùng vẫn chẳng nổi một cái nhìn thương xót.

-Người coi nữ nhân như một con chó săn, thích nhốt thì nhốt, thích thả thì thả đúng không? Đường Mặc không biết từ đâu xuất hiện, Công công vội động thủ nhưng bị Diệp Thần ngăn lại.

-Ngươi theo dõi ta? Hoàng thượng đáp lại.

-Không hẳn là theo dõi, vô tình đi ngang qua, thấy ngứa tai nên ghé lại, quả thiên hạ đồn đại không sai, Hoàng thượng đúng là thật tình người, cách hành xử của người cũng thật nhân đạo, Đường Mặc thật bái phục. Hắn cúi xuống, miệng mỉm cười chẳng rõ lý do.

-Ta có chủ đích của ta, ngươi không cần bận tâm.

Rốt cuộc chủ đích, âm mưu mà người mang đến là gì vậy? Dàn đan thế trận có vẻ vất vả cho người rồi hoàng thượng, nhưng tại hạ thấy người hơi rảnh rỗi, nếu người thật lòng yêu hoàng hậu, thì đã chẳng cất công nhưng nói gì thì nói, người cũng là đế quân vương trị vì thiên hạ lại vì thiên hạ mà chẳng yên tâm là sao? Tất cả vì người không có chủ kiến riêng hay vì đa nghi vốn thói thường tình?

Ở Ngọc Đình điện,

Đêm nay hoàng hậu lại khó ngủ, có lẽ vì mưa đã to lắm rồi, có cả chớp nữa, thỉnh thoảng làm nương nương giật mình hoảng sợ. Tiếng mưa đang rào rạc từng hạt tròn nguyên trên mái hiên, cứ từ từ mà rơi xuống một cách vội vã. Ngoài tấm song cửa, đôi ba cơn gió heo hút chẳng tung tích xô đến, chườn nhẹ qua mặt người mĩ nhân đang ngắm mưa ngoài cửa sổ. Người đang nghĩ gì vậy? Người đang giấu gì vậy? Kể thần nghe được không? Đã khuya rồi sao người còn chưa ngủ? Chẳng lẽ nương nương đang cảm thấy mưa và mình chung một số phận hay sao?

-Đã canh Ba rồi, người vẫn chưa ngủ được sao, hôm nay mưa to quá, em lại sợ hoàng hậu có chuyện nên không dám ngủ. A Giang nhẹ nhàng mang áo khoác lông khoác lên người Tranh Tịch.

-Cảm ơn em, ta có dự cảm không lành, mai có lẽ cũng mưa không ngớt, mỗi khi có mưa to, ắt có chuyện xấu.

-Người đừng nghĩ lung tung, chúng ta đã đi đến tận đây rồi, như thế nào cũng phải đi đến cùng, học cách chấp nhận và buông bỏ những thứ không còn thuộc về mình, năm xưa chẳng có mĩ nhân nào sống yên ổn khi gia nhập Ma Tà Đạo cả, công chúa Thủy Trân ra thế kia cũng là vì chế độ độc tài của hoàng cung, sự thống trị với những tư tưởng lạc hậu của lãnh chúa, vẫn còn reo rắc đến ngày nay... A Giang như sắp khóc.

-Ta sợ, rồi một ngày mình sẽ như công chúa, chẳng phân định được đúng sai nữa, ta sợ mình sẽ tàn ác, cầm kiếm quen tay...

-Thời gian làm con người lớn lên, cuộc sống làm chúng ta thay đổi hình dạng, tính chất, chẳng ai sống ở cái Thành Đô hoa lệ, xây đắp từ những bãi tha ma mà vẫn giữ nguyên hình được đâu nương nương, nhưng em quyết rồi, dù có chuyện gì đi nữa, em vẫn sẽ theo người, bỏ mạng cũng được, chỉ cần người còn sống.

-Ngươi bị làm sao vậy? Chưa đi đến đâu đã ăn nói lung tung rồi, dù ta có đi đâu, cũng không để lại em cho cái hoàng cung này trông coi đâu.

-Tuy hầu hạ người nhiều lúc có hơi khó chiều, thỉnh thoảng cũng hay gây sự, nhưng quen rồi, chắc chắn sẽ không ai vừa được lòng người như em đâu. A Giang đã khóc từ bao giờ.

-Được, được, ngươi tốt nhất, A Giang của Tịch gia chúng ta là tốt nhất. Tranh Tịch cố gắng an ủi đôi mắt nàng cũng ướm đỏ từ lúc nào.

Sáng hôm sau, thời khắc quyết định cũng đã đến.

-Nương nương, hôm nay hoàng thượng cho gọi người lên triều đình khẩn, người mau mau chuẩn bị đi đi.

-Họp khẩn sao? Tranh Tịch cảm thấy không lành, chưa gì lồng ngực cô đã thấy nhói nhói.

-Vâng, cũng không hiểu làm sao cho gọi gấp như thế, chẳng nói trước một lời.

...

Hoàng hậu mặc chiếc váy đỏ ưa thích, kéo tà váy choãi xuống, bước chậm rãi lên bậc cầu thang trơn do mưa ướt, hôm nay là ngày không đẹp trời, sương mù giăng tỏa khắp trần ai, mưa lạnh lẽo xô vào con tim bão táp nhưng nỗi lo không ai thấu.

Mọi người, bao gồm các quan thần triều đình, các vị phi tử, quý phi, tông chủ của tứ hải bát hoang họp lại, và tất cả như nhằm riêng cho Tranh Tịch.

-Thần thiếp bái kiến hoàng thượng, các vị đại nhân, tiên sinh. Nàng quý xuống, đập đầu xuống đất lạnh.

Khuôn mặt hoàng thượng chẳng chút vội vã, bình thản đến mức khiến người đối diện bỗng dưng thấy sợ hãi.

Một lúc sau, Diệp Vấn đại vương cùng Đường Mặc, Diễn Mịch cũng bước vào, vẻ mặt như không hiểu chuyện gì xảy ra, diễn giỏi thật.

-Bái kiến các vị trưởng bối, ca ca, đại tẩu. Đại vương dở giọng ngoan ngoãn.

-Nếu mọi người đã có mặt đầy đủ, thì ta xin thay mặt hoàng thượng thông báo một việc hệ trọng: Có nhắm mắt chết ta cũng không thể tin được, hoàng hậu lại cấu kết với Ma Tà Đạo để mưu phản, gây hại cho chúng sinh, đây không xứng đáng trở thành một vị mẫu nghi thiên hạ, không xứng đáng được đời sau tôn thờ, nhớ đến. Theo luận cũ đáng lẽ ra Hoàng hậu phải bị tử hình, nhưng vì hoàng thượng bao dung trọng nghĩa vợ chồng mấy năm, nên đã tha thứ, nhốt vào Đông Cung, ngày ra khi nào, không ai đoán trước được, ngay lập tức tuyên bố phế hậu, từ bây giờ hoàng hậu của triều đại này sẽ không còn ghi sử người nữ tử phản bội tên Tranh Tịch nữa. Côn tông chủ nói rõng rạc, thoải mái bôi tro chắt trấu lên mặt mĩ nữ giàu lòng tự trọng những gì bỉ ổi nhất, tất cả những con người khi nghe thấy đều trở mặt, có người thì sốc không thốt ra câu, chân không vững, có người thì chửi rủa.

Riêng hoàng thượng vẫn vẻ mặt đó, đầy bình an, an yên, một chút đau thương cũng chẳng nổi một giọt.

-Khá khen cho Tranh Tịch hoàng hậu, người diễn giỏi thật đấy. Nhàn quý phi có cơ hội bỉ báng nương nương, đúng là chẳng cần tốn công, cũng tự có cơ hội hành hạ tinh thần người khác.

Lúc này, A Giang chỉ biết ôm chặt lấy tay nương nương, cô bắt đầu khóc, chưa đầy một phút sau, lệ đã tròn một mặt, riêng Tranh Tịch, nàng chỉ đỏ đỏ một chút, nhưng không khóc, mãi mãi và mãi mãi nàng không cho phép mình được khóc trước những loại người đầy chó má này.

Cao Tề khi nghe thánh chỉ, cũng không khỏi ức chế, từ lâu mối quân hệ giữa Ma Tà Đạo và hoàng cung đã chẳng tốt đẹp gì, bây giờ tông chủ còn bị phế hậu trong nhục nhã trước hàng vạn người như một sự công khai đầy khốn nạn, hỏi xem có còn là con người nữa không, hắn nắm chặt cú đấm lại, cây kiếm cũng bắt đầu rung rung. Chỉ riêng Tranh Tịch, cô chỉ lắc đầu, ra hiệu đừng làm gì cả trong đau đớn, chiếc châm cài nàng mua được dưới kinh thành hôm hoa đăng cùng hoàng thượng ấy, vội rơi xuống sàn vỡ tan tành, chứng tỏ có điều gì đó chẳng lành xảy đến...

-Nhàn Phi nàng không cần quá vui mừng như vậy, có chết nàng cũng không đến được chức hoàng hậu đâu, vì Mảnh Phong sẽ thay thế Tranh Tịch, trở thành người xứng đáng nhất. Diệp Thần chưa bao giờ tuyệt tình như lúc này.

Mảnh Phong quý phi khi nghe được cũng quỳ xuống, ra hiệu không thể được, làm sao có thể tin được, hai tỷ muội dìu dắt nhau lên đến hoàng cung, đều là người thân thuộc của Xuyến Chi tiên sinh, thế mà trong lúc hoạn nạn, một người bị phế, còn một người nạp chức, có thấy bi uất không cơ chứ? Rồi mai này biết ăn nói như thế nào với nhau đây?

-Hoàng thượng, thần thiếp thật sự không phù hợp. Mảnh Phong quỳ xuống, đầu đập sàn không biết bao nhiêu lần, đến mức sưng thành cục.

Diệp Thần vội nhẹ nhàng đi xuống bậc thang, đến chỗ ái phi, mà đỡ nàng dậy, mang ánh mắt trăng gió mà gặp nhau.

-Nàng không phải lo, rồi dần dần sẽ phù hợp.

Tất cả đồ về phía Mảnh Phong hoàng hậu mà quên đi sự xuất hiện của người hoàng hậu cũ-Tranh Tịch, nàng cũng đã quỳ gần hết một canh giờ, đầu vẫn chạm đất, bật cả máu nhỏ trên trán, nhưng chẳng đổi lấy được một cái ân cần của hoàng thượng, một lời thương hại cũng chẳng vui lòng mà mở ra.

Ngay lúc này, Đường Mặc định ra đưa hoàng hậu đi, nhưng Diễn Mịch kéo tay lại.

-Huynh mà đi, thì coi như mất nguyên hai cái chân luôn đấy, dù gì mọi chuyện cũng đã thành ra thế này rồi, đại vương còn bất lực, kẻ hèn mọn như chúng ta có thể làm gì được đây? Cô ta nói những câu nói thật đến đau lòng.

Tất cả đều rời đi, chẳng ai mảy may đến kẻ bị phế nữa, đến những nô tì như A Mai, A Mỹ cũng chẳng dám mà lại gần nữa rồi, họ bắt nương nương phải quỳ dưới mưa hết một nén nhang, một lũ chó săn nghe theo lệnh đầy tráo trở, lúc người còn là hoàng hậu, thì tôn kính lấy lòng, giờ bị phế rồi lại lộ bộ mặt thật đầy khốn nạn.

-Nương nương, người có ổn không? A Giang nắm lấy bàn tay người đang đông cứng.

-Đừng gọi ta là nương nương nữa, cái tên đó không xứng. Tranh Tịch không nở một nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào trong điện trống, nhìn lên chiếc ghế bào của hoàng thượng mà liên tưởng Diệp Thần đang ngồi sừng sững ở đấy, tay cô chống mạnh xuống lớp đất mỏng, mảnh thủy tinh được dải dưới đó, và người được ân sủng đến nỗi phải quỳ lên nó, rách da rách thịt, nhưng nương nương không khóc, có lẽ cái tên Hoàng hậu đã không còn phù hợp với nàng nữa rồi, nhưng đương nhiên vị trí của nàng trong lòng một số người cũng tôn kính như cái tên kiêu ngạo Tranh Tịch hoàng hậu giá đáo.

Bây giờ chúng thần phải gọi người là gì mới phải phép đây, Tranh Tịch?

Tranh Tịch dường như không chống cự được nữa, bàn tay đông cứng, đôi môi tái mép lại, mái tóc ướt sũng, cả bộ y phục như bị gột rửa, đầu gối dính mảnh sành khiến tà váy rách ra, đang rì máu nhưng bị màu đỏ vốn cõ của trang phục che mờ đi, cũng vì thế mà nương nương chọn nó để đi đến đây.

Phía sa cổng thành, Mảnh Phong hoàng hậu mới cầm ô, nàng cũng đang khóc, vội vàng đi đến chỗ người.

-Tranh Tịch tỷ tỷ. Nàng gọi to tên người dưới mưa.

A Tịch quay lại, vẫn là bóng dáng đó, muội muội mà người quan tâm, bảo vệ vô điều kiện, người thay thế Xuân Hoa từ khi cô mất đi.

-Muội muội, có lẽ trong thời gian này, ta chẳng thể gặp được muội nữa, giữ gìn sức khỏe, bảo trọng. Tranh Tịch chai lì đến nỗi không rơi một cọng nước mắt, đấy là điều khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

-Tất cả là do muội, tại muội đã xuất hiện và cướp đi những thứ vốn thuộc về tỉ. Mảnh Phong yếu đuối, hạ ô xuống hứng màn mưa mát lạnh, cô gào khóc như một đứa trẻ, ôm chầm lấy tỷ tỷ nuôi, không muốn rời xa, không muốn chia ly, không muốn tranh đấu, cô không muốn như thế.

-Mảnh Phong hoàng hậu nhớ phải ngoan, sau này không có tỷ tỷ phải tự lực cánh sinh, chăm lo cho hoàng cung và hoàng thượng giúp ta, nhớ chưa?

Hai vị hoàng cung cũ và mới ôm chầm lấy nhau trong một dòng lịch sử, rồi vội biến mất hóa vào hư không.

-Người nghĩ gì khi không gϊếŧ Tranh Tịch hoàng hậu vậy? Đến một ngày ả ta sẽ là mối họa lớn. Côn tông chủ bàn bạc với hoàng thượng một số chuyện trước khi về Cảnh Địa Thiên.

-Tông chủ yên tâm, sống chết có số, chúng ta không cản được đâu, chiến tranh là việc sớm muội, ta khuyên chân thành, người nên chuẩn bị tâm lý sớm, không sẽ khiến người thất vọng đấy. Diệp Thần tiến sát lại, nhìn đối phương bằng đôi mắt long lanh, đầy ẩn ý.

Côn tông chủ tái mặt vội rời đi.

Đêm ấy, lần thứ hai hoàng hậu ở chỗ ngủ cũ-Đông Cung, thiếu thốn đủ đường, mưa hắt vào cánh cửa sổ bằng mộc heo hút, lạnh giá, thỉnh thoảng lại mơ gặp ác mộng, mấy tỷ tỷ tiền bối đã chết già ở đây không thể xiêu thoát về hỏi thăm. Chăn đắm cho hai người quả thực không đủ ấm.

-Người có đói không? Em đi làm chút điềm tâm. A Giang thấy nương nương không ngủ được.

-Ở đây khác gì ngoại ô của hoàng cung cơ chứ, làm gì có phòng bếp riêng và làm điềm tâm.

-Hôm nay cơm canh rõ ràng là không đủ với người, em phải đi bảo đầu bếp. A Giang có vẻ ức chế.

-Đừng làm càn, đừng gây thêm rắc rối gì nữa, ta đủ mệt rồi. Hoàng hậu mang đầu gối thâm tím đen lại đi ra ngoài hiên ngắm chút mưa, thậm chí tắm mưa cũng chẳng sao cả.

-Nương nương, chân người đã đỡ chưa? Cần bôi thuốc không? Đường Mặc từ trên chiếc cây cổ thụ đối diện phía Đông Cung hạ xuống.

-Ngươi đến đây làm gì?

-Đến đưa thuốc và một lá thư mà Cao Tề muốn gửi cho người.

Mở lá thư ra, có dòng chữ bị nước mưa hoen ố: Mong nương nương cẩn trọng, trong Đông Cung không đơn giản, ta sẽ nhanh chóng đưa người thoát khỏi ra chốn địa ngục ấy.

-Cảm ơn ngươi, Đường Mặc. Hoàng hậu cười.

-Tại sao người chưa đi ngủ?

-Mơ thấy ác mộng.

-Đêm nay ta sẽ ngủ ở trên cây này, nếu người có bị làm sao, thì ít ra cũng có ta ở đây, nơi này không canh gác nghiêm ngặt, có nhiều mối đe dọa.

-Ai sai ngươi đến đây vậy? Nàng hiếu kì.

-Người không cần quan tâm đâu, chỉ cần ngủ thật ngon là được.

-Có ngươi thì ta yên tâm rồi. Tranh Tịch nở một nụ cười đau đớn. Nàng đang muốn khóc khi nghĩ lại hình tượng thảm bại của bản thân , nhưng vì lý do nào đó mà kìm lại. Cảm giác muốn khóc nhưng ép không cho nước mắt chảy ra thì thật là bi uất mà, có lẽ thân xác cô gái này đã bị dày xéo nhiều đến độ nào đây...

Đường Mặc, hắn cũng muốn khóc, nhưng không biết vì lý do gì mà không muốn nữa, có lẽ vì nương nương còn ở đấy...

Bên phía cổng Đông Dung, hoàng thượng một thân đội ô đi đến đấy, người đừng trước cửa, không còn mặt mũi nào để vào, cũng không muốn vào rồi gây khó xử cho nương nương, cứ đứng thẫn thờ ở đấy, mà ngắm màn mưa rơi mỏng.

Người khi yêu lạ thật đấy, độc ác, nhẫn tâm thật, hắn thừa hiểu mình đang nghĩ gì, mình dành tình cảm cho ai, nhưng mãi mãi không muốn biểu lộ ra, chẳng phải vì sĩ diện đâu, chẳng cần một tình yêu ghi vào thiên cổ sử sách, vượt thời gian hay thời đại, không khoa trương, giữ kín trong tâm mình, làm tất cả mọi thứ mà được trả bằng sự bình yên của người mình yêu, thì chết cũng làm được. Dù bị hiểu lầm là một con người đầy tâm cơ tâm địa, một người phản bội, và vô tình như nước, thật ra với hắn cũng chẳng còn quan trọng nữa. Yêu mà cứ nghĩ đến cái danh dự cao ngút trời thì chuyện tình đấy chẳng đi được đến đâu đâu...

Vào một buổi sáng trong veo, có phần quang ráo hơn một chút. Nhưng vẫn hơi mưa, cành đào rụng đầy một góc sân, quét chẳng kịp, nhẹ như bông, long lanh trong gió cuối vụ xuân.

-Cuối mùa rồi mà hoa rơi không ngớt. Nàng thủ thỉ.

-Chắc tại nó còn lưu luyến một thứ gì đó nên mới cố gắng rơi từng cánh cuối cùng đấy ạ. A Giang xen vào suy nghĩ đó.

-Chúng ta đã ở đây được bao nhiêu lâu rồi, A Giang?

-Dạ, bẩm gần 2 tháng rồi ạ.

-Nhanh thật đấy, Đông Cung với những kẻ chưa bao giờ đến thì thật khô khan, lạnh lẽo, một khi đã đến rồi, thì thương nhớ biết bao nhiêu...

-Mấy tuần trước, người ta vừa làm lễ cưới cho Hoàng thượng và Mảnh Phong hoàng hậu, em vừa đi thám thính được.

Nói đến đây, Tranh Tịch vội buồn buồn, còn nhớ vào hôm đó, người cũng làm lễ cưới, đến nửa đường, bỏ khăn đỏ ra và chạy trốn từ chối động phòng rồi bị nhốt vào Đông Cung, thời gian nhanh thật.

-Bấy lâu nay, ta cũng gây không ít rắc rối cho Diệp Thần, đã đến lúc để hắn nghỉ ngơi được rồi... Nàng nghĩ bụng.

-Nương nương à, người nhìn xem, có con chó hoang từ đâu chạy đến này. A Giang kêu lên.

Đó là một con chó có bộ lông màu trắng muốt mượt mà, đôi mắt sâu thẳm mà trong lành, có chút giống Diệp Thần, có vẻ rất ngoan ngoãn, mà hơi nghịch ngợm.

Tranh Tịch vừa nhìn đã thấy yêu mến, nàng rất thích động vật, nó vội sà vào lòng, ngủ ngoan ngay tức khắc.

-Con chó này có vẻ rất dễ chăm, đặt tên là gì bây giờ ạ?

-Vì nó có màu trắng nên Bạch Bạch đi.

-Được, bây giờ em sẽ là Bạch Bạch. A Giang tươi cười vui vẻ. Sau 2 tháng vừa qua, bây giờ mới là lúc Tranh Tịch thật sự vui vẻ.

Và Bạch Bạch là do hoàng thượng mang đến giải sầu giúp nương nương. Thật ra tấm chân tình của người dành cho Tranh Tịch chưa bao giờ cạn. Nhưng lại quen thói giấu diếm.

Cánh cửa cổng phát ra tiếng động, hình như có người đến thăm.

Ngó ra ngoài khe cửa hậu, có mấy lỗ trống bị đục từ trước, tránh ai phát hiện ra, Mảnh Phong đã đi đến Đông Cung.

-Tỷ tỷ. Mới thấy bóng dáng Tranh Tịch, cô đã thất thần vui sướng.

-Mảnh Phong, dạo này muội ổn không? Nương nương cũng vội chạy đến.

-Hôm nay ta có một việc vô cùng quan trọng muốn nói cho tỷ nghe. Có vẻ Mảnh Phong rất hạnh phúc.

-Sao vậy?

-Ta có thai rồi, thái y cũng vừa mới phát hiện xong, cả hoàng cung đều biết rồi, chỉ riêng tỷ chưa được nghe, nên ta đích thân đến thông báo, vài hôm nữa, sẽ chẳng thể đến đây được vì phải dưỡng thai nên ta đến trước.

-Thật sao? Chúc mừng muội, nhất định phải sinh đứa bé ra đời, cẩn thận Nhàn quý phi có động thái gì không tốt, nàng ta sẽ uất không chịu được mất. Tranh Tịch cũng bất ngờ mừng rỡ, nhưng trong cái vui đó, nàng cũng hơi buồn nhưng chẳng dám nói, đành giấu vào trong.

-Đương nhiên rồi, ta sẽ bảo vệ nó thật tốt, dạo này tỷ gầy rồi, ta có mang một chút điềm tâm, lá trà hoàng thượng làm, ta trộm đấy, cho tỷ một chút, khi rảnh pha uống. Dạo này trong cung rất ổn thỏa, chờ ta sinh đứa bé này ra, thi thoảng ta sẽ nói với hoàng thượng về việc của tỷ, tỷ sẽ thoát khỏi chốn Đông Cung âm u này sớm thôi. Mảnh Phong nắm chặt tay nương nương.

-Cảm ơn muội, vất vả cho muội rồi, nhưng ta sẽ không quay lại hoàng cung đâu, ta sẽ thoát khỏi đây, và sống một cuộc sống bình thường, muội nhớ phải hạnh phúc và chăm sóc đứa bé thật tốt.

-Được, ta tin vào quyết định của tỷ, muộn rồi, ta phải về nhanh tránh bị phát hiện, nhớ giữ gìn sức khỏe.

Nói xong, Mảnh Phong cũng vội mà biến mất.

-Ông trời có thật bất công quá không? Người ở chung với hoàng thượng 2 năm mà cô ta mới được 2 tháng sao đã có long thái rồi. A Giang hụt hẫng.

-Em bị dở sao? Có thai là chuyện vui, đừng nói những lời không vui để trù ẻo người ta nữa. Mau lại đây ăn điểm tâm đi.

-Không đâu, đồ của người, em không dám...

Sau khi ăn xong, đột nhiên Tranh Tịch bị đau bụng dữ dội.

-liệu có phải Mảnh Phong đã làm gì với đồ ăn rồi không? A Giang vội lo lắng, tức tốc tìm đại phu.

Xem xét một lúc.

-Đồ ăn mất vệ sinh, được chế biến không cẩn thận, nên người bị đau bụng, cũng may là ăn ít, khó mà lường trước được. Nương nương nghỉ ngơi đi.

-Đừng gọi ta bằng nương nương. Tranh Tịch cố gắng nói, một tay ôm bụng.

-Sao lại vậy được, tuy Phong hoàng hậu có long thai nhưng những ngày tháng này, hoàng thượng vẫn luôn nhớ về người, thỉnh thoảng nô tài lại thấy, hoàng thượng đứng trước cửa Đông Cung rồi lại đi về không rõ lý do.

Nói đến đây, Tranh Tịch chưa gì đã mau nước mắt. Nhưng cũng chẳng đáng để nàng bận tâm. Bạch Bạch liên tục quẫy đuôi, khiến cho chủ nhân cũng không nỡ buồn.

Khi A Giang đi tiễn Trạch Thái y.

-Thật ra bản thân ta là người đại phu, không thể giấu giếm bệnh tình của nương nương, nhưng ta phải nói riêng cho cô biết, ta vừa phát hiện ra, nương nương vốn bị vô sinh, mãi mãi không thể có khả năng sinh nở.

Khi thái y đã đi xa, A Giang cũng thất thần ngồi xụp xuống một góc, liệu hoàng hậu đã biết chuyện này chưa? Người biết mà tỏ ra không biết hay thật sự không chú ý đến? Có lẽ cuộc đời này, người chỉ dâng mình cho đại cục, chỉ vĩnh viễn không thể có cơ hội làm mẹ. Nhìn đôi mắt lao xao của Tranh Tịch khi nghe tin Mảnh Phong có thai cũng biết ao ước đấy trong cô lớn đến nhường nào rồi... Tại sao có người được ông trời cho quá nhiều thứ, còn có người bị ông trời lấy mất đi quá nhiều thứ và mang nó tặng miễn phí cho kẻ không xứng đáng?

...

-A Giang, sao ta không thấy Bạch Bạch đâu vậy? Một buổi sáng Tranh Tịch dạo quanh sân cung.

-Nương nương. A Giang mang vẻ mặt hốt hoảng, có chút đau buồn.

-Lại có chuyện gì?

-Hôm trước nô tì không trông coi cẩn thận để Bạch Bạch chạy vào cung, mà Phong hoàng hậu còn bị dị ứng với chó nên hoàng thượng đã sai người đem nó đi thiêu sống rồi ạ.

-Cái gì? Chỉ là một con chó vô tình mà cũng đến mức đêm thiêu sống, thì không biết chúng ta còn bị hành hạ đến mức độ nào nữa đây. Hoàng hậu trợn trừng mắt, nàng không dám, nắm chặt tay vào cột, giống như đang cố gắng kìm nén cơn tức giận vào người.

-Hôm nay ngươi xuống kinh thành tìm tung tích của Cao Tề cho ta, không thể chịu đựng ở đây thêm một khắc nào nữa, thật kinh tởm.

-Tuân lệnh nương nương.

...

Long Đình điện,k

-Bẩm hoàng thượng, Lăng thị đã biết chuyện Phong hoàng hậu rồi, Lăng Quan Nhạ nói rằng Mảnh Phong nương nương chính là nữ đế vương duy nhất của dòng tộc, mà một khi đã bước chân lên vị trí hoàng hậu thì làm sao mà đòi quyền thừa kế tài sản? Đúng là ngậm máu phun người, việc Mảnh Phong một bước lên tiên đã giúp lăng thị không ít chuyện, bây giờ còn đòi trao trả nữ vương, thì không thể chấp nhận được, e rằng chúng ta không ra tay, bọn chúng sẽ không biết điều, được thế dựa dẫm, đè đầu cưỡi cổ. Hoa công công ghé sát tai Diệp Thần.

-Ta thấy ngươi lo nhiều rồi, để xem can đảm của họ thế nào, bao nhiêu người đã ngã xuống tay ta, bây giờ thêm lăng thị cũng chẳng thành vấn đề.

...

Cũng trong ngày hôm đó, hoàng thượng đến gặp mặt riêng với lăng Quan Nhạ.

-Thần bái kiến bệ hạ.

-Đã bao nhiêu năm rồi, chẳng có cơ duyên nói chuyện với nhau. Diệp Thần cầm chén rượu lên, cười.

-Về việc của Phong hoàng hậu, người quyết định thế nào rồi? Quan Nhạ nói tiếp.

-Tông chủ à, việc ta cho con gái người một bước lên tiên vốn để tránh rắc rối, nhưng không có nghĩa ta sợ rắc rối, mà rắc rối đến một tay ta cũng xử lý được, người nghĩ mình là ai mà có thể đấu lại với ta? Cho Mảnh Phong lên hoàng hậu được, thì đương nhiên thừa sức để cho người khác vào vị trí ấy. Mong tông chủ bớt kiêu ngạo đi, việc phế hậu không phải ta làm vì sợ thiên hạ, mà muốn thiên hạ phải sợ ta. Hắn nhìn chằm chằm với tên Quan Nhạ đang ngồi dưới ghế.

Khuôn mặt tông chủ bỗng chốc đỏ bừng lên, không nói được gì.

Khi ra về,

-Bệ hạ định xử lý việc Phong hoàng hậu như thế nào?

-Chờ nàng ta sinh đứa bé ra rồi tính.

-Dù gì cũng là một người mẹ, gϊếŧ nàng ấy có vẻ hơi ác. Công công lo sợ.

-Nếu cứ bao dung như ngươi, thì ta cũng chẳng còn chỗ mà ngồi lên vị trí đế quân vương sư của thiên hạ rồi, Hoa công công ạ, nếu không ra tay sớm, thì sẽ gây ra mối họa lớn.

-Tuân lệnh.

Ở kinh thành, bây giờ đang hiu hắt từng sợi mưa mỏng tanh cuốn theo chiều gió, bay nghiêng ngả, A Giang hẹn gặp Cao Tề ở một hẻm nhỏ.

-Tông chủ, nương nương có lá thư muốn trao cho người.

Hắn ta gật đầu, đồng ý.

-Tối nay, trước cửa Đông Cung, ngươi về cùng nương nương chuẩn bị đi.

-Tuân lệnh, không gặp không về.

...

Đêm hôm ấy, Tranh Tịch, A Giang cùng nhau thoát ra khỏi Đông Cung trong đêm tối, sương bao trùm từng rặng đào đã trút hết lá.

Xe ngựa lăn bánh trong đêm tối, việc hoàng hậu cũ trốn ra khỏi ngục khiến cho thiên hạ khuynh đảo, đàm tiếu, chỉ riêng Diệp Thần vẫn chẳng chút lo lắng.

-Nhỡ may nương nương có chuyện gì?

-Yên tâm, nàng ấy sẽ không sao đâu. Hoàng thượng như đã đoán trước một điều gì đó.

Bây giờ đã không còn cái tên Tranh Tịch hoàng hậu, mà thay vào đó là Bất Nhiễm đại nhân. Chúng ta nên thay đổi cách xưng hô của mình. Bất Nhiễm đeo mặt nạ, vào sâu trong địa bàn của Ma Tà Đạo ở kinh thành, vội nhìn thấy ngay Đông Phong.

-Sao ngươi lại có mặt ở đây? Đại nhân hỏi.

-Chẳng phải người đã nói với ta ở Quỷ Đạo Thành: Ai sẽ chịu trách nhiệm cho Ma Tà Đạo sao? Ta sẽ thay Phượng Ẩn trở thành quân sư của nơi này. Hắn lên tiếng.

-Ngươi chắc chưa?

-Ta chắc chắn, thần bái kiến nữ đế vương.

-Bắt đầu hành động đi, từ bây giờ, hoàng cung chính là nơi chúng ta cần phòng bị, học cách gϊếŧ người không tanh. Bất Nhiễm cười nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý lạ lùng.

-Tuân lệnh, đế vương. Cả căn phòng như rung động.

Hôm đó mưa rơi nhẹ, chắc hẳn Thành Đô phải mưa thêm dài dài đây...