Xin Chào Ác Quỷ

Chương 47: - Thi đấu (1)

Bầu không khí căng thẳng, Thiên Ân đứng giữa một đám Vampire đang hừng hực ý chí chiến đấu. Ai nấy đều muốn tiến lên đánh với cậu.

Các bạn đang thắc mắc tại sao lại có hoàn cảnh như vậy, thế thì phải quay lại vài tiếng trước.

---Biệt thự Ân gia 7 giờ sáng---

Ngoài sân, con rắn màu hồng hồng đang nằm phơi nắng một cách nhàn nhã, đúng là chủ nào tớ lấy, bên cạnh nó Thiên Ân cũng lười biếng nằm bẹp xuống bàn, lười vận động.

"Cậu muốn đến quân đội Vampire tham quan không"

Bỗng Arthur xuất hiện phía sau Thiên Ân từ lúc nào, cất lời mời.

Anh biết Thiên Ân rất hiếu kỳ với quân đội của Vampire, mà Erik cũng không cấm cậu đến đó, nên Arthur mới đưa ra lời mời như vậy.

Nghe thấy vậy, một người một rắn đều ngẩng đầu lên nhìn Arthur, cảnh tượng đó hết sức kỳ cục (0.0). Ánh mắt Thiên Ân lấp lánh như thấy được ánh sáng nơi cuối con đường, còn con rắn màu hồng thì bất mãn, có để cho lão nương làm một con rắn lười biếng có được không.

Cứ như vậy một người một rắn được đưa đến căn cứ quân đội Vampire.

Ngồi trên xe việt dã chạy trên con đường ra khỏi thành phố, hai bên đều là đồi núi trập trùng, khung cảnh hết sức đẹp đẽ. Tâm trạng của Thiên Ân không khỏi càng rạo rực hơn, lần đầu cậu được đến quân doanh của Vampire không kích động mới là lạ đấy.

Xe chạy sâu vào bên trong ngọn đồi phía ngoại ô thành phố. Đây là ngọn đồi hết sức bình thường như bao ngọn đồi khác, Thiên Ân nghe nói, núi này còn được rất nhiều lớp học đến cắm trại qua đêm nữa. Thật không ngờ căn cứ của Vampire lại xây dựng ngay trên đây. Đúng với câu nói nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.

Sau khi đi qua mấy tán cây rậm rạp xe dần chạy vào trên trong, Thiên Ân tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, xe của cậu đi đâm xuyên qua mấy cái cây mà vẫn lành lặn đi tiếp như thường.

"Đây là thuật che mắt của chúng tôi với con người, không phải Vampire thì không qua được"

Được rồi, cậu được trải nghiệm cảm nhận trong phim 3D một cách hết sức chân thật. Con rắn hồng hồng giờ mới thấy có chút hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt. Mấy khi mới được trải nghiệm cảm giác đi xuyên qua cây như vậy chứ.

Đi vào căn cứ phải qua một cửa kiểm soát an ninh, Thiên Ân nhàn nhã ngồi tựa vào ghế sau xe, như cán bộ cấp cao đi khảo sát dân tình.

Mấy Vampire ngửi thấy mùi của con người đồng loạt nhìn qua phía chiếc xe của Thiên Ân. Sao cậu cảm thấy mình như động vật quý hiếm được người ta tham quan vậy.

Sau khi bước xuống xe bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ bắn về phía Thiên Ân, có cả coi thường cùng thèm khát nữa. Thiên Ân cười lạnh lướt qua những người đó đi vào trong căn cứ.

Nếu nhìn bề ngoài quân doanh của Vampire cũng như quân đội chính phủ chỉ khác là sức mạnh và bài tập không giống nhau thôi.

"Tôi đưa cậu đi xem đấu luyện"

Arthur dẫn Thiên Ân ngồi vào trong phòng quan sát. Tất cả các bài đấu luyện giữa các Vampire đều vô cùng kích thích. Thiên Ân cũng được Erik chỉ điểm rất nhiều nên việc quan sát trận đấu nhanh như vũ bão của mấy sinh vật này cũng dễ dàng với cậu.

Cả một buổi ngồi quan sát hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, Thiên Ân không khỏi cảm thấy kích thích, bị lây nhiễm không khí nơi đây Sakura cũng lên tinh thần hào hứng hóng chuyện bên cạnh Thiên Ân, vừa xem vừa nghe Arthur phân tích chiến thuật. Qua buổi hôm nay Thiên Ân đã nhìn Arthur bằng một ánh mắt khác, anh ta không phải người "cà lơ phất phơ" chạy việc như trước mà chính là một quân sư đúng nghĩa. Arthur mà biết từ trước đến nay ấn tượng của Thiên Ân về anh là một tên chạy việc thì chắc anh sẽ tức chết mất.

Khi Thiên Ân cùng Arthur đang hào hứng thảo luận vấn đề tập luyện của vampire thì một huấn luyện viên chạy đến nói gì đó với Arthur, anh hơi cau mày rồi bảo Thiên Ân tự lo cho mình một lúc anh sẽ quay lại, ngay sau đó anh ta biến mất nhanh như một cơn gió.

Nhìn thấy bảo mẫu đã rời đi, Thiên Ân nhìn qua con rắn của mình, không biết từ lúc nào Sakura đã bò ra khỏi phòng, xuống dưới sân luyện tập, Thiên Ân lắc đầu đành phải đi đến chỗ con rắn Hồng Hồng thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình kia.

Thiên Ân bước xuống sân quyết đấu, rất nhiều Vampire đang tập luyện đều dừng lại quay qua nhìn cậu. Nếu không phải những binh lính này đều được huấn luyện nghiêm khắc về việc kiềm chết với mùi máu thì cậu đã bị cả đám Vampire này xâu xé rồi.

"Cậu là ai"

Cuối cùng một Vampire không chịu nổi nữa hất cằm, ánh mắt chim ưng đăm đăm nhìn cậu.

"Một con người nhỏ bé, mau trở về đi, nơi đây không phải chỗ để cậu chơi đâu"

Nhận thấy ánh mắt khinh thường của những kẻ khác, Thiên Ân cũng không tỏ ra khó chịu gì. Từ lúc cậu quyết định đứng bên cạnh Erik cậu cũng đã biết mấy Vampire này luôn nghĩ cậu yếu đuối, dễ bắt lại, không xứng đáng được đứng cạnh Vampire bọn họ.

Khi biết đội quân của mình đã có giao ước với con người rất nhiều Vampire tỏ ra bất mãn với điều đó. Con người không xứng đáng đứng cạnh họ, đồ ăn thì cần yên phận làm đồ ăn được rồi, bày đặt chiến đấu nữa chứ. Nhìn cậu nhóc miệng còn hơi sữa xuất hiện tại quân doanh của mình lần này, sự kinh thường của Vampire với con người càng được nhân lên nhiều hơn. Đúng là bọn công tử bột chỉ biết ngồi trong nhà chỉ tay năm ngón, nhìn người cậu ta là biết, chắc chắn cũng chỉ có thể làm ấm giường mà thôi.

Thiên Ân cũng đoán được phần nào suy nghĩ của những người ở đây. Ánh mắt cậu lạnh đi vài phần.

"Muốn đấu thì bước ra"

Một câu nói đủ khí chất cất nên, Thiên Ân quét mắt quanh những Vampire ở đây. Nếu đã vậy dùng thực lực để thu phục họ đi.

Vậy là một loạt tiếng rắc rắc vang lên, mấy Vampire chưa bao giờ bị con người coi thường như vậy, nhìn nhau hừng hực kí thế, quyết tâm dạy cho con người nhỏ bé này một bài học.

Cứ như vậy một sân đấu được mở ra, những Vampire này cũng rất nghĩa khí, từng Vampire tiến lên tấn công Thiên Ân, không ỉ đông bắt nạt một người, nhưng họ cũng quá coi thường cậu rồi.

Thiên Ân nhanh chóng né được đòn tấn công của tên Vampire thứ nhất, nhanh tay chụp lấy cổ anh ta, vặn ngược lại, đây là chiêu thức mà cậu học được lúc quan sát cuộc chiến của bọn họ vừa nãy, đúng là cậu đã học được rất nhiều sát chiêu.

Thấy Vampire thứ nhất nhanh chóng bị Thiên Ân thu phục, ánh mắt của mấy Vampire khác nhìn Thiên Ân cũng thay đổi vài phần nhưng cũng không khá hơn trước bao nhiêu, họ nghĩ cậu ăn may mà thôi.

Rồi lần lượt các Vampire phía sau đều bị Thiên Ân hạ gục bằng các chiêu thức mà họ đã hạ đối thủ của mình trước đó, có thể thấy Thiên Ân đã quan sát họ tập luyện hết sức tỉ mỉ.

Đến lúc này không ai còn có ý coi thường cậu ta nữa.

"Cậu chính là cậu chủ Ân gia"

Mội Vampire có mái tóc vàng óng, mặt trẻ con búng ra sữa cười nửa miệng nói với Thiên Ân.

"Đúng vậy"

Gạt sợi tóc đã thấm mồ hôi của mình ra sau, Thiên Ân cũng nhìn lại cậu ta. Vampire tóc vàng này là người cậu quan sát khó khăn nhất ở buổi tập luyện này, tốc độ nhanh và cách thức ra tay của cậu ta vô cùng chuẩn xác. Thiên Ân có thể đánh thắng các Vampire trước vì họ khinh thường cậu nên khinh địch, dễ để lộ điểm yếu, giờ cậu mới chính thức gặp được cao thủ rồi đây.

"Cậu là người mà Erik lựa chọn, tôi đấu với cậu"

Trên sân có vài tiếng xì xào bàn tán, người có thực lực mạnh nhất trong đội, Louis cũng có lúc đưa ra lời mời quyết đấu với người khác sao.

Mấy Vampire đều thương tiếc nhìn về phía con người nhỏ bé kia, mấy khi họ mới thấy được một người có sức mạnh lớn như vậy, dù bị cậu ta đánh bại nhưng cũng thấy thiện cảm với cậu ta, giờ để cậu bị tên mặt búp bên này hành hạ, đúng là có điểm thương tiếc.

Thiên Ân cười lạnh nhìn biểu tình thay đổi liên tục của những gương mặt đẹp như được chạm khắc của mấy vampire ở đây, hôm hay cậu cũng nhận được đủ biểu tình của đám Vampire này rồi. Muốn đấu với cậu, cậu sẽ phụng bồi, đến đây đi.