Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 12: - Ở lại.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh, tin tức bên ngoài toàn là nói lung tung, anh đừng quan tâm."

Người đàn ông đứng trước giường vẫn còn lải nhải, vẻ mặt chân thành, đáng tiếc là người nghe từ đầu đến cuối đều không cho anh ta phản ứng hài lòng.

Trong lòng Lục Trì Thanh bực bội, lại như vậy nữa, không bao giờ để hắn vào trong mắt, trước đây cao cao tại thượng thế nào, bây giờ chẳng qua là một người tàn phế, anh ta dựa vào cái gì mà không chú ý đến mình cơ chứ.

Nói đến cũng là định mệnh, Lục Trì Thanh vốn dĩ không định buông tha Lục Trì Dự, nhưng không nghĩ tới ông trời cũng đang giúp hắn, làm cho kế hoạch ban đầu của hắn trở nên vô dụng.

Nghĩ đến đây vẻ mặt hắn lại chuyển từ âm u sang trời nắng, tiếp tục mang mặt nạ lấy danh nghĩa quan tâm đau đớn Lục Trì Dự, hắn cũng không tin chân bị chặt đứt mà Lục Trì Dự không có chút cảm xúc nào.

Lục Trì Dự dựa vào gối đan mười ngón tay, nhìn hắn.

"Mở cửa ra."

Giọng điệu ra lệnh suýt nữa làm hắn thất bại trong gang tấc, gắng gượng treo vẻ mặt quan tâm, hắn vừa quay người mở cửa vừa nói: "Lát nữa bác hai sẽ đến thăm anh."

Người trên giường không có phản ứng gì, ánh mắt dừng ở cửa hồi lâu, lúc anh chuẩn bị dời đi thì một cái đầu khẽ nhô ra, đôi mắt đen nhánh dưới vành mũ đen không kịp chuẩn bị đối mắt với Lục Trì Dự, giây tiếp theo giống như nai con bị hoảng sợ mà rụt về.

Sống lưng Hách Điềm thẳng tắp dựa vào tường, lúng túng trợn mắt, ánh mắt người kia đáng sợ quá đi.

Lục Trì Thanh trong phòng bệnh không nói nên lời, Lục Trì Dự vẫn như cũ không hề bị dao động.

"Anh, em đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Anh em hòa thuận kết thúc, Lục Trì Thanh xoay người, vẻ mặt căm hận không thể che giấu.

"Ừ, nói người bên ngoài vào đây."

Lục Trì Thanh đã đi đến cửa dừng một lát rồi tiếp tục bước, lúc tới hình như có một người ngoài cửa.

Hách Điềm căng thẳng, hình như người kia nói một câu, sau đó có người mở cửa ra nhìn Hách Điềm.

Thầy một thằng nhóc nghèo khổ quần áo giản dị, Lục Trì Thanh không quan tâm.

"Anh tôi bảo cậu đi vào." Nói xong cũng không quay đầu lại mà bước đến thang máy, tiếng giày da giẫm trên sàn vang to.

Hách Điềm tin rằng lúc nãy mình không nghe lầm, uống ngụm nước tăng can đảm, không chút do dự vào trong.

Hai ngày trước vẫn chỉ có thể nhìn một chút, bây giờ vào phòng bệnh, Hách Điềm lại không có tâm trạng quan sát căn phòng xa hoa này, ánh mắt người trên giường vẫn luôn dán chặt vào cậu từ lúc đi vào.

"Cậu là ai?"

Hách Điềm hồi hộp đến nỗi mồ hôi cũng chảy xuống, nhưng bây giờ cậu không có thứ gì có thể che giấu mùi hương, gắng gượng giữ bình tĩnh, thoáng dời tầm mắt, cậu trả lời.

"Tôi là Hách Điềm, là tài xế chiếc xe tải đó."

Mí mắt Lục Trì Dự hơi giật, Hách Điềm chỉ cảm thấy đáng sợ hơn, vội giải thích.

"Không... Không phải tôi đâm anh đâu, là người lái xe chung với tôi." Suy nghĩ một chút lại nói thêm, "Cơ mà hắn ta chạy trốn mất rồi..."

Tuy rằng không phải Hách Điềm gây tai nạn, nhưng lúc ấy cậu cũng có ở trong xe, ít nhiều cũng có trách nhiệm, lúc này không khỏi cảm thấy chột dạ, nhất là do Lý Hâm chạy trốn.

Lục Trì Dự láng máng nhớ lúc anh bị kẹt trong xe giữa ranh giới sinh tử, hình như có người cho anh uống thứ gì đó, mùi vị vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.

Đoạn đường đó rất ít người qua lại.

"Hôm đó cậu cho tôi uống cái gì?" Anh cũng không biết tại sao mình lại chắc chắn như vậy.

Hách Điềm không ngờ anh lại có ấn tượng về chuyện đó, lúc đó anh ta không phải hôn mê sao, Hách Điềm bị dọa đổ một tầng mồ hôi, giả vờ tự nhiên lui từng bước*: "Không có gì đâu, chính là nước mà..."

Có một mùi thơm quyến rũ tràn ngập trong không khí, Lục Trì Dự cách hai mét ngửi thấy, chính là mùi này, là cậu ta.

"Đó không phải vị của nước, nói thật đi."

Hách Điềm căng thẳng tới nỗi mũi cũng đổ mồ hôi, mùi hương càng thêm ngọt ngào, Lục Trì Dự cảm thấy có gì đó không thích hợp, trên tay người này chỉ có chai nước suối, áo khoác thể thao rộng thùng thình có thể là giấu vật gì đó, mùi hương này...

"Tôi... Tôi nhớ nhầm, hôm đó tôi mua nước vị dâu tây!" Nói xong lại lùi về sau, gần như dính sát vào cửa.

Lục Trì Dự thấy người nọ sợ mình đến thế, hơi cau mày.

"Hai ngày qua cậu vẫn ở trước phòng tôi?"

Hách Điềm sợ hãi gật đầu, sẵn sàng rút lui bất cứ khi nào. Lục Trì Dự không nói gì, trong phòng im lặng một lúc.

"Thật ra tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh cảm thấy thế nào, có gì bất thường không... Cảm giác khó chịu ấy?" Hách Điềm cố lấy hết can đảm hỏi, dù sao thì vì muốn xác nhận chuyện này nên cậu mới ở lại.

Đã lâu không nghe được lời nói thẳng thắn không chút che giấu, ánh mắt lạnh lùng của Lục Trì Dự đập vào mắt cậu, đôi mắt dưới vành nón vẫn hồn nhiên như lần đầu thấy, xác nhận là quan tâm không chứa hư tình giả ý*, vẻ mặt của anh thoáng dịu đi.

*Tình cảm giả dối, nhằm lợi dụng.

"Cũng ổn."

Anh nhìn về phía cuối giường, đôi chân nhìn như khỏe mạnh đầy đủ thật ra đã vô dụng. Sau khi thuốc giảm đau mất tác dụng, cơn đau lúc nào cũng kêu gào.

"Vậy thì tốt quá, tôi yên tâm rồi, mong anh sớm hồi phục khỏe mạnh, tôi không quấy rầy nữa."

Tảng đá lớn trong lòng Hách Điềm rơi xuống, nói một lèo rồi định rời đi.

"Chờ đã."

Tim Hách Điềm thắt lại, chậm chạp quay đầu: "Còn chuyện gì nữa sao..."

"Nước vị dâu cậu mua là loại nào?" Lục Trì Dự không quên được mùi vị ngọt ngào thoang thoảng kia.

Vậy mà làm Hách Điềm khó nói, bình thường cậu không dám nhìn đến những món liên quan tới dâu, vì trong thế giới con người dâu tây là để bị ăn, toàn là chuyện kinh dị, làm sao cậu biết có loại nào có thể lừa được người trước mắt.

"Tôi không nhớ..."

Cậu chột dạ cúi đầu.

Ánh mắt Lục Trì Dự trên người cậu thêm phần tò mò, biết Hách Điềm nhất định giấu anh cái gì, ánh mắt khẽ nhúc nhích, lại nói: "Vậy thì cậu ở lại làm người chăm sóc cho tôi, đến khi nhớ lại thì đi."

Hách Điềm tuyệt đối không nghĩ tới người này lại cố chấp với "máu" của mình đến vậy, cậu hơi lo lắng, nhưng lại không dám trực tiếp từ chối. Đang hoang mang lo sợ chợt nghe người đó nói:

"Tiền lương một tháng một vạn*."

*1 vạn = 10000 = 35.5 triệu chưa tính số lẻ :)))

"Được!"

Nghe câu trả lời vang dội không chút do dự, khóe miệng Lục Trì Dự khẽ nhúc nhích.

Hách Điềm đồng ý rồi mới lờ mờ nhớ tới có thể sẽ có phiền phức, nhưng tiền tài làm dâu tây mù quáng, cậu thật sự rất thiếu tiền, bất chấp có gì xảy ra, dù gì nếu không có tiền tìm đường sống thì cuối cùng cũng trốn đi, cùng lắm thì chết thôi.

Sau khi cậu đồng ý, chỉ thấy Lục Trì Dự gọi cho trợ lý, sau đó Hách Điềm lại gặp người đeo kính kỹ lưỡng đó, dẫn cậu ra ngoài sắp xếp rồi mua mấy bộ đồ sạch sẽ mềm mại, lại để cậu đi theo y tá học cách chăm sóc bệnh nhân, Hách Điềm xuất phát từ hai nhân tố là tiền và bù đắp mà vô cùng cố gắng.

Đến lúc cậu tin rằng mình có thể làm tốt công việc, trợ lý nọ để cậu về phòng bệnh. Từ anh ta, Hách Điềm biết người có vẻ lạnh lùng kia tên là Lục Trì Dự.

Lúc gặp lại người nọ, ánh nắng len lỏi qua tấm rèm màu trắng bán trong suốt*, dừng ở bàn tay đang đặt trên trang sách, gió thổi bay tấm rèm, ánh sáng lay động làm anh trông có chút dịu dàng.

*mình tra ra rèm này nè

Editor: Thấy dòng cuối không ổn lắm mà không biết sửa làm sao, mình solo nên việc beta lại chỉ có thể sửa chính tả và 1 số lỗi nhỏ thôi hic chứ mình yếu beta lắm T.T Mong mng thông cảm, góp ý cho mình nhá