Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 2: - Đau đớn.

Ban đêm nổi lên gió to, tiếng lá xào xạc ngày thường trở nên cáu kỉnh hơn, theo gió lạnh mà gào thét, cánh cửa cũ kêu kẽo kẹt, Hách Điềm ôm chặt chăn bông, mở to đôi mắt không buồn ngủ trong bóng đêm, dù sao vẫn sợ cửa hỏng, lâu lâu sẽ đi qua nhìn.

Vì không ngủ được nên không khống chế được suy nghĩ vớ vẩn, nghĩ lỡ như cửa bị hư, gió lạnh ùa vào thì có phải cậu sẽ biến thành một quả dâu tây đông lạnh hay không, hoặc là mái nhà đột nhiên sập xuống đè cậu, bác trưởng thôn từng nói, nhà này ở lâu quá rồi nên không an toàn cho lắm.

Một tiếng 'loảng xoảng' rất lớn cùng với tiếng gió rít gào, Hách Điềm nín thở, chờ động tĩnh biến mất, mọi thứ trong phòng vẫn bình thường, nghe âm thanh mà suy đoán, hẳn là đến từ phía tây, phía Tây của thôn là để trồng dâu tây, lần trước Hách Điềm còn thấy bác Vương dìu già dắt trẻ mà vội vàng gia cố nhà kính, bên trong nhà kính lớn lại có một loạt nhà kính nhỏ, giữ ấm cho dâu tây đang ngủ.   

Nghe người trong thôn nói nhóm dâu tây đầu tiên lập tức phải chuẩn bị đưa ra thị trường, Hách Điềm hơi lo lắng.

Sáng hôm sau, mặt trời chói chang, gió vẫn còn nhưng không đáng sợ như đêm qua, Hách Điềm một đêm không ngủ nhưng thật ra không thấy mệt, dù sao cậu cũng không phải là con người, có ưu thế rõ ràng trong làm việc, nghỉ ngơi và phục hồi, ngồi trên giường nâng tay đón ánh mặt trời, vết thương hôm qua đã biến mất không thấy đâu, dưới ánh sáng chiếu xuống trông nõn nà như bình thường.

Có tiếng ồn ào từ phía Tây, Hách Điềm nghe thấy giọng nói quen thuộc, là bọn chị Quế Hoa.

Bước xuống giường, theo thường lệ võ trang đầy đủ, xét thấy bây giờ vẫn còn sớm, nhiệt độ còn thấp, lại nhồi bông dân làng đưa vào mũ, Hách Điểm mở cửa đi về hướng tây.

Từ xa có thể nhìn thấy một đám người tụ tập xung quanh nhà kính màu trắng, đến gần chút nữa có thể thấy vẻ mặt ảm đạm của những người này.

Hách Điềm nhìn thấy bác Vương đang ở giữa đám người đang nói gì đó với người ta, chị Quế Hoa ở bên ngoài nhíu mày không nói lời nào, cô vừa quay đầu thì thấy Hách Điềm, vẻ mặt hơi giãn ra, vẫy tay với cậu.

"Chị Quế Hoa, có chuyện gì vậy?"

Nói đến đây cậu tự giác nhìn theo ánh mắt của mọi người, tức khắc nổi da gà cả người, hốc mắt đồng thời nóng lên, chứa đầy chất lỏng tranh nhau chảy xuống.

Dưới lớp nhựa của nhà kính là những cây dâu tây bị éo tới dập nát, biến dạng, vô số những trái dâu tây đỏ mọng sắp chín nằm lăn lóc dưới đất, nước dâu tràn lan, mức độ kinh dị của nó đới với Hách Điềm không thua kém gì một viên □□.

Nhìn thấy Hách Điềm ngẩn ngơ mở to đôi mắt trong veo xinh đẹp, nước mắt rơi lã chã, Vương Quế Hoa bị dọa tới sợ, "Em sao vậy? Sao đột nhiên khóc rồi???"

Hách Điềm miễn cưỡng phản ứng lại tiếng gọi ầm ĩ của cô, nhanh chóng xoay người tránh đối mặt trực tiếp với hiện trường vụ án, chậm chạp lau nước mắt một hồi, dùng giọng mũi giải thích với cô, "Không phải, thức dậy hơi sớm, rất buồn ngủ."

Vương Quế Hoa cũng không nghi ngờ, mùa đông Hách Điềm ngủ nhiều đến đâu mọi người đều biết.

"Ôi, tối qua gió thổi lớn làm ngã cái kệ gỗ trên lầu hai của chú Dương, xui xẻo làm sao ngã trúng nhà kính của chúng ta làm thủng một lỗ lớn, dâu này không bán được rồi."

Không chỉ đồng bào dâu tây tổn thất nặng nề mà nhà bác Vương cũng vậy. Nhìn thấy chị Quế Hoa mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm nhà kính, Hách Điềm nhất thời quên mất cảnh tượng kinh dị vừa thấy, tự hỏi có thể giúp bọn họ hay không.

Nhưng cậu cũng chỉ mới làm người được một năm, hiểu biết về nhân thế có lẽ còn không bằng một học sinh tiểu học, sao có thể hiểu được chính xác điều gì.

Đôi mày thanh tú của Hách Điềm nhíu lại, linh quang đột nhiên lóe lên, "Chị Quế Hoa, rau của em cho mọi người lấy hết!"

Vương Quế Hoa nghe vậy quả nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, "Thật sao? Thế này thì không biết xấu hổ rồi." Nói xấu hổ nhưng rõ ràng trong mắt là vẻ thèm nhỏ dãi.

Không phải mỗi cô nói, rau của Hách Điềm thật sự rất ngon, cực kì cực kì ngon, đổ dầu vào xào một chút chính là tuyệt đỉnh mỹ vị, sơn hào hài vị cũng không ngoa.

Tin tốt làm cô vơi đi nỗi buồn vì tổn thất, dù vậy, cô vẫn là xấu hổ.

Hách Điềm đến thôn của họ vào khoảng nửa năm trước, lẻ loi một mình, không cha không mẹ, lại xinh đẹp đáng yêu, trưởng thôn sinh lòng thương hại nên cho cậu mượn căn nhà cũ bỏ hoang gần cổng làng để ở, lúc đó là cuối hè, thời tiết không quá lạnh, Hách Điềm dựa vào cái giường mà sống sót, có lúc Vương Quế Hoa đến đưa đồ ăn cho cậu, mới phát hiện ngay cả chăn cũng không có, hỏi cậu tại sao không mượn của người tron thôn, cậu chớp chớp mắt, "Như vậy là được rồi." tình thương của mẹ trong Vương Quế Hoa tức khắc bộc phát, cho cậu vài đồ tốt, thấy cậu đúng là nghèo rớt mồng tơi, lại cầm tay dạy cậu trồng rau, đổi một ít đồ dùng sinh hoạt.

Thôn của họ ở nơi hẻo lánh, chỉ có một con đường không rộng lắm thông với đường quốc lộ bên ngoài, dân làng bản địa ngoại trừ làm nông thì hầu như không làm nghề khác, ban đầu Vương Quế Hoa còn lo chỉ dựa vào mảnh đất kia thì cậu sống không nổi, không nghĩ đến rau của Hách Điềm ngoài sức tưởng tượng, dân làng tranh nhau đổi những vật tư khác với rau của cậu, nhưng Hách Điềm là người chân thành, cho người ta nhiều hay ít cũng không để ý, hồn nhiên không phát giác rau của mình đặc biệt như thế nào, cho nên đến bây giơ vẫn vùng vẫy trong nghèo khó, tuy là bản thân cậu không hề phát giác, mỗi lần gặp cậu đều là vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên.

"Không phải chị thích lắm sao? Cứ lấy đi." Khuôn mặt của Hách Điềm bị khăn quàng cổ che hơn phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đang cười cong cong.

Vương Quế Hoa nói việc này với bác Vương, mây đen trên mặt bác Vương hơi tan đi, nhưng chỉ một lúc sau, dân làng hỗ trợ dọn dẹp hiện trường, Hách Điềm muốn giúp nhưng không dám đối mặt với thảm trạng của dâu tây, đành phải dẫn Vương Quế Hoa về nhà mình lấy rau.

Việc cắt rau từ trước đến nay vẫn là chính dân làng tự làm, Hách Điềm chỉ chịu trách nhiệm trồng, bình thường sẽ không cắt. Giống như con người sẽ không hoặc không đành lòng tự gϊếŧ cá gϊếŧ gà, Hách Điềm đối với cây cối rau xanh cũng là nếu không cần sờ vào sẽ không sờ vào, vả lại động vật sẽ lấy động vật khác làm thức ăn, thực vật bọn họ thì không, thực vật gϊếŧ chóc lẫn nhau lấy hình thức vũ khí không thấy máu ----- cướp đoạt chất dinh dưỡng.

Vương Quế Hoa cắt bốn năm cây rau từ ruộng rau một cách sạch sẽ và khéo léo, cầm trong lòng bàn tay, lá cây xanh biếc thân cây trắng nõn, giá trị nhan sắc cao nên có hơi giả, cũng không biết làm sao trồng ra.

Bỏ rau vào rổ, đứng lên, Vương Quế Hoa nhìn ruộng rau vẫn còn trống, không nhịn được hỏi: "Sao em không trồng hết đất?"

Hách Điềm bắt gặp ánh mắt của cô, nghiêng đầu khó hiểu: "Đủ ăn mà."

Vương Quế Hoa nhìn bức tường loang lổ phía sau cậu, mái ngói cũng không đủ, vừa tức giận vừa xót xa.

"Em sửa soạn một chút, mai theo chị ra ngoài phố, rau của em ngon như vậy, có thể bán không ít tiền, em xem nhà của em kìa, người có thể ở hả? Chờ kiếm được tiền rồi thì chị tìm người sửa lại cho."

Nghe được lên phố, đôi mắt Hách Điềm thoáng cái sáng lên, nghe nói trên đường đi có rất nhiều thứ chơi vui, nhưng trước giờ chưa ai chủ động dẫn cậu đi.

Lão thần tiên đã từng dặn dò cậu, khiêm tốn mà làm yêu quái, làm việc thiện tích đức, không gây rắc rối không gây tai nạn, dù sao tình huống của cậu đặc biệt, bởi vậy Hách Điềm không thể không kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, luôn luôn trồng rau sinh hoạt.

Hiện tại là cơ hội tốt, "Được rồi, em chuẩn bị chút, lần sau cùng đi với chị."

"Đây mới là nói chứ."*

*ý chỉ ẻm nói đúng ý VQH.

Vương Quế Hoa hài lòng cầm giỏ rời đi.

Không lâu sao, Hách Điềm bất ngờ thấy chị Quế Hoa quay lại, cầm theo hai cái áo bông và một cục sắt bốn cạnh.

Hách Điềm đã nhìn thấy vật này, được gọi là "cân điện tử", người trong thôn đặt đủ loại nông sản lên đó và cân.

"Đây, cái này cho em, học cách dùng đi, bán rau sẽ cần đến."

Hách Điềm gật gật đầu, ánh mắt đầy tò mò nhìn chằm chằm cân điện tử.

Sau khi Vương Quế Hoa rời đi, cậu nóng lòng ôm cân điện tử và áo bông vào trong nhà, suy nghĩ một chút lau sạch sẽ đáy cân điện tử đặt trên đệm, bản thân cũng đứng ở trên giường.

Lặng yên không một tiếng động, quần áo dày nặng đột nhiên mất đi chống đỡ, thuận thế rơi vãi xung quanh cân điện tử, mà trên cân điện tử kim loại nhiều hơn một quả dâu tây đỏ tươi mọng nước, phiến lá chỉnh tề trên đỉnh đầu.

Dâu tây nhỏ cẩn thận nhảy lên hai lần, rồi từ từ di chuyển đến con số đang hiển trị trên cân, thò đầu ra xem.

00.00kg. [=))))))))))))))]

Hách Điềm kinh ngạc, cậu nghe bác Vương nói dâu tây 15 tệ một cân, 0kg, cậu... cậu không đáng giá đồng nào hay sao...

Cậu cũng không biết độ chính xác cân điện tử Vương Quế Hoa đưa là rất thấp, 20g mới nhảy số, ngây thơ cho rằng mình không đáng một đồng.

Chán nản xong, Hách Điềm đang muốn biến thành người, một cơn đau quen thuộc đột nhiên quét qua cậu, như là có thứ gì đang đấu đá lung tung trong cơ thể, dâu nhỏ trên cân điện tử lạch cạch ngã nhào, bất động.

Một lúc sau, cơn đau dữ dội này biến mất, Hách Điềm biến lại thành người, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng cũng không hoảng sợ nhiều lắm.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, không lâu sau khi lão thần tiên đưa cậu đến thôn Trương gia rồi đi, mỗi lần biến trở về bản thể đều có cơn đau mơ hồ trong người, lúc đầu không hề rõ ràng, Hách Điềm không để ý lắm, nhưng gần đây cảm giác đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, như hôm nay, tuy rằng không đến trình độ tê tâm liệt phế, nhưng cũng có khó chịu.

Nhưng chỉ cần biến về người thì cũng không phải chịu cơn đau này, cho nên Hách Điềm không lo lắng lắm, cùng lắm thì sau này không biến thành bản thể, lão thần tiên cũng từng nói cậu phải cố gắng hòa nhập vào xã hội loài người.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Hách Điềm lau đi những giọt nước mắt đông cứng, mặc xong quần áo, chuẩn bị đi ruộng rau rau gieo hạt, vì lên phố cũng không thể tùy tiện nữa, nghĩ đến có thể lên phố, Hách Điềm tràn đầy nhiệt tình, xử lý ruộng rau càng để ý hơn, thậm chí còn nghiêm túc cân nhắc có nên trồng các loại rau khác hay không, rất nhanh quên đi nguy hiểm trước đó.