Xông Lên Đi! Dâu Tây Nhỏ

Chương 4: - Khao khát.

Sau khi mở hàng với đơn đầu tiên, nhiều người lục tục lại đây xem và hỏi giá, mới đầu đều bị hoảng sợ với mức giá trên trời hai mươi tệ, Vương Quế Hoa giở lại mánh cũ, thành công bán cho một đám người, không quá một tiếng rau trong hộp giữ nhiệt đã bị ăn sạch, rau trên sạp cũng chỉ còn hai bó nhỏ.

Hách Điềm ở bên cạnh cúi đầu đếm từng tờ tiền một, nghiêm túc giống như cậu đang cầm trên tay một khoản tiền cực lớn, thực ra sự thật cũng không khác nhau lắm.

"Ôi, thật sự là Quế Hoa à, anh còn tưởng nhìn lầm rồi."

Giọng nói cục mịch mang theo chút giọng địa phương, Hách Điềm ngẩng đầu từ những tờ tiền, đứng trước quầy hàng là một thanh niên đầu đinh, da hơi đen, cười rộ lên răng vô cùng trắng.

Vương Quế Hoa có chút sửng sốt, "Anh Tông? Sao anh lại ở đây, buổi sáng không lái xe sao?

Người này tên là Dương Tông, tài xế xe tải trong thị trấn, một trong hai chiếc xe dừng trước nhà họ Dương sáng nay là của hắn.

Hách Điềm thấy người gọi là anh Tông kia gãi gãi đầu, giải thích: "Hôm nay sinh nhật mẹ anh, một hai bảo anh phải chuyển cái giàn hoa, anh để Tiểu Lâm làm thay."

Vương Quế Hoa tỏ vẻ đã hiểu gật đầu. Dương Tông nói xong liền dời tầm mắt lên rau trên sạp, sờ hai bó rau: "Anh vừa thấy em bán rau, rau này ngon lắm à?"

Mấy bác gái nếm thử vẻ mặt người này so với người kia còn phấn khích hơn, khiến cho Dương Tông có chút không kiềm được, bằng không hắn sẽ không tới đặc biệt chào hỏi, thật ra hắn và Vương Quế Hoa không có nhiều giao tình lắm.

Vương Quế Hoa còn chưa nói, Hách Điềm bên cạnh đã gật đầu.

"Anh muốn không?"

Dương Tông đã sớm chú ý tới người bên cạnh mặc kín không chỗ hở này, từ giọng nói phán đoán tuổi tác đối phương không lớn, nhưng lúc hắn đứng nhìn từ xa, còn tưởng rằng là trưởng bối nào của Vương Quế Hoa, không có cách nào, áo bông màu đen của người già kéo xuống dưới mông, quần bông màu xám cồng kềnh, hoàn toàn che dấu dáng người, cộng thêm cái mũ giữ ấm đã cũ, khăn quàng cổ xanh lục quấn không biết bao nhiêu vòng, lại không thấy rõ mặt, ai mà nhận ra được.

Bởi vì động tĩnh ở bên này hơi lớn, Dương Tông đã biết được giá từ trong ồn ào từ lâu, trong lòng hắn rối rắm bỏ ra mấy chục tệ để nếm thức ăn rốt cuộc có đáng giá hay không.

Lúc hắn đang im lặng thì thấy người nọ cầm túi nilon bỏ hai bó rau còn thừa vào, duỗi tay đưa đến trước mặt hắn, "Đây."

"Tôi chưa nói muốn mua..." Dương Tông có hơi xấu hổ, không cầm lấy.

Hách Điềm thấy hắn không nhận, trừng mắt, lại đưa rau về trước, "Cầm, không lấy tiền."

Dương Tông đầu tiên là bối rối, rồi sau đó nửa vui mừng nửa mờ mịt mà cầm lấy thức ăn. Vương Quế Hoa đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ cũng không hiểu được ý của Hách Điềm là gì.

Hách Điềm như là làm mọi chuyện theo lý lẽ của mình, hoàn toàn không có ý giải thích, thấy vẻ mặt Dương Tông vẫn khó hiểu nhìn cậu, nghiêng nghiêng đầu, cũng khó hiểu không kém.

Dương Tông chào hai người họ sau khi nói cảm ơn, bối rối rời đi.

Giờ rau đã bán hết sạch, Vương Quế Hoa và Hách Điềm dọn sạch rác rồi đi ra chợ.

"Em sao lại đưa rau cho Dương Tông? Em không biết hắn đúng không?"

Hai người một trước một sau đi trên con phố nhỏ đông đúc ồn ào, vòng qua tránh xe ba gác và người đi bộ, tiếng đinh đinh đang đang vang liên tục, đinh tai nhức óc.

Hách Điềm cảm thấy dường như đây không phải là hướng trở về.

Đối với câu hỏi Vương Quế Hoa đặt ra, cậu nhìn chăm chú những đồ mới lạ bên đường: "Không phải hắn là bạn của chị Quế Hoa hay sao?"

"Chị với hắn không phải bạn bè đâu, chỉ là biết nhau mà thôi, lần sau không nên hào phóng như vậy nữa, em có được bao nhiêu tiền đâu."

"Ồ." Cậu sờ sờ tiền thô ráp trong túi, nghiêm túc nói: "Nhưng bây giờ em có tiền rồi, tổng cộng 400 tệ."

Vương Quế Hoa vừa mới né một chiếc xe đạp, nghe vậy phụt cười một tiếng nhưng không phản bác lại, ngẫm lại em ấy cũng là lần đầu có một khoản tiền lớn, để cậu khoe khoang một lúc nữa đi.

Đến khi Vương Quế Hoa dừng lại, Hách Điềm phát hiện trước mặt đã là một con phố khác, đối diện bọn họ là một tiệm giày.

Hách Điềm nhìn chị Quế Hoa, Vương Quế Hoa cũng nhìn cậu, nhướng mày thúc giục: "Đi vào đi."

Hách Điềm cúi đầu nhìn giày mình, rồi nhìn đôi giày xinh đẹp được bày trong tủ kính thủy tinh, quay mặt lại nhìn Vương Quế Hoa: "Em muốn mua giày sao?"

Hách Điềm không có ý kiến gì về những thứ này, theo cậu thì chỉ cần mặc giống người là được, dâu tây bọn họ cũng không thịnh hành quần áo giày dép gì, trước đây lão thần tiên cho cậu mặc quần áo, cậu còn không quen mà chống cự, mãi đến mùa đông cậu mới ý thức được tầm quan trọng của quần áo giữ ấm, nhưng chỉ để giữ ấm mà thôi.

"Đương nhiên! Giày của em lớn như vậy, không đổi sao được?"

Hách Điềm thấy giọng điệu nghiêm khắc của cô, lập tức gật đầu, lộc cộc chạy lên bậc thềm vào cửa hàng, Vương Quế Hoa đi sau đóng cửa lại.

Chủ tiệm giày đang ngồi ở sau quầy cúi đầu chơi điện thoại, thấy người đi vào thì nhìn thoáng qua, thấy hai người quần áo quê mùa thì tức khắc mất hứng thú, uể oải chào: "Tự xem đi."

Vương Quế Hoa sao có thể không nhìn ra vẻ khinh thường của chủ tiệm, thầm trợn mắt, thu nhập của nhà cô ở thôn Dương gia là đứng đầu, nhà xuất khẩu dâu tây thì có thể nghèo đến mức nào, không trang điểm là vì hôm nay còn có chuyện phải làm, mặc đẹp sợ lãng phí. Hách Điềm không phân biệt được sự ngạo mạn trong giọng nói, sau khi nghe trực tiếp đến giá trưng bày để xem giày.

Quy mô của tiệm giày này không lớn, đi hai vòng là có thể dạo xong, giày nam giày nữ đều có, kiểu dáng cũng không đẹp, nhãn hiệu đều là không chính cống, Vương Quế Hoa càng xem càng ghét bỏ, nhưng nghĩ đến kinh tế của Hách Điềm khó khăn, giày hiệu tốt quá đắt không đáng, cũng chỉ ráng nhịn xuống.

Thật ra cô muốn mua qua mạng cho cậu, nhưng không biết cỡ giày của Hách Điềm, hỏi cậu có lẽ cũng không biết, chỉ có thể đến cửa hàng thử giày tại chỗ.

Suy nghĩ xong, cô phát hiện Hách Điềm cúi xuống quay lưng về phía mình, chắc là lấy một đôi giày ra, Vương Quế Hoa tò mò cậu sẽ lấy đôi nào liền bước lên xem xét.

Là một đôi giày thể thao bình thường, điều đặc biệt là mặt trên giày có màu đỏ tươi xinh đẹp, Vương Quế Hoa hơi ngạc nhiên.

"Em thích màu này sao?"

Hách Điềm gật đầu.

"Được, thử xem có vừa chân không."

Hách Điềm ngồi xuống chiếc ghế trong, quần bông áo bông kéo căng khom lưng cởi giày.

Vương Quế Hoa vẫn luôn nhìn đột nhiên ngửi thấy một mùi hương dễ chịu, tươi mát ngọt ngào, là mùi cô rất quen thuộc, nhưng lại càng mê người hơn, cô không nhịn được nhìn quanh bốn phía, ở đây có dâu tây ư?

Hách Điềm đương nhiên cũng ngửi thấy được, trong lòng tức khắc hồi hộp, hôm nay đi hơi nhiều, người bình thường có lẽ không sao, chân cậu quá mức mềm lại, nhất định rách da rồi, bây giờ thì đúng lúc!

Cậu vội vàng mang đôi giày thể thao màu đỏ kia, nguồn hương thơm bị ngăn cản, mùi dâu tây trong không khí biến mất ngay lập tức.

Vương Quế Hoa càng thấy kì quái, cô quay đầu đi về phía quầy, muốn xem thử ông chủ có phải đang ăn dâu tây hay không, lại thấy đối phương đang lục lọi gì đó với điện thoại của mình, hai người liếc nhau rồi dời ánh mắt.

Thấy chị Quế Hoa có xu thế quay người trở lại, Hách Điềm liền tăng tốc thay chiếc giày còn lại, khi Vương Quế Hoa quay về, chỉ thấy Hách Điềm ngồi ngay ngắn ở kia, ngoan ngoãn giống học sinh tiểu học, nhìn xuống, hai chiếc giày nhỏ màu đỏ trên mặt đất.

"Vừa chân không?" Vương Quế Hoa nhất thời quên đi mùi hương lúc nãy, trái lại chú ý đến số giày của Hách Điềm, chân em ấy thật sự nhỏ ghê.

Hách Điềm gật đầu: "Vừa." Cậu lấy đôi kia vừa may là số nhỏ, làm cậu tránh thoát khỏi ác mộng phải thay giày lần nữa."

"Được rồi, đi thanh toán."

Xem như an toàn vượt qua, Hách Điềm mang giày mới trực tiếp đến quầy hàng, Vương Quế Hoa cũng không để ý, chỉ nghĩ cậu rất thích giày mới, con trai thích giày rất nhiều, vội vã thay giày mới là điều bình thường.

Ông chủ tiệm giày nhìn thoáng qua, thuận miệng báo giá: "Một trăm rưỡi."

Hách Điềm từ trong túi lấy ra xấp tiền giấy, cẩn thận đếm một trăm rưỡi cho hắn.

Thu tiền xong hắn ném một cái hộp giày theo thông lệ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu tự bỏ vào, Vương Quế Hoa nhìn mà tức, muốn đi lên nói vài câu, Hách Điềm đã bỏ đôi giày cũ vào hộp, ngẩng đầu nhìn cô:

"Chị không mua sao? Em còn hai trăm năm mươi tệ."

Vương Quế Hoa một bụng lửa giận bị một ánh mắt của cậu tiêu diệt, cô thở dài.

"Chị không mua, đi thôi."

"Ồ."

Ra khỏi cửa hàng, Vương Quế Hoa đứng trên bậc thềm nói với Hách Điềm vừa bước xuống: "Tiền do chính em bán được, chị sẽ không xài tiền của em."

Hách Điềm quay người lại, khó hiểu hỏi: "Tại sao? Rõ ràng là chị Quế Hoa bán mà." Chính cậu không thể tự bán được.

Vương Quế Hoa không có biện pháp với cậu, bước tới kéo cậu về phía trước: "Hỏi tại sao ít thôi."

Bị dắt tới lui trên phố, Hách Điềm rất ngoan ngoãn không hề nhiều lời: "Vậy được rồi."

Đường về rất suôn sẻ, về đến nhà nhỏ quen thuộc, Hách Điềm tạm biệt chị Quế Hoa, xách túi giấy vào, cậu bỏ túi trên bản, cởi mũ, khăn quàng cổ và găng tay, ngồi trên giường ngửa đầu ra sau không nhúc nhích, trong đầu giống như đèn kéo quân hồi tưởng lại những gì nhìn thấy nghe thấy hôm nay, hết thảy những điều mới lạ và thú vị, còn có trải nghiệm mới lạ.

Dường như có ánh sáng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp trong veo của cậu, thế giới loài người thật là quá thú vị, mặc dù biết không nên, nhưng cậu vẫn hơi khao khát thế giới bên ngoài thị trấn có dáng vẻ như thế nào.

Trong phòng lúc này thật yên tĩnh, đang mặc sức tưởng tượng, cậu đột nhiên cúi đầu cong người run rẩy, rồi yếu ớt ngã xuống giường giống như thân thể mất đi khống chế, cơ thể hơi run, mái tóc mềm mại bị mồ hôi thấm ướt, hai mắt cậu nhắm nghiền, hơi há miệng thở dốc đứt quãng, ngay cả hô hấp cũng giày vò.

Đau quá, đau quá đi, mọi thứ xung quanh mất đi âm thanh, chỉ có trái tim đang đập kịch liệt vang vọng, Hách Điềm chỉ cảm thấy trong cơ thể của mình có một con quái vật, thường xuyên chuẩn bị xé rách cơ thể mỏng manh của cậu lao ra thế giới này.

Mồ hôi hồng nhạt một giọt lại một giọt chảy ra từ trên mặt, trên người, Hách Điềm thậm chí còn cho rằng dây không phải là mồ hôi, mà là máu của cậu đang rỉ ra, mùi thơm trong nhà nồng đậm đến mức muốn hóa thành bản chất.*

*Từ bản chất này mình tra là bản chất vốn có của môt sự vật hoặc là ý nghĩa bên trong của một sự vật.

Cảm giác đau đớn càng lúc càng mạnh, nước mắt tùy ý chảy ròng trên mặt, tầm mắt Hách Điềm dần mờ đi, cuối cùng cậu ngất đi trong cơn đau sống không bằng chết này.

Trời tối dần, ánh đèn trong thôn Trương gia cũng dần lên cao, chỉ còn lại phòng nhỏ cũ nát ở đầu thôn, cửa sổ không được thắp sáng, dần dần chìm vào bóng tối.

Editor's note: Mình xin khẳng định lại một lần nữa đây là truyện CHỦ THỤ, edit hết chương 6 rồi vẫn chưa thấy sự có mặt của công, bạn nào không thích thì hãy bỏ qua đừng buông lời cay đắng :))

Truyện chỉ được đăng tại wordpress Mirabel và truyenwiki1.com Mirabel_16, mọi trang reup khác đều là ăn cắp!