Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 14: - Khả năng tiềm tàng

Cuối cùng Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu mang đi, sau khi lên xe, Tiểu Thảo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ôm trong lòng cái rương rùa ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.

Đã quen với bộ dạng này của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cũng không để trong lòng, thắt chặt dây an toàn, thản nhiên nói:

"Gọi điện thoại về nhà đi!"

Không hề nhắc về chuyện cá chết, cũng không tiếp tục nhắc đến cả chiều hôm nay vì tìm nàng mà mất rất nhiều sức lực, hai người dường như lại trở về trạng thái thờ ơ như lúc ban đầu, trong một tháng qua, người này đối với người kia cũng có một điểm gì đó quen thuộc, vì vậy cảm thấy cái chết của cá kia cũng theo gió mà phiêu tán rồi.

Tiểu Thảo nghe xong gật gật đầu, lấy ra trong túi quần điện thoại di động, vừa nhìn thì cũng không biết từ lúc nào đã tắt âm thanh, vì vậy có sáu cuộc gọi nhỡ chưa nghe, bảy tin nhắn. Tiểu Thảo cuống quít liền gọi về nhà, Cỏ mẹ ở bên kia nhanh chóng đều muốn phát điên, nhận được điện thoại của Tiểu Thảo, đầu tiên bất chấp tất cả la mắng nàng một chút.

"Con đã chết ở đâu vậy con bé kia? Ta như thế nào lại sinh ra cái đứa chết bầm như con, thật là tức chết mà!"

"Mẹ, bình tĩnh"

"Còn bình tĩnh?! Con đang ở nơi nào đây?"

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, nhìn thấy nàng vẫn thờ ơ quay mặt, Tiểu Thảo liền bĩu môi.

"Con ở bên ngoài tản bộ một vòng!"

"Tản bộ? Con đừng nói dóc, không phải con đang phát sốt hay sao?"

"Mẹ, hiện tại con mới biết được mẹ rất yêu thương con, yêu đến cỡ nào ý nhỉ? chờ con..."

"Con tạm thời đừng có nịnh bợ! Được rồi, ta tức chết đi mất.. Đúng rồi, ta không có tâm tình mà nấu cơm cho con, con tùy tiện mà ăn bên ngoài đi. Cúp máy đây!"

'Ba' một tiếng một, điện thoại bị dập máy, Tiểu Thảo nhìn chằm chằm di động sửng sốt một lát, mấp máy miệng, đôi khi thực hâm mộ lão mẹ đúng là có năng lực thích ứng, đang sốt ruột nhưng lại nhanh chóng biến thành lười nấu cơm, trong thời buổi này có cường đại nội lực như vậy nàng làm sao một chút chân truyền cũng chưa học được nhỉ?

"Cái kia, Phong tổng..."

Tiểu Thảo thật cẩn thận nói xong, Phong Uyển Nhu liếc mắt nàng một cái.

Như thế nào? Không muốn tôi làm tài xế?

Từ nay về sau nếu không muốn bị rời chức thì nói chuyện hay làm việc gì cũng phải cẩn thận khách khí, đặc biệt là cùng với tổng tài!

Nghĩ đến đây, Tiểu Thảo run run một chút, muốn nói với Phong Uyển Nhu là ở phía trước có tiệm mì sợi... nhưng chưa kịp nói thì đã vội nuốt xuống bụng, nghiêm túc nghĩ một lát, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nói:

"Phong tổng, tôi nghĩ sẽ mời cô ăn cơm"

Đúng vậy, Phong tổng nhất định sẽ không đáp ứng, mình sẽ nói "vậy được rồi, đến giao lộ phía trước ngay cua quẹo nên dừng xe" sau đó cúi chào Phong tổng ra về sẽ tốt hơn.

"Được, ăn cái gì?" Phong Uyển Nhu gật đầu đáp ứng.

! ! !

Tiểu Thảo nuốt nước miếng, thanh âm có chút phát run: "Mời cô mà, cô muốn ăn gì?"

Phong tổng như vậy khéo hiểu lòng người, nhất định sẽ không để cho mình phô trương lãnh phí, nhất định!

"Toàn Tụ Đức đi, lúc trưa tôi đi hơi vội nên cũng có chút mệt mỏi"

Phong Uyển Nhu tùy ý nói xong, ánh mắt cũng không nhìn lấy Tiểu Thảo liếc một chút, Tiểu Thảo nín một hồi, tay trộm chạm vào trong túi quần, cảm giác một chút là sáng nay mẹ nàng đã cho nàng bao nhiêu tiền.

Thật nhỏ hé mở túi quần ra... Tiểu Thảo lắc lắc thân mình cúi đầu vừa nhìn, vừa hít sâu một hơi, mười đồng!

Mẹ, người thật là hào phóng mà! T^T

Nhìn xuyên qua kính phản quang Phong Uyển Nhu đem hết những hành động mờ ám của Tiểu Thảo thu vào mắt, nhưng vẫn tỉnh bơ lái xe, một câu cũng không nói.

"Cái này... Phong tổng a"

"Nói"

Ngô, có cần phải phải lạnh lùng như vậy không?

"Tôi cảm thấy ăn vịt quay rất béo, cũng không có dinh dưỡng"

"Khoai tây có dinh dưỡng?"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, Tiểu Thảo cứng họng không lời nào để nói, cúi đầu ấp a ấp úng cả nửa ngày, yếu ớt nói:

"Tôi không có tiền"

"Không có tiền mà mời người ta ăn cơm?"

"..."

Tiểu Thảo cúi đầu không lên tiếng, nàng cũng cảm giác được, Phong tổng đâu có chút nào sinh khí đâu, nhưng nàng cùng mẹ kháng chiến bao nhiêu năm nay kinh nghiệm nói cho nàng biết, giờ khắc này chỉ có thể trầm mặc.

"Đi ăn chỗ nào?"

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo bộ dáng cúi đầu nhận tội cũng không muốn chấp nhất, biết nàng lúc này đang là mùa đông chạy cả một buổi trưa cũng đã mệt mõi lắm rồi, lúc này còn oán hận gì nữa, dù sao tương lai cũng còn dài, tận dụng thời gian các nàng vẫn từ từ chậm rãi mà tính hết nợ nần.

"Phía trước quẹo trái, có một tiệm mì sợi, ăn rất ngon lại dinh dưỡng!"

Tiểu Thảo như sống lại, hai mắt sáng lên nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu hừ một tiếng, đánh một phen tay lái.

"Tôi mời cô, Phong tổng!"

Nếu nhớ không lầm thì mì sợi chỉ có bốn đồng một chén, hai người ăn vẫn còn dư a!

Phong Uyển Nhu không phản ứng Tiểu Thảo, cũng không cự tuyệt, nàng cũng quả thật mệt mõi, không muốn về nhà nấu cơm, lại càng không muốn gọi thức ăn bên ngoài, tạm thời cũng muốn thử xem tiệm mì mà Tiểu Thảo giới thiệu có mùi vị như thế nào.

Vừa dừng xe, hai người một trước một sau đi xuống, Tiểu Thảo nhìn thấy chân phải Phong Uyển Nhu, liền cắn cắn môi

"Phong tổng!"

Phong Uyển Nhu quay mặt nhìn nàng, làm gì đây?

"Thực xin lỗi!"

"Ăn xong nói sau"

Ăn xong rồi cũng không thể trực tiếp về nhà tôi sao? Tôi còn đang phát sốt, chân cô chẳng phải cũng đâu còn đau...

Nhìn thấy sắc mặt Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo cũng không dám nhiều lời, đi phía trước dẫn đường, chỉ cách vài bước là đi tới tiệm mì.

Tiệm mì không lớn nhưng rất tinh tế, bên ngoài còn có treo bài cổ tự được viết bằng bút lông màu đỏ, trông rất mạnh mẽ mà trang nhã. Tiểu Thảo đẩy cửa, cười nhìn Phong Uyển Nhu.

"Phong tổng, vào đi"

Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái, thở dài, nếu mỗi người đều có thể giống như Tiểu Thảo như vậy mà không mang thù, không oán hận thì tốt biết bao, xem bộ dạng này, sáng nay trong lời nói cũng không làm cho nàng hận mình.

"Ồ, Tiểu Thảo đến đó à?"

Mới vừa vào cửa, một ông già chống gậy bước ra, nét mặt già nua, khuôn mặt các nếp nhăn lộ rõ.

"Triệu gia gia!"

Tiểu Thảo không khỏi nhảy nhót, vui vẻ chào hỏi. Phong Uyển Nhu giữ im lặng ở một bên nhìn thấy, cũng không nói lời nào.

"Triệu gia gia, vẫn như cũ nhé, hai chén nước luộc rau củ, đúng rồi, trong đó có một chén không thêm hành thái không thêm rau thơm!"

Phong Uyển Nhu có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, không nghĩ tới nàng sẽ ghi nhớ rất rõ chỉ một chi tiết nhỏ, Oánh Oánh theo nàng lâu như vậy nhưng cũng do nàng nói nhiều lần mới nhớ kỹ.

"Được rồi!"

Tiểu Thảo vui vẻ xoay người, nhìn thấy Phong Uyển Nhu "Phong tổng, chúng ta ngồi bên trong đi"

"Được!"

Phong Uyển Nhu gật đầu đi theo Tiểu Thảo hướng bên trong đi, ngồi vào chỗ ngồi, Tiểu Thảo cởi áo khoác ra, thuận tay liền nhận lấy áo khoác của Phong Uyển Nhu, cùng nhau mắc áo lên trên giá treo.

Phong Uyển Nhu yên lặng nhìn hết thảy động tác của Tiểu Thảo, không nói chuyện, trong lòng cũng đã có tính toán.

Trước mặt Phong tổng thức ăn liền rất mau đã đem lên, Tiểu Thảo ân cần đem đũa cho nàng, tràn ngập chờ mong nhìn lên nàng.

"Ăn đi!"

Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái, cúi đầu gắp một đũa lên, thổi thổi, ăn một cái rồi gật đầu.

"Không tồi!"

Hẳn là nước cốt súp được nấu rất kỹ, nước có vị thơm nồn, thịt nhai vào không dai mà còn được ướp kỹ, đích thật là cửa hiệu lâu đời.

Nhìn thấy Phong Uyển Nhu hài lòng, Tiểu Thảo thấy Phong tổng ăn so với bản thân mình ăn còn vui vẻ hơn, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái, lắc đầu, vẫn là thực tế, dễ dàng thỏa mãn.

Nhưng bát mì của Phong tổng đều rất nhanh muốn ăn xong rồi, còn của Tiểu Thảo trước mắt vẫn còn chưa có, lúc này nàng lại ngồi không yên.

"Lão gia, mì của tôi đâu?"

"Đang làm đây!"

"Làm chưa xong? Tôi chết đói mất!"

"Khi nào làm xong thì đến cô"

"Làm nhanh lên, tôi muốn ăn khi còn nóng"

Ngồi một bên ăn mì, Phong Uyển Nhu nghe hai người đối thoại xong liền ho khụ một chút, thiếu chút nữa là nghẹn, bàn bên kia mọi người nghe xong cũng cười vang lên, Tiểu Thảo vội đem khăn giấy đưa cho Phong Uyển Nhu.

"Sao vậy? Làm sao vậy?"

Phong Uyển Nhu lắc đầu không nói lời nào, nhưng thật ra bàn bên kia mọi người cười không ngừng: "Ai nha , kì nha, lão gia làm xong sẽ cho cô ăn a"

"..."

Tiểu Thảo đen khuôn mặt, căm tức nhìn mấy người bàn bên cạnh, rốt cuộc là gì đây? Đây là nhà hàng, có thể văn minh một chút không?

Phong Uyển Nhu trong mắt rốt cuộc có ý cười, Tiểu Thảo vừa trừng mấy người bên cạnh, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Phong Uyển Nhu bộ dạng đang cười nhật, trong lúc nhất thời liền có chút sửng sốt.