Xuyên Đến 80 Làm Mẹ Kế

Chương 16: Chương 16

Ba ngày sau, Tần Thi sửa sang lại gian phòng hơn nữa tổng vệ sinh một lần, mỗi ngày đều là cọ cọ rửa rửa, thiếu chút nữa mệt chết cô luôn.

Hôm nay, giặt xong quần áo cả nhà, da tay Tần Thi đều ngâm mềm.

Cô phơi quần áo, trong lòng cân nhắc xin máy giặt với Lục Trạch Thiên, giặt tay cũng quá mệt mỏi! Chẳng sợ đem toàn bộ tiền lương dự chi, cô cũng muốn mua máy giặt.

Tần Thi cảm thấy mình đời trước cũng chưa từng giặt qua nhiều quần áo như vậy, giặt quần áo nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, cái toàn chức thái thái (thái thái toàn thời gian) này cũng quá mệt mỏi đi?

Xem nhẹ rồi xem nhẹ rồi.

Tần Thi trong lòng suy xét ra, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, phải nghĩ biện pháp.

Giữa trưa, Lục Trạch Thiên trở về ăn cơm, Tần Thi nương thời gian anh rửa chén hỏi anh: “Anh định phát cho tôi tiền lương một tháng bao nhiêu?”

Lục Trạch Thiên giương mắt nhìn cô: “15 nguyên, đủ không?”

Tần Thi hiểu biết qua Triệu thẩm, đại viện quân khu căn bản không mời bảo mẫu, cô cũng không biết niên đại này tiền lương bảo mẫu bao nhiêu, nhưng một tháng tiền lương của công nhân bình thường mới hơn 30, Lục Trạch Thiên cho cũng không thấp.

Hơn nữa cô ăn uống đều tốt, cái gì cũng không cần cô bỏ tiền, phúc lợi đãi ngộ rất tốt.

Tần Thi nghĩ nghĩ, nói: “Tôi muốn xin một cái máy giặt, mỗi ngày giặt quần áo quá lãng phí thời gian, hiện tại còn được, nhưng công việc của tôi chắc chắn sẽ bận, không cần phải lãng phí loại thời gian này.”

“Thật sự không được, lấy tiền lương của tôi đệm vào, tôi dự chi.”

Lục Trạch Thiên không do dự, đã mở miệng: “Không cần, tôi mua một cái là được rồi.”

Tần Thi vui vẻ, nghĩ thầm anh dễ nói chuyện như vậy, hào phóng như vậy sao?

Lục Trạch Thiên dừng một chút lại hỏi Tần Thi: “Trong nhà còn cần đồ điện gì, tôi một lần mua đủ.”

Tần Thi mắt sáng rực lên, căn bản không khách khí với Lục Trạch Thiên, mở miệng nói “Giặt quần áo có thể mua hai ống, mua cái nồi cơm điện, nấu cơm thuận tiện, nếu có thể, TV cũng mua một cái? Bọn nhỏ mỗi ngày chạy đến nhà người khác xem, không tốt.

Còn có, đầu xuân năm tới, lại mua một cái tủ lạnh nho nhỏ?”

Lục Trạch Thiên gật gật đầu, “Tôi sẽ lưu ý những phiếu này.”

Những phiếu này đều là phiếu khan hiếm, ngày thường khả ngộ nhi bất khả cầu (¹), chỉ có nếu như Tần Thi đã nói, vậy anh ngẫm lại biện pháp thôi.

(¹): Có những chuyện, chỉ có ngẫu nhiên gặp mặt mới có khả năng, cầu là cầu không được.

“Anh sảng khoái như vậy hở.” Tần Thi nghiêng nghiêng đầu nhìn anh, mấy thứ này ở niên đại này đều là đại kiện (²), mày anh cũng không nhăn một chút đã đáp ứng rồi?

(²): đại kiện là món đồ lớn thiết yếu, quan trọng trong cuộc sống.

Thập niên 70 là máy khâu, xe đạp, đồng hồ.

Thập niên 80 thì là tủ lạnh, TV màu, máy giặt.

Lục Trạch Thiên rửa xong chén đặt lên bàn, Tần Thi nhanh chóng giúp anh đi để vào tủ chén, rất là ân cần.

Lục Trạch Thiên cười khẽ một tiếng, nói: “Những thứ này mua có thể dùng rất lâu, có thể thuận tiện, mua liền mua.”

Mấy ngày nay ở chung, Lục Trạch Thiên nhìn ra được cô không bình thường, cô giáo dục trẻ nhỏ thật sự rất có nghề.

Cô cũng không chủ động yêu cầu đứa nhỏ cái gì, cũng không nói nhiều gì cả, trước nay đều là dẫn đường, thay đổi một cách vô tri vô giác khiến bọn nó dưỡng thành thói quen tốt.

Trù nghệ tốt, kiên nhẫn với trẻ con, tính cách hào phóng, thông minh biết điều, không đến một tuần, tinh thần diện mạo bọn nhỏ đã rực rỡ hẳn lên.

Tần Thi làm “Bảo mẫu” thật ra là nhân tài không được trọng dụng.

Lục Trạch Thiên biết rõ mình chiếm tiện nghi, cho nên tiền lương rất cao, cô muốn đồ điện gia dụng vậy thì mua, dù sao cũng là vì trong nhà.

So với lãng phí thời gian vào giặt quần áo những việc nhà vụn vặt này, Lục Trạch Thiên càng muốn cô dành thời gian trống đi dạy dỗ đứa nhỏ nhiều hơn, giao lưu chơi đùa với đứa nhỏ.

Cho dù cô đi làm, đi học của mình, Lục Trạch Thiên cũng cảm thấy tốt hơn một chút.

Khí chất trên người Tần Thi, luôn làm Lục Trạch Thiên cảm thấy cô có thể là một người phụ nữ chuyên nghiệp ưu tú, sẽ càng phát triển tốt hơn, mà không phải thái thái toàn thời gian, người mẹ toàn thời gian.

Nhưng mình đã chiếm tiện nghi, càng tư tâm muốn cho cô chăm sóc nhà mình nhiều hơn, cho nên Tần Thi đề xuất mua máy giặt, Lục Trạch Thiên đáp ứng đương nhiên là sảng khoái.

Rửa xong chén, Lục Trạch Thiên rửa tay đột nhiên vang lên cái gì đó, nghiêng đầu nói với Tần Thi: “Đúng rồi, tháng sau tôi bắt đầu tăng tiền lương, tăng thêm trợ cấp linh tinh vụn vặt, một tháng có thể có 100.”

Tần Thi chớp chớp mắt, “Tốt ~”

Tiền lương anh càng cao càng tốt, phúc lợi càng nhiều càng tốt!

Hơn nữa Lục Trạch Thiên sảng khoái như vậy, nhất định có không ít tiền tiết kiệm, Tần Thi không cần lo lắng mình trong lúc công tác, anh không trả nổi tiền lương của mình.

Thu dọn xong phòng bếp, hai người sang phòng bên cạnh.

Thời gian còn sớm, Lục Trạch Thiên ngồi trên sô pha phòng khách nghỉ ngơi, chuẩn bị một hồi nữa lại ra ngoài.

Tần Thi đi nhìn thoáng qua bọn nhỏ, long phượng thai dán dán ở bên nhau, ngủ giống heo con.

Ngủ ngoài cùng giường là Cố Thanh Hải cũng hai mắt nhắm nghiền, ngủ thơm ngọt.

Tần Thi nhìn thoáng qua, thì nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người trở về phòng, cũng tính toán ngủ trưa một hồi.

Lục Trạch Thiên ngồi ở phòng khách uống trà tầm mắt từ cửa phòng đóng chặt thu hồi lại, anh nhìn lướt qua phòng khách so với trước kia rộng rãi sáng ngời, nhìn hoa dại diễm lệ ngâm nước trong bình thủy tinh trên bàn, thần sắc trên mặt mười phần nhu hòa.

……

Tần Thi ngủ không được bao lâu, đã bị tiếng hi hi ha ha long phượng thai chơi đùa đánh thức.

Cô muốn nằm trên giường một lát, nhưng không có điện thoại chơi, chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà phát ngốc.

Vài phút sau, Tần Thì nhàm chán mà không buồn ngủ liền bò dậy, chuẩn bị đọc sách.

Sách giáo khoa tiếng Anh Lục Trạch Thiên đưa cho Anh đều là thứ cơ sở không thể cơ sở hơn, Tần Thi sau khi xem xong trong lòng rất nhanh đã có tính toán.

Thời gian còn sớm, Tần Thi dứt khoát đo kích cỡ cho bọn nhỏ, chuẩn bị làm quần áo.

Long phượng thai sau khi biết được có quần áo mới mặc rất hưng phấn, đo xong kích cỡ cũng không đi, vây quanh Tần Thi xoay vòng vòng, muốn nhìn cô rốt cuộc là làm như thế nào.

Cố Thanh Hải nhìn bọn họ dính Tần Thi, trong lòng không dễ chịu.

Lúc này mới được mấy ngày, đã bị người ta công phá, giống như đồ ngốc nhỏ, cười vui vẻ với người ta như vậy.

“Tiểu Hải, cậu mau tới đây, tớ đo cho cậu một chút.”

Cố Thanh Hải nghe Tần Thi gọi mình, cao ngạo quay đầu, “Tôi có quần áo, đủ mặc.”

Tần Thi thấy nó lại cự nự rồi, cố ý nói: “Vậy được rồi, không phối hợp thì tớ nhìn rồi làm, không thích hợp lãng phí vải cũng đừng trách tớ.”

Cố Thanh Hải quay đầu trừng Tần Thi, lại uy hiếp nó!

Tần Thi lại lần nữa vẫy tay với nó, “Mau tới đây.” Tiểu ngạo kiều.

Cố Thanh Hải lúc này mới ngượng ngùng xoắn xít đi tới, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, “Lãng phí là đáng xấu hổ!”

Nó là vì không cho cô lãng phí vải, mới phối hợp với cô!

Tần Thi cười khẽ một tiếng, đổi lấy Cố Thanh Hải có chút thẹn quá hoá giận căm tức nhìn.

Tần Thi làm cho An An chính là chiếc váy dài tay viền lá sen cổ búp bê màu lam nhạt, lúc này mặc vừa vặn, lại qua một thời gian nữa trời lạnh phải thêm áo khoác.

An An sau khi lấy được quần áo, đôi mắt loé sáng như ngôi sao nhỏ, thật cẩn thận vuốt nơ con bướm trên tay áo, liên tục kinh hô.

“Đẹp quá! So với quần áo của Đoá Đóa Gia trong TV còn đẹp hơn!”

“Tần Thi Tần Thi, cậu lợi hại quá! Tớ rất thích cậu ~”

An An ôm váy hưng phấn xoay vòng vòng, dùng âm giọng đáng yêu trẻ con hăng hái "tỏ tình”, khiến Tần Thi thấy moe hết sức.

“Mau đi thay đi.” Tần Thi sờ sờ đầu con bé, nhìn nó nhanh như chớp chạy về phòng.

Quần áo Bình Bình cũng là màu lam, với quần áo An An là cùng miếng vải, nó cũng là cổ búp bê tay áo dài, nhưng không trang trí nơ con bướm, mà là bông hồng nhỏ may bằng chỉ len thô trước ngực.

Bình Bình rất thích bông hồng nhỏ này, sau khi nói với Tần Thi nói tiếng cảm ơn thì vội vàng đi thay quần áo, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thập phần đáng yêu.

Quần áo Cố Thanh Hải còn chưa làm xong, nó nhìn hai vật nhỏ mặc quần áo màu sắc giống nhau, đỏm dáng hỏi nó đẹp hay không đẹp, khi ra sức khoe khoang, trong lòng không hiểu sao dâng lên một ít chờ mong.

Nó chờ mong quần áo của mình sẽ là cái dạng gì.

Cố Thanh Hải nhịn không được nhìn về phía Tần Thi, tầm mắt hai người va chạm, Cố Thanh Hải nhìn Tần Thi cười với nó, lập tức quay đầu né tránh tầm mắt, không dám nhìn cô nữa.

Tần Thi cười một tiếng, Cố Thanh Hải quả nhiên đứng dậy chạy.

Tần Thi trêu chọc qua Cố Thanh Hải, tâm tình vô cùng suиɠ sướиɠ, tiếp tục cúi đầu dẫm máy may, làm quần áo cha con Cố Thanh Hải và của mình.

Cô đã hoàn toàn nắm vững kỹ năng may của nguyên thân, hơn nữa quen thuộc cách dùng của máy may.

Trên tay cô kim chỉ phi thoi, dưới chân máy may dẫm mạnh, tốc độ làm cực nhanh.

Trước khi mặt trời xuống núi, quần áo Cố Thanh Hải không sai biệt lắm cũng sắp xong rồi.

Chẳng qua thời gian không còn sớm, Tần Thi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi nấu cơm.

Hôm nay không ngờ bận việc, trộn dưa chuột, ăn mì cà chua là được.

Tần Thi làm xong mì, chuẩn bị trộn dưa chuột, chai dấm mới vừa cầm lên, đã nghe thấy bên ngoài có người điên cuồng gõ cửa, còn kêu gì đó.

Tần Thi nhanh chóng buông đồ trong tay ra, bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

Chỉ thấy một đứa trẻ chưa từng thấy đứng ở cổng lớn, đang sốt ruột kêu: “Dì ơi dì ơi! Dì có nhà không? Bình Bình chảy máu! An An đánh nhau với người ra đấy! Dì mau đi xem một chút đi!”

Tần Thi vừa nghe liền nóng nảy, cửa cũng không rảnh lo khóa, chỉ là tiện tay khép cửa lại, chạy theo đứa nhỏ này.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Biểu tình Tần Thi thập phần nghiêm túc.

Đứa bé kia cũng nói không rõ, nó chỉ là thấy đánh nhau còn chảy máu, sợ tới mức chạy tới kêu người lớn.

Chờ tới nơi rồi, Bình Bình ngồi dưới đất che miệng khóc, tán tóc An An che trước mặt thằng bé, đang nhìn Cố Thanh Hải đánh nhau với một đám trẻ lớn hơn.

Mà bên cạnh, còn có một đám trẻ đang khóc thét, trường hợp hỗn loạn không chịu nổi.

Tần Thi xa xa nhìn trên tay Bình Bình một mạt đỏ, đầu óc tức khắc vang lên “Ong ong”, cô rống giận một tiếng: “Làm gì đấy! Đều dừng tay hết! Không được đánh nhau!”

Bọn nhỏ hoảng sợ, bọn trẻ lớn hơn vẫn còn đánh thành một đoàn, khó chia lìa.

Tần Thi tức giận, chạy tới một tay một đứa, một lượt kéo ra Cố Thanh Hải đánh tàn nhẫn nhất với một thằng bé đen gầy.

Bọn nó bị kéo ra còn không phục, giãy giụa muốn tiếp tục, đáng tiếc lực tay Tần Thi không nhỏ, bọn nó tránh không thoát, chỉ vặn vẹo tại chỗ.

“Buông tôi ra!” Cố Thanh Hải đỏ mắt trừng Tần Thi, đầy mặt lửa giận, nói không lựa lời: “Cô chỉ là mẹ kế, dựa vào cái gì quản tôi!”

Một đứa trẻ khác cũng theo kêu to: “Buông cháu ra! Khi dễ em gái cháu, cháu đánh chết nó!”

Tần Thi nghe vậy, trực tiếp buông Cố Thanh Hải ra, lại đẩy đứa trẻ khác đến trước mặt nó, lạnh mặt nói: “Tới đi, đánh, đánh không chết cũng đừng đi, đánh chết tính dì.”

Hai đứa nhỏ ngây ngẩn cả người, bọn nó nhìn Tần Thi xụ mặt bộ dạng đáng sợ, trong lòng đột nhiên kinh sợ.

“Nhanh lên, đánh, đừng lề mề nữa (*).”

(*) : Nguyên văn là 磨叽 (ma kỉ) : là một phương ngữ tiếng Hán, ngữ âm là mò ji, một bên vô cùng sốt ruột mà bên kia tốc độ rất chậm, làm việc dây dưa, còn có chút khẩu khí mệnh lệnh, như vậy bên kia có thể được gọi là ma kỉ.

Một ý nghĩa khác là nói chuyện dài dòng.

“Đánh đi!”

Tần Thi hai tay ôm vai, trên cao nhìn xuống nhìn quét một vòng, trong mắt không mang theo một tia tình cảm, mặt không chút thay đổi, khí tràng toàn bộ triển khai, đám trẻ ở đây sợ tới mức đều ngây ngẩn cả người, ai cũng không dám lên tiếng.

Toàn trường chỉ còn lại có tiếng Bình Bình khóc thút tha thút thít.

.