Xuyên Không Sang Thế Giới Khác Cùng Em Gái

Chương 9: Ẩu đả với Á nhân

_________________________________________

"Cậu không thích sao? Kể cả khi tôi không mặc gì, nằm trên giường và cầu xin cậu?"

"Không!"

Tôi không biết sao mọi chuyện lại chuyển sang vấn đề này nữa.

Tầm 15 phút trước Shirohime còn đang nghiêm túc hỏi và nghe tôi giải thích. Cô nắm rõ được tên tuổi, lí do tôi ở đây thì bất chợt cô ấy hỏi..."Cậu muốn tôi trở thành nô lệ cho cậu chứ?", tay cô ấy thì đẩy bộ ngực đầy đặn lên khiến chúng nảy Boing.

Tôi ngạc nhiên, không há nổi mồm thì cô ấy tiếp tục vấn thêm mấy câu tưng tự thế. Mặt mấy đại diện xung quanh có vẻ cũng ngạc nhiên và thấy khó xử.

"Mou, ai ngờ là Kaga-san chỉ hứng thú với nô lê nhỏ tuổi chứ"

Mọi người trong phòng bắt đầu đổ mắt vào Alisha. Tôi khua tay phản đối mãnh liệt.

"Này! Tôi coi con bé như bạn đồng hành chứ không phải nô lệ! Và tôi không bắt con bé làm mấy chuyện dâm dục như vậy, ít nhất là không phải bây giờ"

"Chủ...chủ nhân?"

Alisha đỏ ửng hai má lên, hai cái sừng cũng chuyển sang màu hồng. Ngẫm lại lời mình vừa nói tôi cũng thấy hơi ngại thật.

"Ara ara"

Cô nàng Elf kia che miệng cười khúc khích, rồi đưa mắt như muốn trêu ngươi tôi thêm nữa vậy.

_________________________________________

Cuối cùng cuộc thẩm vấn đã kết thúc, tôi và Alisha được đi lại tự do trong thị trấn. Tina nói rằng tin tức sẽ được truyền đi nhanh thôi nên sẽ không có rắc rối gì xảy ra đâu. Xong con bé cũng biến đâu mất cùng cô chị.

Tôi quyết định lượn một vòng quanh thị trấn để tìm hiểu cuộc sống của á nhân. Trời vẫn còn sáng mà...à quên, tôi đang ở lòng đất thì lấy đâu ra mặt trời chứ.

Theo cuốn sách tôi mang theo thì thứ tạo ra ánh sáng này là rêu lân tinh, thứ mọc ở độ sâu và độ rộng thích hợp. Loại rêu có rễ này phân tỏa rộng lớn trong đất, và vì sống trong hang sâu nên rễ chúng phát triển ngược lên mặt đất lấy ánh sáng mặt trời. Với kết cấu rễ kì lạ theo kiểu cáp quang...nó đã vẫn chuyển cả ánh sáng và nước từ mặt đất xuống.

Tức là nếu bên ngoài trời tối thì dưới này cũng thiếu đi ánh sáng, và nếu bên trên mưa nhiều thì tốc độ thoát hơi nước của loại rêu này tăng lên và cũng tạo ra mưa.

"Đáng kinh ngạc thật đấy. Một hệ thống đã góp phần mang lại sự sống ở đây"

Tôi cất cuốn sách đi rồi cùng Alisha quay lại quảng trường. Vừa đến nơi thì chúng tôi bị một đám á nhân Rồng bao vây, chúng ăn xăm trổ đầy mình, ăn mặc như lũ đầu gấu loài người luôn, mỗi tên đều trang bị một thanh đao sau lưng.

Một tên tiến tới trước mặt tôi rồi vênh váo.

"Mày là kẻ đánh hạ Garren-sama? Không thể nào, mày đã dùng mánh khóe chứ gì"

Bọn xung quanh cũng tiến lại nhìn tôi với ánh mắt đe dọa.

"Phải đấy, ngài ấy không thể nào thua một con người như thế này được, chúng ta đã tận mắt thấy ngài ấy chiến đấu ngang ngửa mấy tên mạo hiểm gia cao cấp mà"

"Mày đã xài tiểu xảo gì thế?"

Bọn chúng tiếp tục lấn tới, tôi có linh cảm (gặp phải lũ dở) không hay nên nắm chặt tay Alisha lại.

"Ê! Sợ tới mức nắm tay nô lệ của mình kìa"

"Gahahaha!"

Bọn chúng cười lớn lên. Tôi bắt đầu thấy hơi bực rồi đấy. Những á nhân ở đây cũng chỉ đứng ngoài nhìn, một phần do tôi là con người và một phần cũng là do bọn lỗ mãng này là Tộc Rồng. Họ sợ à?

Tôi đang định đẩy chúng ra để quay lại quảng trường thì chúng bắt đầu rút kiếm và chặn lại. Tên mặt đầy sẹo, có lẽ cũng là tên to nhất, nhìn tôi khinh bỉ.

"Bọn ta sẽ thay Garren-sama dạy mày một bài học đây"

Hắn chu mồm, tính nhổ nước bọt vào tôi.

Rất tiếc là các thanh niên bày trò quá GIỚI HẠN rồi đấy.

Tôi có thể thấy tia nước mà hắn vừa nhổ ra, đang bay tới. Nó có màu xanh và bốc khói nữa, một là hắn phun ra độc, hai là thằng cha này éo đánh răng bao giờ.

Tôi giơ tay lên và búng lại tia dịch của hắn khiến nó bay thẳng vào mắt hắn ta.

[Bụp]

"Graaaaa! Đau quá!"

Tên mặt sẹo ngã dụi ra sau rồi ôm mắt, lăn qua trái, lăn qua phải. Tự nhổ ra thì tự nếm nhé.

Bọn á nhân rồng chưa kịp thấy chuyện gì xảy ra đứng ngơ ngác rồi đỡ tên mặt sẹo dậy.

Hắn ta trông thật khổ sở...vì chính bè nước bọt của mình, cảm thấy như bị hạ nhục, hắn chuyển sang nhìn tôi bằng con mắt đỏ rực ánh lửa tức giận.

Đứng dậy rồi lao về phía tôi, tên mặt sẹo vung thanh kiếm thẳng xuống, xé ra một đường chém sắc bén qua không khí.

Mấy tên còn lại cũng nhân lúc này mà xông vào nốt. Giờ thì đừng trách anh không nhân từ.

Tôi kéo Alisha ra phía sau, lấy cùi đẩy nhẹ lưỡi kiếm tên mặt sẹo khiến hắn chém lệch sang hẳn một bên.

[RẦM]

Tên này gớm đấy, nhát chém của hắn sẻ đôi gạch đá nền của quảng trường rồi làm đổ vỡ cửa mấy cửa tiệm xung quang. Tôi không nên coi thường tên này.

"Chủ nhân không sao chứ?"

"Ừ, tệ thật, nhát đó mà chém trúng chắc áo anh bị rách mất"

"Họ...thật sự không thể tha thứ"

"A...Alisha?"

Tôi hơi bất ngờ, Alisha đột ngột nhảy ra trước mặt tôi, con bé dẫm mạnh lên tay cầm kiếm của tên mặt sẹo rồi xoay người sút một cú long hàm lở mép vào bộ mặt sẹo. Khuyến mãi một vết sẹo mới hình đế giày luôn.

"Con nhỏ khốn khiếp"

Hai tên khác nhảy tới từ phía sau. Đang có đà, Alisha hất thanh kiếm của tên mặt sẹo lên rồi chém ba đường ngang ngực hai tên đánh lén.

Bốn tên còn lại định tiến lên thì tôi chạy ra sút "mặt sẹo" vào hai tên rồi ném hai thằng bị chém vào hai tên còn lại.

Chúng ngã dúi dụi thành một đống giữa quảng trường. Mục tiêu là đánh gục tôi, ai ngờ là bị hành cho gần thăng thiên. Tôi lắc đầu.

"Nhục lắm"

Tôi định tiến lại thì ba cây giáo băng từ trên không cắm ngay trước mặt, chặn bước đi của tôi.

"Kaga-san, cậu không cần ra tay nữa đâu"

Là Shirohime, cô ấy đã cản tôi lại.

"Không phải tôi bắt đầu nhé!"

"Tôi biết chứ, tôi quan sát cậu suốt mà"

"Vậy sao không ra giúp tôi từ đầu chứ?"

Cô ấy lại che miệng và cười fufu. Đau đầu với cô nàng này thật đấy. Shirohime ra hiệu cho lính kéo bảy á nhân rồng kia đi rồi dẫn tôi quay lại tòa hội đồng.

"Mời đi theo lối này"

Cô ấy niệm một trận đồ ma thuật trên tay, tôi có thể cảm thấy sự băng giá tràn ra từ nó.

[Ruỳnh]

Bức tường trước mặt tôi dần mở ra để lộ một hành lang dài. Trông giống một kiểu đường hầm bí mật vậy.

"Hành lang này...Chúng dẫn đi đâu vậy?"

"Cậu sẽ biết vào một lúc nào đó thôi"

Tôi hơi nghi ngờ khi cô ấy cho tôi xem thứ này. Không rõ ý định của cô nên tôi cũng đành im lặng.

_________________________________________