Xuyên Không & Trọng Sinh

Chương 47: GIỌNG NÓI CỦA TỬ XÀ

EDITOR: Yuki

BETA: Hara

-o0o-

Trong vài ngày tiếp theo, khi Harry vừa nhìn thấy Gilderoy Lockhart từ đầu hành lang bên kia đi tới, thì lập tức chạy nhanh trốn đi.

Nhưng càng khó né tránh hơn chính là Colin Creevey, cậu bé dường như đọc thuộc lòng thời khóa biểu của Harry. Đối với Colin mà nói, việc động lòng người nhất trên thế giới, chính là mỗi ngày sáu bảy lần nói "Xin chào, Harry." Và cũng nghe được câu trả lời là "Xin chào, Colin." Mặc kệ là giọng điệu trả lời của Harry có bao nhiêu bất đắc dĩ hay tức giận.

Nhưng càng nhiều lúc, Harry đối với Colin vô cùng tốt, đứa nhỏ này đôi khi vụng về và rất đáng yêu, ngoài ra, Harry nhớ rõ đứa trẻ này, ở lúc đứa trẻ này mười bốn tuổi, cậu bé từng gia nhập D.A, hơn nữa khi Kẻ Thần Bí toàn lực tấn công Hogwarts, đã dũng cảm hy sinh tính mạng của mình khi chỉ mới mười sáu tuổi.

Draco ngẫu nhiên sẽ đến thư viện và cùng nhau làm bài tập cùng với họ, Colin lần đầu tiên nhìn thấy Draco cũng nhầm lẫn cậu ta với Alice và tràn ngập địch ý.

Sau khi thành lập GS, Blaise và Theodore có quan hệ vô cùng thân thiết với Draco, cuộc hẹn gặp trong thư viện lập tức tăng thêm vài người.

Blaise mỗi lần thấy Ron đều như là nước với lửa. Pansy và Hermione cũng rất khó hòa thuận ở chung với nhau.

Harry kể bảy năm khi đi học chiến đấu với Kẻ Thần Bí, học sinh Hogwarts chiến đấu với Tử Thần Thực Tử cho Draco nghe. Trong trận chiến bi thảm ấy, vô số những người dũng cảm đã hy sinh chính mạng sống của mình.

Lúc Colin chết, chỉ mới mười sáu tuổi.

Điều này khiến cho Draco càng đối xử vô cùng thân thiện với Colin —— học sinh Gryffindor tràn ngập dũng khí, có gan dám đấu tranh, Draco không có lý do gì không thích đứa nhỏ này.

Colin cũng rất nhanh thích Draco, cậu hưng phấn chụp rất nhiều ảnh của Draco, dường như là bỏ quên Harry ở phía sau.

Điều này khiến cho Harry nhẹ nhàng thở ra khi Colin bắt đầu chạy theo ở phía sau Draco.

Harry không biết Draco làm thế nào mà lúc nào cũng có thể đối xử tốt với Colin vì cậu nhóc có đôi khi thật sự khiến người khác vô cùng bực bội.

Hiện tại Colin thành người thông báo tin tức cho Gryffindor —— cậu dường như biết tất cả mọi chuyện về Draco, mà tất cả những chuyện quan trọng của Slytherin đều có liên quan đến Draco ——

"Harry Harry, anh biết không khi Slytherin học lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, giáo sư Lockhart yêu cầu bọn họ làm bài thi trắc nghiệm, Draco liếc mắt nhìn một cái và nói: ' Tôi xin lỗi, giáo sư, xin hỏi bài thi này có liên quan gì đến môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám? Tôi cho rằng nó không hề có ý nghĩa, có thể đừng lãng phí thời gian của chúng tôi và trực tiếp vào chủ đề chính hay không? Đúng vậy, ý tôi muốn nói là —— mau đem tiểu yêu tinh thả ra đi, nếu không thì trước khi tan học chúng tôi không bắt nó lại được hết, thì chắc phải đành nhờ giáo sư bắt lại dùm. ' anh ấy rất soái, có đúng không? Em dám nói, anh ấy đã sớm nhìn thấu lớp ngụy trang của Lockhart......"

Harry lần đầu tiên phát hiện Draco quả nhiên không hổ là thiếu gia nhà Malfoy, cậu ấy thực sự rất có thiên phú về phương diện châm biếm và trào phúng người khác.

Khi tới cuối tuần, Harry và Ron tính sẽ đi thăm Hagrid vào buổi sáng thứ bảy. Nhưng sáng sớm Harry đã bị Oliver Wood đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor đánh thức —— cậu còn muốn ngủ thêm mấy giờ nữa cơ.

"Chuyện...... Chuyện gì?" Harry mơ mơ màng màng nói.

"Tập luyện Quidditch!" Wood nói, "Mau đứng lên!"

Harry híp mắt nhìn xem bên ngoài cửa sổ, một lớp sương mù mỏng đang phủ lên bầu trời có màu hồng vàng. Tiếng chim bên ngoài kêu rất lớn, cậu còn cảm thấy kỳ lạ là tại sao mình không bị tiếng đó đánh thức.

"Oliver," Harry oán giận nói, "Trời mới vừa ló dạng thôi."

"Không sai," Wood là một học sinh năm thứ sau cao lớn và rắn chắc, giờ phút này trong đôi mắt của hắn lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, "Đây là một phần trong chương trình huấn luyện mới của chúng ta. Nhanh lên, cầm theo chổi bay của cậu và đi theo anh." Wood vội vàng nói, "Các đội khác còn chưa bắt đầu huấn luyện. Năm nay chúng ta chắc chắn sẽ giành được vị trí thứ nhất."

Harry ngáp một cái, đứng dậy từ trên giường và bắt đầu tìm đồng phục của đội. "Được rồi em trai tốt," Wood nói, "Mười lăm phút sau gặp nhau ở sân bóng."

Harry tìm thấy bộ đồng phục đỏ thẫm của đội, ngoài ra cậu còn mặc thêm chiếc áo choàng để phòng lạnh. Cậu vội vàng để lại mảnh giấy nhắn cho Ron, rồi bước xuống cầu thang xoắn ốc để đi xuống phòng sinh hoạt chung, trên vai cậu đang khiêng cây Nimbus 2000.

Mới vừa đi đến cái lỗ sau bức chân dung, thì đằng sau vang lên tiếng bước chân ầm ầm, Colin Creevey chạy từ trên cầu thang xuống, chiếc cameras đang lắc lư kịch liệt và trong tay thì đang cầm chặt cái gì đó.

"Harry! Em ở trên lầu nghe thấy tiếng ai đó đang kêu tên anh. Nhìn xem em mang theo cái gì nè! Em đã rửa ảnh ra rồi, em muốn cho anh xem!" Harry ngơ ngác mà nhìn Colin vẫy vẫy bức ảnh với cậu.

Một Lockhart đen trắng đang dùng sức túm chặt một cánh tay, Harry nhận ra cánh tay kia là của cậu. Cậu rất vui khi nhìn thấy ở trong bức ảnh đó cậu đang ra sức chống cự, không chịu bị kéo vào trong đó. Lockhart rốt cuộc từ bỏ, thở dốc nhìn thẳng về phía trước trong bức ảnh đen trắng.

"Anh có thể ký tên không?" Colin vội vàng hỏi.

Harry nhìn lướt xem chung quanh có ai không, cậu suy nghĩ trong chốc lát, vẫn là cảm thấy làm như vậy là không ổn, "Thực sự xin lỗi, Colin, anh có việc gấp, anh phải tập luyện Quidditch."

Cậu bò vào lỗ chân dung để đi ra ngoài.

"Oa! Chờ em đã! Từ trước tới nay em chưa bao giờ nhìn thấy qua Quidditch!"

Colin vội vàng bò theo ra ngoài.

"Nó rất là nhàm chán." Harry vội nói, nhưng Colin không nghe, gương mặt rạng ngời vì phấn khích.

"Anh là cầu thủ trẻ tuổi nhất trong một trăm năm qua của học viện, có đúng không, Harry? Có đúng không?" Colin chạy chậm bên cạnh cậu và nói, "Anh nhất định rất tuyệt vời. Em chưa từng bay qua, nó có khó không? Đây là cây chổi bay của anh phải không? Nó có phải là cái tốt nhất không?"

Harry không biết phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi Colin, giống như bên cạnh cậu đang mang theo một cái bóng đặc biệt thích nói chuyện. "Em không hiểu về Quidditch lắm," Colin nhìn Harry nói, "Có phải có bốn trái bóng không? Trong đó có hai cái bay tới bay lui, muốn đánh bật người chơi ra khỏi chổi bay?"

"Đúng vậy." Harry thở dài một hơi, bắt đầu giải thích những quy tắc phức tạp trong Quidditch.

Bọn họ vừa nói, vừa đi ra khỏi lâu đài và đi bộ trên bãi cỏ đầy sương.

Dọc theo bãi cỏ đi đến sân bóng, Colin vẫn cứ không ngừng hỏi cái này lại hỏi cái kia, mãi cho đến cửa phòng thay quần áo mới bị Harry đuổi đi. Colin hét lên ở phía sau lưng cậu: "Em sẽ đi tìm một chỗ ngồi tốt, Harry!" Sau đó vội vàng chạy về phía khán đài.

Các cầu thủ Gryffindor khác đã ở trong phòng thay quần áo. Nhìn qua thì chỉ có Oliver Wood là hoàn toàn tỉnh táo. Fred và George Weasley ngồi ở chỗ kia, hai mắt sưng vù, tóc rối bời. Bên cạnh là cô nàng Alicia năm thứ tư đang dựa vào tường ngủ gật. Hai truy thủ khác là, Katie và Angelina đang ngồi đối diện và liên tục ngáp dài.

"Em đã đến rồi, Harry, tại sao lại đến trễ như vậy?", Wood tinh thần phấn chấn nói, "Được rồi, trước khi lên sân bóng, tôi muốn đơn giản nói vài câu, kỳ nghỉ hè này tôi đã viết một phương án huấn luyện mới, tôi nghĩ nhất định sẽ hữu hiệu ——"

Wood giơ một bản phác thảo sân bóng Quidditch lên, trên đó vẽ rất nhiều đường cong và mũi tên chồng chéo lên nhau với nhiều màu sắc khác nhau. Cậu lấy đũa phép ra và chỉ về phía bản vẽ, những mũi tên bắt đầu uốn éo giống như sâu lông vậy.

Mất khoảng hai mươi phút mới hoàn thành tấm bản vẽ đầu tiên, nhưng sau nó là tấm thứ hai, tấm thứ ba. Giọng nói đều đều của Wood vẫn cứ đang nói và nói,còn Harry thì đang trong trạng thái xuất thần.

"Vậy đó," Wood rốt cuộc cũng nói xong, lập tức đánh thức Harry từ trong tưởng tượng của cậu ra, bởi vì cậu đang suy nghĩ sáng sớm nay trong lâu đài sẽ ăn cái gì, "Hiểu rõ chưa? Có câu hỏi gì không?"

"Tôi có một câu hỏi, Oliver," George người vừa thức dậy và nói, "Tại sao ngày hôm qua cậu không nói chúng tôi khi cả hai chúng tôi đều tỉnh?"

Lời nói của George khiến Wood không hề vui vẻ, điều này khiến cho thời gian tập luyện của bọn họ kéo dài rất nhiều.

Tuy rằng cảm giác cưỡi chổi bay rất tuyệt vời, nhưng Harry vẫn còn thèm thuồng bánh mì và mứt trái cây mà Ron mang đến cho cậu.

Cuối cùng thì khóa tập luyện cũng kết thúc, Ron bước lên chào đón bằng một biểu cảm rất kỳ lạ.

"Có chuyện gì sao?" Harry mệt mỏi hỏi.

"À, cậu không nhớ rõ sao," Ron nói, "Kiếp trước tụi mình đâm vào cây Liễu Roi, cây đũa phép của mình cũng gãy, hôm nay huấn luyện Quidditch sẽ có người Slytherin tới gây chuyện, Draco —— Draco đời trước sẽ mắng Hermione là —— ồ, cậu biết đó, máu bùn, câu thần chú từ đũa phép bắn ngược lại vào người mình ——"

Harry nhớ tới, "Đúng vậy...... Cậu, cậu phải liên tục nôn ra con sên."

Bọn họ đứng đối mặt nhau trong chốc lát nhưng không nói lời nào.

"Năm thứ hai nhiều tai nạn." Ron lẩm bẩm tự nói một mình và đưa bánh mì đang ôm trong lòng ngực cho Harry.

Harry cực kỳ. "Đi thôi," Harry cắn bánh mì nói, "Không phải chúng ta muốn đi thăm Hagrid sao?"

"Đúng vậy, nhưng Hermione......" Ron cau mày, "Cô ấy đi thư viện. Cô ấy nói đã hẹn với Draco."

"Kệ đi, chúng ta cũng đi thôi." Harry nói.

Khi bọn họ chỉ còn cách hai mươi bước chân là tới phòng ở của Hagrid, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, nhưng không phải là Hagrid bước ra, mà là Gilderoy Lockhart, hôm nay hắn ta mặc một cái áo choàng dài màu tím nhạt.

Harry và Ron nhanh chóng trốn vào một bụi cây gần nhất.

"Nếu ngươi mà biết thì làm rất đơn giản!" Lockhart lớn tiếng nói chuyện với Hagrid, "Nếu có cần sự giúp đỡ nào, thì cứ việc tới tìm ta, ngươi biết ta ở đâu mà! Ta sẽ cho ngươi một quyển quyển sách của ta, ta rất ngạc nhiên khi ngươi không có một quyển sách nào của ta. Đêm nay ta sẽ ký tên và đưa lại đây. Được rồi, tạm biệt!"

Hắn nhanh chóng trở về lâu đài.

Harry vẫn chờ cho đến khi không nhìn thấy được bóng dáng của Lockhart, rồi mới cùng Ron bước ra khỏi bụi cây, bọn họ đi tới trước cửa nhà Hagrid, vội vàng gõ cửa. Hagrid tức giận đi ra, nhưng thấy ngoài cửa là bọn họ, mặt mày lập tức vui vẻ.

"Ta vẫn luôn tự hỏi khi nào các con tới, mau vào đi, vừa rồi ta còn tưởng là giáo sư Lockhart quay trở lại đây."

Harry và Ron bước qua ngạch cửa, đi vào căn phòng nhỏ, một chiếc giường rất lớn được đặt ở góc phòng, một góc khác thì có ngọn lửa đang vui sướng vang lên tí tách trong lò sưởi.

Bọn họ ngồi ở trên ghế, Hagrid ân cần đi rót ly trà cho bọn họ và cũng cầm lên một dĩa kẹo bơ cứng.

"Harry," Hagrid giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó và nói, "Ta còn muốn tính sổ với con. Nghe nói con đang phát ảnh chụp có chữ ký, tại sao ta lại không nhận được nó?"

Harry vừa mới cho một viên kẹo sữa vào trong miệng, miệng cậu lập tức bị dính chặt. "Con không có phát ảnh chụp có chữ ký," cậu kháng nghị nói, "Tại sao Lockhart lại lan truyền lời đồn nhảm nhí này? Chuyện này có chỗ tốt gì với hắn!?"

Hagrid cười. "Ta nói giỡn thôi," thân thiết vỗ vỗ sau lưng Harry, khiến Harry đập mặt xuống bàn.

"Ta cũng biết là con không có làm việc ấy. Ta nói với Lockhart là không cần nói về con như vậy. Con không có tốn tâm tư để có thể nổi tiếng hơn so với hắn."

"Con dám chắc là hắn ta sẽ không vui khi nghe thấy lời đó." Harry thẳng dậy, xoa cằm nói.

"Ta nghĩ là hắn không vui vẻ lắm," mắt Hagrid lóe lên ánh sáng, "Sau đó ta lại nói với hắn là trước giờ ta chưa từng đọc sách của hắn, vì vậy hắn quyết định rời đi. Con có muốn ăn một chút kẹo không, Ron?" Hagrid hỏi một câu.

"Không, cảm ơn," Ron nhìn Harry cố gắng hết sức ăn kẹo bơ cứng, nghĩ thầm nếu thật sự ăn nó có khi nào ruột của cậu sẽ bị dính chặt lại với nhau? "Tốt nhất là không cần mạo hiểm."

"Hãy đến xem đồ mà ta mới trồng đi." Sau khi Harry và Ron uống trà xong, Hagrid nói.

Ruộng trồng sau ở phía sau căn phòng nhỏ, ở đó có mười hai quả bí đỏ lớn. Từ trước tới nay Harry chưa từng nhìn thấy quả bí đỏ lớn như vậy, mỗi quả cao gần tới bằng một nửa con người. "Lớn lên cũng không tệ lắm đúng không?" Hagrid vui mừng nói, "Mấy cái đó sẽ được sử dụng trong lễ hội Halloween trong yến hội dùng, đến lúc đó nó cũng đủ lớn rồi."

"Bác đã bón phân gì cho chúng nó vậy?" Harry hỏi.

Hagrid nhìn xung quanh xem coi có ai ở xung quanh không.

"Haha, ta cho chúng nó một chút, nói như thế nào nhỉ, một chút sự trợ giúp."

Harry phát hiện cây dù màu hồng của Hagrid đang được treo trên tường trong căn phòng nhỏ. Cậu vẫn luôn nghi ngờ là chiếc đũa phép cũ khi còn đi học của Hagrid được giấu ở trong cây dù đó. Hagrid không thể sử dụng phép thuật. Khi bác ấy học năm thứ ba đã bị Hogwarts khai trừ —— đúng vậy, chính là bởi vì căn hầm bí mật.

Harry cảm thấy có chút tức giận và buồn bã, bởi vì Hagrid không có mở căn hầm bí mật ra, bác ấy vốn dĩ có thể sử dụng đũa phép một cách công khai, cũng không cần đem đũa phép giấu ở dưới cây dù che mưa.

Hagrid vô tội nhưng bị mất tư cách trở thành Phù thủy —— tất cả đều là vì kẻ thần bí lúc trẻ, Tom Riddle hãm hại!

"Là bùa bành trướng hả?" Ron có chút không xác định hỏi, nhưng lại cảm thấy vô cùng thú vị, "Mặc kệ nói như thế nào, bác đã thành công."

"Draco cũng nói như vậy." Hagrid gật đầu với Ron và nói, "Ngày hôm qua ta vừa nhìn thấy cậu bé." Hagrid cúi đầu tùy tay nhổ một nắm cỏ dại. "Cậu bé nói chỉ tùy tiện đi xung quanh và nhìn xem một chút."

"Đương nhiên rồi, gần đây ta cũng thường nhìn thấy em gái của Ron," Hagrid chớp mắt với Harry. "Ta muốn nói là có lẽ con bé cũng muốn gặp được người nào đó, ta nghĩ, con bé sẽ không từ chối một tấm hình có chữ ký đâu?"

"Đừng nói như vậy." Harry vội vàng nói. Ron cười rộ lên một tiếng. "Chuyện này có gì mà thẹn thùng." Ron nói.

Sắp đến giờ ăn trưa, từ sáng sớm đến giờ Harry chỉ ăn có một chút xíu, cho nên cậu quyết tâm quay trở lại lâu đài để ăn cơm. Bọn họ chào tạm biệt với Hagrid, cùng nhau quay trở lại lâu đài.

Mới vừa bước chân vào hành lang, họ nghe thấy một giọng nói vang lên.

"Các trò đã quay trở lại, trò Potter, trò Weasley," giáo sư Mcgonagall nghiêm mặt đi về phía bọn họ, "Tối hôm nay hai trò bị cấm túc."

"Cái gì, thưa giáo sư?" Ron có chút không hiểu hỏi.

"Giáo sư Lockhart nói các trò làm trái kỷ luật của lớp học, thầy ấy sẽ trừng phạt các trò bằng lao động ngoại khóa," giáo sư McGonagall nói, "Trò Weasley phải đi giúp ông Filch lau các đồ bằng bạc trong phòng trưng bày, không được dùng phép thuật, phải lau bằng tay." Ron hít sâu một hơi. Ông Filch, người trông cửa là kẻ thù của tất cả các học sinh.

"Potter, trò đi giúp giáo sư Lockhart viết thư trả lời cho người hâm mộ của thầy ấy." Giáo sư McGonagall nói.

"A, không cần, con cũng đi lau những đồ bằng bạc được không?" Harry cầu xin một cách tuyệt vọng.

"Đương nhiên là không được," giáo sư McGonagall nhướng mày lên, "Giáo sư Lockhart chỉ đích danh trò. Hai người các trò nhớ kỹ, buổi tối đúng 8 giờ."

Trên bàn cơm, ngay cả món khoai tây nghiền cũng không khiến Harry có cảm giác thèm ăn. Cả cậu và Ron đều cảm thấy bản thân xui xẻo hơn đối phương rất nhiều.

"Filch nhất định sẽ gϊếŧ mình." Ron nói với vẻ mặt đưa đám.

"Mình sẵn sàng thay đổi với cậu bất kỳ lúc nào," Harry buồn bã ỉu xìu mà nói, "Việc lau chùi này, mình đã làm rất nhiều rồi. Nhưng việc viết thư trả lời người hâm mộ của Lockhart...... Cái tên lòng dạ hẹp hòi này, còn không phải là hóa đá hắn rồi bỏ mặc trong lớp học mà không thèm để ý đến hắn sao......"

Buổi chiều thứ bảy trôi qua lúc nào không biết, trong nháy mắt là đã đến tám giờ kém năm, Harry không tình nguyện mà lê hai chân đi về phía văn phòng của Lockhart ở lầu 3. Cậu khẽ cắn môi, gõ gõ cánh cửa.

Cánh cửa lập tức mở ra, Lockhart nhìn cậu với vẻ mặt vui vẻ.

"A, tên nhóc con bướng bỉnh đã tới rồi! Mau tiến vào, Harry, vào đi."

Trên tường được treo vô số khung ảnh của Lockhart, được chiếu sáng rực rỡ bởi những ngọn nến. Có mấy cái khung ảnh có chữ ký của hắn ta trên đó. Ngoài ra trên bàn cũng đặt một chồng ảnh của hắn ta.

"Trò có thể viết phong bì!" Lockhart nhìn Harry nói, giống như đây là một ưu đãi rất lớn vậy, "Bức thư đầu tiên gửi cho cô Gladys. Chúa phù hộ cho cô ấy, cô ấy là một trong những người hâm mộ cuồng nhiệt của ta."

Thời gian trôi qua giống như ốc sên bò vậy. Harry mặc kệ Lockhart cứ nói chuyện liên tục, cậu chỉ ngẫu nhiên trả lời một tiếng "ừm", "A", "Đúng vậy". Có đôi khi có mấy câu làm cậu chói cả lỗ tai, như cái gì mà "Danh tiếng cũng thay đổi thất thường như bạn bè vậy đó, Harry", hoặc "Nhớ kỹ, người nổi tiếng phải có cái giá của người nổi tiếng".

Những ngọn nến cháy càng ngày càng ngắn, ánh lửa tập trung chiếu nhiều khuôn mặt đang động đậy của Lockhart. Harry dùng cái tay đau nhức để viết địa chỉ rõ ràng của cô Veronica Simesli, cảm giác như đây là phong bì thứ một ngàn. Sắp hết giờ rồi, Harry đau khổ suy nghĩ.

Đột nhiên cậu nghe thấy một giọng nói, nó khác hoàn toàn với tiếng tí tách ngọn đuốc hoặc giọng nói dài dòng của Lockhart.

Đó là một giọng nói, một giọng nói khiến người khác sởn cả tóc gáy và ngừng thở, giọng nói lạnh băng, hung ác. "Đến...... Đến đây......Để ta xé nát ngươi...... Xé nát ngươi...... Gϊếŧ chết ngươi......" Đó không phải là giọng nói của con người, là giọng nói thuộc về loại động vật máu lạnh —— cái con động vật máu lạnh kia đang theo dõi con mồi của nó.

Harry đột nhiên nhảy dựng lên, một vết mực dài xuất hiện trên địa chỉ của cô Veronica Simesli.

"Cái gì?" Cậu lớn tiếng nói.

"Ta biết!" Lockhart nói, "Sáu tháng liên tục đứng đầu bảng sách được bán chạy nhất! Một kỷ lục chưa từng có!"

"Không phải!" Harry bực bội nói, "Là cái giọng nói kia! "

"Xin lỗi," Lockhart bối rối hỏi, "Giọng nói gì?"

Harry nhìn Lockhart với vẻ mặt trắng bệch. Lockhart rất kinh ngạc mà nhìn Harry. "Trò đang nói cái gì, Harry? Có lẽ là trò hơi mệt mỏi? Trời ạ, nhìn xem mấy giờ rồi! Chúng ta đã ở chỗ này liên tục bốn giờ! Ta thật sự không dám tin tưởng! Thời gian trôi qua thật nhanh. Có đúng không?"

Harry không có trả lời. Cậu thật sự không thể tin được, đó là giọng nói của tử xà! Cậu nín thở để cẩn thận lắng nghe, nhưng không còn gì nữa, chỉ nghe thấy Lockhart đang lải nhải nói chuyện với cậu, nói cậu đừng hy vọng mỗi lần phạt cấm túc đều được may mắn như thế này.

Harry cầm lấy đồ đạc của mình và vội vã chạy về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor

Harry đi thẳng lên lầu ký túc xá, Ron còn chưa quay trở về. Harry mặc áo ngủ vào, nằm chờ ở trên giường. Một giờ sau, Ron bước vào, xoa xoa cánh tay phải, mang theo một mùi chất tẩy rửa màu trắng vào căn phòng tối.

"Tất cả cơ bắp của mình đều căng cứng." Ron rêи ɾỉ và ngã xuống giường, "Ông ta làm mình lau mấy chiếc cúp Quidditch kia đến tận mười bốn lần mới chịu hài lòng. Còn ở chỗ Lockhart thì sao?"

Harry đè thấp giọng nói, để không đánh thức Neville, Dean và Seamus, "Mình lại nghe thấy được."

Giọng điệu của Harry có chút hoảng hốt, "Tử xà! Tử xà ở đường ống nước! Mình nghe thấy được!"

HẾT CHƯƠNG 47