Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 12: ] - Trộm Hôn

Huyết Phong có mặt tại thư phòng, một bên nghe các cấp quan đang lần lượt tổng kết báo cáo lại tình hình, một bên thưởng tách trà trong tay một cách nhàn hạ, lâu lâu lại nhếch cười không lý do...

Tinh Lâm gõ cửa bên ngoài, vào trong cầm xấp trên tay là đống văn kiện nhăn nhít chữ số, đặt ngay bàn hắn cúi người nói: "Thưa chủ thượng, đây là tất cả bản báo cáo về địa khu ta vừa chiếm được, kèm theo là doanh thu số lượng mà tổng quản chi thu vừa qua. Còn có..."

"Được rồi."  Liếc nhìn xấp giấy trên bàn Huyết Phong đặt tách trà xuống. Tay lười biếng cầm tờ giấy nhìn lướt qua rồi lạnh giọng nói: "Các ngươi lui đi." 

Đám người ngừng báo báo, liền không nấn ná rút khỏi. Tinh Lâm và Tinh Sát cũng y theo, khép cửa ra ngoài cửa đứng canh.

Huyết Phong bỏ qua những tờ giấy trắng nhạt nhẽo, tay phút chốc khựng lại bởi màu thư lạ lẫm. Xem xét từng dòng chữ báo cáo, ánh mắt sắc bén xuất hiện tia cười thích thú, bạc môi nhếch cười nguy hiểm: "Hãy tận hưởng những giây phút ngắn ngủi còn lại của lão đi, tất cả những gì năm xưa ta thiệt một nhưng lão thì thiệt hơn mười."

------------0o0-----------

Sau khi đá tên yêu nghiệt kia ra khỏi phòng, Miêu Miêu mới thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy cả người sắp thấm ướt vì mồ hôi nàng nhanh chóng cởi lấy y phục khỏi người. Giữa làn sương mờ ảo bởi hơi nước nóng phong toả, cảnh ẩn hiện tạo nên bầu khí thư thái, phóng túng. Ba vòng đầy đặn, theo đường cong cương nhu càng tăng thêm nhiệt hấp dẫn. Miêu miêu hướng đến bồn tắm mà ngâm thân mình nhẹ nhàng tận hưởng, tất cả gọi gì là "sự đời rối ren" ngay phút này nàng đều môt phát đá phăng... 

Dường như thả hồn hưởng thụ ngâm mình trong nước ấm khá lâu, tận hưởng trong dạo khúc tẩy trần bồn tiên, vô tình cũng lôi cuốn nàng thả giấc ngủ trôi theo một cách tự nhiên...

 “Cạch. “

"Nương tử thật đáng trách...“ Huyết Phong vừa giải quyết xong công quy, tâm trạng liền rơi vào trạng thái nhớ nhung kì lạ. Phút chốc chỉ muốn nữ nhân kia xuất hiện ngay trước mặt, không rõ lý do nhưng trái lại hắn cực kì vui vẽ, bước chân nhu thuận cũng nhanh chóng đứng ngay trước cửa phòng. Ai ngờ...

Tay thuận tiện vơ lấy khăn treo gần đó, lại nhìn nữ nhân thản nhiên ngủ say trong bồn. Hắn bất mãn chau mày: "Phóng túng như vậy chẳng sợ nhiễm phong hàn sao? Nữ nhân thật kì lạ..."

Động tác ôn nhu ôm nàng vào trong lòng, cẩn thận đặt nàng trên giường. Huyết Phong cảm nhận mùi hương từ người nàng đang cuốn quýt lấy thính giác hắn, dòng máu kia lại lần nữa như kích động cuộn trào trong lồng ngực. Dưới ánh trăng với tia sáng le lói hắt qua cửa sổ, chút mờ nhạt của trăng nhưng đủ để thắp ngọn lửa nồng nhiệt hăng say mê luyến, khuôn mặt Miêu Miêu soi càng tăng nét ma lực phong tình. Đứng trước khung cảnh cho là có thể lãng mạn, một kẻ ẫm người nhắm mắt khó ai có thể cưỡng lại được bản thân. Huyết Phong cũng không ngoại lệ, ngay phút này hắn cảm nhận được sự hồi hộp trong lồng ngực, bạc môi như bị dụ hoặc nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, cảm thụ một cảm giác mới mẻ mà trước giờ hắn chưa từng trãi...

------------...------------

Buổi sớm lan toả khắp kinh thành...

Miêu Miêu sau một giấc ngủ dài nay cũng đã tỉnh giấc, đưa hai tay xoay thái dương thư giãn, mở mắt chớp chớp ngó lên trần, lười biếng xoay người lại bắt gặp cái bản mặt mà nàng cực kì kỵ khí. 

Nghĩ sao nếu bạn rơi vào tình huống một nữ nhân trên thân chỉ duy nhất quấn một tấm khăn, hậu đãi hơn nằm ngay bên cạnh chính là soái ca?

Hơn bao giờ hết Miêu Miêu chỉ khắc khoải mong ước ngay bây giờ có thể rúc xương hắn, lột da hắn cho chim quạ chén bữa, cốt sọ liền đem đập nát như cát bụi...

Điều nàng tức giận hơn chính là thấy bộ mặt trơ trẽn của hắn, vẫn thản nhiên cười: “Nương tử đã tỉnh?”

  Lợi dụng lúc hắn vẫn còn nhắm mắt thờ ơ, tay nàng liền vận công chưởng ngay ngực Huyết Phong đánh lăn xuống sàn. Động tác kết thúc vừa lúc cũng nghe phản hồi kêu ca: "Ta biết nàng có nội công nhưng không nghĩ nàng lại lấy đó sát hại phu quân nha." 

"Mẹ nó, ta mục đích chính là muốn giết nhà ngươi đây này. Nói, ngươi làm gì nằm trên giường của ta. Một bản vương gia cao quý như vậy đừng nói với ta là đã hết phòng mới mò tới đây, bản nương sẽ không nhân nhượng tên yêu nghiệt nhà ngươi thêm đâu."  

Huyết Phong cười ẩn ý: "Ta không có ý giải thích, vừa rồi chẳng phải nàng đã rõ rồi sao.” 

Miêu Miêu cảm thấy chột dạ, mặt vừa điểm hồng vừa hoá đỏ tức giận, nghiến răng nghiến lợi: ”Tên yêu nghiệt hỗn đãn nhà ngươi trời đất chính là sai lầm mới để ngươi tồn tại mà gặp ta."

Không nói hai lời, nàng bất chấp trên người sơ sài chỉ quấn lấy tấm khăn, trước mắt bây giờ Miêu Miêu chỉ muốn xông tới xé thân hắn ra làm trăm mảnh, đụng tới điều nàng chưa cho phép chẳng khác biến nàng thành con bò húc hăng máu chạy đâm vào tấm vải đỏ khiêu khích.

Đương nhiên tấm vải đỏ chọc tức nàng chính là Huyết Phong đây.

 Đáng tiếc thay với vận tốc phóng như tên lửa của Miêu Miêu, Huyết phong cơ hồ lại né nhẹ sang một bên. Miêu Miêu vì bị mất đà mất đối tượng nhắm trúng nên sẵn sàng chịu cú đáp đất đầy ngoạn mục.

Mặt đất mềm... Thật ấm...

Miêu Miêu cảm thấy có chút gì đó bất bình thường, chẳng lẽ cổ đại tiến hoá được nền nhà thành lò sưởi sao? Trong lúc Miêu Miêu vẫn còn nhắm mắt mà trong lòng vẫn có chút hoài nghi, thì bị giọng nói khác cắt ngang: "Có vẻ nàng rất thích ôm ta nhỉ?"

Phản ứng như bị điện giật Miêu Miêu liền đẩy người hắn ra: "Ngươi..."

"Là ta giúp nàng... " Vừa nãy hắn đã có lòng thương lấy thân mình che chở giúp nàng, những tưởng nữ nhân này ít gi cũng phải đáp tạ hắn, nào ngờ lại bị nàng liếc nhìn cảnh cáo. Giống như chính hắn là người lợi dụng tình cảnh trở thành kẻ dê cụ ôm nữ sắc... 

Miêu Miêu giả vờ như không nghe, nhìn cả người hắn ngã xoài trên đất nàng bất giác cũng thấy hả dạ, nghĩ điều gì đó môi lại nhếch cười tà mị mang lại cảm giác không mấy tốt lành.

Nàng hôn hắn... 

Bất ngờ trước hành động của Miêu Miêu, Huyết Phong không có phản ứng đẩy nàng ra ngược lại thân thể như bị đóng băng vừa bị lửa nóng xâm chiếm. Cảm giác này hắn chưa từng biết nhưng nó rất ấm áp và hắn muốn nó. Bàn tay hắn bất giác dí vào gáy nàng đẩy cả hai dần tiến sát lại với nhau. Nụ hôn bất ngờ phút chốc lại mang tư vị đậm đà quấn quýt hơn. Có lẽ Huyết Phong cũng không biết, đây cũng là lần đầu Miêu Miêu chủ động...

Nụ hôn vừa dứt cũng là lúc hắn thấy thân thể mình mềm nhũng bất lực. Huyết Phong nhìn lên thì thấy Miêu Miêu nhếch cười hài lòng, hắn cũng hiểu bản thân đã bị nàng chơi. Anh hùng quả không qua được ải mỹ nhân là đây. 

Ngược lại Huyết Phong không tức giận vì điều đó, ánh mắt  nhìn nàng thêm say đắm, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ. Miêu Miêu theo dõi từng cử động của hắn chưa thấy dấu hiệu bất thường, trong lòng sinh nghi thuốc nàng chế ra dường như sẽ phát huy ngay, tại sao với hắn vẫn không gì xảy ra?

 ”Ngươi... Ngươi cảm thấy gì không?“

Hắn phải trả lời nàng thế nào đây? Người hắn như đang sâu bọ chạy ngang chạy dọc ngứa cả bộ tạng, ngoài người lại mang cảm giác nửa nóng nửa lạnh. Mồ hôi ướt của vạt áo sau lưng hắn nhưng vẻ ngoài mặt đành lột tả vẻ điềm đạm không biểu hiện: “Hạ dược với phu quân mình không phải là ưu điểm tốt đâu nương tử.” 

Có vẻ như thuốc có tác dụng nhưng hắn lại đang cố gắng kìm chế thôi. Bất quá càng nhẫn nhịn càng bộc phát nhanh. Nàng phủi áo đứng dậy khoanh tay nói: “Hừ! Ngươi nên cảm ơn ta đi, dược này đã là nhẹ nhất trong các độc rồi.“ 

Sau đó Miêu Miêu lạnh lùng xoay người bước vào trong.

  Một thân trơ trọi dưới nền nhà, Huyết Phong thở dốc cảm nhận như bị hoả nhiệt bài xích siết lấy thân thể, lại không cách gì hoá giải ngay. Hắn đành vận dụng nội khí kiềm bớt sức nóng, ngay lập tức hơi khí lạnh nhanh truyền toả ra căng cứng các cơ, thân thể dần trở nên dễ chịu... Nhưng với dược độc này, hắn vẫn biết nó vẫn còn có thể phát tán. Chỉ là bây giờ hắn không thể xông vào kêu nàng giải ngay, có khi nữ nhân này sẽ thả vào hắn thêm nhiều thứ độc khác thì chẳng may rước thêm hoạ.

 Từ giờ hắn mới biết được một điều, tuyệt đối không nên chọc giận nương tử. Bất kì nữ nhân hắn có thể nhìn ra, nhưng với nàng hắn lại hổ thẹn chẳng biết gì mà đề phòng. 

Nhưng vừa rồi môi nàng chạm vào hắn thật mềm, cõi khí ấm áp ấy càng tăng dục vọng trong hắn càng cao. So với nụ hôn trộm đêm qua, sinh lực đó càng tham ham muốn xâm chiếm nhiều hơn...  Nếu hắn được nàng hôn truyền độc như thế lần nữa, hắn cũng tình nguyện không phản ứng như lúc nãy. Nghe thật chua chác nhưng với Huyết Phong lại không hề thấy thế, bạc môi vẽ đường cong đầy thoã ý không gượng ép.

--------…--------

Miêu Miêu sau một lúc cũng rời khỏi bồn bước ra ngoài, nãy giờ nàng vẫn tập trung tận hưởng thả hồn nhưng lại không "thả" được chút nào. Điều này khiến nàng không buồn nhưng bực dọc hơn là bản thân thể không phủ nhận là đang nghĩ tới tên phu quân bất đắc dĩ – Âm Huyết Phong khiến nàng mới mất tập trung.

 Đã gần một khắc giờ trôi qua, Miêu Miêu từ khi bước ra đã không hề thấy bóng tên yêu nghiệt đó nữa. Nàng hiểu rõ loại độc kia không đủ mạnh để đủ giết hắn, chỉ là một lúc sẽ đau đớn vì động mạch xáo chút thôi. Nàng chỉ lo lắng không biết hắn có đủ mạnh để chịu đựng đó không thôi.

Miêu Miêu lắc đầu thôi nghĩ đến, rời mắt nhìn về phía bàn thì một bàn ăn thơm ngon bày trước mặt . Đồng tử loé sáng như tìm được vật báu, bụng nàng lại bị bỏ đói hơn nửa ngày điều gì có thể quyến rũ nàng nhất ngay lúc này ngoài đồ ăn?

 Hình bóng Huyết Phong nay bị đè bẹp bởi đống đồ ăn thơm ngon kia rồi!

Cùng lúc đó Dịch Anh và Dịch San đứng ngoài cửa tiến vào, Dịch San hí hửng liền chạy vào bàn ngồi, còn Dịch Anh thì tặc lưỡi buồn rầu: "Sao chẳng khi nào muội ăn mà chẳng nhung nhớ đến bọn ta nhỉ?"

Miêu Miêu cười lấy lòng tay kéo Dịch Anh xuống ngồi ghế, nói: "Hiểu sai ta mất rồi nha, chẳng qua ta nghĩ đã có người giúp hai ngươi phụng bồi thức ăn khác, nên chắc không cần đến tại hạ làm gì."

"Miêu nhi, muội đừng đoán bừa."  Dịch Anh cầm đũa ra vẻ không muốn nói.

 "Thật không? Vậy chắc ta nhìn nhầm. Nào nào, ngồi vào bàn đi.“  Miêu Miêu cười ẩn ý ngồi xuống bàn gấp thức ăn tự nhiên xem như không có chuyện gì.

"Không phải đâu, là tỷ tỷ đang có người nhung nhớ. Nhưng không muốn chúng ta bàn tới đó thôi." Dịch San vừa cầm bát cơm nhanh nhảu nói.

 "Muội bớt bép xép đi, chuyện của muội ta còn chưa nói. Mới tí tuổi lại tằng tiệu có ý trung nhân." Dịch Anh chau mày cãi lại.

"Muội... Muội đâu còn nhỏ, chỉ có tỷ tỷ mới nghĩ muội là tiểu muội lúc trước thôi. Người ta cũng có tình ý riêng chứ bộ, nhưng là... "

Thật sự đối với chuyện này, nàng từ khi ở tửu lâu cũng đã mập mờ đoán ra nhưng là không muốn xen vào. Nhưng nàng thật sự bực bội trước thái độ úp úp mở mở của hai người này, nàng lắc đầu đặt đũa xuống nói: "Nếu hai người xem ta là tỷ muội vậy sao lại giấu làm gì?"

Dịch Anh và Dịch San ngượng mặt cúi đầu không nói, Miêu Miêu chủ động nói: ”Có phải cặp thuộc hạ y kia đã làm gì hai người không?” 

"Không... Không... Bọn họ không làm gì cả, chỉ là... "  Dịch Anh khua tay ngập ngừng nói.

"Vậy chắc để ta đi gặp bọn họ rồi xử cho lẹ vậy. Giờ thì ăn đi."  Miêu Miêu giả vờ tức giận, xua tay ý bảo.

Dịch Anh run giọng: “Thật sự... Ta và San nhi có rung động trước y, nhưng... Nhưng là không thể nói mới âm thầm... " 

"Muội và tỷ sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc trả thù sau này chỉ vì chi phối bởi tình ý không đáng có mà lại chậm trễ. Cũng như, thân thế của hai ta không gì sánh nên có lẽ không thể... "

"Đây là điều ngu xuẩn nhất mà ta từng nghe."

Nghe thế, Dịch Anh và Dịch san lập tức ngẩng đầu kinh ngạc.

 Nàng lạnh giọng: “Không ai được lựa chọn số phận của mình an bày ra sao nhưng bản thân đều có quyền để lựa chọn tạo nên số phận đó. Quyết định thế nào ở mình, khi chọn rồi cũng đừng đổ lỗi cho số phận. Hạnh phúc cũng vậy, khi ngươi yêu thương ai thì ngươi cũng có quyền giữ lấy, bất cứ ai đều không có quyền tranh chấp cấm cản." 

Cả hai sửng sốt, tuy quãng thời gian bọn họ gặp được nhau tới đây không dài, nhưng đủ để bản thân mỗi người hiểu được lẫn nhau. Đủ để khi khó khăn cũng cùng nàng đương đầu, dù có tử mạng cũng không để nàng gặp phải nguy hiểm.

Dịch Anh cảm kích nắm tay nàng: "Được theo muội là điều ta không hề hối hận."

"Đúng vậy... " Dịch San khó kìm chế mà nước mắt nước mũi đã rưng rưng chảy dọc

Miêu Miêu chỉ lắc đầu cười an ủi sau đó mới hạ giọng bảo họ ra ngoài, nàng ngay lúc này cũng thật cần nghỉ ngơi. Lời nàng nói cũng như tự nói với bản thân mình, liệu ta khuyên được người nhưng ta có làm được không?