Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Chương 32: ] - Cưỡi Ngựa Không May

“Phu nhân người có dự định xuống bếp nữa không? Dịch Anh đã chuẩn bị sẵn giỏ rồi a.”  Tinh Sát mắt sáng khi thấy Miêu Miêu. Hôm qua bọn họ được một trận ăn no nê, nghĩ lại chắc tất cả đã bị nghiện đồ phu nhân nấu  nên ngày hôm nay bọn họ rất nôn nóng muốn phu nhân trổ tài lần nữa.

Miêu Miêu vừa bước xuống sảnh đã bị tên này chặn trước mặt, nàng nhíu mày trả lời: ”Ta còn nhớ hôm qua các ngươi đã cầu siêu cho ta đó. Ngươi nghĩ ta nên tính sao đây hử?“

“Phu nhân, bọn này có muốn can cũng chẳng được a. Chủ thượng, người rất đáng sợ… Đúng không Tinh Lâm?”  Tinh Sát khẽ huýt tay Tinh Lâm ở bên cạnh, hắn đơ mặt ra rồi mới gật đầu biểu tình chắc chắn, mặt sắc cũng không quên run sợ.

Nàng bĩu môi khinh thường nhìn bọn họ, không quên chiêm thêm câu châm chọc: “Nếu hai ngươi thích ta có thể truyền lại cho Anh nhi và San nhi, đến lúc các ngươi thèm hãy gọi hai nàng ấy nấu sẵn.”

Tinh Lâm và Tinh Sát nhìn nhau cười gượng, như đưa ra được quyết định sáng suốt gì đó, cả hai đỏ mặt nhìn lại nàng: “Vất vả cho phu nhân rồi. Đa tạ.“

Miêu Miêu xuýt té ngửa, hai người họ không nghĩ là nàng nói thiệt chứ?

“Ta e là phu nhân không có thời gian giúp các ngươi những việc đó đâu. Muốn nấu ăn hãy tìm Ngũ Dinh mà học đi, đừng làm phiền đến nàng.” Huyết Phong từ ngoài cửa đi vào, vừa nói hắn vừa giương mắt cảnh cáo, ngữ khí lạnh lùng.

Lạc vào đâu giọng điệu bất hủ đó, bọn hắn xoay người cúi chào theo bản năng rồi lấp lững nói: “Chủ thượng, tha tội…”

Miêu Miêu cảm thấy không khí căng thẳng, nàng khua tay: “Được rồi, các ngươi đi đi.”

Không để bọn họ vào mắt, Huyết Phong quay sang Miêu Miêu, tay nâng chiếc cằm tinh xảo rồi nói: “Lần sau nàng đừng dễ lòng với bọn họ. Dù là bất cứ nam nhân nào cũng không được tiến lại gần nàng một bước, nghe rõ?“

Nàng giơ tay chịu thua, thế mà hắn cũng ăn giấm được, gật đầu cười: ”Hảo hảo, vừa rồi ta chỉ định chọc bọn hắn không ngờ hai tên lại cao hứng đến thế”

Huyết Phong chau mày khó chịu, đưa tay cốc nhẹ vào trán nàng: “Ngốc. Vì nếu có nàng giúp bọn họ sẽ được gần gũi với hai tỷ muội kia, việc có cao hứng hay không là chuyện tất nhiên rồi.”

“A. Chốc lại quên mất vụ này…” Nàng lắc đầu phụng phịu.

Huyết Phong hôn nhẹ vào má nàng, ôn nhu nói: “Hôm nay nàng muốn đi đâu không, ta sẽ cùng nàng đi. Ta đã hứa cho nàng ra ngoài chơi thì ngày hôm nay là ngày thi hành rồi.”

Nghe vậy, Miêu Miêu lập tức sáng mắt, khóe môi vẽ ra nụ cười ngọt ngào. Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Huyết Phong âm thầm nói nhỏ: “Giờ thì ta suy nghĩ lại có nên dẫn nàng đi không đây.”

 “Đừng… ta sẽ đeo mạng sa mà.” Vừa nói Miêu Miêu vừa chớp mắt nài nỉ, chiêu này nàng chắc Huyết Phong thế nào cũng gục ngã cho mà xem.

Hắn hít ngụm khí sâu rồi nhắm mắt nói: “Thôi được rồi…”

Thấy chưa.

.

Khu chợ bên dưới vẫn sầm uất nhộn nhịp như thông thường nhưng có vẻ Miêu Miêu không hài lòng điều gì đó: ”Huyết Phong, sao chúng ta không xuống dưới?”

Ồ. Ngắm cảnh ở trên… mái ngói?

 Huyết Phong lắc đầu nói, tay xoa đầu nàng cưng chiều: ”Ta biết nàng muốn xuống đó nhưng ta không muốn lặp lại cảnh như bữa trước.”

Nàng ủy khuất nói: “Vậy thì còn gì thú vị…”

“Nương tử ngoan, chúng ta chỉ ở đây một chốc rồi sang chỗ khác. Đến nơi mà ta muốn đưa nàng tới…” Hắn đưa tay siết nhẹ thắt lưng nàng, vừa giở giọng ôn nhu, tuyệt đối không có miếng băng “lạnh lùng” nào ở đây.

Nghe có chỗ đi mới Miêu Miêu lập tức phấn chấn ngay, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra nét buồn bã, giọng nức nở: “Nhưng ta muốn ăn hồ lô thì làm sao? Đi đi… ta muốn xuống đó. Có ngươi bên cạnh ta chắc không có nam nhân nào bén mãng tới đâu.hôm qua.”

Huyết Phong trong lòng vốn không đồng ý nhưng ý chí bị đôi mắt ngập nước kia làm mũi lòng, hắn cười khổ: ”Thôi được, nhưng mua xong chúng ta sẽ lập tức đi, nàng đừng bày trò thêm nữa.”

.

“Ông lão, bán ta xâu hồ lô đi.”

 “Đây… là cô nương hôm qua đây mà. Ngày hôm qua lão thật lòng đa tạ cô nương rất nhiều…” Lão bán hàng mỉm cười vui vẻ.

Miêu Miêu gât đầu cười rồi tay nhanh nhảu lấy vài xiên hồ lô bên cạnh ống đựng. Nàng quay sang nháy mắt tinh nghịch với Huyết Phong. Hắn hiểu ý, liền rút trong tay áo một túi tiền đặt trước bàn, y ân cần nói: ”Xin lão hãy nhận số ngân lượng này đi. Nương tử ta đã ăn thì thông lệ phải trả tiền cho lão, lão đừng từ chối...”

Ông lão xúc động vội chấp tay cúi đầu đa tạ. Miêu Miêu và Huyết Phong đứng ở đó mua thêm vài xâu hồ lô rồi mới quyết định rời khỏi. Cả hai chuyển sang địa điểm mới.

.

Miêu Miêu lộ vẻ ngạc nhiên nhìn xung quanh, nàng nhận ra đây là đất phía sau khách quán Lĩnh Túy Hào, tò mò hỏi: “Ngươi đưa ta ra chuồng ngựa làm gì?”

Từ phía xa có nha dịch dắt theo một con ngựa cao lớn với bộ lông đen tuyền mượt mạnh mẽ, từng bước lộp cộp đi ra. Miêu Miêu ngơ ngác trước sự “đồ sộ” dựng ngay trước mắt, chưa kịp phản ứng đã bị cái nhấc bổng của Huyết Phong làm giật mình. Hắn ẫm nàng lên yên ngựa rồi thành thạo đạt lên đế ngồi sau nàng.

Miêu Miêu ngồi một bên còn khập khiễng vì khó giữ thăng bằng, chỉ biết ngã người ra sau lồng ngực Huyết Phong dễ trụ. Nàng vừa vuốt bộ long mượt của nó vừa tít mắt khen ngợi: “Ngựa này hảo đẹp a, bờm nó to nhìn trông thật oai phong. Ta chưa tiếp xúc ngựa bao giờ, đây là lần đầu tiên... cảm giác thật thú vị.”

 Hắn một tay giữ cương một tay đem nàng ôm vào lòng thủ thỉ: “Ân. Ngựa này là của ta nó tên là Dạ Lưu, ngoài ta ra chưa ai có thể thuần phục cưỡi trên yên nó, và bây giờ thì nó sẽ để nàng cưỡi nó.”

“Tại sao? Chẳng phải ngựa này rất khó cưỡi sao...” Mặt nàng ngốc ra.

“Vì nàng là nương tử của ta, tất nhiên nó phải để nàng cưỡi cùng ta rồi.” Huyết Phong vui vẻ đáp.

"Vậy… nếu ngươi thú ai khác nó cũng sẽ để người đó cưỡi sao?..." Vốn dĩ câu này Miêu Miêu chỉ muốn hỏi khó hắn, nhưng bật ra đầu lưỡi rôi, trong lòng nàng bỗng dấy lên tâm trạng không vui, cảm giác ấy thật khó chịu.

Huyết Phong không nghĩ ngợi lâu, hắn liền đáp: “Nếu nàng không thuận thì ta sẽ không để chuyện đó xảy ra."

Nghe vậy, cánh môi bất giác nở ra nụ cười hạnh phúc. Cả hai đi được đoạn đường khá xa, và theo như Miêu Miêu thấy thì phía trước là một cánh rừng. Nàng hỏi: “Chỗ chúng ta đến chẳng lẽ là rừng sao?”

“Đúng vậy.”

Cảm thấy Miêu Miêu còn hoang mang, hắn khẽ cười: “Ta từng nói sẽ giúp nàng cưỡi ngựa nhưng ta nghĩ ý kiến để nàng tập ở chỗ động người không phải là ý kiến hay nên bây giờ chúng ta phải tìm chỗ vắng vẻ.”

“Thật sao? Tuyệt lắm, nhân đây ta cũng muốn xe phong mỹ ở đây có thực sự đẹp hay không.” Ý nghĩ đó khiến tâm tình nàng ngày thêm phấn chấn, xem như hôm nay nàng sẽ tự thưởng cho mình một ngày thư-giãn.

Ngựa dừng giữa bãi rừng trống, Huyết Phong nhanh chóng rời ngựa trước rồi vươn tay ẫm nàng xuống sau. Hắn đưa tay di theo chóp mũi nàng, cười nhẹ: “Ở đây? Nàng thích chứ?”

Lúc này nhìn Miêu Miêu  tựa như một hài đồng được du ngoạn. Mắt nâu lấp lánh như những tinh tú trên trời cao, bộ dạng thích thú chạy lại những cảnh đẹp rồi say mê cất tiếng khen ngợi.  Nàng ngắm nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh, những đám cỏ xanh vươn cao và những bông hoa đồng nội tỏa ra thật mơ mộng...

“Nương tử, chân phải đặt vào đế này này. Sai rồi, không được kẹp bụng ngựa… Nàng có nghe ta nói không Miêu nhi?”

“Không được, nương tử phải cầm cương chắc tay vào. Kìa, chân ta vừa chỉ nàng đặt ở đâu mới đúng hả?”

“Nàng nắm bờm chặt sẽ làm ngựa khó chịu và chạy tứ lung đấy. Đây này, tập trung vào cầm cương ngựa đi, đừng nắm bất cái gì khác.“

“Sai rồi, nương tử...”

“Lại sai… làm lại.”

“Nếu nàng không nghe lời ta, ta sẽ tét vào mông nàng ngay bây giờ đấy.”

Bị giáo huấn cả buổi trời Miêu Miêu bắt đầu cảm thấy bực mình, nét hào hứng vừa rồi đã bay đâu mất hoàn toàn đối lập với sắc thái lúc bấy giờ. Nàng ghét giọng điệu cằn nhằn của Huyết Phong nhưng lại không thể đánh hắn một trận (hoặc nàng biết mình không đánh lại hắn) nên âm thầm rủa hắn trong bụng.

”Đồ yêu nghiệt thối.”

“Nương tử nàng vừa nói gì vậy?” Huyết Phong giả bộ trưng bộ mặt ngơ ngác hỏi. Nhưng thật chất là nghe và rõ tất cả. Đùa chứ, hắn là sói sao lại không nhại với âm thanh chứ. Hắn biết nhưng hắn không muốn trách phạt nàng nên đành giả lơ đấy thôi.

Huyết Phong vuốt cằm nàng nói: “Nương tử tập trung đi, nếu nàng tập cưỡi xong ta sẽ dẫn nàng săn thú.“

“Thật không? Săn thú? Ôi Huyết Phong, sao ngươi không nói sớm. Nào nào, nhanh lên.”

 Từ lúc tàng tới đây cũng chưa thấy con thú dữ hay đại loại là thú vật lảng vảng quanh đây (trừ tên bên cạnh).  Tinh thần phút chốc như được nạp đầy năng lượng, nàng hào hứng nói: “Được rồi, mau kết thúc buổi tập ngựa đi nào.”

Nói xong, Miêu Miêu quất roi da vào mông Dạ Lưu, con ngựa hí một hơi dài rồi chạy vụt nhanh như gió. Huyết Phong  để yên nàng điều khiển, hắn đứng từ phía xa quan sát mọi động tác của Miêu Miêu, bất chợt trong lòng có dự cảm bất an thì đúng lúc ấy âm thanh chói tai vang lên, Dạ Lưu hí lên rồi ngã rạp xuống đất. Điều kinh hoàng đối với Huyết Phong ngay lúc này chính là thân ảnh Miêu Miêu té văng ra ngoài. Trong tột đỉnh hoang mang, hắn chỉ có thể thốt lên: ”MIÊU NHI, CẨN THẨN…“