Tô Đường lại một lần nữa tỉnh lại, đã bị một màn trước mắt này sợ ngây người.
Bốn phía đều là những người điên điên khùng khùng, bọn họ ăn mặc thống nhất, mơ màng hồ đồ, một số thì phát ngốc, còn lại thì đang phát cuồng, mới vừa thấy, giống như đang ở địa ngục, đáng sợ cực kỳ.
Mà ở xung quanh bọn họ, đều có bảo an trên tay cầm vũ khí, lại nhìn bên ngoài lưới an toàn, lấy kiến thức của nàng, không thua gì một bậc an toàn cả, mà làm nàng ngạc nhiên nhất là, nàng cư nhiên cũng mặc trang phục giống như bọn họ.
Tô Đường, "Cẩu tử, giải thích đi."
Hệ thống, "Đây là thế giới tinh tế, sau khi ngươi chữa khỏi cho nam chủ, chúng ra căn cứ vào quỹ đạo lúc trước của ngươi, an bài kết cục."
Đây là thế giới tinh tế, thế giới này chia ra 3 loại người: Người thường, người dẫn đường cùng lính gác.
Lính gác 5 giác quan cực kỳ phát triển, có được thân thể siêu việt cùng với sức chịu đựng vô hạn, còn người dẫn đường có lực lượng tinh thần cường đại.
Ngoài nhiệm vụ là dẫn đường cùng phụ trợ lính gác tác chiến, họ còn có thể trấn an tinh thần nóng nảy của lính gác.
Lính gác cùng người dẫn đường đều có tinh thần thể của chính mình, là đủ loại động vật.
Lính gác thân thể cường đại, tinh thần thể cơ hồ đều là những ác điểu hung tàn ăn thịt, mà người dẫn đường chủ yến là nhưng tiểu động vật hiền lành.
Trong thế giới này thân phận của Tô Đường là một người dẫn đường có tinh thần lực siêu cao, là một trị liệu vật lý sư cao cấp, cũng được xưng là người giám hộ.
Nàng trị liệu cho không ít đại lão, tỷ như tam hoàng tử của Atlan quốc, nhà giàu số một Lục Thương, nhà điều chế thuốc lớn nhất.
Mà trong đó, còn có nam chủ, nguyên soái của tinh tế Liên Bang, Tần Kiêu.
Tần Kiêu thân là lính gác có tinh thần lực SS, năng lực cao xa hơn lính gác bình thường, rốt cuộc trong thế giới này có tinh thần lực cấp S đã là thiên tài, cũng bởi vậy một khi tinh thần của hắn hỏng mất, thì phi thường nguy hiểm.
Bất quá thực đáng tiếc, cuối cùng tinh thần của hắn vẫn bị hỏng mất, mà đối với một lính gác, một khi tinh thần bị hỏng sẽ dẫn tới tình trạng mất lý trí, trở thành một dã thú hoàn toàn mất khống chế.
Nhưng hắn thì không, hắn phân liệt thành mấy biệt thể khác nhau, gọi tắt là: Tinh thần phân liệt.
Nhiệm vụ lần này của Tô Đường chính là giết chết mấy biệt thể phân liệt đó, làm hắn khôi phục bình thường.
Đương nhiên, cũng có đồn đãi nói là nguyên soái bị người ám sát, bất quá mấy lời đó không liên quan gì tới Tô Đường.
Ký ức trở về, Tô Đường nhìn một màn trước mặt này, thiếu chút nữa tay liền run rẩy muốn hút muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh một chút.
"Cho nên đây là an bài hoàn mỹ mà ngươi nói sao, đưa ta thẳng tới bệnh viện tâm thần?"
Hệ thống, "Là một trị liện vật lý sư cao cấp, đồng thời mỗi nhày đều đối mặt với các người dẫn đường với tinh thần lực táo bạo, cuối cùng tinh thần lực của chính mình hỏng mất, kết quả này là phi thường hợp lý."
Tô Đường sau khi nhìn xung quanh mình, suy sụp ngồi vào ghế dựa, nhìn hiện trường quần ma loạn vũ trước mắt, tang thương mà nói: "Trước kia đều sẽ mang ta ném đến mấy góc nào đó tự sinh tự diệt, sao lần này bút tích lớn như vậy, đem ta ném tới Viện Hộ Lý cấp A.
Nói là Viện Hộ Lý, kỳ thật chính là bệnh viện tâm thần.
Đây chính là cấp A, có thể bị Viện Hộ Lý cấp A phán định là bị bệnh, trên cơ bản trên đời này muốn đi ra ngoài là vô vọng.
Nghĩ vậy, nàng lại tưởng tượng mình đang rít điếu thuốc để bình tĩnh.
Ra không được, thì làm nhiệm vụ như thế nào?
Hệ thống, "Những bệnh nhân lúc trước của ngươi cấp bậc đều quá cao, tùy tiện ném vào một góc nào đó thực dễ bị tìm thấy, ngược lại Viện Hộ Lý là nơi không dễ dàng tìm thấy nhất.
Hơn nữa, Hộ Lý Viện cấp A, hệ thống bảo mật cũng là cao nhất.
Tô Đường nghe xong, đều sắp nhịn không nổi khen hệ thống thật giỏi ha.
Ha hả.....
Hệ thống, "Thời gian mà ngươi rời đi, đã qua khảng 3 tháng."
Tô Đường bụm mặt, không còn gì luyến tiếc để sống nữa mà nằm trên ghế, nghĩ lại lúc trước khi rời đi, nàng tìm đường chết như thế nào a.
Lúc trước Tần Kiêu tinh thần phân liệt 7 nhân cách, trong đó có một số nhân cách tương đối vô hại, tỷ như bạn học sinh yếu đuối đáng thương, tiểu họa sĩ thiện lương đáng yêu, nghệ thuật gia lãng mạn đa tình, còn lại thì tương đối nguy hiểm.
Trong đó có đại đạo tặc kiêu ngạo cuồng vọng, sát thủ lãnh khốc vô tình, tiểu ăn mày âm u đáng sợ, mà nhân cách cuối cùng, cũng làm cho Tô Đường khó quên nhất.
Đại lão mặc nữ trang yêu diễm gợi cảm.
Nàng nhớ ra rồi, trước khi rời đi, nàng có tặng cho Tần Kiêu một phần đại lễ.
Là trị liệu vật lý sư, có rất nhiều quá trình trị liệu là yêu cầu quay video, mà nàng lúc trước trực tiếp cắt nối biên tập video quay đại lão yêu nhân này, sau đó gửi cho Tần Kiêu.
Với cái tên《 nguyên soái gợi cảm, đã online rồi đây! 》.
Nói thật ra, luận về cấp bậc đáng sợ, cái này cơ hồ là đỉnh cấp.
Không nói đến việc khác, hình ảnh một nam thanh niên thân hình cao lớn mặc một chiếc váy gợi cảm nhỏ nhắn, lực sát thương đã đến cực điểm.
Là một bệnh nhân, ký ức của Tần Kiêu khá mơ hồ về các phân liệt nhân cách.
Mà Tô Đường làm như vậy, quả thực chính là công khai xử tội.
Nàng còn nhớ rõ cảm xúc lúc trước của mình.
Bởi vì quá nhiều nhân cách, đối mặt với những nhân cách vô hại, nàng như cha như mẹ, chịu thương chịu khó, như vậy thì cũng được đi, nhiều lắm cũng chỉ là bỏ chút vất vả đi.
Nhưng những nhân cách sau thật hung tàn một các bất đồng, nàng đấu trí so với dũng khí, cuối cùng thể xác và tinh thần của nàng đều tàn, nàng còn cho rằng chính mình đã tự xung phong vào địa ngục.
Cũng không biết có phải hay không bị ngược nhiều làm sinh ra bóng ma trong lòng, nàng cảm thấy chính mình cần phải phát tiết một chút, liền đem video gửi cho hắn.
Hồi ức kết thúc, Tô Đường cảm thấy chính mình không cần điếu thuốc để bình tĩnh nữa!
"Cẩu tử, ta cảm thấy nhiệm vụ này không cần làm, ngươi có thể thay ta nhặt xác."
Hệ thống nhớ lại loạt hành động nàng làm trước đó, khó có được mà trầm mặc.
Sự trầm mặc này của nó, Tô Đường lập tức biến sắc mặt, "Không phải chứ Cẩu Tử, ngươi muốn từ bỏ ta sao?! Ngươi cũng đừng quên chúng ta là một khối nhất thể a!"
Hệ thống nghe vậy, khó có được tang thương mà mở miệng, "Lúc trước ta không ngăn cản ngươi, cho nên cái nồi này, ta cũng có phần."
Dứt lời, một người một hệ thống, đều tự mặc niệm cho nhau.
Cuối cùng, vẫn là Tô Đường nhịn không được lên tiếng an ủi, "Cẩu tử đừng hoảng hốt, chúng ta còn chưa có đi ra ngoài đâu, vạn nhất sau khi đi ra ngoài....."
Hệ thống thâm thúy mở miệng, "Ngươi sẽ bị nguyên soái thọc chết."
Tô Đường:.....
Ta khuyên ngươi thiện lương.
Tô Đường đang định nằm lười nhác một lát, kết quả tay lại đột nhiên bị một người nào đó cầm lấy.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, liền thấy một tiểu cô nương mặc đồ bệnh nhân cười tủm tỉm nắm lấy tay nàng, nếu không phải biết trước nơi này là bệnh viện tâm thần, Tô Đường không thể nào có thể nghĩ là nàng ta với bệnh viện tâm thần liên hệ với nhau.
Tô Đường, "Làm sao vậy?"
Tiểu thư điên nói: "Hoa hồng đỏ, hôm nay chúng ta còn chưa đi phơi nắng đâu! Nếu không phơi nắng, chúng ta sẽ chết"
Tô Đường đầy mặt dấu chấm hỏi, không phải, nàng đang ở bệnh viện tâm thần mà, như thế nào không duyên cớ gì hết mà có cái hoa danh, hoa hồng đỏ là cái quỷ gì?"
Tiểu thư điên nhìn bộ dáng của nàng, tức khắc luống cuống, "Ngươi xem ngươi xem, không phơi nắng, ngươi bị bệnh rồi! Cư nhiên đã quên chính mình là đóa hoa hồng đỏ!"
Tô Đường:.....
Thôi, hoa hồng đỏ liền hoa hồng đỏ, tốt xấu gì cũng còn xinh đẹp!
Tiểu thư điên bỗng thương tâm, rất giống gặp cái người đã phụ lòng mình, "Ta là hảo tỷ muội của ngươi, là tiểu ong mật nha! Ngươi như thế nào mà lại quên ta!" Nói xong, nàng ta đem Tô Đường kéo lên khỏi ghế, "Mau đi phơi nắng, như vậy ta mới hút mật được! Ta đói bụng rồi a!"
Tô Đường bị kéo đến trong viện, sau đó tìm một cái hoa viên nhỏ ngồi xổm xuống.
Đương nhiên, nàng tuy rằng làm theo, nhưng tâm lý thật rõ, tiểu ong mật này sợ là đã đói bụng, đáng tiếc bởi vì bị bệnh, căn bản không rõ ràng lắm điều mà mình đang làm.
Thở dài, tuổi tác như hoa như ngọc, nàng cũng không đành lòng.
Thôi, coi như là làm người tốt tới cùng đi..