Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 10: Thiên kim thừa tướng (10)

Hoàng đế lại gọi đại hoàng tử đến thư phòng nói chuyện.

"chuyện này có phải do con làm không? Ta biết con bình thường bất bình với hắn.... "

"phụ hoàng đánh giá cao nhi thần rồi! "

"thực sự không liên quan đến con? "

"ngài thích nghĩ thế nào thì tin thế đó đi! " Bất quá hắn nghĩ đến một khả năng. Có điều khả năng đáng tin rất nhỏ.

Đại hoàng tử nói xong thong dong dời thư phòng . Hoàng đế muốn mắng hắn vô lễ nhưng lại chỉ có thể chỉ tay giữa không trung, không nói ra lời.

"chủ tử! "

"đi về! "

"dạ! "

Thanh niên muốn an ủi lại thôi.

....

" trà "

"Cầm! "

"cảm ơn "

Đại hoàng tử cầm trà uống xong, ngẩng đầu lên thì thấy thanh niên biểu cảm cứng ngắc, kinh ngạc trừng mắt . "ngươi làm gì.... "

Đại hoàng tử đột nhiên nhìn bên cạnh. Tiểu nha đầu thấp hơn hắn hai cái đầu tay cầm bình trà giơ về phía trước. "nữa không? "

"ngươi ...." là ai?

"Thêm trà"

"cảm ơn! "

Đại hoàng tử định hỏi thân phận đối, nhưng nhìn biểu cảm của thanh niên bên cạnh, chắc quen biết. Nên ngồi hóng tin tức.

"sao ngươi tới đây được vậy? " Thanh niên kinh hỉ.

"hắn chỉ đường, ta đi theo! " Chỉ chỉ cái cây. Cái cây khẽ run rẩy rơi lá. Không, giờ này hẳn là rơi lệ.

"ha ha! Nhị tiểu thư tới tận đây có vấn đề gì sao? " Thanh niên .

Nhị tiểu thư? Vậy chính là vị Tô nhị nữ gần đây bọn họ theo dõi sao? Đã biết. Đại hoàng tử cảm thán.

"xem hắn! " Chỉ đại hoàng tử.

"hắn.... " Thanh niên không dám nói tiếp .

"ta có gì đáng xem sao? " Đại hoàng tử bình thản cười như gió xuân đáp.

"không phải ngươi luôn miệng nói mình có chủ sao, xem một chút là người hay quỷ! " Lý do rất chính đáng.

"..." Thanh niên chỉ thuận miệng nói thế để tạo cảm giác thần bí thôi.

"ngươi làm sao vào được? " Đại hoàng tử.

"trèo tường! " Tô Nhan.

"việc kia là do ngươi làm? "

"ừ! "

"ta so với nhị hoàng tử thế nào? "

"ngươi dễ nhìn! "

"tại sao? "

"dễ nhìn! "

Chính là dễ nhìn, hỏi nhiều như vậy làm gì.

Nhị hoàng tử bên ngoài sẽ có cảm giác ôn hòa thân thiện, thực chất trong xương cốt là âm nhu, mưu toan. Đại hoàng tử nhàn nhã, tự phụ, chính là cảm giác thoải mái, không dính bụi trần .

"..." Thanh niên : ta cảm thấy cuộc đối thoại này kì kì.

Cô uống trà xong, đứng dậy, trèo tường về.

....

Trước hôn lễ không biết Tô thừa tướng đi đâu vay mượn chuẩn bị hồi môn cho đại tiểu thư. Thế là Tô Nhan cũng chen một chân vào.

Cô nói với thanh niên đang ngồi uống trà bên cạnh.

"ngươi giúp ta bảo với người dưới của ngươi , rộng lượng cho Tô thừa tướng vay tiền! "

"tại sao ta phải làm vậy? "

"cho ngươi cơ hội thể hiện! "

Thực ra cô có thể trực tiếp làm vậy, bất quá nghĩ đến cái nhiệm vụ giúp đỡ đại hoàng tử kia, thế là chỉ có thể ra chủ ý cho họ . Coi như gián tiếp giúp đỡ nhân gia.

"..."

Nha đầu này thật to gan! Dám trèo tường phủ của đại hoàng tử , uống trà của chủ tử, còn sai bảo hắn nữa chứ!

Bất quá nghĩ đến đây là cơ hội tốt để bẫy Tô thừa tướng, thế là hắn liền nhận mệnh đi làm.

Ngày cưới Tô đại tiểu thư ngồi trong kiệu, kiêu hãnh mang theo một số lớn đồ cưới gả vào phủ nhị hoàng tử. Trận thế rất đồ sộ. Rất nhiều người đổ xô ra đường xem.

Tô đại tiểu thư sau khi tân hôn xong, trở về phủ thừa tướng, dẫn theo người đi phía sau ,muốn tìm Tô Nhan để thể hiện cái uy của nhị hoàng tử phi. Bất quá luôn không gặp được người, còn bị thổ phỉ chặn ngoài cửa. Nếu không phải nể mặt cái danh nhị hoàng tử phi, bọn họ còn muốn lột đồ nàng ta ra đánh cướp một phen.

Tô Nhan thường xuyên trèo tường vào phủ đại hoàng tử, xác nhận xem hắn sống chết thế nào.

Mấy lần nghe bọn hắn ngồi họp tới họp lui bàn cách chống đối với nhị hoàng tử thực sự rất dài dòng mệt mỏi. Bất quá cô vẫn chốt ra được vài cái tên, mục tiêu cần hỏi thăm tiếp theo.

"nhị tiểu thư ,cô cảm thấy thế nào? " Thanh niên thấy cô ngồi tí lại viết viết, ngoáy ngoáy. Cho rằng có ý tưởng gì đó nên muốn hỏi nàng ta một chút.

"..." Tô Nhan lơ đễnh trong giờ, đột nhiên bị điểm tên : cái gì cơ? Ta cần nói cái gì?

"cứ bắt thẳng người rồi dò la tin tức là được! "

Ừ, ta thật là thông minh.

"có điều bọn họ sẽ không dễ dàng tiết lộ cơ mật như vậy! "

"các ngươi thật phiền! " Trực tiếp bắt tới tay, đánh một trận rồi hỏi chứ sao, ngồi đây nói tới nói lui có tác dụng gì. Phiền, lại mệt.

Thanh niên cho rằng vấn đề chính trị cao xa này mà hỏi một nha đầu như nàng quả thực là quá khó rồi. Có điều hành động tiếp theo của Tô Nhan khiến hắn cảm thấy bị vả mặt.

Nàng ta quả thực sự là đã bắt người tới! Còn không biết làm cái gì, dọa nhân gia sợ hãi run rẩy, cầu sinh nói ra hết sạch.

Không chỉ như vậy, mà lần lượt các quan lại trong triều đều bị hỏi thăm một lượt, chủ yếu là phe của nhị hoàng tử. Đều một bộ dáng sợ hãi, cầu sinh mà bán hết các chứng cứ gây bất lợi phía nhị hoàng tử lên.