Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 116: Lão công hôm nay vẫn chưa thể hoá hình! _ 17

Xương An Diệp đem Thiều Y Hoa che trở phía sau: “ Cô theo Quất Chửu Quân sao??”

Thiều Y Hoa nắm vạt áo cậu, hồi lâu mới gật đầu. Xương An Diệp thở dài, cậu cũng chẳng có ý nghĩ nào hay an ủi nàng ta cả. Dù sao cậu cũng chẳng để ý hai người họ có đến với nhau không. Nhìn thì có vẻ là Thiều Y Hoa có ý đấy nhưng Quất Chửu Quân hờ hững vl.

Chỉ là trong thoáng chốc sau đó, cậu có cảm giác Thiều Y Hoa nắm lấy áo mình chặt hơn, thậm chí là đang cố kéo cậu lùi lại.

“ Cô làm gì vậy?” Xương An Diệp bất chợt gạt tay nàng ta ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía sau là một thác nước. Thiều Y Hoa run lên trong một khắc.

“ Diệp, cậu ở đâu vậy? Mau lên, cơ giáp của thượng tướng rơi rồi.” Đại bàng Lục Nghiêu hét lớn trên nền trời. Xương An Diệp nghe vậy không chú ý Thiều Y Hoa nữa, cậu vội vàng muốn đi xem Cư Đồ Tích.

Thiều Y Hoa xẹt qua một tia vội vã, nàng ta vươn tay, một cái móng vuốt cắp lấy Xương An Diệp bay vút lên. Xương An Diệp bất ngờ chân không chạm đất suýt kêu lên. Chu Tước xinh đẹp gắng sức bay trong bão táp của cuộc hỗn chiến.

Đại bàng Lục Nghiêu bàng hoàng: Cái mẹ gì vậy?? Cô ta làm cái gì thế??

Lục Nghiêu thấy tình hình có chút kì quái, hắn bay vèo một cái đến chỗ Cư Đồ Tích.

" Thượng tướng, thượng tướng, alo thượng tướng. Diệp bị Thiều Y Hoa bắt đi rồi."

Cư Đồ Tích nhìn theo hướng Chu Tước với đôi cánh tuyệt sắc đang lao đến chỗ Phượng Hoàng gần đó không xa, nháy mắt một cái, cả người đều bao phủ bởi hơi thở cường đại cuồn cuộn sát khí.

Hắn rút ra trong túi áo một ống tiêm nhỏ chứa chất lỏng màu đen kì dị, ánh mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Tiểu Diệp của hắn, không cho phép các người làm tổn thương em ấy.

Có lẽ là Thiều Y Hoa cũng biết cậu có dị năng nên nàng ta cắp lấy tay cậu, bóp chặt đến đau điếng, móng vuốt nhấn rách cả da thịt, máu trào ra. Xương An Diệp nhăn mày, đau đến suýt quên hô hấp, cậu không cử động được.

Tất cả khung cảnh trước mắt đều dần trở nên mờ ảo.

Xương An Diệp nhắm mắt, đệch mợ. Khoảnh khắc mở mắt ra, đôi mắt sáng lên một màu xanh biển nhạt, toàn thể bao phủ bởi một lớp hàn khí, bạo phát tứ phía.

Một làn sóng vô hình càn quét tất cả.

Cư Đồ Liên bị lão Chu Tước Thiều Võ Trọng cào cho một cái trên mặt. Hắn nghiến răng. Cmn, biết đây là mặt tiền của hắn không hả.

Cư Đồ Liên điên cuồng vỗ cánh, loạn cào cào đánh lão Chu Tước. Thiều Võ Trọng thực sự muốn bó tay chấm com. Đây là đang chơi trò mèo cào hả.

Bỗng dưng bị một cái gì đó hất văng. Tất cả đều ngã dúi dụi. Chu Tước ở khoảng cách gần với Xương An Diệp nhất, cánh bị bẻ gãy làm đôi, chao đảo ngã xuống.

Phía xa lại vang lên tiếng nổ, một làn khói cuồn cuộn bốc lên ngợp trời.

Cư Đồ Liên mở to mắt, hắn sững người nhìn cảnh tượng Cùng Kỳ đen tuyền giang rộng đôi cánh, đôi mắt đỏ máu hằn lên tia giận dữ, một vẻ mặt đáng sợ đến không ngờ.

" Anh....."

Cùng Kỳ dậm chân thở phì phò, mặt đất nứt ra, nó bay nhanh đến đỡ lấy Xương An Diệp.

" Gừ...."

Cùng Kỳ nổi giận, hống một tiếng, nó dùng móng vuốt không nhân nhượng mà đâm mắt Chu Tước, móc ra. Chu Tước bị đau, kêu ré lên một cách thống khổ.

Phượng Hoàng thấy tình hình bất lợi, từ đâu chạy đến chặn đường. Cùng Kỳ nhe răng oán hận ngút trời tích tụ thành một làn khói đen.

Kì Lân chính là hoàng đế Augustus vội vàng chạy đến. Hắn biết Cư Đồ Tích đang tức giận, nhưng đề phòng hắn giận quá mà đánh mất lý trí, Augustus vẫn thay hắn đối đầu với Phượng Hoàng Kaiser.

Cùng Kỳ cẩn thận giao Xương An Diệp cho Hình Nặc, ánh mắt cảnh cáo mang hàm ý.

Hình Nặc: ok ok ok ta dùng nhân cách của một con chó husky thề rằng sẽ bảo vệ bảo bối của ngươi cho tốt (。•̀ᴗ-)

Xương An Diệp mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt là cảnh tượng hỗn độn của mọi thứ xung quanh. Sự tàn khốc cùng mùi máu tanh nồng lan toả khắp nơi.

" Tỉnh rồi à??"

Vì trận chiến diễn ra gây ra hậu quả quá lớn nên nhà cửa.. đều đổ nát. May mắn được cái phòng cấp cứu vẫn còn tạm ổn.

Xương An Diệp không quan tâm, cậu còn có ấn tượng trước đó, Cư Đồ Tích hoá thành Cùng Kỳ bay đến cứu cậu.

" Cư Đồ Tích đâu??"

Hình Nặc thở dài: " Đang trong phòng cấp cứu nhưng mà...."

Xương An Diệp không đợi nghe hết đã nhấc chăn, xỏ dép chạy ra khỏi phòng.

Trận chiến kết thúc rồi. Cư Đồ Tích đang ở trong phòng cấp cứu. Cậu vậy mà không giúp được gì. Trái tim đau đớn âm ỉ trong lồng ngực, sợ hãi chứng kiến cái gì đó mà mình không muốn nhất.

Cư Đồ Tích không thể hoá hình mà. Tại sao lại hoá Cùng Kỳ được cơ chứ? Trong đầu cậu bỗng hiện lên một khả năng. Thuốc kích thích!!!!!

" Cư Đồ Tích."

Xương An Diệp trực tiếp xông vào phòng cấp cứu.

Cư Đồ Tích ngồi trên giường bệnh trắng xoá, bác sĩ đang giúp hắn thanh lọc chất độc của thuốc kích thích. Bị gọi như vậy, đến mấy giây vẫn chưa phản ứng, Cư Đồ Tích ngơ ngác nhìn Xương An Diệp.

Bác sĩ đồng loạt bị tiếng quát làm cho giật mình, đồng loạt quay sang nhìn.

Xương An Diệp: ʘ‿ʘ

Quay người chạy ra ngoài.

" Con mẹ nó sao anh không nói anh ấy không sao??"

Hình Nặc tỏ vẻ oan uổng:

" Tôi định nói tiếp là:.... nhưng hắn da dày, mạng lớn nên chưa chết được, bây giờ tỉnh rồi đang được thanh lọc. Ai bảo cậu chạy nhanh thế làm gì."

Đợi Cư Đồ Tích điều trị xong thì cũng là của 3 tiếng sau, Xương An Diệp chậm rãi kéo ghế ngồi bên giường bệnh.

Cư Đồ Tích trực tiếp kéo người ngồi trong lòng mình. Xương An Diệp đẩy hắn: " Đang bị thương đừng có lộn xộn. "

" Đau không??" Cư Đồ Tích xoa nhẹ cổ tay bị băng gạc trắng của cậu, ánh mắt buồn bã, hắn hôn nhẹ lên chỗ đó.

Xương An Diệp lắc đầu: " Bây giờ không đau rồi."

Cư Đồ Tích ủy khuất mà rưng rưng con mắt ôm cậu. Xương An Diệp phì cười: " Cái quái gì vậy?? Anh lại làm sao nữa?? Muốn an ủi sao??"

Cư Đồ Tích vẫn chôn đầu ở cổ cậu nói:

" Anh đánh nhau với con phượng hoàng đỏ đít đó."

Xương An Diệp: " Ừ hứ."

Cư Đồ Tích: " Bị cào một cái vào mặt. Có phải anh hết đẹp trai rồi không??"

(っ˘̩╭╮˘̩)っ

Xương An Diệp để ý đến má phải của hắn quả thực có một vết cào.....nhưng....

" Nó rất mờ đó cha nội."

" Nhưng anh bị cào mà?!!! " Ó╭╮Ò

" Nó sẽ biến mất nhanh thôi."

" Nhưng anh bị cào ó." (。ŏ﹏ŏ)

"....."

" Anh suýt khóc á."

"......"

" Hôn hôn một cái sẽ hết đau."

Xương An Diệp một vẻ ghét bỏ nhưng thật ra vẫn rất mãn nguyện cười thầm, ôm lấy cổ hắn hôn một cái rõ to. Cư Đồ Tích cười đến sáng lạn.