Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 9: Trúc mã biến thái không chịu được! _ 7

Thẩm Nam Hằng một thân diện toàn đồ hàng hiệu đắt tiền, đứng một bên, tay ôm bó hoa hồng đỏ rực. Hắn nhìn đồng hồ, lại nhìn cổng trường, thấy bóng dáng quen quen liền vụt đến.

Yến Nhiên Xảo vừa ra khỏi cổng, một bó hoa hồng lớn chặn trước mặt.

" Nhiên Xảo, em tan học cũng thật lâu. Anh đợi mòn cổ."

" Xin lỗi, giáo sư có việc tìm em nên mới ra muộn một chút. Anh có mệt không?" Yến Nhiên Xảo lấy khăn giấy đưa cho Thẩm Nam Hằng.

Thẩm Nam Hằng nhận lấy, ghé sát vào tai nàng ta : " Không có, chỉ cần là em , anh nguyện ý đợi cả đời."

Yến Nhiên Xảo đỏ mặt:" Anh....không biết xấu hổ" ấn trả bó hoa vào ngực Thẩm Nam Hằng, bước đi trước.

Thẩm Nam Hằng vội đuổi theo, than thở khí mà nói: " Được rồi, anh chỉ là tìm cớ gặp em thôi. Anh mời em đi ăn nhé. Không được từ chối đâu đó."

Yến Nhiên Xảo nhìn xung quanh, rất nhiều người bị thu hút đến đấy. Chính là có chút đắc ý. Cố Nhất Hiên thì sao, không phải bây giờ nàng ta cũng có người rước sao. ¯\\_\(ツ\)\_/¯

Xương An Diệp khinh thường nhìn theo bóng lưng Thẩm Nam Hằng và Yến Nhiên Xảo rời đi. Để xem nàng ta đắc ý đến bao giờ.

Cố Nhất Hiên mang theo hai tệp tài liệu đi đến: " Nhìn gì thế?"

Xương An Diệp thuận tay cầm giúp hắn, lắc đầu ngoe nguẩy: " Không có gì. Cái này làm chi?"

Cố Nhất Hiên nói: " Bản báo cáo cùng một số tài liệu, thầy kêu cậu đến lấy một tệp. Kết quả không thấy liền đưa cho mình cầm giúp."

Xương An Diệp cười hì hì, cậu quên mất, đang bận xem Yến Nhiên Xảo đắc ý.

Xương An Diệp vừa bước vào nhà, Xương mẫu liền đi đến , băn khoăn nhìn cậu:

" Tiểu Diệp, mấy ngày nữa là sinh thần Tiểu Hiên, con chọn được quà chưa?"

Ế, cậu cũng suýt quên, nếu quyên thật thì chắc mấy hôm sau Cố Nhất Hiên thể nào cũng hầm hầm mặt nặng nhẹ với cậu cho coi. Cẩn thận không lại dỗi luôn. Hâzzz, thực trẻ con.

" Con còn chưa biết." Tặng tấm thân này cho Cố Nhất Hiên là hắn thích nhất rồi.

Cố Nhất Hiên cảm thấy mấy ngày hôm nay, Xương An Diệp rất là lạ. Luôn kiếm cớ bỏ hắn lại mà chuồn trước. Buổi tối, KTX gần đóng cửa mới về.

Xương An Diệp vừa bước vào phòng liền thấy Cố Nhất Hiên mặt sa sầm ngồi ở giường cậu. Gay go , có biến gì sao?.

" Nhất Hiên." Xương An Diệp e dè gọi, Cố Nhất Hiên không phản ứng, gọi lại: " Lão công."

Cố Nhất Hiên lườm, con mắt như muốn rớt ra ngoài: " Mấy ngày nay cậu không chịu để ý đến mình, không đợi mình, mình nhớ mình không có làm gì sai."

Xương An Diệp muốn phì cười, may mà tém tém lại, tên này dính người a. Mới có 3 ngày thôi mà. Xương An Diệp bất đắc dĩ ngồi xổm, nhìn hắn: " Mình có chút việc bận thôi mà."

" Mình có thể biết???"

" Không thể." Xương An Diệp tiếc nuối lắc đầu. Cố Nhất Hiên thở mạnh , đứng dậy đi ra ngoài. Xương An Diệp kéo hắn lại: " Cậu đi đâu? Bây giờ không thể ra ngoài."

" Cậu không cần mình nữa !!" Ó╭╮Ò

Xương An Diệp vỗ cái trán , cậu phải làm gì đây.

Xương An Diệp đẩy Cố Nhất Hiên vào phòng, sau đó nghiêm túc nói: " Cậu thực sự muốn biết?"

Cố Nhất Hiên gật đầu chắc nịch. Chỉ cần không được bỏ hắn một mình.

" Ngủ đi. Mai sẽ đưa cậu đi xem cái này. Nói ra thì cậu không biết đâu."

Cố Nhất Hiên vẫn lì không chịu, Xương An Diệp dụ dỗ: " Lão công, chúng ta ngủ chung nha."

Cố Nhất Hiên hừ một tiếng, ngoan ngoãn trèo lên

giường nằm xuống. Xương An Diệp mỉm cười, nằm bên cạnh, chân tay quấn hắn như bạch tuộc: " Ngủ ngon."

Cố Nhất Hiên im lặng, đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều vang bên tai, hắn nhẹ nhàng kéo cậu lại, ôm người kia vào lòng, khẽ nói: " Ngủ ngon."

Vì hôm qua đã hứa nên học xong khoá học buổi chiều, Xương An Diệp dẫn Cố Nhất Hiên đến một xưởng thủ công mỹ nghệ rất có tiếng ở vùng lân cận, được truyền đi nhiều đời.

Cố Nhất Hiên đánh giá xung quanh, chỗ này làm ăn có tiếng cũng rất nhiều đơn đặt hàng a.

Xương An Diệp kêu Cố Nhất Hiên đợi ở ngoài, bản thân đi vào trong một lúc. Mãi mới bước ra làm Cố Nhất Hiên sốt ruột muốn chết.

Xương An Diệp cầm một cái hộp gỗ , bên trên có vô vàn kí tự đưa cho Cố Nhất Hiên.

Cố Nhất Hiên khó hiểu nhìn Xương An Diệp.

Xương An Diệp tiến lên hôn hắn một cái , mỉm cười sung sướng: " Sinh thần vui vẻ, lão~~công~~ "

Cố Nhất Hiên ngạc nhiên, hết nhìn Xương An Diệp lại nhìn hộp gỗ. Hắn còn không nhớ hôm nay sinh thần mình luôn.

Xương An Diệp véo véo má hắn: " Sao lại ngốc luôn rồi."

Cố Nhất Hiên xúc động, ôm cậu vào lòng. Đây là bảo bối nhi nhà hắn, là tức phụ nhi của hắn a.

" Nhưng mà trên cái này có mã kí tự, phải giải được

mới mở được hộp nha." Xương An Diệp đắc ý dào dạt: " Mình phải suy nghĩ mã kí tự này mất một ngày đấy, lại thêm một ngày thiết kế, thêm một ngày đến khắc. Vốn dĩ định để đến đúng 00:00 mới tặng. Ai dè , cậu cứ nhất định đòi xem. ".

" Xin lỗi. Mình sai rồi." Cố Nhất Hiên cúi đầu, ra vẻ hối lỗi. Bất ngờ bảo bối dành cho hắn bị chính hắn làm hỏng. Buồn ghê!! \(´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`\)

" Mình còn chưa chuẩn bị bánh kem và pháo hoa?"

" Thực xin lỗi. Mình sẽ đền bù."

" Vậy làm sao bây giờ?" Xương An Diệp cười xấu xa nhìn Cố Nhất Hiên.

" Hôn một cái nhé." Cố Nhất Hiên hảo tưởng muốn hôn một cái liền bị Xương An Diệp dẫm chân kêu oai oái.

" Ai hôm qua dỗi hả? Bây giờ còn muốn hôn. Nằm mơ. Mau về, cấm túc đến gần ba tháng." Băng lãnh quay đầu.

Cố Nhất Hiên: "...."

Hắn không thể thái độ một chút sao? Được rồi, hắn sai rồi. Bảo bối , đừng tức giận. \(ᗒᗩᗕ\)

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_