[Xuyên Nhanh] Nam Thần: Từ Ta Đi!

Chương 132

Editor: Ngạn Tịnh.

Bên kia biến thành số không có thực.

Đây là một chuyện hoàn toàn không cách nào dùng lẽ thường để giải thích.

Bởi vì tinh thần có chút thất thường, cho nên Lục Nhất Lan gọi Cố Mặc Trình đến đây đón cô.

“Em xảy ra chuyện gì?” Cố Mặc Trình nhìn sắc mặt của Lục Nhất Lan, “Sắc mặt không tốt lắm.”

“Không có việc gì.” Cô tựa lưng vào ghế ngồi, lắc đầu, “Chỉ là có chút không nỡ với nơi này.”

“Vậy sao?” Người đàn ông có chút khẩn trương dừng xe, “Vậy thế này đi, chúng ta không đi nữa, thật ra dù là thành phố A hay thành phố S, đều giống nhau cả.

Người phụ nữ lắc đầu, không nói chuyện.

Lục Nhất Lan rất muốn dò hỏi hệ thống, sự tồn tại của Mạnh Ảnh là chuyện quái quỷ gì? Nhưng là...

Cô từ bỏ.

Chàng trai Mảnh Ảnh trong trí nhớ, thích gọi cô là chị gái nhỏ, thích ở cửa trường học uống trà sữa với cô, một Mạnh Ảnh vì cô mà bày mưu tính kế.

Cậu ấy chưa từng thương tổn tới cô.

Mở di động ra, liếc mắt nhìn số di động trên đó một cái, Lục Nhất Lan lặng im, không nói gì.

Chuyển học tịch không phải là một chuyện dễ dàng, nhưng ở trong tay Cố Mặc Trình, chuyện này cũng không xem như khó.

Trước khi năm mới bắt đầu, Cố Mặc Trình rốt cuộc... Chuyển xong thế lực.

Giống như lúc đến thành phố A, Cố Mặc Trình xách theo bao lớn bao nhỏ, lái xe, mang công chúa nhỏ của mình, đi--- Thành phố S.

Hệ văn học của đại học S, dễ học hơn lâm sàng y học của đại học A nhiều.

Lục Nhất Lan không khó lắm trở thành một học sinh tốt.

Cố Mặc Trình ấy à... Thành bạn trai nổi tiếng gần xa của học sinh tốt.

Hôm nay, là sinh nhật của Cố Mặc Trình.

Sinh nhật 27 tuổi, khoảng cách với sinh nhật năm trước, đã có một năm.

Thời gian chỉ một năm, cuộc sống của anh lại đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

“Lão đại lão đại, chị dâu sắp tới rồi, anh chuẩn bị tốt đi.”

Một đám người giúp đỡ bày mưu tính kế, Trần Nhạc đứng trong đám người, “Lão đại, tôi thấy, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay cứ trực tiếp thổ lộ đi!”

“Không, không thổ lộ, trực tiếp cầu hôn đi!”

Một đám người ồn òa, thiếu chút nữa đã bị ném hết ra ngoài phòng bao. Người đàn ông ngồi ở chính giữa, chống đầu, “Mấy người an tĩnh một chút, đừng dọa chạy người ta.”

Trần Nhạc xuy một tiếng, “Lão đại, anh cũng quá xem thường chị dâu nhỏ rồi, cô ấy mới không bị đám người chúng tôi dọa sợ đâu.”

“Trần Khoái.”

Người đàn ông ngồi trong một góc của bàn lập tức đi tới giữa, trong tay hắn cầm theo một chiếc hộp nhỏ màu đen hình vuông, “Lão đại.”

Cố Mặc Trình nhẹ nhàng mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn cực kỳ tinh xảo, khóe môi anh chậm rãi cong lên, trên mặt lộ ra vài phần dịu dàng lưu luyến, “Lát nữa mọi người an tĩnh một chút, đừng phá hỏng chuyện tốt của tôi.”

“Vâng vâng vâng, lão đại xin anh cứ yên tâm.”

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Hôm nay Lục Nhất Lan nghỉ phép, theo tin nhắn Cố Mặc Trình gửi cho, cô từng bước một tới phòng bao kia, nhẹ nhàng gõ cửa, ben trong truyền đến một câu, “Vào đi.”

Cô đẩy cửa ra, bên trong một mảnh đen nghìn nghịt.

Ngây ngốc một lát, Lục Nhất Lan giơ tay chào hỏi với mọi người.

Những người này đều là đàn em của Thiên Kính và Cố Mặc Trình, trải qua đã hơn một năm, Lục Nhất Lan cũng đã quen thuộc với bọn họ.

“Em đã đến rồi.”

Đương nhiên, được người chú ý nhất vẫn là người đán ông lẫn trong đám đông kia.

Anh hiếm khi ăn mặc nghiêm chỉnh như thế, “Thiên.”

Hai người sớm đã từng khoe ân ái trước mặt mọi người, Cố Mặc Trình lôi kéo tay Lục Nhất Lan đứng ở bên cạnh bánh kem.

“Hôm nay em là vai chính, ăn bánh kem trước đi.”

“Hả?”

Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, “Đây là buổi mừng sinh nhật của anh mà, không phải nên để anh ăn trước sao?”

“Em tới.” Con ngươi Cố Mặc Trình rất thâm thúy, rất tình mê.