Editor: Ngạn Tịnh.
"Tỷ tỷ như vậy, là muốn ta làm hôn quân sao."
Ánh nắng tươi sáng đầy đất, Lục Nhất Lan ừ một tiếng.
"Chỉ là ta vui vẻ." Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, Quân Tử Ngọc lôi kéo nàng đi đến ghế dựa bên kia, để nàng ngồi xuống, sau đó mới lấy ra một cây quạt hương bồ từ đâu ra tới quạt gió.
Gió mát lạnh phất qua, Lục Nhất Lan nheo mắt lại.
Quân Tử Ngọc nói, "Thực lực của Ký Bắc rất mỏng manh, lại xa, cô vương quyết định trực tiếp để Chinh Tây Đại Tướng quân đi tiêu diệt, ái khanh, ý ngươi thế nào?"
"Thần cho rằng, rất tốt."
"Vậy như vậy, tỷ tỷ, Thánh chỉ người viết đi, để Từ Tố đi đọc là được."
Nam nhân mài mực, tuy rằng không bằng mỹ nhân yêu kiều thiết tha, nhưng đích xác đủ hiểu ý người. Lục Nhất Lan viết thánh chỉ xong, ấn ngọc tỷ lên đóng dấu. Cô biết, vận mệnh của Quân Tử Ngọc đã hoàn toàn bị viết lại.
Tấn Quốc năm 46.
Tấn Quốc cùng nước láng giềng Ký Bắc đã xả ra một hồi chiến tranh lớn, Tấn Quốc dân giàu nước mạnh, binh hùng tướng mạnh, dễ dàng san bằng thổ địa Ký Bắc. Ký Bắc đưa công chúa đến liên hôn cầu hòa, lại bị Tấn hoàng Quân Tử Ngọc trực tiếp từ chối.
Tấn Quốc năm 47.
Ký Bắc chính thức bị hủy diệt, trở thành thuộc địa của Tấn Quốc.
Quân Tử Ngọc cho rằng, cuộc sống vẫn sẽ bình tĩnh như vậy, an ổn như vậy trôi qua.
Lục Nhất Lan cho rằng, ngày tháng vẫn sẽ đạm nhiên như thế, hạnh phúc như thế trôi qua.
Nhưng.
Hệ thống chưa bao giờ nói, cô sẽ sinh bệnh.
Lục Nhất Lan nằm trên giường, cảm thụ được sinh mệnh caáp tốc trôi đi, không ngừng gọi hệ thống.
"Anh ở đâu?"
"Ký chủ, xin hỏi có gì có thể trợ giúp cho cô?"
"Tôi rốt cuộc làm sao thế này?"
"Xin chào ký chủ, cô ở trong tiểu thuyết [Giang sơn làm sính lễ, thịnh sủng đệ nhất nữ Tướng quân!] biểu hiện quá kém, khiến cho nam thần 'Quân Tử Ngọc' lâm vào bên trong trạng thái 'không hạnh phúc', một bộ phận người đọc của thế giới khác quyết định bỏ phiếu để Thiên đạo hủy diệt cô."
"Trước mắt, điểm sinh mệnh của cô đã giảm xuống 53 (Max điểm là 100)."
"Mẹ nó---"
Lục Nhất Lan thiếu chút nữa hôn mê trên giường, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện, chỉ là không nghĩ tới, cô sẽ dùng cách này rời đi.
Ngay khi cô đang nói chuyện với hệ thống, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một hồi tiếng gõ cửa, cô sửng sốt, người kia đã xông vào.
Quân Tử Ngọc.
Quân Tử Ngọc 23 tuổi.
Đang độ tuổi xuâ, giữa mày đã hoàn toàn rút đi cổ ngây ngô kia.
"Tỷ tỷ!"
Hắn vẫn giống như trước kia, dùng ngữ điệu như vậy, giọng điệu như vậy, gọi cô tỷ tỷ.
Bỗng nhiên nhịn không được ho khan hai tiếng, bên tai truyền tới nhắc nhở của hệ thống, "Điểm sinh mệnh của cô đã giảm xuống 44."
Tay bỗng nhiên bị cầm, "Tỷ tỷ, vừa rồi có cung nữ nói, người hộc máu..."
"Tề thái y lập tức tới ngay đây, người cố gắng chịu đựng."
"Ta----"
Lục Nhất Lan chỉ vừa nói một chữ, liền cảm giác trong miệng có một cổ cảm giác tanh ngọt tràn ra.
"Đừng nói chuyện."
Quân Tử Ngọc quỳ gối mép giường, "Tỷ tỷ, người đừng nói chuyện!"
Lục Nhất Lan nhắm mắt lại, cô cũng không nói lời nào, hệ thống lừa gạt, cứ như vậy bẫy cô một vố.
Tề thái y rất nhanh liền chạy tới, lần đầu tiên, Quân Tử Ngọc nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy cứu tinh, "Tề ái khanh, ngươi mau đến đây xem cho Vương gia."
Ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên mạch đập của Lục Nhất Lan, Tề thái y sửng sốt một chút. Hắn nghĩ mình sai lầm rồi, cho nên sờ một chút nữa, say đó----
Vẫn là giống nhau như đúc.
Sắc mặt Tề thái y càng ngày càng kém, Quân Tử Ngọc đứng lên, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Này---"
"Bệ hạ." Tề thái y ngẩng đầu lên, "Từ khi thần theo y đến nay, chưa từng gặp qua tình huống như vậy----"
Một người mới 30 tuổi, không nên như vậy.
"Bệ hạ, Vương gia dầu hết đèn tắt, thần, bất lực."
"Choang----"