Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 20: Tiểu thư thời mạt thế. (Hoàn)

Chương 20: Kết thúc.

"Cô ta...?!" Đường Khả trợn to mắt, như không thể tin được.

"Ừ, Nhị tiểu thư cố ý." Hoắc Đình Vân gật đầu, thời điểm nhóm Hàn Lân đang bận đối phó với mưa đá nên không hiểu chuyện gì vừa xảy ra hay tại sao lại có xúc tu ở gần đây là điều bình thường. Hai người bọn họ rảnh rỗi, vừa vặn thu hết hành động của Khởi Dư vào trong mắt.

Rõ ràng đã thấy xúc tu tới gần tại sao lại không tránh? Tại sao lại để yên cho nó cuốn lấy kéo đi?

Ngoại trừ cố ý ra, bọn họ không tìm được lý do nào hợp lý hơn lúc này.

"Nhị tiểu thư... buông ra!!"

Khởi Dư vừa bị kéo đi ba giây, Mạc Phong gần như dùng ba giây đó hồi phục tinh thần, mới bò dậy hai chân liền bị mặt đất dưới chân vươn lên túm chặt cổ chân, tuyệt không cho hắn cơ hội nhúc nhích.

Mạc Phong giãy không ra, đành dùng một ít dị năng mới phục hồi ra đóng băng đống đất dính trên chân, thoát ra rồi, còn chưa kịp chạy thêm ba bước đã bị túm lấy tiếp.

"Mạc đội trưởng, bây giờ anh yếu như vậy, có tới cũng không cứu được Nhị tiểu thư, ngược lại chỉ nộp thêm đầu người cho "nó" tiện nghi thôi!" Tô Lương bạo lực ôm chặt Mạc Phong, cảm nhận hắn vì đau mà sức yếu đi một tí liền tiếp tục nói: "Hơn nữa, Nhị tiểu thư rất mạnh mà! Gϊếŧ được không ít xúc tu, đối đầu với "nó" chắc sẽ không sao đâu!"

"Cậu thì biết cái gì, bỏ tay ra!" Mạc Phong gắt gao nhìn Khởi Dư bất động để mặc động tác của xúc tu, tâm tình càng lúc càng nôn nóng.

"Bịch ---"

"Nói nhảm nhiều với hắn như vậy làm gì." Hàn Lâm "hừ" một tiếng, Mạc Phong quá mức cảm tính, đối với tình huống hiện tại không tốt chút nào, còn không bằng đánh ngất hắn, thế giới lại yên tĩnh.

Tô Lương nhìn Mạc Phong mới vừa rồi giãy giụa không khác gì cá mắc cạn giờ đây lại im lặng rũ đầu xuống, bộ dạng ngoan ngoãn vô cùng, trong lòng cũng thực bất đắc dĩ.

[ Ký chủ, cô làm cái trò gì vậy? ]

"Tìm chết." Khởi Dư tủm tỉm cười.

[ ... ] Hệ thống cạn lời, không biết nên nói cô bị thần kinh hay bị động kinh nữa, bình thường không thấy, bây giờ lại nhiệt tình quá mức...

Trong vòng năm giây ngắn ngủn, cô bị xúc tu kia chậm rãi nhấc trước mặt "nó", trời, khỏi phải nói, nhìn rõ toàn bộ dung mạo của "nó" ở cự ly gần đã khiến cô cảm nhận được sự ghê rợn từ các ngũ quan vặn vẹo không thành hình cùng với khí thế khủng bố không thể xem nhẹ tản ra từ cơ thể "nó".

"Thật buồn nôn."

Mắt liếc thấy "nó" há cái mồm máu to như cái động, khóe môi Khởi Dư không nhịn được giật nhẹ.

[ Ký chủ, chúng ta cưỡng chế mở thương thành đi! Cứ thế này cô chưa hoàn thành xong nhiệm vụ mà tan xác mất! ] Hệ thống gấp gáp nói.

"Cưỡng chế mở thương thành?"

[ Đúng, cưỡng chế! Đạt được 1000 chỉ số ngầu đã có thể mở rồi, nhưng vì cô lại làm mất đi phân nửa nên mới tôi mới không nói. ] Nói rồi cũng không dùng được, lại chẳng có dịp cần dùng, còn không bằng ở thế giới tiếp theo cho cô triệt để nhìn ngắm, dùng tư thế uy vũ nhất giải thích cho cô nghe, nhưng mà: [ Nhưng mà trước đó, cô đã đạt tới chỉ tiêu một lần rồi, có thể một lần cưỡng chế mở thương thành ra mua đồ! ]

Tình huống nguy cấp kiểu này, có thể chính quy mở thương thành mà buộc phải cưỡng chế khiến hệ thống có chút không vui, nhưng cũng không còn cách nào khác tốt hơn cách này.

"Mở đi." Nếu trong thương thành hệ thống này nói không có tác dụng gì lớn, cô vẫn còn kế hoạch dự phòng của cô.

[ Thông báo: Cưỡng chế mở thương thành.

- 100 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 475/1000. ]

Ngay lập tức, trước mắt cô hiện ra một cái bảng điện tử lớn, bên trong chứa đầy đủ hình ảnh về vũ khí đạn dược, rất bắt mắt, dưới đống hình ảnh đó là bảng cần tiêu hao bao nhiêu chỉ số ngầu, con số không nhỏ, tận bốn, năm số 0 đằng sau, thoạt nhìn có vẻ là giá siết cổ nha.

Không nghi ngờ gì, đa số đều là những món cô không đủ "tiền", cô liếc sơ qua một vòng rồi chợt dừng lại trên hình ảnh quả bom kích cỡ nhỏ có màu đen tuyền, đương nhiên, thứ giữ cô lại vẫn là bảng tiêu hao của nó.

Tốn 450 chỉ số ngầu a.

"Nó đi." Khởi Dư cười nói, không chút do dự nhấn vào cái hình ảnh chứa bom nhỏ, tiếp đó cô thấy bảng điện tử chậm rãi tan thành trăm nghìn mảnh sáng nhỏ xíu rồi biến mất hoàn toàn.

[ Thông báo: Mua thành phẩm thành công, thương thành đóng cửa.

- 450 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 25/1000. ]

Trên tay bỗng nhiên xuất hiện dị vật, Khởi Dư cúi đầu, là quả bom cô vừa mua. Cũng đúng lúc này, xúc tu quấn quanh eo cô tự động rút lui, mất đi vật giữ thăng bằng, cô theo quán tính rơi thẳng xuống miệng "nó"!

Nếu cô còn không làm gì, kết cục khẳng định sẽ giống y hệt nửa thân dưới của cô trợ lý.

[ Ký chủ, ném xuống! ]

Không cần hệ thống nhắc nhở cô cũng chắc chắn sẽ vứt thứ này đi, trông không lớn nhưng lại nặng chết đi được.

Tống của nợ đi xong, bỗng nhận ra tốc độ rơi của mình cũng chậm đi một chút, làm cô không khỏi than thầm một trận.

Xoay người đối diện với "nó", Khởi Dư thấy quả bom bị mình ném đã yên vị hạ cánh trên một cái lưỡi đỏ rực, hay nói đúng hơn là bởi vì bị kẹt trong đống bọc mủ xanh xanh tím tím mọc lúc nha lúc nhúc trên lưỡi mà không trượt xuống tiếp được. Mà lưỡi còn lại, không hiểu sao bị đứt một nửa, đầu phần bị đứt lại đang không ngừng tiết ra mấy chất dịch nhờn vàng rọp, mùi vị hết sức hôi thối.

Sống lâu đến vậy, đây thật sự là lần đầu tiên Khởi Dư thấy cận cảnh một sinh vật ghê tởm đến mức độ này.

Cách miệng máu to đùng không mấy mét, Khởi Dư đảo mắt nhìn chung quanh, vậy mà lại phát hiện ở đây không có một bóng cây nào, có cũng đều bị hun nóng mà chảy nhựa như si măng lỏng! Ông nội nó, thất sách rồi!

Đây không phải bản thể của cô, có là bản thể cũng khó mà dễ dàng chết, nhưng mất mạng trong miệng một con quái vật người ngợm không rõ thế này, nhất là hai cái lưỡi kia sẽ chạm vào thân thể cô... Chậc, cô quả thực có chướng ngại tâm lý a.

Khởi Dư đang tốn sức tạo công tác tư tưởng cho cho bản thân thì "nó" đột nhiên ngậm miệng lại, biểu tình ngưng trọng trên mặt giống như bị hóc phải thứ gì đó.

Chờ cô chuẩn bị tương ái tương sát ngay bản mặt của "nó" thì bỗng nghe thấy một tiếng "tích" rõ dài truyền ra từ miệng "nó", cơ bản không để cô hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì mặt "nó" tự dưng phồng to ra như con cá nóc rồi xẹp xuống.

Khởi Dư tí thì "hôn" phải "nó" một cái bị dọa cho hết hồn, mặc kệ nụ cười bên môi có chút miễn cưỡng, cô nhanh chóng hỏi hệ thống: "Xảy ra cái gì vậy?"

[ Là thành phẩm đang phát huy tác dụng! ]

"Ồ."

Quả nhiên, không tới hai giây cô liền thấy bụng "nó" vốn đã to lại bất thường to lên gấp đôi, lần này không có tự động xẹp xuống như ở mặt mà trực tiếp làm vỡ hai phần ba bụng của "nó", nhẹ nhàng như chọc một bể bong bóng lớn. Máu tươi, dịch cơ thể, nội tạng cứ thế mà rớt hết ra ngoài, hình ảnh phải nói là rất rất đau mắt.

Nhưng không dừng lại ở đó, vùng bụng bị nổ xong những phần khác ở phía trên cũng gặp nạn, lần lần lượt lượt nổ tung ngay trước mắt Khởi Dư, quy mô không nhỏ. "Nó" không có biện pháp ngăn cản, cũng chỉ có thể phẫn uất gào thét nhiều thêm mấy tiếng để phát tiết tâm tình, khiến cô thực hoài nghi lỗ tai đã đau đến chết lặng này không phải của bản thân, phỏng chừng có thể chảy máu ngay tức thì.

Động tĩnh bên Khởi Dư không nhỏ, cộng thêm hiệu suất kinh hồn của quả bom, mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội, cây cối xung quanh cũng lắc lư nghiêng ngả, đá bên trên theo biên động lớn không ngừng rơi xuống, mang theo cả cơn mưa bụi đất lâu ngày.

"Nơi này không ổn rồi, không thể ở lại, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây ngay!" Hàn Lâm vừa nói vừa bế bổng Cố Thư Di đang mê mang không rõ, chạy dẫn đầu ra bên ngoài.

Cẩn Nam không nói thêm lời dư thừa nào lập tức theo sau, Tô Lương vẫn giữ bản thân ở thể trạng cường hóa, một tay vác Mạc Phong bất tỉnh trên vai, một tay đập tan đá rơi ở quanh họ.

"Hàn đội trưởng, Tần Khởi Dư thì phải làm sao? Cũng không thể bỏ mặc cô ta ở đó chứ, cô ta là..." 

Chưa nói hết câu, cánh tay của Đường Khả đã bị Hoắc Đình Vân túm lấy chạy đi, cô ta ngẩng đầu, bắt gặp biểu cảm vô tình của anh ta: "Nhị tiểu thư đã chết."

Ý tại ngôn ngoại, cho dù cô chưa chết cũng chắc chắn phải chết, đó là bắt buộc. Suy nghĩ này vừa lướt qua, đáy lòng Đường Khả không nhịn được phát lạnh với quyết định của Hàn Lâm.

Chạy trối chết một mạch, không ngờ bọn họ men theo con đường cũ, chờ đợi họ không phải là nơi cái hố bọn họ đã ngã xuống mà là một con đường sạch sẽ thông thoáng.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lập tức cả đám chạy như bay về phía con đường đó, chờ bọn họ khuất bóng rồi, cuối con đường cũng từ từ biến mất.

Quay lại chỗ Khởi Dư, cô không ngờ uy lực của quả bom này lớn đến vậy, nổ liên tiếp tạo hàng chục tiếng động lớn nhỏ, mà "nó" chỉ có thể cam chịu quả bom này tác oai tác quái trong cơ thể mình.

Bảo sao đắt như vậy, ra là chất lượng tương đương với giá "tiền" nha.

Đống thịt nhão, máu tươi cùng dịch cơ thể bắn không ít vào người Khởi Dư, cô vì may mắn bám được một phần nhô ra trên vách đá nên chưa rơi vào miệng "nó". Nhận thấy hơn mười phút đã trôi qua, con quái vật rốt cuộc cũng chết đi, nhưng ảnh hưởng của quả bom lại không ngừng lại, tiếp tục nổ như pháo hoa, lửa còn cháy đến bên người cô!

Cô khẳng định mình tránh không thoát món đồ chơi này, huống chi cô còn đang bị mắc kẹt chung với nó đây này.

[ + 1500 chỉ số ngầu.

Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 1525/1000. ]

[ Xin chúc mừng ký chủ đã hoàn tất nhiệm vụ tại thế giới đầu tiên.

Có muốn rời khỏi đây để tiếp tục thế giới sau không? ]

"Đi!"

[ Đo lược chỉ tiêu chỉ số ngầu... ]

[ Chỉ tiêu đủ, đo lược hoàn tất. ]

[ Chúng ta sẽ bắt đầu di chuyển, xin ký chủ hãy chuẩn bị tinh thần. ]

[ Bắt đầu truyền tống... ]

Khởi Dư chỉ vừa kịp cảm nhận cơn đau thấu xương do dư âm quả bom mang lại thì "đùng" một cái, trời đất tối đen, ý thức cô cũng chính thức thoát ly khỏi thân thể này. Mất đi ý thức tự chủ, thân thể không được khống chế ngã hẳn vào trong biển lửa khói đen gần trong gang tấc.

[ Truyền tống hoàn tất. ]

***

Một tuần sau.

Toàn đội do Hàn Lâm chỉ huy ra ngoài làm nhiệm vụ do căn cứ giao phó trở về tay không, tổng đội mười hai người, một người bị thương nặng, năm người thiệt mạng, trong đó có cô con gái út của chủ căn cứ --- Tần nhị tiểu thư Tần Khởi Dư.

Nghe xong tin này, tất cả mọi người trong khu đều ngẩn người, sau đó loạn cào cào, vui sướng có, hả hê có, khinh thường có, cảm thán có. Đủ mọi loại cung bậc cảm xúc, nhưng không một ai lộ ra vẻ mặt đau xót cho cô tiểu thư đó cả.

Sau đó nữa, Hàn Lâm lại nói tiếp, đám người mất tích đã sớm bị một con quái vật biến dị khổng lồ có thực lực đáng gờm ăn thịt, không còn người nào sống sót, chính bọn họ cũng đã đối mặt trực tiếp với "nó", nhưng có thể toàn vẹn thoát ra được, phần lớn đều là nhờ Nhị tiểu thư ra tay giúp đỡ.

"Mặc dù rất nuối tiếc khi cô không thể sống sót trở ra, nhưng đoàn đội chúng tôi thật tâm cảm kích sự tương trợ vì dân vì quân của cô. Tuy rằng không thể báo đáp nhưng nguyện đời này vĩnh viễn nhớ ơn, khắc cốt ghi tâm."

Hàn Lâm nhẹ giọng nói, âm thanh trầm thấp của người đàn ông từ loa phát thanh truyền ra khiến mọi người lần này triệt để ngơ ra.

Nhị tiểu thư hỗ trợ gϊếŧ quái vật biến dị? Còn là phần lớn mình cô ra tay?? Gặp quỷ à???

Mọi người ngồi trên bàn ăn, tụm năm tụm bảy bàn tán xôn xao về tin tức mới nhất. Mà phía góc khuất, ở gian bàn cuối, thiếu niên im lặng bóp nát vỏ lon rỗng, gân xanh nổi trên mu bàn tay và cổ tay đặc biệt rõ ràng.

"Chị ấy cứ thế chết rồi?"

Tống Trì nghịch súng lục trong tay, thành công vì một câu nói bâng quơ mà khiến thiếu niên đối diện run lên một cái.

Cậu trước kia vốn là một thiên tài nhỏ tuổi, ba mẹ cậu là người của viện nghiên cứu bảo mật nào đó, mạt thế tới, ba cậu dúi khẩu súng này vào tay cậu rồi đẩy cậu vào chỗ có rất ít Zombie, nếu không nhờ ba mẹ cậu dùng thân mình làm lá chắn giúp đỡ cậu không ít trong suốt quá trình đi đường thì cậu đã chết rồi.

Ba mẹ cậu ở thời điểm chuẩn bị biến thành Zombie thì quyết đoán đi tự sát, cậu thành công tiến vào trong một khu trung tâm thương mại, cậu trước kia xem ít tiểu thuyết về mạt thế (dù là giải trí) nhưng đầu óc vẫn chưa vì loạn thế mà thành thiểu năng, biết chọn tầng có thực phẩm mà trốn. Sau đó cậu được Khởi Dư cứu ra.

Hiện tại, cậu đang là một thành viên quan trọng trong nhóm nghiên cứu của căn cứ, chủ đề chính là thuốc kháng virus Zombie.

"... Chết rồi." Mạc Phong nhẹ nhàng thả vỏ lon rỗng ra, vết hằn đỏ ở lòng bàn tay cực kỳ bắt mắt, cho biết người vừa cầm lon đã dùng sức thế nào: "Là lỗi của anh..."

"Nhìn vào thực tế chút đi, anh bị đánh ngất, không có khả năng tự chủ bất kỳ hành vi nào. Mà nếu anh không ngất thì tất cả bọn họ đều có lỗi, mà người có tội lỗi nhẹ nhất, nhất định là anh."

Tống Trì không ngốc, Mạc Phong thích Khởi Dư, cũng là con người xem trọng tình nghĩa, dưới tình huống đó, anh ta còn chưa kịp đưa ra ý kiến của mình thì đã bị người trong đội tự ý chủ trương rồi.

"Vậy sao..."

Tống Trì đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn vỗ vỗ vai: "Đừng quá tự trách, chị ấy chết rồi cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy."

Đây là câu an ủi, một câu an ủi phổ thông nhất mà người ta thường xuyên dành nó cho những người có người thân trong nhà mất đi.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Trì, Mạc Phong nhếch nhếch khóe môi có chút cứng ngắc của mình.

Từ đó, mọi người trong khu căn cứ đều biết, dáng vẻ hay cười cợt của Mạc Phong từ sau lần nhiệm vụ kia biến mất không dấu, làm nhiệm vụ kế tiếp cùng Hàn Lâm cũng không cãi nhau với anh nữa, kể cả khi là anh bắt đầu trước hắn cũng thấy thực mệt mỏi.

Thỉnh thoảng nhìn Hàn Lâm và Cố Thư Di tương thân tương ái ở phía trước, khóe mắt Mạc Phong  bất giác lại đỏ lên, hắn rất ghen tỵ. Vì cái gì, Cố Thư Di và Khởi Dư đều ở đó, đều phải một mình đối mặt với nguy hiểm ngập đầu, nhưng đến cuối lại chỉ có mình cô chết? Vì cái gì, người chết không phải Cố Thư Di chứ?

Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cười khổ, xem đi, hắn bây giờ cũng sắp biến thành tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi mà hắn từ trước tới nay vẫn luôn chán ghét nhất.

Chuyển tầm mắt lên cái cây ở ven đường, Mạc Phong vô thức nhớ lại hình ảnh bản thân cùng cô lần đầu gặp mặt, lúc đó trên mặt của cô có bao nhiêu sinh động, trong ánh mắt như chứa ngân hà vũ trụ có bao nhiêu vì sao rực rỡ?

Hắn không kịp tìm hiểu, cũng chẳng còn cơ hội.

Năm đó, bia mộ của Tần nhị tiểu thư được trang trọng xây trong một khu đất trống nhỏ, Tần Yên cầm bó hoa cúc đặt trước bia mộ, im lặng hồi lâu nhìn cô gái ngượng ngùng cười trong di ảnh, vẫn là bộ dạng đơn thuần đẹp đẽ trước kia luôn được người khác yêu thích.

Mấy người được phái đi cùng không khỏi lấy làm lạ, nghe nói Nhị tiểu thư với Đại tiểu thư quan hệ rất tốt, tại sao Tần Yên đi thăm mộ mặt mày lại bình thản không gợn sóng thế này? Không phải nên khụy xuống gào khóc ỉ ôi sao?

"Đi thôi."

Năm tiếp theo, nghe nói thực lực Zombie càng lúc càng mạnh, số lượng động vật, quái vật biến dị cũng tăng lên, dị năng giả khắp nơi chắc chắn phải tăng cường thực lực trong thời gian sớm nhất, phải chuẩn bị tốt tinh thần để đối phó.

Năm tiếp theo, các khu căn cứ khác phái người tới xâm lược, hòng muốn lôi kéo dụ dỗ không ít dị năng giả ở đây đi theo bên họ. Nhưng kế hoạch này ngay lập tức bị đội trưởng Hàn Lâm và các đồng đội tâm phú đập tan.

Năm tiếp theo, Hàn Lâm ngày ngày khổ cực rốt cuộc cũng theo đuổi được mỹ nhân trong lòng.

Năm tiếp theo, Tần Bách ngã bệnh, một lần bệnh này liền không dậy nổi, Hàn Lâm và Cố Thư Di lên nắm quyền điều hành dưới sự tung hô của dân chúng.

Năm tiếp theo, Mạc Phong đơn độc ra ngoài làm nhiệm vụ, sau đó một đi không trở về.

Năm tiếp theo, dưới sự giúp đỡ của Tống Trì, khu nghiên cứu mấy chục năm liều mạng cuối cùng cũng thành công chế được thuốc kháng Virus!

Năm tiếp theo...

Con người đã có hi vọng để bám víu, cuộc sống theo quỹ đạo vốn có của nó mà tiếp tục xoay chuyển, sẽ không vì bất kì nhân tố ngoại lai nào mà dừng lại.

--- THẾ GIỚI 1 HOÀN THÀNH! ---

---------

*Góc nhỏ của truyện*

Tác giả: Hoàn thành rồi, tung hoa nào! (~ ̄▽ ̄)~ ━✿✿✿✿✿✿

Hệ thống: Tung hoa! ~ ✿

Khởi Dư: Ta chính là người tốt thầm lặng chuyên nhận kết cục bi thảm, aiz, thật mệt mỏi.  ╮(╯▽╰)╭

Mạc Phong: Tại sao phải cho Dư Dư đi chết chứ... (੭ ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ )੭⁾⁾

Tác giả: Con trai, nén bi thương, kịch bản yêu cầu cả đấy.

Mạc Phong:...