Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 16: Dỗi Hắn​

Editor: Mặn

Ôn Lương rõ ràng bị xưng hô thân mật của Ôn Trì làm bất ngờ, im lặng một hồi lâu hắn ta mới miễn cưỡng nghéo khóe miệng: "Gần đây ổn không?"

Ôn Trì thản nhiên nói: "Không ổn chút nào.

"

Ôn Lương: "! "

Có lẽ là do Ôn Trì trả lời quá mức thẳng thắn, không chừa cho Ôn Lương cơ hội nào để đáp lời nên hắn lại bị nghẹn họng thêm lần nữa.

Nhưng mà Ôn Trì cũng không có ý định dừng ở đây, hắn cũng không biết tố chất tâm lý của mình có vấn đề hay không, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Ôn Lương, hắn lại nhịn không được oán trách hắn ta - nếu không phải do Ôn Lương và cái hệ thống rác rưởi kia ở sau màn tác oai tác quái, bây giờ hắn ở Đông Cung cũng không cần phải ngày ngày nơm nớp lo sợ giống như người đang đi trên băng mỏng.

Cho dù Ôn Trì biết rất rõ đây là tình tiết bắt buộc trong cốt truyện, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bực bội.

Hắn không nhìn thấy Ôn Lương còn đỡ, lúc này nhìn thấy Ôn Lương lập tức không thể khống chế chính mình giận dỗi chặn họng hắn ta.

"Ôn Lương, hẳn là ngươi đã nghe nói Thái Tử điện hạ là người âm tình bất định, ta hầu hạ bên người ngài ấy, ngày tháng trôi qua có ổn hay không ngươi không đoán được sao?"

Nghe vậy, gương mặt của Ôn Lương lại trắng bệch thêm một chút, nước mắt trong suốt dâng đầy hốc mắt, hắn ta cố gắng khống chế không để bản thân khóc lên thành tiếng, chỉ là vẫn nức nở sụt sùi, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, là ca ca không tốt, đều tại ta hữu tâm vô lực, ngay cả đệ đệ ruột của mình mà cũng không bảo vệ được.

.

"

Ôn Trì nghe hắn ta phun ra lời kịch cũ rích này lập tức cảm thấy rất phiền, mở miệng nói: "Thật ra hầu hạ Thái Tử điện hạ chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là tất cả mọi người trong Đông Cung, bao gồm cả Thái Tử điện hạ đều không biết thân phận thật sự của ta, một khi sự thật ta không phải Ôn Lương bị người ta phát hiện, không chỉ mình ta, mà ngay cả Ôn gia cũng không thể nào thoát khỏi liên can.

"

"Sao lại như thế.

.

" Ôn Lương sợ tới mức sửng sốt một chút, vội vàng nói, "Đệ đệ, thân phận của ta và ngươi là chuyện quan trọng nhất, chuyện hai người chúng ta tráo đổi cho nhau tuyệt đối không thể để hắn biết được, nếu không đến lúc đó sẽ liên lụy phụ thân mẫu thân, thậm chí là toàn bộ Ôn gia cũng.

.

"

Ôn Trì đặt mông ngồi xuống ghế, một cánh tay đặt ở bàn con bên cạnh, lé mắt nhìn chằm chằm Ôn Lương đang thấp thỏm lo âu ở bên kia, cười ha hả nói: "Ca ca, ngươi đang nói chuyện gì vậy chứ? Chuyện chúng ta tráo đổi thân phận là do phụ thân và mẫu thân* toàn quyền quyết định, nếu chuyện này thật sự bại lộ, thì chính là bọn họ đang liên lụy tới chúng ta, sao lại có chuyện ngược lại được?"

*Chỗ này là tại mẹ ÔL là vợ lớn, nên ÔT thân là con thứ phải kiu bà kia bằng mẹ.

Ôn Lương ngơ ngác nhìn gương mặt lãnh đạm của Ôn Trì, dần dần hiểu rõ tất cả mọi chuyện: "Đệ đệ, ngươi còn hận chúng ta.

"

Ôn Trì nghĩ thầm cái tên vai chính này cũng tự biết người biết ta lắm, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta cũng không phải thánh nhân, ta cũng có hỉ nộ ai nhạc* của riêng mình.

"

*Hỉ, nộ, ai, nhạc: Vui mừng, tức giận, đau buồn, hạnh phúc.

"Thật xin lỗi.

" Ôn Lương lại yếu ớt khóc thêm lần nữa, thần sắc trên mặt ngập tràn vẻ áy náy, hắn ta nửa quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng giữ chặt bàn tay đang đặt trên đùi của Ôn Trì, "Thật sự xin lỗi.

"

Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Ôn Lương lại bắt đầu nghẹn ngào không thành tiếng.

Ôn Trì rũ mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp đẫm nước mắt của Ôn Lương, gương mặt xinh đẹp lúc khóc lên lại lộ ra vẻ nhu nhược yếu đuối, Ôn Trì cảm nhận được, lần này cũng giống như lần trước, Ôn Lương thật sự cảm thấy áy náy với hắn, đáng tiếc là sự áy náy của hắn ta căn bản méo có chút tác dụng nào hết, hắn âm thầm thở dài, đưa tay nâng Ôn Lương dậy: "Thôi được rồi, việc đã đến nước này, ngươi và ta cũng không có khả năng thay đổi điều gì cả.

"

Ôn Lương nức nở nói: "Đệ đệ, là ca ca nợ ngươi, sau này nếu ngươi có việc gì cần ta giúp đỡ, ca ca chắc chắn sẽ dốc hết sức mình trợ giúp ngươi.

"

Ôn Trì nói: "Ta sẽ nhớ kỹ, ngươi đừng đổi ý.

"

Ôn Lương nhận được tín hiệu tha thứ, lập tức nín khóc mỉm cười: "Ca ca nói được thì làm được.

"

Hôm nay Ôn Lương mặc một bộ bạch y, đai lưng màu lam nhạt làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, đồng thời cũng tôn lên da thịt tuyết trắng của hắn ta, hắn ta giống như một đóa mẫu đơn đang nở rộ dưới ánh mặt trời ấm áp, ngay cả Ôn Trì cũng không thể không cảm thán vẻ ngoài của tên vai chính này quả thật là cực phẩm, khó trách hắn ta lại có thể một phát bắt lấy trái tim của Tứ hoàng tử ở Hoa Đào yến.

Cổ áo của Ôn Lương tương đối rộng, Ôn Trì đứng đối diện có thể nhìn rõ đường cong xinh đẹp dưới cổ hắn ta, cùng với một sợi tơ đỏ cực kỳ tinh tế.

Trên sợi tơ treo một viên đá nhỏ màu sắc sặc sỡ, hình dáng của viên đá kia khá kỳ lạ, không theo bất kỳ quy tắc nào, nhưng nhìn vào lại có cảm giác đẹp đẽ đến mức lạ kỳ, có lẽ là do vừa rồi biên độ động tác nửa quỳ của Ôn Lương quá lớn, khiến cho viên đá vốn dĩ được giấu phía dưới cổ áo lại bị lộ ra ngoài.

Tầm mắt Ôn Trì lập tức bị viên đá hấp dẫn.

Viên đá này.

.

Có lẽ chính là bàn tay vàng của Ôn Lương, chính là viên đá có thể triệu hồi cái hệ thống rác rưởi kia.

Ánh mắt của Ôn Trì quá mức lộ liễu đã khiến cho Ôn Lương chú ý, hắn ta ngốc ngốc cúi đầu, theo ánh mắt Ôn Trì nhìn xuống cổ của bản thân, lúc hắn ta thấy viên đá kia bị lộ ra ngoài, cả người hắn đều trở nên hoảng loạn.

Ôn Lương gấp gáp nhét viên đá vào trong cổ áo, khuôn mặt tái nhợt khó có thể che dấu được dáng vẻ chột dạ lúc này của hắn ta.

Hắn ta ngẩng đầu phát hiện Ôn Trì đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm hắn, lập tức cười nói: "Đây là một viên đá ta tùy tay nhặt được mà thôi, cảm thấy khá đẹp nên đã thuê thợ thủ công mài dũa một chút, làm thành mặt vòng cổ, khiến đệ đệ chê cười rồi.

"

Ôn Trì lắc đầu, dáng vẻ như đang suy tư gì đó.

Hình như Ôn Lương rất sợ Ôn Trì sẽ hỏi tới, bèn nhanh chóng tìm cách dời đề tài.

Nhưng mà giữa hai người bọn họ, ngoài những chuyện liên quan đến Đông Cung và Thái Tử điện hạ ra, cũng chỉ có thể nói về Hoa Đào yến sắp tới.

Ôn Lương không dám nhắc tới Thái Tử và những chuyện ở Đông Cung, sợ chọc trúng chỗ đau của Ôn Trì, vì thế hắn ta lựa chọn nói về Hoa Đào yến.

"Mấy ngày nữa sẽ là ngày mà Trưởng công chúa tổ chức Hoa Đào yến, đến lúc đó các tiểu thư công tử thế gia đều sẽ tham dự, ngay cả chúng ta cũng có thể đi.

" Khi nói đến Hoa Đào yến, trong mắt Ôn Lương đều là khát vọng hướng tới, giống như đang nhìn thấy tương lai tươi sáng của những chuỗi ngày hạnh phúc về sau, đột nhiên Ôn Lương nhớ tới điều gì đó, nói với Ôn Trì: "Bây giờ Thái Tự điện hạ sủng ái đệ như thế, hắn chắc chắn sẽ mang ngươi đến Hoa Đào yến.

"

Ôn Trì nhìn dáng vẻ thiên chân vô tà, tươi cười lóa mắt của Ôn Lương, không nhịn được phì cười: "Sao ngươi biết Thái Tử rất sủng ái ta?"

"Thái Tử điện hạ ngay cả ngươi trở về Ôn gia một chuyến cũng không yên lòng, phái mấy vị công công đặc biệt hộ tống ngươi, đây không phải sủng ái vậy thì là cái gì?" Ôn Lương theo lẽ thường mà phân tích.

Hôm nay bày binh bố trận lớn như vậy, ngay cả người bên ngoài cũng đang xôn xao bàn tán về chuyện này, đây cũng là cơ hội để Ôn phủ thể hiện uy phong của mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Lương không khỏi có chút hâm mộ Ôn Trì, nhưng hắn ta lại nhớ tới vị Thái Tử điện hạ trong truyền thuyết kia là một kẻ tàn phế lại còn bị hủy dung, thì chút hâm mộ này cũng nhanh chóng biến mất không để lại dù chỉ một chút dấu vết.

Nói đến Thái Tử điện hạ, bỗng nhiên Ôn Lương lại nhớ tới một việc, đôi mày tú khí của hắn ta nhanh chóng xoắn tít vào nhau, "Đúng rồi, mọi người đều nói Thái Tử điện hạ thâm cư Đông Cung, đại môn không ra nhị môn không bước, ngay cả Hoa Đào yến những năm trước hắn cũng chưa từng tham gia, năm nay hắn sẽ đến sao?"

Ôn Trì vô cùng nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Ta đoán là sẽ không.

"

"Vậy thật đáng tiếc.

" Ôn Lương ủ rũ nói, "Ca ca hi vọng có thể gặp ngươi ở Hoa Đào yến.

"

Ôn Trì nói: "Cho dù không có Thái Tử điện hạ, ta cũng có thể tự mình đến dự Hoa Đào yến.

"

"Tại sao?" Ôn Lương tò mò chớp chớp đôi mắt to, "Ngươi cũng nhận được thiếp mời của công chúa sao?"

Ý cười trên mặt Ôn Trì càng thêm sâu, vô cùng hiền lành nói: "Bởi vì người mà trưởng công chúa mời là Ôn Lương chứ không phải Ôn Trì, hiện giờ tất cả mọi người đều cho rằng ta mới là Ôn Lương chân chính, còn ngươi chính là nhị công tử Ôn gia Ôn Trì, cho nên người được mời đến Hoa Đào yến cũng là ta mà không phải là ngươi.

"

Ôn Lương: "! "

Ôn Lương im lặng một lúc lâu, hốc mắt lại có xu hướng đỏ lên.

Ôn Trì bất động thanh sắc, nhàn nhã thưởng thức dáng vẻ diễn trò của Ôn Lương.

Ai biết được hình như Ôn Lương thật sự bị đả kích rồi, ngay cả tâm tư diễn kịch cũng không có, nhẹ giọng nói bản thân không thoải mái liền vội vàng rời khỏi Bắc Uyển.

Ôn Trì trơ mắt nhìn thân ảnh gấp gáp như đang chạy trốn của Ôn Lương biến mất, chậm rãi thu liễm ý cười trên mặt, hắn bắt đầu tự hỏi.

Trong tiểu thuyết viết tác dụng của hệ thống là biết trước tương lai, có thể thay Ôn Lương ngăn cản tất cả bất trắc hay tai họa, Ôn Trì dám khẳng định trong tiểu thuyết không hề viết rằng hệ thống có năng lực thao túng người khác - một khi đã như vậy, thì lực lượng đã khống chế hắn trong thư phòng của Ôn Trường Thanh lần trước là từ đâu ra?

Ôn Trì cho rằng hắn chủ động thay đổi cốt truyện, nói với Ôn Lương người sẽ đến Hoa Đào yến không phải Ôn Lương mà là hắn, có lẽ sẽ có khả năng kích phát cổ lực lượng thần bí kia.

Nhưng mà không có.

Vậy tại sao lần trước hắn lại bị lực lượng thần bí đó thao túng? Cổ lực lượng đó có phải là do hệ thống rác rưởi kia làm hay không? Nếu không phải, vậy sự tồn tại của cổ lực lượng kia đại biểu cho cái gì?

Ôn Trì cho rằng hắn cần phải mau chóng tìm hiểu rõ ràng nguyên lý kích hoạt cổ lực lượng kia, nếu không sau này trong những trường hợp mấu chốt hắn lại bị nó khống chế thân thể, đến lúc đó e rằng bản thân chết thế nào cũng không biết.

Ôn Trì chỉ lo lắng một lúc, rồi cũng dần dần quẳng chuyện này ra sau đầu.

Ông trời muốn hắn chết, hắn không thể không chết, cho nên trước tiên cứ an nhàn thoải mái mà sống thật tốt cái đã.

Vì thế Ôn Trì lập tức gọi Trần ma ma vào, kêu bà ấy chuẩn bị một đống thức ăn, Trần ma ma nhớ kỹ tất cả, rồi nhanh chóng ra ngoài phân phó nhà bếp chuẩn bị.

Gần tới giờ Dậu, Ôn Trì đang lười biếng nằm trên ghế quý phi trong tiểu viện nhắm mắt dưỡng thần, Trần ma ma đi tới nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai, mới dám tiến lên nhỏ giọng nói bên tai Ôn Trì: "Công tử, Doãn đại nhân muốn gặp người.

"

Quả nhiên.

Ôn Trì đã sớm đoán được chuyện này, hắn biết Doãn đại nhân chính là một người thông minh mà.

Rốt cuộc thì Ôn Trì cũng đã gả vào Đông Cung, ở Ôn phủ lại gặp gỡ với Doãn đại nhân thì có hơi không hợp lý, vì để tránh tị hiềm, nên Doãn đại nhân đã hẹn gặp mặt Ôn Trì ở một tửu lâu cách Ôn phủ không xa.

Ôn Trì đổi một bộ y phục đơn giản hơn, gạt mấy người Tiểu Xuyên Tử, một mình rời khỏi Ôn phủ.

Nhờ có ký ức của nguyên chủ, hắn đã dễ dàng tìm được tửu lâu mà Doãn đại nhân nói.

Ôn Trì đi theo tiểu nhị lên nhã gian ở lầu hai, đã thấy Doãn đại nhân có vẻ đã đợi rất lâu rồi, trên bàn trước mặt ông ấy có đặt hai tách trà thơm và mấy đĩa điểm tâm có vẻ rất tinh xảo.

Ôn Trì hành lễ: "Doãn đại nhân.

"

"Không cần đa lễ.

" Doãn đại nhân cười tủm tỉm vẫy vẫy tay với hắn, "Lại đây ngồi đi.

"

Ôn Trì thoải mái hào phóng ngồi xuống vị trí đối diện Doãn đại nhân.

Doãn đại nhân là một người hào sảng, nếu ông đã hẹn Ôn Trì đến đây, thì cũng không muốn dong dài chi cho mệt, ông ấy dùng ngón cái vuốt ve tách trà trước mặt, dùng giọng điệu hòa ái cực kỳ nói chuyện với Ôn Trì: "Ôn công tử làm bánh kem kia cũng tốn rất nhiều công sức, còn bất chấp khả năng bản thân có thể bị Ôn đại nhân trách phạt mà xông vào thư phòng, nếu ta không gặp ngươi một lần, chẳng phải là đã cô phụ một mảnh khổ tâm của ngươi rồi sao?"

Ôn Trì cười nói: "Doãn đại nhân quả thật giống như lời khen ngợi của bá tánh, là người lý trí sáng suốt.

"

"Không dám nhận.

" Doãn đại nhân khiêm tốn vẫy tay, "Ngươi đến tìm ta là vì chuyện gì? Cứ nói đi đừng ngại.

"

Vẻ mặt Ôn Trì lập tức trở nên nghiêm túc, hắn nói: "Nghe nói gần đây Doãn đại nhân vì nạn châu chấu ở Tấn Châu mà lo lắng không yên.

"

Nói đến nạn châu chấu, Doãn đại nhân lập tức lộ ra vẻ mặt mệt mỏi.

Ôn Trì nói tiếp: "Hiện giờ Tấn Châu châu chấu tràn lan, tàn phá mùa màng, những nơi mà chúng đi qua đều hư hại toàn bộ, dân chúng lầm than, mà Tấn Châu và Liễu Châu chỉ cách nhau một ngọn núi mà thôi, nói không chừng một thời gian sau, đám châu chấu kia chắc sẽ bay qua ngọn núi đó, tấn công Liễu Châu, đây là chuyện quốc gia đại sự, mọi người đều có trách nhiệm tìm cách giải quyết, ta đây cũng có một vài ý tưởng, nhưng không biết có tác dụng hay không, bởi vậy ta hi vọng có thể thương lượng cùng ngài một phen.

".