Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 23: Kem​

[1.

Say rượu]

Trong lòng Ôn Trì sinh ra một loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ áp xuống.

Hai người đi chưa được bao lâu thì Chu công công ở phía trước đã dừng lại.

"Ôn công tử, người đứng ở đây chờ nô tài một chút, nô tài vào trong bẩm báo với Thái Tử điện hạ một tiếng." Chu công công nói xong tay cầm lấy phất trần, nhẹ nhàng đi vào tẩm điện.

Ở hai bên bức bình phong hình bán nguyệt có treo màn che, cho nên Ôn Trì không nhìn rõ tình hình bên trong lắm, chỉ đành đứng chờ bên ngoài.

May là chỉ một lát sau hắn đã nhìn thấy Chu công công vừa lau mồ hôi lạnh vừa đi ra.

"Hiện tại tâm trạng Thái Tử điện hạ không được tốt lắm, công tử vẫn nên đợi thêm chút nữa rồi hãy vào trong." Chu công công vừa nói vừa vẫy tay với Ôn Trì, ý bảo hắn đến đây ngồi xuống, sau đó lại hắng giọng nói: "Nhất định phải hầu hạ Thái Tử điện hạ cho tốt, nếu không hôm nay người cũng đừng mong có thể lành lặn rời khỏi nơi này."

Ôn Trì sợ tới mức run lẩy bẩy, vội vàng gật đầu biểu thị mình đã biết.

Chu công công nói: "Nô tài cáo lui trước."

Nhưng mà mới xoay người đi được vài bước, Chu công công bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó bèn quay đầu lại nhìn vẻ mặt thẩn thờ như đi vào cõi thần tiên của Ôn Trì: "Đúng rồi."

Ôn Trì vội lấy lại tinh thần, mắt hạnh tròn xoe mở lớn hết cỡ nhìn về phía Chu công công.

Chu công công bị Ôn Trì nhìn đến sửng sốt, nghĩ thầm từ trước tới giờ vẫn nghĩ Thái Tử điện hạ mắt cao hơn đỉnh đầu, không thể nào ngờ được cuối cùng ngài ấy lại thua trên tay tên tiểu bạch hoa* Ôn Trì này.

*Tiểu bạch hoa: Ý chỉ những người ngây thơ, đơn giản, ngốc nghếch.

Thu lại tâm tư dư thừa của mình xong xuôi, Chu công công lại nghiêm mặt nói: "Xém chút nữa đã quên nói với công tử, hôm nay là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu, cho nên người nhất định phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, chớ nói những lời không nên nói.."

Hoa hoàng hậu?

Tại sao lại có liên quan đến Hoa hoàng hậu nữa?

Nghi hoặc trong lòng Ôn Trì càng ngày càng nhiều, lại không dám mở miệng dò hỏi Chu công công, đành phải gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sau khi Chu công công rời đi thì trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh vốn có.

Ôn Trì không biết đến cuối cùng là Thời Diệp bị bệnh như thế nào, nhưng mà cho dù hắn có thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám đi vào nội thất nhìn một cái đâu, vì thế Ôn Trì liền an tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trong đầu đều là những lời Chu công công vừa nói và những thông tin liên quan đến Hoa hoàng hậu.

Kết hợp nội dung tiểu thuyết và ký ức của nguyên chủ, Ôn Trì biết vào hai mươi năm trước sau khi sanh hạ Thời Diệp thì Hoa hoàng hậu đã chết rồi, chết trong một trận hỏa hoạn, Hoàng Đế cảm thấy vô cùng áy náy vì không kịp cứu sống Hoàng hậu, cho nên hơn hai mươi năm qua ông ấy vẫn không có ý định sắc phong tân hậu.

Quan trọng nhất chính là..

Nếu nguyên chủ nhớ không lầm thì, Hoa hoàng hậu mất vào mùa đông tuyết bay đầy trời chứ không phải cuối hạ đầu thu như hiện tại.

Chẳng lẽ là Chu công công nhớ nhầm?

Đáng tiếc Ôn Trì nghĩ đến đau đầu cũng không nghĩ ra được một đáp án hợp lý, hắn lại học theo dáng vẻ của Thời Diệp, vừa chống cằm vừa híp mắt tiếp tục suy nghĩ.

Ai biết nghĩ nghĩ một hồi hắn lại ngủ quên lúc nào không hay.

Không biết đã ngủ bao lâu, Ôn Trì mới bị mùi rượu nồng nặc trong không khí làm tỉnh giấc, hắn mơ mơ màng màng mở mắt, một gương mặt phóng đại của người nào đó lập tức xuất hiện trong tầm nhìn, khuôn mặt kia vẫn vô cảm như cũ, nhưng hai mắt lại mờ mịt giống như đang tự hỏi điều gì đó.

Những vết bỏng quen thuộc che kín nửa mặt bên phải của y, dưới ánh mặt trời sáng tỏ lại đặc biệt rõ ràng.

Ôn Trì vốn tưởng rằng bản thân hắn đã nhìn quen dung mạo bị hủy hoại của Thời Diệp rồi, nhưng khi bất ngờ đối diện với gương mặt này vẫn khiến hắn sợ tới mức hít sâu một hơi, suýt chút nữa thì linh hồn nhỏ bé của hắn cũng bay mất luôn.

May là tiếng hét sợ hãi vẫn bị kẹt lại trong cổ họng, hắn còn chưa có hét thành tiếng.

Nếu không thì ngay sau đó chỉ sợ là hắn đã biến thành một khối thi thể nằm trên mặt đất rồi.

Thời Diệp cũng không vì Ôn Trì đã tỉnh dậy mà dời mắt, ngược lại y càng đưa mặt mình gần sát vào Ôn Trì, dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm hắn.

Lúc này Ôn Trì mới phát hiện mùi rượu nồng nặc kia phát ra từ người Thời Diệp, Thời Diệp không chút khách khí nắm lấy cằm hắn, toàn bộ hơi thở của y đều phả lên mặt hắn.

"Thái, Thái tử điện hạ.." Ôn Trì không dám cử động dù chỉ một chút, cố gắng làm cho ánh mắt mình chỉ tập trung vào nửa bên mặt còn nguyên vẹn của Thời Diệp, "Tiểu nhân không cẩn thận ngủ quên, mong Thái Tử điện hạ thứ tội."

Thời Diệp giống như không nghe được Ôn Trì nói gì, ngay cả vẻ mặt cũng không chút thay đổi, ánh mắt lanhh lẽo của y lướt qua lướt lại trên mặt Ôn Trì vài lần, cuối cùng cũng chậm rãi thu hồi.

Y đột nhiên buông cằm Ôn Trì ra.

Ôn Trì ngơ ngác, trơ mắt nhìn Thời Diệp kéo dãn khoảng cách với mình, "Thái Tử điện hạ?"

Thời Diệp ngồi lên chiếc ghế bên cạnh Ôn Trì, một cánh tay tùy tiện đặt trên mặt bàn, y đưa lưng về phía hắn, mái tóc đen dài xõa tung trên trung y màu trắng, sự đối lập màu sắc mãnh liệt trong hoàn cảnh yên tĩnh thái quá này không hiểu sao lại khiến không khí càng thêm cô tịch.

Sau một lúc lâu, Thời Diệp lại cười lạnh một tiếng: "Hừ, đồ giả mà thôi."

Ôn Trì: "..."

Ê, có ai nói xấu người khác mà không chút kiêng dè như ngươi không?

Ôn Trì thật là ấm ức, nhưng mà hắn không dám nói gì cũng không dám làm gì Thời Diệp, chỉ có thể giống như một tên ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng của y.

Cả quá trình này đối với Ôn Trì mà nói không thể nghi ngờ gì chính là một loại dày vò, hắn im lặng hồi lâu, cuối cùng lại thấy cứ như vậy không ổn lắm, nên lấy hết can đảm mở miệng: "Tiểu nhân nghe Chu công công nói điện hạ bị bệnh, ngài khỏe hơn chút nào chưa?"

Thời Diệp im lặng một lúc thật lâu mới trả lời: "Bổn cung không bệnh."

Ôn Trì ngừng một chút, lại hỏi: "Thái Tử điện hạ có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?"

Thời Diệp không thèm trả lời vấn đề của hắn, chỉ ra lệnh nói: "Mang rượu tới."

Ôn Trì ước gì có thể nhanh chóng rời khỏi đây, nghe vậy lập tức nhấc chân đi ra ngoài.

Tiểu thái giám đứng canh ở bên ngoài sau khi nghe Ôn Trì nói Thái Tử muốn uống rượu, thì lập tức đưa Ôn Trì đi lấy.

Khi Ôn Trì ôm một vò rượu nhỏ trở về phòng ngủ thì thấy Thời Diệp vẫn còn duy trì tư thế lúc hắn rời đi, giống như ngay cả sợi tóc cũng không hề lay động chút nào, Thời Diệp nghe tiếng bước chân hắn đang đến gần mới thong thả quay người lại, ánh mắt lạnh nhạt của y dừng lại trên mặt hắn trước, sau đó mới nhìn xuống vò rượu hắn đang ôm trong lòng.

Cho dù Ôn Trì có đần độn tới mức nào đi nữa thì cũng có thể cảm nhận được hôm nay tâm trạng Thời Diệp thật sự không tốt lắm, hắn do dự một lúc, sau đó lập tức bước đến bên cái bàn đặt trước mặt y.

Trên bàn có bày một tách trà cùng mấy đĩa điểm tâm, Ôn Trì cầm lấy cái ly rót rượu vào.

Thời Diệp không nói hai lời, một hơi uống cạn.

Ôn Trì tiếp tục rót.

Thời Diệp tiếp tục uống.

Cứ như thế một vò rượu nhỏ đều bị uống cạn, Ôn Trì lại ra ngoài lấy thêm mấy vò nữa.

Vốn dĩ Ôn Trì còn nghĩ rằng hắn đem rượu vào là xong việc, ai ngờ còn phải uống cùng Thời Diệp hết ly này đến ly khác, trong lòng hắn liên tục kêu khổ không thôi, phảng phất như hắn đã trở về những tháng ngày phải liên tục đến hội sở uống rượu với mấy vị lãnh đạo cấp cao, chỉ là cái người trước mắt này so với mấy vị lãnh đạo kia thì đáng sợ hơn nhiều.

Ôn Trì vừa rót rượu vừa suy nghĩ linh ta linh tinh, cho đến khi giọng nói của Thời Diệp vang lên kéo dòng suy nghĩ vẩn của hắn quay lại.

"Ngươi còn nhớ A Cô không?"

"Dạ?" A Cô là ai Ôn Trì còn không biết, sao có thể nhớ được, hắn thấp thỏm trả lời, "Tiểu nhân không biết."

Thời Diệp hình như cũng không để bụng hắn trả lời thế nào, một tay cầm lấy cái chén không ngắm nghía, một tay chống cằm, đôi mắt y lim dim, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt đang du tẩu trên mặt Ôn Trì lại mơ hồ có vài phần nhiệt độ, y chậm rãi mở miệng: "A Cô đã chết, bị Hoa Yên Dung dìm chết."

Ôn Trì nhỏ giọng nói: "Nén bi thương."

Ánh mắt Thời Diệp sáng quắc nhìn chằm chằm Ôn Trì: "Tại sao ngươi lại không khổ sở?"

"..."

Ôn Trì hít sâu một hơi, cố gắng thể hiện một chút biểu cảm thương tâm, "Tiểu nhân rất khổ sở."

Nhưng mà Ôn Trì bán mạng diễn kịch như thế lại chỉ đổi lấy một tiếng nhạo bất cần đời của Thời Diệp: "Đồ lừa đảo."

Ôn Trì: "..."

Thời Diệp bỗng nhiên áp sát vào, lần nữa nắm lấy chiếc cằm đáng thương của Ôn Trì, hàng lông mi thật dài rũ xuống, y dùng một loại tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống vẻ mặt đang khiếp sợ của Ôn Trì: "Nếu ngươi khổ sở, tại sao nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở về?"

Thời Diệp không kiểm soát được lực tay, khiến cái cằm Ôn Trì đau đớn.

Ôn Trì đau đến chảy cả nước mắt, vẻ mặt cũng dần dần trở nên bất đắc dĩ: "Thái Tử điện hạ, ngài nhận lầm người."

Đáng tiếc những lời hắn nói lọt vào tai Thời Diệp lại chẳng khác gì một trận gió thoảng qua, y chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, giống như y đã lâm vào một đoạn hồi ức nào đó: "Ha, lúc trước là ai luôn miệng nói sẽ bầu bạn bên cạnh bổn cung, kết quả lại chạy trốn mất tăm, đây chính là bầu bạn mà ngươi đã nói đó sao? Bổn cung đã từng nói, nếu một ngày nào đó để bổn cung tóm được ngươi, bổn cung sẽ chặt đứt hai tay ngươi hai chân ngươi, xem ngươi còn có thể chạy trốn được không?"

"Thái Tử điện hạ, ngài nhận sai người." Ôn Trì bị y dọa khóc, nước mắt giống như vỡ bờ ào ạt tràn ra khỏi hốc mắt, hắn thực sự không thích nhìn Ôn Lương khóc, nhưng lúc này hắn lại khóc thảm thiết hơn cả Ôn Lương, "Ta không phải kẻ thù của ngài, trước đây ta chưa bao giờ gặp ngài, càng không có cơ hội gay thù chuốc oán với Thái Tử điện hạ ngài."

Nước mắt nhanh chóng làm ướt khuôn mặt Ôn Trì, chất lỏng ấm nóng rơi xuống bàn tay đang bóp chặt cằm Ôn Trì của Thời Diệp.

Giờ khắc này, Thời Diệp lại có chút ngẩn ngơ.

Chỉ thấy đôi lông mi đen dài cong vút của Ôn Trì cũng bị nước mắt làm ướt sủng, có lẽ là bởi vì sợ hãi, hai hàng mi đó run rẩy không dứt, giống như một con hồ điệp sắp sửa giang cánh bay đi.

Thời Diệp muốn bắt lấy con hồ điệp xinh đẹp này, vô thức siết chặt tay lại.

Ôn Trì đau đớn kinh hô ra tiếng, nước mắt càng rơi càng mãnh liệt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất có thể nói một câu: "Tục ngữ nói oan có đầu nợ có chủ, nếu Thái Tử điện hạ muốn báo thù thì cũng phải mở mắt thật lớn nhìn cho rõ kẻ thù của điện hạ là ai, ngàn vạn lần không nên tổn thương người vô tội như tiểu nhân mà hu hu.."

Nói xong lời này cuối cùng Ôn Trì cũng chịu không nổi ủy khuất lần này, đau lòng tột độ mà khóc thành tiếng.

Cái tên Thái Tử ngu si đần đồn này muốn đánh muốn giết hắn cũng thôi đi, sao bây giờ lại xem hắn thành thế thân của kẻ thù không đội trời chung với y luôn vậy?

Hắn thật sự rất đau.

Hắn cũng rất oan uổng đó có được không?

Ôn Trì bất chấp tất cả mà khóc lớn, thậm chí quên mất bản thân mình còn bị Thời Diệp nắm cằm, cứ như vậy ngẩng đầu, bẹp miệng, nước mắt giống như hạt châu không ngừng rơi xuống.

"Hức! Hu hu hu.." Đang khóc vô cùng hăng say thì có người nhét thứ gì đó vào miệng hắn, "Uh.."

Mùi vị ngọt ngấy nhanh chóng tràn khắp khoang miệng.

Ôn Trì kinh ngạc trợn to đôi mắt, cách một tầng hơi nước mông lung, Ôn Trì nhìn thấy hộp đựng thức ăn mà hắn mang tới không biết đã bị Thời Diệp mở ra từ lúc nào, y còn dùng muỗng xúc một miếng bánh kem thiệt bự nhét vào miệng hắn.

Ôn Trì: "..."

Hắn miễn cưỡng nhai nhai hai bận, chỉ cảm thấy mùi vị ngọt ngấy kia càng ngày càng đậm, cuối cùng lấp đầy toàn bộ khoang miệng.

Ngọt quá.

Hắn sắp bị ngọt chết.

Nhưng mà Thời Diệp thấy hắn không tiếp tục giãy giụa nữa thì nghĩ biện pháp này có hiệu quả, lại tiếp tục xúc một muỗng bánh kem thật lớn đút vào miệng hắn, bởi vì bánh kem trong miệng vẫn còn, lại bị đút thêm một muỗng lớn như thế nên Ôn Trì không ăn kịp, trên miệng, trên má đều bị dính không ít kem bơ màu trắng.

Ôn Trì cảm giác bản thân sắp ngạt thở đến nơi rồi, ngay cả hô hấp cũng có chút cố hết sức.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện khoảng cách giữa hắn và Thời Diệp càng ngày càng gần, càng ngày càng gần..

Chỉ trong một cái chớp mắt, mà cơ thể hai người đã gần trong gang tấc, mặt đối mặt, chóp mũi Thời Diệp chạm vào mặt hắn, hơi thở quấn quýt đan xen.

Ôn Trì quen với khoảng cách thân mật như vậy, muốn ngả người ra sau một chút.

Thời Diệp giống như đã nhận ra sự kháng cự của Ôn Trì, cho nên lúc Ôn Trì còn chưa làm ra động tác tiếp theo thì bàn tay đang véo cằm hắn bỗng nhiên di chuyển ra phía sau, trực tiếp khống chế cái ót Ôn Trì.

Ôn Trì sợ tới mức sắc mặt tái mét, vừa định tiếp tục giãy giụa thì lại cảm thấy chỗ khóe miệng truyền đến một chút cảm giác ướt át, là Thời Diệp dùng lưỡi liếm đi vết kem dính trên khóe miệng hắn.

[2.

Kem]

Ôn Trì: "..."

Hắn ngu luôn rồi, hoàn toàn không biết chuyện quái gì đang diễn ra, điều duy nhất mà hắn cảm nhận được đó là lực độ đang chế trụ sau ót cùng với chiếc lưỡi ướt át ấm nóng của Thời Diệp đang không ngừng liếm láp khóe môi hắn, độ ấm đó cơ hồ khiến hắn muốn bốc cháy.

Cả người Ôn Trì cứng đờ, hắn theo bản năng giơ tay lên, bày ra tư thế tự bảo vệ.

Chỉ là Thời Diệp cũng không định buông tha cho hắn, cảm giác ướt át ấm nóng kia lại lan đến gò má hắn, sau khi đã liếm sạch sẽ tất cả kem trên miệng và má hắn xong, lại di chuyển đến trước môi hắn.

Ôn Trì vẫn bẹp bẹp miệng như cũ, hắn còn chưa kịp nuốt miếng bánh kem mà Thời Diệp đã đút cho hắn lúc nãy.

Sau đó, Thời Diệp cúi đầu hôn lên môi hắn.

Nụ hôn của Thời Diệp rất nhẹ rất chậm, y ngậm lấy cánh môi Ôn Trì tinh tế gặm cắn, thậm chí còn dùng lưỡi cuốn một ít kem trong miệng Ôn Trì sang miệng mình, mùi vị ngọt ngấy của kem bơ lan tràn giữa răng môi, vị ngọt nồng đậm đó cứ quanh quẩn mãi trong khoang miệng, dù thế nào cũng không thể tan hết.

Vào lúc Ôn Trì hậu tri hậu giác ý thức được Thời Diệp đang làm cái gì, tức khắc giống như bị một tia sét từ trên trời giáng xuống đánh trúng, làm cho không khí xung quanh dường như bị xé thành hai nửa, đại não hắn cũng đình chỉ hoạt động, trong chóp mũi đều là mùi rượu tỏa ra từ người Ôn Trì, mùi vị hỗn hợp của bánh kem và nước bọt trong miệng không chỉ không khiến hắn cảm thấy khó chịu, mà còn hòa hợp và ngon miệng một cách quỷ dị.

Đến cuối cùng Thời Diệp cũng đã ăn sạch số bánh kem trong miệng Ôn Trì.

Y cúi người tới gần, thuận thế ôm eo hắn.

Ôn Trì bị dọa sợ rồi, vội vàng duỗi tay đẩy y ra: "Thái, Thái Tử.."

Đáng tiếc kháng cự của hắn không hề có chút tác dụng nào, Thời Diệp đưa tay tháo đai lưng của Ôn Trì, bàn tay tà ác nhanh chóng luồn vào trong y phục hắn sờ soạng lung tung.

Đầu ngón tay Thời Diệp thật lạnh, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt Ôn Trì, cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua từng thớ thịt thấm vào tận tâm can, lạnh đến nỗi Ôn Trì nhịn không được mà run rẩy.

Quá nhanh.

Thật sự là quá nhanh.

Ôn Trì vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng mà hắn căn bản không có cơ hội để chuẩn bị, chỉ có thể trơ mắt nhìn y phục của mình từng lớp từng lớp bị người ta cởi xuống.

Mà động tác của Thời Diệp cũng càng ngày càng gấp gáp, y giống như bất mãn với việc Ôn Trì mất tập trung, hung ác hôn môi hắn, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn lách càn quét trong khoang miệng của Ôn Trì như muốn cướp đoạt hết tất cả dịch ngọt trong miệng hắn.

Bàn tay kia chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng áp lên phần bụng phẳng lỳ không chút mỡ thừa của Ôn Trì.

Ôn Trì cảm giác được bàn tay Thời Diệp như cố ý vô tình chạm vào dây quần hắn, thậm chí có xu thế muốn vói vào trong tìm tòi.

Cơ thể Ôn Trì run rẩy, nhưng hắn cũng không phản kháng, chỉ nhận mệnh nhắm chặt hai mắt.

Nhưng mà mọi chuyện không hề giống với những gì mà Ôn Trì tưởng tượng, một lát sau hắn cảm giác được Thời Diệp bỗng nhiên đình chỉ tất cả động tác, cho dù tay y vẫn còn đặt trên bụng nhỏ mẫn cảm của hắn, nhưng không có chút động tĩnh nào, giống như đã bị ai đó điểm trúng huyệt đạo.

Ôn Trì lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy Thời Diệp đã kéo dãn khoảng cách với hắn từ lúc nào, ánh mắt vốn dĩ mê ly cũng dần dần thanh tỉnh lại.

Thời Diệp rũ mi mắt, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên bụng Ôn Trì.

Ôn Trì cúi đầu nhìn theo ánh mắt Thời Diệp, hắn nhìn thấy bàn tay thon dài của y đang chầm chậm vuốt ve phần bụng bóng loáng của mình, giống như đang muốn tìm kiếm cái gì đó.

Trong khoảnh khắc, Ôn Trì lại nhớ tới lúc trước Thời Diệp đã từng nói qua, trên bụng và bắp chân của kẻ thù không đội trời chung với y đều có hai vết sẹo do chủy thủ gây ra.

Không biết có phải ảo giác của Ôn Trì hay không, hắn cảm thấy có lẽ Thời Diệp đang cố gắng tìm kiếm những vết sẹo đó trên cơ thể hắn.

Nhưng mà hắn không phải kẻ thù của Thời Diệp, bất luận là Thời Diệp tìm như thế nào cũng sẽ không tìm được mấy dấu vết đó đâu.

"Thái Tử điện hạ.."

Ôn Trì vừa mới mở miệng, đã thấy Thời Diệp thu tay lại, cũng lạnh giọng đánh gãy lời hắn định nói: "Mặc y phục vào."

Ôn Trì: "..."

Hắn không dám làm trái mệnh lệnh của Thời Diệp, luống ca luống cuống mặc y phục vào.

Toàn bộ trong quá trình Thời Diệp đều dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng vừa rồi Thời Diệp đã uống nhiều rượu như vậy, nhưng bây giờ trên người y đã không còn chút men say nào, có chăng cũng chỉ là hơi lạnh cự người ngàn dặm mà thôi.

Đợi sau khi Ôn Trì mặc y phục lại xong, Thời Diệp mới nói: "Lui ra đi."

Nói xong cũng không đợi Ôn Trì đáp lại, đã lập tức đứng dậy đi vào tẩm phòng.

Ánh mắt Ôn Trì trông mong nhìn theo thân ảnh Thời Diệp biến mất phía sau màn che, hắn ngồi tại chỗ ngẩn ngơ hồi lâu mới kịp phản ứng, nhớ lại những chuyện đã xảy ra lúc nãy Ôn Trì cảm giác mặt hắn nóng đến nỗi sắp bốc cháy luôn rồi.

Hắn vội cầm lấy hộp đựng thức ăn đã trống không, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.

Chu công công đang canh giữ bên ngoài nhìn thấy Ôn Trì bèn tiến lên nghênh đón, ông ta liếc thấy hộp đựng thức ăn Ôn Trì đang cầm trên tay, vẻ mặt vui mừng: "Ôn công tử, Thái Tử điện hạ đã tốt hơn chút nào chưa?"

Ôn Trì vội dừng lại bước chân, mặt đỏ như mông khỉ, vừa gật đầu xong lại lập tức lắc đầu một cái.

Chu công công nhìn dáng vẻ này của Ôn Trì, cũng đã đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra, vui mừng đến nỗi khóe miệng cũng sắp kéo tới tận mang tai, nhanh chóng cúi người hành lễ, nói: "Nô tài tiễn Ôn công tử quay về."

Ôn Trì nghĩ nghĩ, cũng không cự tuyệt.

Trên đường trở lại Trúc Địch Cư, Ôn Trì có ý muốn hỏi thăm Chu công công về chuyện của Hoa hoàng hậu, hắn đã lật đi lật lại ký ức của nguyên chủ rất nhiều lần, hắn dám khẳng định rằng ngày giỗ của Hoa hoàng hậu là vào mùa đông.

Tại sao Chu công công lại nói hôm nay là ngày giỗ của Hoa hoàng hậu?

Chu công công nghe vậy, cũng không giấu giếm nữa đem tất cả những chuyện mà ông ta biết từ từ kể lại cho Ôn Trì nghe: "Năm đó Hoa hoàng hậu còn chưa mất, một ngày nọ Thái Tử điện hạ mới tròn hai tuổi đã bị một tên tặc tử bắt cóc đem ra khỏi cung, không ai biết là hắn ta đã mang điện hạ đi đâu, mãi đến khi điện hạ mười sáu tuổi được người Hoa gia tìm thấy, sau đó Hoa gia mới đưa điện hạ trở lại hoàng cung."

Ôn Trì càng nghe càng kinh ngạc, trong nguyên tác căn bản chưa từng đề cập đến chuyện này, chính xác hơn là trong nguyên tác chỉ viết chi tiết về cuộc đời của vai chính công và vai chính thụ cùng với những khúc mắc hiểu lầm giữa hai người kia, còn những nhân vật phụ khác như là đại vai ác hay pháo hôi gì gì đó cũng chỉ là công cụ hình người dùng để làm nền cho nhân sinh của nhân vật chính mà thôi, sẽ không có ai để ý đến số phận của họ bắt đầu như thế nào và sẽ đi về đâu.

Nhưng mà Ôn Trì lại không ngờ rằng những gì mà Thời Diệp đã trải qua so với nội dung của tiểu thuyết gốc lại có sự chênh lệch lớn như thế.

Hình như Chu công công đã sớm đoán được Ôn Trì sẽ có phản ứng như vậy, cho nên cũng không tỏ ra kinh ngạc chỉ tiếp tục nhớ lại: "Hôm nay đó là ngày Thái Tử điện hạ trở lại hoàng cung, đáng tiếc từ biệt mười mấy năm, thứ chờ đợi Thái Tử điện hạ chỉ là tấm bài vị lạnh băng của Hoa hoàng hậu, từ đó Thái Tử điện hạ liền lấy hôm nay làm ngày giỗ của nàng."

Ôn Trì bừng tỉnh: "Thì ra là như thế.."

Mặc dù nói là nói như thế nhưng mà Ôn Trì vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, chỉ là hắn cũng không thể nói rõ là sai ở chỗ nào nữa.

Loại cảm giác quái dị này vẫn luôn hiện hữu trong đầu hắn đến khi hắn về tới Trúc Địch Cư.

Sau khi cáo biệt với Chu công công, Ôn Trì mới cất bước đi vào, vừa vào đã nhìn thấy trong viện có một đám người đang đứng, bên cạnh bọn họ còn đặt mấy cái rương gỗ rất to.

Ôn Trì lập tức đem những chuyện rối loạn liên quan đến Hoa hoàng hậu ném ra sau đầu, nhanh chân đi bước vào phòng trong, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Nhược Phương và Nhược Đào, hai tiểu cô nương này đang song song đứng cùng một chỗ, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

"Nhược Đào." Ôn Trì đưa hộp đựng thức ăn trong tay cho nàng, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Nhược Đào vừa dùng hai tay nhận lấy hộp đựng thức ăn vừa nhỏ giọng giải thích: "Ôn công tử, người của Hoàng Thượng tới."

Nàng ta vừa dứt lời thì một vị thái giám đứng phía sau Ôn Trì lập tức hắng giọng nói: "Thánh chỉ đến, Ôn Trì tiếp chỉ."

Ôn Trì giật mình, theo bản năng quỳ xuống: "Có tiểu nhân."

Nhược Phương và Nhược Đào ở sau lưng cũng bị hành động đột ngột của Ôn Trì dọa sợ, vội vàng quỳ theo, chỉ là khi hai người họ phản ứng lại vị thái giám kia nói là Ôn Trì chứ không phải Ôn Lương thì liền lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau một cái, trong mắt các nàng tràn ngập kinh ngạc.

Thái giám trịnh trọng mở thánh chỉ ra, giọng điệu nhịp nhàng tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, thứ tử Ôn gia Ôn Trì có công hiến diệu kế diệt trừ đại nạn châu chấu ở Tấn Châu, nay trẫm thưởng.."

Sau đó là một danh sách dài ngoằn liệt kê tên của những đồ vật mà Ôn Trì chưa nghe thấy bao giờ.

Ôn Trì cúi đầu yên lặng lắng nghe, đợi sau khi thái giám đọc xong cái danh sách dài ngoằn kia hắn mới cẩn thận nâng người dậy, dùng cả hai tay để tiếp chỉ: "Tiểu nhân lãnh chỉ."

Thái giám cầm thánh chỉ đặt lên trên tay Ôn Trì, cười tủm tỉm: "Đã sớm nghe danh Ôn Trì công tử thông minh xuất chúng, không ngờ rằng nhanh như thế mà đã có thể vì Hoàng Thượng phân ưu giải nạn."

Mặc dù Ôn Trì không biết tên thái giám này nghe được chuyện đó ở đâu, nhưng hắn vẫn khiêm tốn đáp lời: "Công công quá khen."

Thái giám: "Ôn Trì công tử đừng khiêm tốn, tương lai ta và ngài có thể còn gặp nhau dài dài, chiếu cố lẫn nhau là điều nên làm."

Ôn Trì vội vàng nói đúng.

Sau khi tiễn đoàn người ra về, Ôn Trì mới nhìn tới đống phần thưởng đầy ắp sân viện, nhất thời lại có cảm giác người say nằm mộng, mãi đến khi Nhược Phương và lại đây hắn mới tỉnh táo lại.

"Ôn công tử." Nhược Phương nghi hoặc hỏi, "Người đổi tên từ bao giờ thế ạ?"

Ôn Trì nói: "Ta không hề đổi tên, ta gọi là Ôn Trì."

Nhược Phương: "Vậy Ôn Lương.."

Ôn Trì: "Đó là tên của ca ca ta."

Nhược Phương vẫn không hiểu: "Vậy, vậy tại sao lúc mới gả vào Đông Cung Ôn công tử lại dùng tên Ôn Lương?"

Ôn Trì cười giải thích: "Vốn dĩ Ôn Lương mới là người được gả vào Đông Cung, chỉ là khi đó bọn họ lại trộm long tráo phụng, dùng ta thay thế Ôn Lương, vì vậy mà lúc trước ta chỉ có thể dùng tên Ôn Lương mà thôi."

Nhược Phương im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng ta run run rẩy rẩy nói: "Ôn công tử, Thái Tử điện hạ có biết chuyện này không?"

Ôn Trì nói: "Ngay cả Hoàng Thượng cũng đã biết, sao Thái Tử lại không biết được chứ?"

Nói xong hắn lấy cầm thánh chỉ quay về phòng.

Nhất thời trong đình viện chỉ còn lại hai người Nhược Phương và Nhược Đào, người thì vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao còn người thì bình tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì.

Nhược Phương suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không hiểu nỗi, nàng ta xoay người nhìn Nhược Đào bằng ánh mắt sợ hãi, "Nhược Đào, đây chính là tội khi quân đó, thế mà Thái Tử điện hạ vẫn chưa giáng tội Ôn công tử."

Nhược Đào vỗ vai Nhược Phương an ủi: "Thái Tử điện hạ cũng không tàn nhẫn như ngươi vẫn nghĩ đâu."

Nhược Phương: "..."

Nàng ta vốn định kể hết tất cả những người đã bỏ mạng ở Đông Cung mấy ngày qua cho Nhược Đào nghe, nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn không mở miệng, không biết có phải do nàng suy nghĩ nhiều hay không, Nhược Đào với Bình An thật sự rất kỳ lạ, ở Trúc Địch Cư này cũng chỉ có mình Ôn công tử là bình thường nhất thôi.

* * *

Đây là lần đầu Ôn Trì được chính tay cầm lấy thứ đồ vật gọi là thánh chỉ này, có chút hứng thú, bèn phấn khởi đem nó treo trên đầu giường, còn mấy món đồ mà Hoàng đế ban thưởng chẳng những không thể bán đi cũng không thể chuyển giao cho ai khác, ngoài việc dùng để khoác loác với người ta thì hình như chúng chẳng còn chút tác dụng nào cả, đáng tiếc bây giờ Ôn Trì vẫn không có đối tượng để khoe khoang.

Hắn nghĩ nghĩ một hồi, phân phó Nhược Phương và Nhược Đào đem hết mấy món đồ đó vào khố phòng.

Nhược Phương và Nhược Đào dạ một tiếng, lập tức bắt đầu làm việc.

Ôn Trì chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng mới đi được vài bước, hắn thình lình nhớ lại cái tiệc trà mà Trương Thải Hội đã đề cập tới, trong lòng nảy ra một ý, nhanh chóng xoay người nói: "Khoan đã, các ngươi tìm xem bên trong mấy món đồ ngự ban này có tranh chữ hay không."

Nhược Đào hỏi: "Ôn công tử muốn tranh chữ làm gì ạ?"

Ôn Trì đúng lý hợp tình đáp: "Đương nhiên là đem khoe mẽ rồi."

Nhược Đào: "..."

[3.

Trừng phạt]

Đáng tiếc Nhược Phương và Nhược Đào tìm kiếm một hồi lâu cũng không tìm được một mẩu tranh chữ nào, nhưng hai người họ lại phát hiện một đống hạt dưa vàng được đựng trong hộp gỗ đàn hương.

*Hạt dưa vàng: Hạt hướng dương làm bằng vàng.

Quý tộc ngày xưa hay đánh bạc vụn thành mấy đồ nhỏ nhỏ như hạt dưa hạt đậu để thưởng cho kẻ dưới; hoặc đánh thành con heo, con cá, bông hoa nhỏ nhỏ để tặng cho mấy đứa trẻ con.

Hơn nữa tặng như vậy sẽ thể hiện được sự sang trọng, giàu có của giới quý tộc, kiểu muốn nói cho người ta biết bố mày giàu nhưng không thô á imgwebtruyen

Mỗi hạt dưa vàng chỉ lớn bằng móng tay, một đống hạt dưa đặt trong hộp gỗ sang trọng lóe lên ánh vàng rực rỡ, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng chói mắt khiến ba người Ôn Trì có hơi choáng váng.

Nhược Đào dùng hai tay nâng hộp gỗ đàn hương, cẩn thận đưa ra ý kiến: "Hay là công tử cứ lấy hộp hạt dưa vàng này đi khoe khoang với đám người kia đi?"

Ôn Trì: "..."

Cái gọi là khoe khoang của hắn cũng chỉ là muốn kiếm mấy bức tranh chữ đi đối phó với cái cô Trương Thải Hội kia thôi, nếu đem hộp hạt dưa vàng này ra, như vậy cũng quá mức phô trương rồi.

Đến lúc đó không phải sẽ rước lấy một đám người ghen tỵ đến đỏ mắt mới là lạ.

Súng bắn chim đầu đàn, hắn hoàn toàn không muốn giao cái đầu quý giá của mình ra đâu.

Nhưng mà nói đi nói lại..

Ba ngày nay hắn đã đến chỗ Thái Tử hai lần, lại liên tiếp được Hoàng Thượng và Thái Tử ban thưởng, có lẽ hắn đã sớm trở thành con chim béo bở nhất ở Đông Cung này rồi.

Nghĩ đến đây, Ôn Trì khẽ thở dài.

Cuối cùng hắn vẫn sai Nhược Đào đem hộp hạt dưa vàng kia đi cất, dù sao không thể bán cũng không thể nhượng lại cho ai, vậy cứ đem cất hết vào khố phòng đi.

Đám cung nữ thái giám mang theo đồ vật ngự ban mênh mông cuồn cuộn dừng lại trước cửa Trúc Địch Cư đã kinh động không ít người, đêm hôm đó, Bình An biệt tâm mấy ngày nay lại đem về một đống tin bát quái.

"Ôn công tử, mấy ngày nay người hãy cẩn thận một chút." Bình An có vẻ rất lo lắng, "Tin tức hôm nay Hoàng Thượng lệnh công công tới ban thưởng cứ như mọc cánh, chỉ trong vòng nửa canh giờ đã truyền khắp Đông Cung, bây giờ có rất nhiều người ghen tỵ đến đỏ mắt đang nhìn chằm chằm ngài, nô tài thấy mấy ngày nay Ôn công tử không nên rời khỏi Trúc Địch Cư thì hơn."

Ôn Trì cầm một khối bánh hoa quế mà Nhược Đào mới làm xong cho vào miệng, rủ mắt liếc nhìn Bình An - chỉ thấy hắn ta đang cúi đầu đứng đó, mắt nhìn chằm chằm mũi chân của bản thân, dáng vẻ lo lắng vừa rồi cũng không giống như đang giả vờ.

"Đúng rồi." Ôn Trì không tiếp lời Bình An nói, mà lại hỏi, "Ngươi có tin tức của Nguyệt Quế không?"

"Nô tài có nghe ngóng được vài điều."

"Đám người Nguyệt Quế như thế nào rồi?"

"Nô tài nghe nói ngày đó Nguyệt Quế công tử bị đánh chỉ còn chút hơi tàn, đến giờ vẫn chưa xuống giường được, e là không sống được bao lâu nữa." Bình An trả lời, "Mấy vị công tử khác cũng trọng thương không kém, nhưng cũng không quá mức nghiêm trọng như Nguyệt Quế công tử, dưỡng thương mười mấy ngày thì đã khỏe lại rồi."

Ôn Trì ừ một tiếng, không nói nữa.

Bình An im lặng quỳ trên mặt đất thêm một lúc, hồi lâu sau cũng không thấy Ôn Trì nói thêm gì nữa, hắn ta ngẩng đầu nhìn một cái lại thấy Ôn Trì đã nằm xuống từ lúc nào, đôi mắt nhắm nghiền, hai bàn tay ngoan ngoãn đan vào nhau đặt trên bụng, vẻ mặt khi ngủ của Ôn Trì rất an tường, phảng phất như hắn đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nhập định.

Bình An: "..."

Không thể làm gì khác hơn Bình An chỉ đành bò dậy, chuẩn bị lui ra.

Ai ngờ hắn ta vừa mới xoay người, giọng nói của Ôn Trì lại đột ngột vang lên: "Bình An, nếu ngươi đã bị phân tới Trúc Địch Cư, vậy hãy thành thật làm tròn bổn phận của mình, lúc trước ngươi biểu hiện rất tốt, nhưng kể từ khi ta trở về từ Ôn phủ, thì thường xuyên không thấy ngươi đâu, ngươi lẻn ra ngoài chơi thì vui vẻ rồi, còn mọi chuyện trong Trúc Địch Cư lại giao hết cho Nhược Đào và Nhược Phương lo liệu."

Bình An đột nhiên ngẩn ra, vội vàng quay lại, sau đó gấp gáp quỳ xuống, "Ôn công tử, nô tài biết sai, nô tài bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau!"

Nói xong, hắn lại dập đầu thật mạnh xuống đất.

Âm thanh bịch bịch vang lên khắp phòng, chỉ nghe thôi đã biết đau cỡ nào rồi, nó cũng khiến Ôn Trì khó chịu, hắn nhíu mày thật chặt.

Tính tình Ôn Trì từ trước đến nay đều rất ôn hòa, ngay cả trách phạt người khác cũng không nói được lời gì quá nặng nề, thình lình đối mặt với phản ứng thái quá này của Bình An làm hắn như bị mắc nghẹn, một bụng lửa giận cùng những lời chất vấn đã chuẩn bị sẵn cũng không tài nào nói ra khỏi miệng, Ôn Trì thở dài nói: "Đừng dập đầu nữa, ta còn chưa nói gì đâu."

Bình An giống như được đại xá, dập đầu thêm lần nữa, nói: "Tạ Ôn công tử thứ lỗi."

"Này khoan đã, ta cũng không có nói sẽ tha thứ cho ngươi." Ôn Trì thấy Bình An lại muốn tiếp tục dập đầu, vội nói: "Ta không so đo chuyện ngươi lười biếng trốn việc đi chơi, nhưng mấy ngày nay chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng do Nhược Phương và Nhược Đào lo liệu, ngươi hãy tự mình.."

Ôn Trì chống cằm suy nghĩ một lúc, mới quyết định nói: "Hay là cứ như vậy đi, phạt ngươi làm cỏ, quét sân, chà nhà xí hai năm để chuộc lại lỗi lầm."

Lời này vừa nói xong, Ôn Trì nhìn thấy rõ ràng cơ thể của Bình An hơi hơi lung lay.

Hắn nhướng mày, học theo dáng vẻ mất hứng của Thời Diệp: "Ngươi không chịu?"

"Nô tài không có." Bình An vội nói, "Đa tạ Ôn công tử."

Ôn Trì vẫy tay: "Lui ra đi."

Bình An sắc mặt tái nhợt bò dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Ôn Trì lại nhắm mắt lần nữa, bắt đầu suy nghĩ về chuyện của Bình An, mặc dù Bình An thường xuyên cố ý vô tình nhấn mạnh với hắn rằng Nhược Đào lai lịch không rõ, nhưng ở trong mắt Ôn Trì, Bình An mới chính là kẻ kỳ quái nhất kia, hắn ta luôn luôn khuyên Ôn Trì phải biết lấy lòng Thái Tử, nhưng những chuyện khác hắn ta lại hoàn toàn không đặt Ôn Trì vào mắt.

Nếu Bình An cũng giống như Nhược Phương và Nhược Đào thật sự coi hắn là chủ nhân, vậy hắn ta nhất định không dám tự tiện lười biếng như thế, thậm chí một hai ngày cũng không trở về Trúc Địch Cư.

Ôn Trì nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cho ra một kết luận - có lẽ Bình An nghĩ rằng đi theo hắn sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, trải qua những ngày tháng ôm đùi Thái Tử mà sống an nhàn thoải mái, nhưng không ngờ hắn lại quá cùi bắp, lượn lờ trước mặt Thái Tử lâu như vậy vẫn chẳng làm nên trò trống gì, vì thế Bình An không thể không tìm một cái đùi khác để leo lên.

Trong trí nhớ của hắn, thời gian mà Bình An xuất hiện đều rất có quy luật, tỷ như Chu công công tới, Thái Tử tới, hay lúc Thái Tử ban thưởng..

Hôm nay Hoàng Thượng mới hạ lệnh ban thưởng Trúc Địch Cư, quả nhiên Bình An đã ngựa không ngừng vó mà cấp tốc trở về.

Được rồi, muốn trách thì trách bản thân hắn quá cùi bắp.

*

*Nguyên văn của tác giả đó, không phải tui bịa đâu.

Ôn Trì cảm thấy trái tim mình đã bị Bình An dùng kim đâm nát rồi.

Nhưng những lời mà Bình An nói cũng không sai, chưa đến hai ngày, Trương Thải Hội đã mang theo mấy vị tỷ muội tới cửa bái phỏng, mỹ danh là đến thăm Ôn Trì đang bị bệnh.

Lúc này Ôn Trì mới nhớ tới khi đó hắn đã lấy lí do cơ thể không thoải mái để cự tuyệt lời mời của Trương Thải Hội, không ngờ tới nó lại trở thành lý do cho đám người Trương Thải Hội tới cửa quấy rầy.

Ôn Trì thật sự không muốn lá mặt lá trái với một đám phụ nữ, đặc biệt là mấy người phụ nữ này ai cũng giả tạo xấu xa, nhưng thái độ của đám người Trương Thải Hội lại rất cường ngạnh, giống như định xé rách mặt với hắn vậy, cho dù trên mặt bọn họ tươi cười ôn nhuận, nhưng lời nói ra đều mang theo một loại đe dọa không chính mắt nhìn thấy Ôn Trì thì sẽ không trở về.

Nhược Phương truyền đạt lại lời Trương Thải Hội đã nói, tức giận đến mức cắn chặt khớp hàm: "Thật là tức chết nô tỳ mà, đám nữ nhân này thật không biết xấu hổ, nô tỳ cũng đã nói Ôn công tử không khoẻ trong người, không tiện tiếp khách, nhưng bọn họ vẫn cứ lì lợm la liếm đứng canh ở bên ngoài, lời tốt ý xấu gì nô tỳ cũng đã nói hết rồi, nhưng vẫn không thể nào đuổi bọn họ đi được."

Ôn Trì nằm liệt trên ghế dài đặt trong đình viện, ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên: "Đuổi không đi thì thôi, cứ để các nàng đứng đợi đi, dù sao người mệt cũng không phải là chúng ta."

Nghe vậy, Nhược Phương che miệng bật cười: "Vẫn là Ôn công tử thông minh."

Bình An đang nhổ cỏ trong đình viện, vểnh tai nghe bọn họ nói đến đây thì nhanh chóng xoa tay lên áo mình, rồi lại lau lau mớ mồ hôi đầm đìa trên trán, lặng lẽ nhích qua đây: "Ôn công tử, nô tài cảm thấy làm như vậy có chút không ổn, tuy nô tài không hy vọng Ôn công tử ra ngoài, nhưng những người đó đã chủ động tìm tới cửa thì chúng ta vẫn nên gặp mặt một lần.."

Ôn Trì mở mắt, nhẹ nhàng liếc hắn ta một cái: "Nhổ cỏ xong rồi à?"

Bình An sửng sốt, cúi đầu: "Là nô tài lắm miệng."

Ôn Trì vẫy tay, lại đuổi Bình An đi nhổ cỏ tiếp.

Nhược Phương nhìn thấy một màn như vậy thì vui như mở hội, còn lặng lẽ làm mặt quỷ với bóng lưng của Bình An, ngay sau đó lại thấp giọng nói với Ôn Trì: "Bình An rất kỳ lạ, Ôn công tử vẫn nên đề phòng hắn một chút sẽ tốt hơn."

Ôn Trì gật đầu.

Hắn cũng nghĩ như vậy.

Vốn dĩ Ôn Trì còn tưởng rằng đám người Trương Thải Hội sẽ nhanh chóng từ bỏ thôi, ai biết nửa canh giờ sau, Nhược Phương ra ngoài nhìn một chút lại hoang mang rối loạn chạy vào: "Ôn công tử! Không ổn, Ôn công tử!"

Ôn Trì đang mơ mơ màng màng nghe nàng ta hét như thế lập tức ngồi dậy: "Xảy ra chuyện gì?"

Nhược Phương thở hồng hộc nói: "Cô, cô nương Trương Thải Hội kia đã ngất xỉu bên ngoài Trúc Địch Cư của chúng ta!"

"..."

Ôn Trì trầm mặc trong chốc lát, sâu kín mà mở miệng, "Không phải bọn họ đã sớm rời đi à?"

Cuối cùng Nhược Phương cũng bình tĩnh lại, ủ rủ nói: "Không có đâu, theo nô tỳ thấy bọn họ thấy Ôn công tử không có ý muốn tiếp kiến nên mới dùng đến khổ nhục kế này, đúng là thâm hiểm quá mà, chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, người ta chắc chắn sẽ nói Trúc Địch Cư của chúng ta khi dễ bọn họ."

Ôn Trì cảm thấy Nhược Phương nói cũng đúng, bây giờ cho dù hắn tâm không cam tình không nguyện cũng không thể không ra ngoài xem thử.

Hắn kêu Nhược Phương ra ngoài cùng mình, nàng ta chạy chậm ở phía trươc, nhanh tay mở cửa viện ra, Ôn Trì liếc mắt một cái đã nhìn thấy nữ tử áo lam đang ngồi ngay bậc cửa, đó không phải Trương Thải Hội vừa gặp mặt lần trước hay sao?

Bên cạnh Trương Thải Hội còn có năm sáu cô nương vây quanh, có người mặc cẩm y hoa phục, có người lại mặt y phục thống nhất của cung nữ, điểm chung duy nhất của bọn họ đó là vô cùng ăn ý duy trì một khoảng cách nhất định với Trương Thải Hội, giống như mọi chuyện đều không liên quan gì tới họ cả.

Cũng may hôm nay Trương Thải Hội có mang theo một cung nữ tới, cung nữ kia cũng vô cùng khẩn trương đỡ lấy cánh tay Trương Thải Hội, mà sắc mặt của Trương Thải Hội lại trắng nhợt như tờ giấy, cũng không rảnh lo chú ý đến hình tượng của bản thân, ngồi bệch trên bậc cửa lưng dựa hờ vào người cung nữ, một tay nắm lấy cánh tay tiểu cung nữ làm điểm tựa, một tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương của mình, thoạt nhìn nàng ta có vẻ rất không thoải mái.

Nhưng mà nàng ta đã thành ra như thế vẫn kiên trì đứng đợi ngoài cửa, nghị lực quả thật kiên cường..

Ôn Trì chỉ có thể chúc nàng ta sớm ngày được lọt vào mắt xanh của Thái Tử điện hạ mà thôi.

Mặn: Không ngược, không thế thân, không ngược, không thế thân, không ngược, không thế thân, chuyện quan trọng phải nói ba lần..