Xuyên Sách: Cứu Vớt Nhân Vật Phản Diện Khỏi Hắc Hóa

Chương 24: Em đây rồi, đừng sợ

Edit: Béo

Beta: Winnie

*************

Cho đến khi kết thúc khóa huấn luyện quân sự, mấy nữ sinh kia cũng không đến làm phiền nữa. Khương Trà không ngốc, cô biết là do có sự can thiệp của Tiêu Tự. Cô tò mò đi xem thử thì thấy đám người kia vẫn còn học ở trường, chỉ là tính cách hoà nhã hơn lúc trước rất nhiều nên cũng hài lòng mà rời đi.

Lúc Khương Trà quay về kí túc xá cũng đã là mười giờ, vậy mà Tiêu Tự vẫn chưa nhắn tin cho cô, cô nhắn cho anh cũng không thấy trả lời. Khương Trà nhíu mày, lấy điện thoại gọi cho anh, tiếng chuông kêu rất lâu nhưng cũng không có người nhấc máy.

Lúc này Tiêu Tự đang nằm trên giường, rèm cửa khép chặt, trong phòng cũng không bật đèn, chăn gối và mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi trên mặt đất. Bỗng nhiên điện thoại di động sáng lên, mơ hồ hiện ra hình dáng của người nằm trên giường, trên mặt và tay đầy những vết thương đầm đìa máu, khóe miệng cũng rỉ máu, cả người không có chút sức lực nào mà nằm bất động trên giường.

Khương Trà gọi điện mấy lần không được, lòng cô lúc này đã nóng như lửa đốt, mặc quần áo chạy ra ngoài, nghe Ý Ca gọi, cô chỉ nói một câu đêm nay không về rồi tiếp tục chạy đi, ba người Ý Ca, Lạc Tuệ Tuệ và Lục Cẩm đều ngẩn mặt ra.

Khương Trà lái xe ra khỏi trường, gọi cho trợ lý của Tiêu Tự là Lạc Xuyên thì biết được rằng Tiêu Tự không có ở công ty.

Khương Trà sốt ruột đánh mạnh lên vô lăng, đi thẳng đến căn nhà của Tiêu Tự ở ngoại ô. Cô lấy chìa khóa mở cửa, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, Khương Trà hoảng hốt, vội vàng bật đèn lên, thấy trên mặt đất đầy những mảnh vỡ còn có cả vết máu.

Khương Trà chạy đến gõ cửa phòng Tiêu Tự, không nghe tiếng trả lời, cô vội chạy đến phòng sách lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.

Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi, Khương Trà lo lắng phát khóc nước mắt rơi đầy mặt.

Ánh sáng phòng khách chiếu vào qua cánh cửa mở toang, Tiêu Tự chậm rãi nhìn về phía cửa hai mắt đỏ rực kỳ lạ, nhưng trong mắt lại không có chút sức sống nào.

Khương Trà nhẹ nhàng đóng cửa lại, đang định bước đến giường thì ánh mắt của Tiêu Tự chuyển động, cất giọng khàn khàn khó nghe:"Đừng nhúc nhích."

Khương Trà đứng bất động, ngơ ngác nhìn anh.

Tiêu Tự bật đèn đầu giường, lúc này Khương Trà mới nhìn thấy mảnh vỡ trên đất, Tiêu Tự để chân trần cứ thế giẫm lên mảnh vỡ mà bước tới, Khương Trà đỏ mắt ném giày đi, cũng tự mình bước lên mảnh vỡ.

Tiêu Tự ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đờ đẫn xen lẫn chút nghi hoặc, bỗng thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Anh ôm đầu ngồi xuống, miệng nỉ non: "Trà Trà, Trà Trà."

Khương Trà dở khóc dở cười, cụ cười mếu máo trông chẳng xinh chút nào.

Tiêu Tự cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vội vã bước qua ôm lấy người Khương Trà, nhanh chóng đặt cô lên giường.

Tiêu Tự cầm chân Khương Trà, bàn tay run run cởi tất của cô rồi lấy hộp thuốc dưới gầm giường, cầm cồn lên sát khuẩn vết thương cho cô.

Khương Trà lúc này mới dám khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng, Tiêu Tự luống cuống gọi tên cô, Khương Trà ôm lấy anh, cũng liên tục đáp lời: "Em đây, A Tự, có em đây, anh đừng sợ."

Một lúc lâu sau, cảm xúc của Tiêu Tự mới ổn định lại, tay vẫn ôm chặt Khương Trà không chịu buông. Khương Trà mới chỉ dẫm vài bước, lại có tất chân bao bọc nên vết thương không sâu. Trái lại, trên mặt, trên tay hay trên chân của Tiêu Tự đều là vết thương. Khương Trà bị anh ôm, căn bản không dám động đậy, sợ chạm vào miệng vết thương của anh.

"A Tự." Khương Trà mở miệng, dịu dàng dỗ dành: "Để em bôi thuốc cho anh nhé?"

Tiêu Tự không trả lời, chỉ buông lỏng tay ra, Khương Trà đỡ anh ngồi ở mép giường, bôi thuốc sát trùng. Khi bôi thuốc, cô phát hiện ra khắp người anh đều là vết thương, Khương Trà cố hết sức kiềm chế nước mắt, Tiêu Tự dường như cảm nhận được sự bi thương của cô, cất giọng khàn khàn: "Trà Trà?"

Khương Trà ậm ừ đáp lời, đợi khi bôi xong thuốc mới quỳ xuống bên cạnh, choàng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng đặt đầu tựa lên vai anh: "A Tự, em rất lo lắng cho anh."

"Anh xin lỗi."

Khương Trà không tiếp lời, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn trong lòng, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.

"A Tự."

"Anh đây?"

Khương Trà sờ mặt anh, ánh mắt chăm chú mà kiên định nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh phải nhớ kỹ, bất luận là thế nào, em đều ở bên cạnh anh, mãi mãi là như thế. Anh có chuyện gì thì phải nói cho em biết, em sẽ đến tìm anh, anh đừng tự mình gắng gượng có được không, em thật sự vô cùng lo lắng cho anh."

"Anh sợ anh không khống chế nổi bản thân mình."

"Nhưng sự thật là anh có thể mà. Anh thấy đó, có em đến thì ổn hơn mà, đúng không nào?"

Tiêu Tự gật gật đầu, nở một nụ cười, nhưng lại động đến vết thương trên mặt, đau đến mức rít lên một tiếng: "Trà Trà, anh đau quá."

"Em thổi cho anh nhé?"

"Ừm."

Khương Trà đau lòng thổi cho anh, Tiêu Tự ôm cô bao muộn phiền nhẹ nhàng tan biến.

"Anh không đau nữa, Trà Trà thật tốt."

"A Tự cũng rất tốt mà."

Khương Trà vuốt mái tóc mềm mại của Tiêu Tự, cười cảm thán: "Các cụ bảo rằng tóc mềm là người lương thiện, A Tự của em tốt nhất!"

Tiêu Tự ôm cô nằm xuống, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Khương Trà vốn là người dễ ngủ, dù có hơi lạ giường, nhưng lại là nơi tràn đầy hương vị của Tiêu Tự nên cô ngủ rất nhanh.

Chờ cho hơi thở của Khương Trà trở nên đều đặn chậm rãi, Tiêu Tự mở mắt ra nồng nàn chăm chú ngắm nhìn cô.

Nguyên nhân làm cho Tiêu Tự đột nhiên không khống chế được là do một giấc mơ, dù luôn tự trấn an rằng mơ đều là chuyện trái với đời thực nhưng anh vẫn không thể kiềm chế sự hỗn loạn trong lòng. Bởi vì trong mơ, Khương Trà đâm anh rồi đưa anh đến bệnh viện, hai chân bị cắt cụt. Khương Trà trong mơ vẫn một mực ở cạnh anh, trong ánh mắt cô ngoài sự áy náy còn có cả yêu thương sâu đậm. Nhưng trong mơ anh không nhìn thấy ánh mắt đó, anh rất hận Khương Trà, chỉ muốn chém cô ra thành từng mảnh. Khương Trà giúp anh trở về nhà họ Tiêu, ở cạnh anh, giúp anh gϊếŧ người phóng hỏa, trở thành trợ thủ đắc lực nhất của anh, một thuộc hạ trung thành. Nhưng Khương Trà rất ghét Tiêu Túng, luôn âm thầm nhắm vào hắn, Tiêu Tự trong mơ luôn muốn đối nghịch với Khương Trà, thấy cô chán ghét Tiêu Túng, anh lại càng muốn trọng dụng hắn.

Khương Trà không có cách nào khác, chỉ còn cách luôn trông chừng Tiêu Túng với ánh mắt đầy nghi ngờ. Tiêu Tự trong mơ không thích cô dùng ánh mắt này nhìn người khác, hoặc là, anh không thích Khương Trà nhìn người khác, thế là, anh chọc mù mắt cô. Vậy nhưng, Khương Trà không biết, cô còn tưởng mình bị mù trong khi làm nhiệm vụ. Tiêu Tự mang tâm trạng phức tạp đi tìm cô, thấy cô chưa thích ứng được với tình trạng mới, đi lại khó khăn, thường xuyên ngã sấp xuống, thấy cô ngồi cả đêm với vẻ mặt thống thổ, thấy cô chạy tới bảo anh đổi chuyến bay, còn anh đáp thế nào nhỉ? Ồ, anh bảo: "Vậy thì cô đi chuyến bay này đi."

Khương Trà cười, đây là lần đầu tiên cô cười sau khi bị mù, cười đến thê lương. Cô cầm vé, đi qua cửa lên máy bay, bóng lưng ấy tiêu điều làm sao. Tiêu Tự trong mơ đã nghĩ rằng, chờ khi cô trở về, anh sẽ chữa mắt cho cô, sau đó nói cho cô biết, chỉ cần cô ở lại bên anh, thì anh sẽ tha thứ cho cô.

Thế nhưng, Khương Trà không trở về nữa, Tiêu Tự tận mắt nhìn chiếc máy bay kia cất cánh, nhìn thấy nó nổ tung giữa không trung, anh đưa tay lên muốn sờ vào mắt, lại phát hiện tay mình run đến mức không nhấc lên được.

Mắt của anh, Khương Trà đã từng nói, mắt của anh là đẹp nhất.

Trở lại công ty, Tiêu Tự tìm thấy một tờ giấy kẹp trong đống hồ sơ trên bàn làm việc, chữ trên giấy hơi khó đọc, là chữ Khương Trà đã phải luyện rất lâu sau khi bị mù.

"A Tự, tôi chưa từng gọi anh thế này bao giờ, biết chỉ là hy vọng xa vời nhưng tôi vẫn mong anh có thể cho phép tôi gọi như vậy một lần. Tôi biết tại sao mắt của mình lại bị mù, nhưng không sao, anh không thích nó thì tôi cũng không cần nữa. Rất xin lỗi vì khi đó tôi đâm trúng anh, làm hại người ưu tú như anh chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Nhưng tôi hầu hạ bên cạnh anh nhiều năm như vậy, không chỉ vì áy náy, mà còn vì tôi thích anh. A Tự của tôi, tôi từng hứa sẽ luôn ở bên cạnh anh, nhưng bây giờ đành phải nuốt lời. Thôi, nói vậy là đủ rồi. Anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé, còn nữa, cẩn thận với Tiêu Túng, hắn là con riêng của Tiêu Tông, hắn đến đây vì mục đích riêng, nhất định phải cẩn thận."

Hết chương 24.