Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 117: Đồng nhân bất đồng mệnh

Không đánh không quen với tiểu đội đệ nhất, trêи bàn ăn của Hàn Triều chợt nhiều ra mười một người, đương nhiên bọn họ sẽ không ăn cơm theo Hàn Triều, tuy rằng họ thèm nhỏ dãi đồ ăn trêи bàn Hàn Triều, nhưng thứ Hàn Triều có trong tay càng làm họ thèm hơn, đó chính là trái cây thơm ngọt nhiều nước, đủ loại trái cây, một trái chỉ bán một viên tinh hạch bậc một, tiện nghi đến làm người giận sôi. Hàn Triều nói, đây là giá hữu nghị, những người khác muốn mua thì không thể tiện nghi như vậy. Chuyện này làm tiểu đội đệ nhất càng vui vẻ, Hàn Triều thật là bạn chí cốt, xem xem, ngay cả tiểu đội đệ nhị tới mua, Hàn Triều đều là lạnh lùng cho bọn họ hai chữ "không bán", các tiểu đội khác muốn tới tìm Hàn Triều gây phiền phức? Hừ, ai không có mắt dám đến đây khi dễ bằng hữu bọn họ, thế nào cũng phải bị đánh đến răng rơi đầy đất.

Tổ đội ba người của Hàn Triều từ chỗ không ai thèm phản ứng đến không ai dám khinh, chỉ cần thời gian năm ngày. Lúc này mạt thế đổi mùa đã được nửa tháng, tin tức từ các nơi cũng lục tục được thông báo tới thành phố B. Đầu tiên là vấn đề người sống sót quan tâm nhất, đó chính là nguồn nước sông băng ngàn năm có bị virus thây ma ô nhiễm hay chưa, làm cho người sống sót thất vọng chính là, không còn mảnh đất nào tránh được ô nhiễm, mà khi đất bị ô nhiễm sẽ không thể gieo trồng, đây cũng là việc đã được đoán trước, hy vọng cuối cùng cũng nhân loại cũng tan biến, nguồn nước sạch sẽ chỉ có thể đến từ dị năng hệ thủy và dị năng hệ băng, trong lúc nhất thời nước lên thuyền lên, mọi người không ai khinh thường dị năng hệ thủy nữa.

Độ ấm tăng nhanh, băng tuyết tan rã, lũ bất ngờ xảy ra khắp các nơi, đường xá hư hỏng, động vật biến dị xuất hiện càng nhiều, mọi người vừa vất vả thích ứng được một chút sinh hoạt ở mạt thế lúc này mới phát hiện ra lúc trước ý tưởng cho rằng mạt thế cũng bất quá như thế thật có bao nhiêu thiên chân, đáng tiếc tai nạn cũng không vì con người nhận ra hiện thực tàn khốc mà buông tha. Độ ấm tăng nhanh, rất nhiều vật tư bị thối rữa, người sống sót thân thể suy nhược không chịu nổi cực nóng xâm hại, phát sốt, cảm nắng, đói khát, tử vong... phát sinh hàng ngày.

Trong căn cứ, quân đội và dị năng giả cũng bắt đầu có nhiệm vụ thường xuyên hơn, khơi thông đường xá, tiêu diệt thú biến dị, nghĩ cách cứu viện người sống sót...

Rốt cuộc hôm nay không đủ nhân thủ, ba người Hàn Triều được phái đi làm nhiệm vụ tiếp ứng người sống sót ở thành phố D. Thành phố D là ở giao giới giữa thành phố B và thành phố H, nhân khoảng cách với hai thành phố này cũng không quá xa, thành phố D cũng không lập căn cứ của riêng mình, nhưng đây cũng không chứng minh người sống sót ở thành phố D là ít, tương phản số lượng người thành phố D đi đến căn cứ an toàn là ít nhất, họ cảm thấy mình ở gần hai căn cứ đến như vậy, thỉnh thoảng cũng có người của hai căn cứ đến đây tiêu diệt thây ma, có lẽ một ngày nào đó hai căn cứ này sẽ mở rộng phạm vi đến thành phố D, cho nên rời nhà đi đến hai thành phố này, còn không bằng chờ đợi hai căn cứ này phát triển lớn mạnh, xây dựng thêm đến đây. Đáng tiếc sự tình phát triển không như họ tưởng tượng, người thành phố B thành phố H chẳng những không hề lại đây tiêu diệt thây ma, thiên tai phát sinh làm vật tư dự trữ bị thối rữa bức họ không thể không di chuyển, hướng tới thành phố B xin giúp đỡ, hy vọng căn cứ thành phố B có thể phái người đến tiếp ứng, bọn họ người quá nhiều, không có quân đội hộ tống sẽ hoàn toàn không có khả năng đi đến thành phố B.

Từ thành phố D đến thành phố B lái xe khoảng năm ngày, đây là tính toán thời gian ở mạt thế, đường xá không tiện lợi dễ đi, băng tuyết hòa tan, nước sông dâng lên, đất đá trôi làm đường đi bị sụp lở rất nhiều. Đám người Hàn Triều chỉ có thể vừa dọn vừa sửa chữa đường mà đi.

Lần này đi tiếp ứng thành phố D tổng cộng có hơn một trăm người, trừ ba người Hàn Triều, còn có những đội ngũ khác trong quân doanh, trong đó người Lôi gia là nhiều nhất hơn 30 người, đội trưởng là người thừa kế Lôi gia Lôi Biểu, dị năng giả cấp bốn hệ phong và hệ hỏa, bọn họ nhận vào dị năng giả bên ngoài là ít nhất, rốt cuộc bản thân gia tộc họ nắm quân đội nhiều nhất, trong số đó dị năng giả cũng không ít, mà mỗi người thực lực đều không tồi.

Đều là thế gia đời sau, Hàn Triều cùng Lôi Biểu tự nhiên là biết nhau, nhưng Hàn Triều chỉ chào hỏi Lôi Biểu lúc ban đầu, sau đó anh vẫn luôn ở trong xe. Nói đến Lôi Biểu và Hàn Triều quen biết sâu xa như vậy, có lẽ nói Lôi Biểu và Hàn Tiến sâu xa thì đúng hơn.

Hai người đều là thế hệ tân thống lĩnh của đại gia tộc, lại đều phát triển từ quân đội, tự nhiên sẽ bị người đem ra so sánh, Hàn Tiến và Lôi Biểu cũng xem nhau là đối thủ cạnh tranh, không ai phục ai. Hàn gia và Lôi gia thế hệ mới cũng không giao thoa, đời trước cũng có hợp tác có cạnh tranh một ít, nhưng đó là đời trước, sau mạt thế Hàn Tiến có được song dị năng hệ phong, hệ mộc, trở về thành phố B tự nhiên đứng trêи cơ Lôi Biểu chỉ có dị năng hệ phong, nhưng Lôi Biểu lại tiến nhanh hơn Hàn Tiến vào cấp bốn, sau đó Hàn Tiến cũng bước vào cấp bốn, lại cho rằng tiếp tục đè được Lôi Biểu, lại không nghĩ trong một nhiệm vụ gặp nguy hiểm khẩn cấp, Lôi Biểu tiềm năng bùng nổ khai phá ra lực công kϊƈɦ thật mạnh hệ hỏa...

Hàn Triều đối với Hàn Triều và Lôi Biểu cạnh tranh không có hứng thú tham dự, nhưng thân phận người Hàn gia ở đây đã sớm bị thế hệ mới của Lôi gia xem như người của Hàn Tiến, hoàn toàn vứt bỏ không thèm quan tâm. Hàn Tiến đối với chuyện này cũng chẳng thiết tha gì, anh nguyên bản cũng không muốn nhấc lên quan hệ với Lôi gia.

Cả đoàn sử dụng xe tải quân dụng, trừ bỏ tiếp ứng người sống sót trở về, họ còn muốn tận lực đem về vật tư còn dư từ thành phố D. Cho nên xe tải lớn đi hướng thành phố D đều là trống không, ba người Hàn Triều tự nhiên chiếm cứ toàn bộ thùng xe, từ trong không gian lấy ra sô pha, quạt điện dùng pin dự trữ, sau đó thảnh thơi nằm trêи sô pha, anh lười đến quản, việc vặt vãnh sửa chữa đường anh cũng không giúp được gì, cũng không muốn đi xem, bên ngoài mặt trời chói chang, anh cũng không cho Thích Thất đi, cầm ra hai hộp kem, một hộp dưa cho Hải Đông Thanh, một hộp cho anh và Thích Thất...

Bên ngoài mặt trời lên cao, Lôi Biểu vất vả chỉ huy dị năng giả làm việc, bên cạnh là Tần Triệt thế hệ mới Tần gia, nhìn đám người Hàn Triều, khóe miệng trừu trừ, quả nhiên cùng làm người nhưng mệnh khác nhau, nhìn xem người ta cuộc sống gia đình thật hạnh phúc, nằm trêи sô pha mềm mại, quạt thổi thổi mát, còn có mỹ nữ đút đồ ăn, mình rốt cuộc là não ngốc thế nào mà lại muốn nhìn xem Hàn Triều đang làm gì, đây không phải là tự tìm ngược sao...

Thấy được Tần Triệt bên cạnh không bình thường, Lôi Biểu tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Anh nhìn thấy cái gì?" Tần Triệt là dị năng giả trung cấp cấp ba hệ tinh thần, năng lực là thăm dò, phạm vi thăm dò đạt tới hai km, loại năng lực đặc biệt này làm bọn họ trốn được không ít phiền toái.

Tần Triệt buông tay cảm thán một tiếng, đem tình huống đám người Hàn Triều thuật lại cho Lôi Biểu, nói xong còn vui sướиɠ khi người gặp họa, cười hỏi: "Cũng không biết Hàn Tiến có biết em trai mình sinh hoạt được xa xỉ như vậy hay không."

Lôi Biểu nhìn về phía xe Hàn Triều, nhăn mày lại, đây không phải em của mình, nếu Lôi gia có con cháu bị nuông chiều như vậy, anh thế nào cũng phải giáo huấn thật tốt chứ không để như thế, xem ra Hàn Tiến thật không tận chức, cả ngày không biết vội vàng cái gì, em của mình mà lại giống như không có quan hệ chút nào, mặc kệ là em gái song sinh Hàn Oánh Oánh hay em họ Hàn Triều, người thì xảo quyệt ương ngạnh, ỷ thế hϊế͙p͙ người, còn nữa, không có một tia tình nghĩa anh em, cùng với gia tộc chèn ép anh em, Hàn Tiến người này, Lôi Biểu không có chút ý tưởng nào muốn liên hệ với nhau, đáng tiếc Hàn Tiến lại cứ luôn quấn lấy Lôi Biểu mà không bỏ.

......

Từ thành phố B đến thành phố D, trêи đường có Tần Triệt báo động trước, một hàng hai mươi mấy chiếc xe tải khá thuận lợi tiến đến thành phố D. Người phát tin xin giúp đỡ là Quách Khải Xương, người thành phố D, trước mạt thế kinh doanh một câu lạc bộ ở thành phố D, phi thường nhiệt tâm hiếu khách, sau mạt thế ở câu lạc bộ tụ tập một số lớn người sống sót, sau đó có người lục tục tới thành phố D thu thập vật tư cho nên liên lạc với thành phố B không đến nỗi bị gián đoạn. Quách Khải Xương dùng nhiều tiền mua một bộ di động vệ tinh, sau đó thời tiết thay đổi, mưa gió, lũ lụt xảy ra, người sống sót thành phố D lục tục chạy tới câu lạc bộ xin trốn. Chỉ câu lạc bộ hiện tại đã hơn hai ngàn người, tuy rằng nước đã rút nhưng vật tư trong thành phố đã bị hỏng, không có đồ ăn, không có vật tư sinh hoạt, bọn họ chỉ có thể di chuyển tới các căn cứ an toàn, nhưng phương tiện giao thông của họ vì thiên tai mà hư hao, họ không thể nào đi bộ đến thành phố B.

Người lãnh đạo tối cao của đội ngũ là Lôi Biểu, cho tới bây giờ Lôi Biểu mới biết được, cái gọi là rất nhiều vật tư còn sót lại ở thành phố D chỉ là do Quách Khải Xương muốn thành phố B phái người tới cứu bọn họ mà nói dối, thành phố D không chỉ không có vật tư, thậm chí rất nhiều người sống sót còn muốn bọn họ tiếp tế đồ ăn mới không đến nỗi đói chết.

Người sống sót ở thành phố D rất nhiều, nhìn thấy quân đội tiến vào trong thành, sôi nổi xuất động đi theo đội ngũ. Nhìn đoàn người càng tích càng nhiều, một đoàn trăm người đội cứu hộ trầm mặc, cuối cùng Lôi Biểu quyết định, mang về toàn bộ vạn người sống sót ở thành phố D.

Lúc ấy có người phản đối, di chuyển một đám đông quá lớn như vậy không phải đùa giỡn, lúc trước nói nơi này có hơn một ngàn người, kết quả tới nơi lại nhiều ra gấp mười lần còn không nói, phương tiện di chuyển, đồ ăn đều không có, mang theo nhiều người như vậy đi bộ chỉ hấp dẫn thây ma và thú biến dị lại đây là có thể tiêu diệt cả đám.

Không còn cách nào khác, Lôi Biểu chỉ có thể xin giúp đỡ thêm từ thành phố B, hy vọng thành phố B có thể phái thêm người, nhưng mà tình hình tai nạn xảy ra khắp nơi, căn cứ tạm thời cũng không có dư người và xe xuất ra, cho nên bọn họ chỉ có thể đem người sống sót lên đường trước, căn cứ sẽ phái người tiếp ứng họ giữa đường.

Loại chuyện này quyền quyết định tự nhiên không ở trong tay tép riu như Thích Thất. Hàn Triều có tư cách tham dự thảo luận, đáng tiếc anh sẽ không để ý đến chết sống của người khác, hộ tống người sống sót hay không hộ tống đối với anh không có gì khác nhau, anh chỉ cần bảo hộ cái cục mũm mĩm trong lòng ngực này là được.

Nhưng, khi mười mấy đối mặt chăm chú nhìn vào mình, chờ tới quyết định của anh, Hàn Triều vẫn không khỏi đau đầu một chút... Tình hình này, hộ tống hay không, hiện tại chia làm hai bên, kết quả thật cẩu huyết, chênh nhau có một phiếu, lúc này người có quyền bỏ phiếu Hàn Triều trở thành đặc biệt quan trọng, mọi người nhất trí phóng ánh mắt tới người vẫn thờ ơ tới mọi thứ từ nãy giờ, lúc này tổ ba người đang vây quanh nồi cồn không biết lấy từ đâu ra, "khò khè khò khè" ăn mì gói, tựa hồ cảm giác được ánh mắt của mọi người chăm chú vào mình quá mức ai oán, cuối cùng Hàn Triều hút sợi mì vào miệng, buông đũa, thật thân thiện mà nói với bọn họ: "Tôi bỏ quyền, các người quyết định là được."

Mọi người:......