Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 81: Hiệu ứng cánh bướm

Thở dài một cái, biểu tình Hàn Tiến nhu hòa xuống, xoay người nhẹ ôm lấy Bạch Thi Thi: "Lần sau không cần làm như vậy, chưa nghe anh giải thích đã phát giận, lần này cũng là anh không đúng, Văn Văn ôm lấy, anh hẳn là nên lập tức đẩy cô ấy ra."

"Hàn đại ca......"

Bạch Thi Thi trong lòng ngực Hàn Tiến lộ ra nụ cười mãn nguyện, đầu cọ cọ ở ngực Hàn Tiến, cọ đến Hàn Tiến toát ra một thân hỏa khí, thoáng cúi đầu hôn lấy Bạch Thi Thi, tùy ý liếm cắn, chỉ chốc lát sau hai người đều thở hồng hộc.

Từ cửa phòng ngủ một đường đến mép giường, ngã xuống giường, làm tia lý trí của Hàn Tiến bộc ra. Buông Bạch Thi Thi, Hàn Tiến nâng người lên chuẩn bị đứng dậy muốn làm mình bình tĩnh một chút, không ngờ Bạch Thi Thi nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo anh, Hàn Tiến cúi đầu nghi vấn nhìn liền thấy được sắc mặt Bạch Thi Thi đỏ lên, đôi mắt cúi cúi xuống, anh ta như muỗi ngâm nói, "Em... Em có thể..."

Oanh một tiếng, lý trí Hàn Tiến chia năm xẻ bảy, thân thể ép xuống, một lần nữa hôn đôi môi đỏ tươi......

Nếu biết việc này, chỉ sợ Thích Thất một lần trợn mắt há mồm. Nguyên văn là một câu truyện trong trẻo, từ chương đầu đến giữa đến kết, đừng nói XXOO, ngay cả hôn nhau cũng không có bao nhiêu lần, nhớ lúc cô vừa mới xuyên tới đã bị Hàn Triều mạnh mẽ đè xuống, cô chỉ biết yên lặng an ủi mình, trong tương lai khi Hàn tổng và nữ chủ ở bên nhau, Hàn tổng sẽ chuyển biến siêu cấp trở nên chịu đựng, đến lúc đó mình sẽ tha hồ mà chê cười anh ta, không tưởng cốt truyện lần này đã biến hóa long trời lở đất, nữ chủ và nam phụ lại dễ dàng lên giường như vậy, biết được màn này cô sẽ cười ha hả, cốt truyện tiểu thuyết gì gì, thật là quá không đáng tin cậy chút nào...

......

"Oanh......"

Ầm thanh không ngừng vang lên từ phía sau, rốt cuộc chạy ra khỏi phạm vi núi lớn sụp xuống, hai người Hàn Triều nằm liệt lên trên cỏ, thở hổn hển.

Thích Thất lau lau mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu nhìn một khoảng núi lớn bị sụp, cả người vẫn còn run: "Phía trước là chuột biến dị còn chờ chúng ta, sau này núi lớn lại sụp, ai biết có gì bất ngờ không, đất đá trôi, núi đất sạt lở gì đó, ngẫm lại thấy nhân sinh thật tuyệt vọng."

Hàn Triều một tay chống đất, một tay kia nhàn nhàn để trên đầu gối nhìn về phía Thích Thất bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, đáy lòng cười thầm nhưng trong miệng ghét bỏ nói: "Em còn không biết xấu hổ tuyệt vọng, vừa rồi nếu không phải anh cõng em ra tới, em đã sớm bị áp thành thịt nát."

"Ai bảo anh không cho em tiến vào không gian. Đi vào không gian em không phải chạy, anh cũng không bị liên lụy phải cõng em" Dù sao không gian đi vào từ nơi nào ra nơi ấy, đây chỉ là nhắm vào chủ nhân là Hàn Triều, cô chỉ cần thành thành thật thật ngốc trong không gian ngủ một giấc, ra tới liền an toàn.

Hàn Triều trầm mặc, xác thật, đem cô bỏ vào không gian so với mang theo cô ở bên ngoài sẽ nhẹ nhàng đơn giản hơn nhiều, bất quá nếu như vậy anh đã không thấy được cô bị dọa oa oa kêu to, nắm chặt tay mình không bỏ, cho nên hết thảy vất vả đều thật đáng giá.

Không nghe được Hàn Triều đáp lời, Thích Thất quay đầu nhìn lại, thấy anh một người ngửa đầu nhìn không trung xa xa không biết đang suy nghĩ cái gì. Cô bắt đầu nghĩ lại, có phải lời cô nói thật quá đáng? Mặc kệ thế nào, nếu không có Hàn Triều dẫn cô chạy, cô đừng nghĩ tới ra khỏi chỗ sụp, để mình cô trong không gian hưởng phúc, còn Hàn Triều một người đối mặt nguy hiểm, xác thật là hơi quá mức.

Dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Hàn Triều chống ở trên mặt đất, Thích Thất thấp thỏm hỏi: "Ai, anh sẽ không phát giận chứ?"

Hàn Triều thu hồi ánh mắt, nghiêng quét mắt liếc cô một cái, không nói gì.

"Ai u, anh không cần giận mà, em sai rồi, được không? Em bảo đảm về sau chỉ cần anh không tiến vào không gian, em sẽ không đi vào, ở bên ngoài với anh." Thích Thất làm dấu thề nguyền, dỗ người mà thôi, lúc trước ở cô nhi viện, đám trẻ ở đó đều là cô dỗ dành.

"Thật sự?" Hàn Triều trong lòng cười thầm, trên mặt còn lại là một bộ biểu tình hoài nghi, rũ mắt nhìn về phía cô.

Thấy Hàn Triều rốt cuộc chú ý đến mình, Thích Thất nào có không chịu, cô gật đầu lia lịa: "Thật, thật, em bảo đảm."

Hàn Triều vừa lòng, duỗi tay đem Thích Thất đang cọ trên vai mình kéo đến gần, nụ hôn rơi xuống, hướng đến đôi môi anh khát vọng...

Lúc Hàn Triều và Thích Thất đang tránh ở một mảnh thiên địa nho nhỏ tình chàng ý thiếp, ở các căn cứ quốc gia Z đồng thời ra tuyên bố phương pháp hấp thu và tác dụng tinh hạch, trong lúc nhất thời, người sống sót phấn chấn hẳn lên.

Qua mấy tháng náo động, các căn cứ rốt cuộc hình thành trật tự của chính mình, quyền chỉ huy tối cao ở các căn cứ dần dần vào tay các thế gia thành phố B.

Các đại thế gia chỉ là tạm cư ở thành phố B, không xa trung tâm quyền lực để tranh đoạt vị trí tối cao. Ăn, mặc, ở, đi lại đều muốn dựa vào bọn họ, căn cứ phát triển tốt xấu đều có liên quan đến việc bọn họ có đủ tự tin đi tranh đoạt tài nguyên hay không.

Trong thế giới đại thế gia này, Hàn gia liền có điểm không đủ lớn, Hàn gia là thế gia trăm năm, không sai, là siêu cấp hào môn cũng không sai, nhưng mà, trăm năm cũng phân ra nhiều loại, một trăm năm và ba trăm năm là không giống nhau, Hàn gia một trăm năm thế gia nội tình phải kém hơn nhiều, dòng họ này quật khởi thậm chí còn chậm hơn Triều gia rất nhiều.

Tiền nhiệm đế vương quốc gia Z là gia tộc Vũ Văn, gia tộc Vũ Văn chấp chính khoảng một trăm năm, Hàn gia chính là khi triều đại thay đổi mà đi theo gia tộc Vũ Văn quật khởi, trước đó nó cũng chỉ là một nhà nhỏ nhoi giữa đám thế gia, nội tình tự nhiên không thể so sánh với gia tộc Vũ Văn và các gia tộc ở đỉnh cao.

Trước mạt thế Hàn gia ở giới quân chính phát triển không tệ, nhưng nó có một khuyết điểm nghiêm trọng đó chính là thiếu tiền, Hàn gia quyết định con cái Hàn gia đều phải nắm giữ các vị trí cao ở giới quân chính, nhưng có bao nhiêu quyền lợi thì phải có tiền tài tương đương duy trì. Con cái hướng làm chính trị, tòng quân các loại nhưng căn bản không phát triển theo hướng thương trường, cho nên rất nhiều thời điểm Hàn gia như lấy trứng chọi đá.

Hàn gia muốn thay đổi tình trạng này thì phải liên hôn với thế gia có tài lực hùng hậu. Con trai lớn Hàn gia, cũng chính là đương gia Hàn đại bá có vợ là từ thế gia chính trị, bởi vậy liên hôn tài lực dừng ở con trai thứ Hàn gia, Hàn Hãn.

Đáng tiếc Hàn Hãn cùng vợ, con gái duy nhất của Triều lão gia, sau khi Hàn Triều sinh ra không lâu, trong một lần du ngoạn ở nước ngoài đã qua đời, chỉ để lại Hàn Triều một tuổi, do Triều lão gia nuôi lớn. Tự nhiên Hàn Triều đối với Hàn lão gia cũng không có cảm tình thâm hậu gì, nhưng liên hệ tất yếu vẫn là tồn tại, rốt cuộc chỉ có Hàn Triều còn ở, Hàn gia sẽ không thiếu tiền, không cần quan hệ liên hôn.

Cho nên, khi không có vật tư chi viện của Hàn Triều, Hàn gia thật gian nan, trong nguyên văn, khi Hàn Triều cùng Hàn Tiến trở về thành phố B, dưới sự đề nghị của Bạch Thi Thi, anh không ngừng cung cấp vật tư cho Hàn gia, đẩy Hàn gia lên đến đỉnh kim tự tháp, địa vị Hàn Tiến cũng là nước lên thì thuyền lên. Hiện giờ hết thảy đều bị Thích Thất cái cánh bướm nho nhỏ này làm thay đổi, cũng không biết tương lai Hàn gia cảnh ngộ sẽ như thế nào.

* Hiệu ứng cánh bướm: bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.

Ban đầu được sử dụng như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.