Xuyên Sách Vào Mạt Thế Ôm Đùi Nam Chủ Mỗi Ngày

Chương 83: Chia tay

"Em nhớ nhà? Phải đi về?"

Giọng Hàn Triều hơi ách, động tác biểu tình như nói chuyện bình thường với người quen, nhưng biểu tình của anh như vậy, nếu là đối thủ bị làm chết trong tay anh từ trong địa ngục bò ra mà nhìn thấy, khẳng định là bắp chân run lên, thà rằng quay trở về trốn trong địa ngục.

Ở quốc gia Z, Triều gia không thuộc hàng đại thế gia lại phú khả địch quốc, nhìn chằm chằm cục thịt mỡ Triều gia này có khối người, cũng nhờ các đại gia chủ Triều gia đều không phải người vô năng làm thế lực khắp nơi không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hơn bốn mươi tuổi, Triều lão gia mới có mẹ của Hàn Triều, Triều Cảnh, nếu không phải Triều Cảnh đối với cha Hàn Triều, Hàn Hãn là nhất kiến chung tình, không chịu gả cho ai khác, Triều lão gia nói gì cũng sẽ không để Triều Cảnh liên hôn với Hàn gia.

Đến khi Hàn Triều sinh ra, Triều lão gia đã 70 tuổi, giữa đám sài lang hổ báo vờn quanh, ông cũng không biết có thể hộ Hàn Triều được bao lâu, vì thế đối với Hàn Triều, từ nhỏ đến lớn được huấn luyện là phương pháp khắc nghiệt nhất của Triều gia, mà Hàn Triều là huyết mạch duy nhất của Triều gia cũng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của đám sài lang hổ báo này.

Để có thể sinh tồn giữa các thế lực như hổ rình mồi, còn phải làm cho bọn họ thật kiêng kị không dám đụng, Hàn Triều sao lại có thể giống như mặt ngoài tao nhã vô hại.

Nghe được câu hỏi, Thích Thất buồn rầu nhíu mày, lấy chân đá đá lá khô trước mặt: "Nhớ nha."

Sau đó cô lại cảm thấy hai chữ này không thể thuyết minh hết tâm tình của mình: "Em rất muốn trở về, nhưng mà cũng luyến tiếc mọi người." Đặc biệt là anh.

Câu cuối cùng cô không nói ra, hiện tại loại tình huống này làm cô trong lòng thật bực bội. Vốn dĩ khi cô vừa đến thế giới này, chọn ở cùng với Hàn Triều chỉ là vì an toàn của chính mình, mặc dù sau đó phát hiện cô yêu Hàn Triều, nhưng khi Bạch Thi Thi xuất hiện, cô vẫn nghĩ đến đem Hàn Triều trả lại cho cô ấy, nguyên nhân cũng chỉ bởi vì cô không muốn hủy đi nhân duyên của người khác mà thôi, kêu cô phá hư nhân duyên của người ta, họ vô tội nha...

Thôi được, cô thừa nhận cô không cao thượng như vậy, cái gì không nghĩ phá hư nhân duyên của người khác, thật ra đó chỉ là cô tìm cớ cho mình mà thôi, trên thực tế cô sợ rằng khi cô bá chiếm Hàn Triều sẽ làm nữ chủ ghen ghét, sau đó trả thù cô mà thôi, xem xem đó, cô vừa nhát gan, lại ti tiện...

Sau Hàn Triều nói còn chưa thích người khác, khi nào thích sẽ nói cho cô biết, cô liền theo Hàn Triều tiếp tục ăn vạ bên người anh, cô nghĩ dù sao nam nữ chính không ai thích ai, cô liền có thể xen vào giữa, sau đó lại thêm Bạch Thi Thi và Hàn Tiến ở bên nhau, trong lòng cô càng không có gánh nặng mà bá chiếm Hàn Triều.

Chính là đúng lúc này, Bạch Thi Thi đẩy cô xuống núi, chuyện này giống như một ly nước lạnh hắt tỉnh Thích Thất, cô không rõ đây rốt cuộc là không thể đi ngược lại cốt truyện, nữ chính nữ phụ không thể cùng tồn tại, hay là nữ chính Bạch Thi Thi kỳ thật đã sớm có tình ý đối với Hàn Triều, cho nên mới hạ đòn sát thủ với cô.

Tình huống như hiện tại, cô thật không biết phải làm sao, cô nghĩ đến, nữ chủ nếu đã ở cùng với nam phụ lại còn có thể sau này phản bội mà yêu nam chủ, vậy nam chủ hiện tại nhìn không có hứng thú gì với nữ chủ có thể một ngày nào đó cũng sẽ đạp rớt nữ phụ như cô mà theo đuổi nữ chủ hay không? Huống chi, Hàn Triều trước giờ chưa từng nói qua thích cô, muốn ở bên cô, vẫn chỉ là cô bá chiếm mà quấn lấy Hàn Triều, nếu không phải cô mặt dày muốn đi theo Hàn Triều, muốn bá chiếm lấy anh, khẳng định anh đã sớm ném cô sang một bên...

"Tê..." Đau đớn trên cánh tay kéo Thích Thất đang chìm trong suy nghĩ trở về, bắt lấy cánh tay của mình, đau đớn liên tục truyền đến làm cô không thấy rõ biểu tình trên mặt Hàn Triều, chỉ có thể yếu ớt mà kêu lên: "Hàn tổng, đau..."

Hàn Triều giống như lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, buông tay Thích Thất ra mà cẩn thận xoa nắn cho cô. Vừa rồi anh lại nhìn thấy Thích Thất lâm vào biểu tình như thế này, bộ dáng này khi anh ở cùng cô thỉnh thoảng lại xuất hiện, đặc biệt một tháng trong không gian kia, cô ấy thường thường lộ ra biểu tình như thế, tựa như hoài niệm, tựa như không tha, anh thật sự muốn bắt lấy cô mà hỏi, rốt cuộc là ai, là ai ở trong lòng cô làm cô không tha, làm cô tưởng niệm, người đó rốt cuộc là ai. Anh xác thật cũng đã làm như vậy, nhưng lúc anh bắt lấy cánh tay cô, thời điểm mở miệng ra hỏi lại nghe giọng cô kêu đau, thanh âm mềm mại làm anh mềm lòng, làm anh đau lòng.

Nhưng anh không muốn buông tha cô như trước đây: "Thất Thất, vì sao phải đi về, ở bên anh không tốt sao?"

Ở bên anh ấy không tốt sao? Tốt, đương nhiên tốt, vấn đề này không phải anh hỏi cô lần đầu tiên, đáp án của cô cũng trước sau như một, chỉ là... cô thật sự giống như trước đây tiếp tục ăn vạ bên người anh ấy sao? Thích Thất vô thức lắc đầu...

Hàn Triều nhìn thấy, tay nắm thành quyền, nỗ lực áp lực lửa giận, hỏi: "Cho nên em muốn chia tay sao?" Thích Thất nghe vậy ngẩn ngơ, chia tay? Đúng rồi, không ở cùng với Hàn Triều kết quả còn không phải chia tay hay sao, muốn cô chia tay với Hàn Triều? Từ đây "từ biệt đôi đường, mỗi bên vui vẻ", "ngày ngày tư quân không thấy quân"*... Ngực cô quặn lại thật đau...

* Lời trong kinh kịch

Cô thoáng cúi đầu, Hàn Triều bị tóc cô ngăn trở không thấy được mặt cô, ánh mắt anh lập lòe, mặt đối mặt với Thích Thất trầm mặc không nói, ánh mắt anh từ phẫn nộ dần dần trở nên lạnh băng, trong đầu hiện lên vô số ý niệm, kêu gào giam cầm lấy cô, đem cánh chim của cô bẻ đi, để cô rốt cuộc đừng nghĩ tới chuyện tránh thoát ra khỏi tay anh, cô đừng nghĩ muốn trái tim của anh, muốn cảm tình của anh rồi sau đó cứ như vậy mà bay xa, phải, là anh tính toán chi li, là anh bụng dạ hẹp hòi, nếu anh đã trả giá vậy cô cũng phải hồi báo giống như vậy, làm anh cứ như vậy mà thả cô đi, quyết không có khả năng, đừng hòng!

Hàn Triều vươn tay, hơi thở âm lãnh trên người không hề thu liễm, nhanh chóng tràn ngập trong không khí, đúng lúc này...

"Không, em không cần chia tay, Hàn Triều, em yêu anh, em không muốn rời khỏi anh..." Đúng vậy, cô yêu anh ấy, rời khỏi anh ấy chỉ cần nghĩ cũng đã làm cô đau lòng không thôi, quản cmn cái gì cốt truyện, quản cmn cái gì nam nữ chủ, cô mặc kệ hết thảy, nếu Bạch Thi Thi kia dám duỗi tay lại đây, vậy cô không ngại đánh trở về, nén giận khom lưng cúi đầu biết đến bao giờ? Nếu... nếu Hàn Triều muốn nói chia tay, vậy... vậy trong lúc này cô có thể tranh thủ...

Hàn Triều dừng lại, khí thế, động tác cả người vì câu nói này mà như bị đông lại, thân thể cứng đờ chần chờ nhìn về phía Thích Thất: "Em nói cái gì?"

Thích Thất hút hút mũi, nhịn xuống ý nghĩ ghen tuông, giọng mang theo nức nở nói: "Em không muốn chia tay, em không muốn rời khỏi anh."

"Không phải câu này, còn có cái gì nữa?"

Ách, còn có? Thích Thất nghi hoặc nhìn về phía Hàn Triều, còn có "Em yêu anh", nhưng mà anh ấy không phải vẫn luôn biết rằng cô yêu anh ấy sao? Còn nói? Bất quá......

"Hàn tổng, em yêu anh."

"Nói lại lần nữa."

"Ách, em yêu anh."

"Ân, tiếp tục."

"Hàn tổng, em yêu anh."

"Ân."

"Hàn tổng, em yêu anh, em yêu anh, em......"

- ---

Tiểu kịch trường: Thích Thất: "Hàn tổng thông minh như thế, làm sao mà không biết em yêu anh!."

Hàn Triều nhàn nhạt liếc Thích Thất: "Em không nói làm sao anh biết, anh đâu phải con giun trong bụng em."

Thích Thất: "Anh so với giun đũa còn đáng sợ hơn được không, giun đũa còn không biết nhiều bằng anh."