Xuyên Thành Cha Của Nam Chủ

Chương 15: Chương 15

Edit: Aly

Người dì rõ ràng đã bị chọc giận, chỉ vào ông lão chửi ầm lên: "Các người chỉ biết co rúm sợ hãi, tôi muốn nói, tôi sợ người của Tinh Thành sao, bọn hắn hiếu thắng muốn mua ép bán, chúng ta sẽ mang đao liều mạng với bọn họ, không có quặng mỏ, chúng ta ăn gì, uống gì, chờ chết không bằng cùng chết!"

"Được rồi! Bà thì biết cái gì?" Ông lão hút điếu thuốc quát lớn.

Tu Đình Vân ngồi uống nước trong tiệm, nhìn hai vợ chồng một bên cãi nhau, một bên truyền tin tức cho hắn.

Qua một lát, đột nhiên có tiếng chạy kêu to ầm ĩ truyền đến từ bên ngoài cửa hàng.

"Nhanh lên, tất cả mọi người mau di chuyển thu dọn đồ đạc đi đến quặng mỏ!" Vài chàng trai trẻ tuổi lực tráng đi đầu hô to.

Vợ chồng chủ tiệm không để ý đến Tu Đình Vân, chạy như bay ra cửa, túm lấy một tên đang chạy, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Mấy tên cẩu đến từ Tinh Thành đem lão Hứa đẩy xuống đất, máu đổ khắp nơi, hiện tại lão Hứa đã đi bệnh viện.

Mấy tên gia hỏa chúng tôi đi lên quặng mỏ đòi lại công đạo!"

Tu Đình Vân sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn đem nước bỏ vào trong ba lô, rời khỏi quán, tránh thoát đám đông đang chạy, đi về phía quặng mỏ.

Đại môn quặng mỏ lúc này đã tụ tập đầy người, quần chúng xúc động giận dữ, cư dân của khu khai thác tay cầm đủ loại vũ khí vây kín đại môn.

Tu Đình Vân click mở đầu não, bật chức năng quay chụp, hơn nữa còn phóng to màn ảnh.

Xuyên thấu qua đám người, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một vài người ăn mặc đặc biệt đứng ở cổng quặng mỏ, là quân thủ thành của Hối Xuyên Tinh.

Hắn ý thức được, cuộc bạo loạn của Tinh Quặng được đề cập trong tiểu thuyết sắp diễn ra.

Hắn lập tức tìm số liên lạc của Hùng giáo, bấm gọi.

"Uy, có chuyện gì vậy?" Giọng nói lớn quen thuộc vang lên.

"Thưa thầy, em là Tu Đình Vân.

Khu vực khai thác mỏ sắp bị đập phá?"

Hùng Bá nghiêm mặt: "Cậu nói rõ ràng từ đầu đến cuối!"

"Thương nhân Tinh Thành muốn một ngụm mua đứt quặng mỏ, dựa vào quặng mỏ để chia hoa hồng nhưng cư dân của khu khai thác không đồng ý.

Trong lúc thương lượng, đại diện của Tinh Thành đã xô đẩy một vị lão nhân đức cao vọng trọng trong khu khai thác, trọng thương mà chết, hiện tại hai bên đang giáp mặt giằng co ở trước cổng, quân thủ thành của Hối Xuyên Tinh đang bảo vệ thương nhân Tinh Thành."

Điều này là tin tức bổ sung thêm mà Tu Đình Vân có được từ tiểu thuyết, lão nhân đã chết, người dân quặng mỏ yêu cầu kẻ giết người phải đền mạng.

Đáng tiếc, chính phủ Hối Xuyên Tinh không phải là đối thủ có thể chống lại công tử thế gia Tinh Thành, sau đó là một trận ồn ào huyên náo cho đến khi bạo loạn xảy ra, anh trai của Quan Khê tự mình đến đây giải quyết vấn đề này.

Sau đó, một số cư dân của khu khai thác trong cuộc bạo loạn bị truy nã, bất đắc dĩ phải trốn khỏi Hối Xuyên Tinh, thành lập một tổ chức ngầm để chống lại thế gia Tinh Thành.

Mở đầu tiểu thuyết, Tu Uẩn là đối tượng được người của tổ chức này cứu khi còn nhỏ, nuôi dưỡng lớn lên.

Hùng Bá tức giận: "Có còn chân chính gọi là Quân khu thủ thành bảo vệ bà con sao.

Khó trách không cho ta ra sân huấn luyện, hóa ra là đang làm đại sự? Cậu canh giữ ở nơi đó, đừng có hành sự xúc động, nếu tình hình có biến hóa, lập tức thông báo cho tôi biết.

Hiện tại tôi sẽ liên hệ người, hỏi một chút xem quân thủ thành bọn họ đang xảy ra chuyện gì?"

"Vâng, thầy!"

Sau khi Tu Đình Vân treo đầu não, việc hòa giải của cao tầng đã được bàn giao cho Hùng giáo.

Những gì hắn nên làm bây giơ là giảm bớt xung đột ở hiện trường.

Nghĩ về điều đó, hắn nặc danh gọi cho cảnh sát: "Mọi người tụ tập ở khu vực khai thác để đánh nhau có vũ trang.

Có người đã bị đánh chết.

Mau tới!"

Cảnh sát không nghi ngờ giật mình, phần phật mà lái sáu chiếc xe cảnh sát đến khu vực khai thác.

Hai bên đối kháng bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cảnh sát, sôi nổi đời đi lực chú ý.

Cảnh sát vừa xuống xe, thấy cư dân trên tay cầm một đống hung khí giết người vây kín cửa, họ lập tức hét lên: "Các người làm gì vậy, tản ra, tản ra!"

Quần chúng xúc động phẫn nộ cho rằng cảnh sát là được người Tinh Thành gọi tới trợ lực.

Vừa định chuẩn bị khuyến khích tất cả mọi người chiến đấu, Tu Đình Vân chạy ra hô to: "Là tôi gọi cảnh sát, các anh cảnh sát, tôi, nhóm người này đang đánh nhau, thật là khủng khiếp."

Trong một thời gian ngắn, đám đông bình tĩnh xuống.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu.

Cảnh sát cũng rất ngạc nhiên bởi người đột nhiên xuất hiện này: "Là cậu gọi cảnh sát?"

"Vâng! Là tôi, tôi là sinh viên đại học, đến khu vực khai thác để đi dạo.

Tôi không nghĩ tới sẽ gặp phải một đám đông ẩu đả, gặp chuyện này còn không phải nhanh báo nguy!"

"Tiểu tử, làm rất tốt!" Cảnh sát dẫn đầu tán dương.

"Công dân tuân thủ pháp luật là tốt thôi, không đáng nhắc đến!" Tu Đình Vân mỉm cười.

Vì đám đông đang chặn cổng, nên cảnh sát không thể nhìn thấy rõ quân thủ thành bên trong, Tu Đình Vân nhân cơ hội hạ thuốc nhỏ mắt, nói hưu nói vượn: "Tôi nghe nói bên trong có một đám người tự xưng là quân thủ thành, đến đây để bàn sinh ý với quặng mỏ, sau đó bọn họ đàm phán kinh doanh thất bại, liền bắt đầu đánh nhau! Bây giờ quân thủ thành còn tham gia hợp tác làm sinh ý a, phạm vi kinh doanh rất lớn sao?"

Cảnh sát nhíu mày, "Rối loạn lung tung, nào có chuyện quân thủ thành sẽ ra cửa nói chuyện làm ăn? Nhất định là có kẻ lừa đảo.

Trước hết toàn bộ mang đi!"

"Nghe được không, chính là bên trong có kẻ lừa đảo, phải vào cục cảnh sát, mọi người nhanh chóng tránh ra, đừng cản trở cảnh sát làm việc!" Tu Đình Vân ở một bên thuyết phục đám đông.

Những người dân quặng mỏ khá do dự, ý bảo cho nhau ánh mắt.

Trùng hợp hai vợ chồng mở tiệm cũng có mặt ở hiện trường, người dì lớn tiếng hỏi: "Bọn họ sẽ vào cục cảnh sát sao, người trẻ tuổi đừng có gạt chúng tôi chứ?"

Tu Đình Vân nghiêm túc nói: "Nhất định sẽ vào, bây giờ mọi người mà tiến lên đối kháng, chỉ có thể cùng nhau bị giam vào tù, hơn nữa ở bên ngoài, những thứ mọi người làm đều vô dụng.

Tôi nghĩ dì và mọi người cũng không muốn nhìn thấy những người trẻ tuổi trong khu khai thác bị thương đi!"

Một số người lớn tuổi bắt đầu bị thuyết phục, bọn họ chỉ muốn giữ được quặng mỏ của mình, cũng không muốn ầm ĩ gây ra xung đột, bởi vậy bắt đầu lôi kéo các thanh niên sang hai bên, nhường đường.

Cảnh sát cuối cùng cũng chú ý đến quân thủ thành và một số thương nhân ăn mặc chỉnh tề bên trong: "Kẻ lừa đảo đâu, mấy bộ quần áo này trông rất giống.

Bắt toàn bộ bọn họ lại, mang về."

Mấy tên quân thủ thành nhìn thoáng qua nhau.

Không có mở miệng.

Ngược lại một tên nam tử đang được bảo hộ chạy ra, giận dữ nói: "Cái đám mắt mù, dám bắt tôi! Biết tôi là ai không?"

Tu Đình Vân ở một bên xen miệng vào khiêu khích: "Yo, mang theo một đám người giả danh quân thủ thành, còn dám phóng đại lời nói dối!"

"Nói bậy, bọn họ đều là thật!" Thiếu gia lập tức mở miệng phản bác.

"Ngươi có chứng cớ gì không? Có lệnh điều động không?"

Người ở bên cạnh lập tức ngăn nam tử lại, không cho hắn tiếp tục nói, cảnh giác mà nhìn thoáng qua Tu Đình Vân.

Tu Đình Vân thầm nói thật đáng tiếc, nếu tên tiểu tử ngốc này có thể nói ra quân thủ thành là chính mình điều tới, có thể trực tiếp lấy nhược điểm này để uy hiếp những người phía sau.

Bây giờ để cảnh sát tiếp quản, về sau khả năng cao sẽ bị thế gia phối hợp che giấu.

Nhưng không còn cách nào đành phải báo cảnh sát, nếu không hiện trường sẽ vượt quá tầm kiểm soát, sự kiện nhiều người thương vong trong tiểu thuyết nhất định sẽ xảy ra.

Cảnh sát trực tiếp mang bọn họ đi, để lại những người dân của quặng mỏ vẫn còn đang tức giận.

Có lẽ nhận thấy sự khác biệt của Tu Đình Vân, một vị lãnh đạo của người dân quặng mỏ đã tìm thấy hắn, cả hai đi đến một góc, người đàn ông thử nói: "Cảm ơn vì chuyện hôm nay.

Bằng không những cậu thanh niên này sợ là sẽ khống chế không được mà đánh nhau rồi."

Tu Đình Vân lười biếng vòng vo, trực tiếp nói thẳng cho vị lãnh đạo quặng mỏ: "Sử dụng bạo lực chỉ làm cho những người của thế gia Tinh Thành có cơ hội để đối với bên ngoài bắt giữ mọi người, quang minh chính đại cầu cứu quân đội Tinh Thành đến bắt giữ mọi người.

Cách tốt nhất cho mọi người là tìm một phương tiện truyền thông đáng tin cậy.

Đừng nhắm vào thế gia, chỉ cần nhắm vào người của công ty lần này muốn ép mua quặng mỏ của mọi người! Hiểu không?"

Vị lãnh đạo sắc mặt nghiêm túc nói, "Không nhắm vào thế gia? Tên tiểu tử kia chính là người của thế gia, tôi muốn buộc tội hắn ta, còn không phải là kháng cáo thế gia rồi sao?"

"Tệ hơn nhiều! Hắn ta chỉ là một tên thiếu gia nhà giàu có thể bị vứt bỏ.

Nếu anh đem đầu mâu trực tiếp nhắm vào thế gia Tinh Thành, sự phản kháng của bọn họ sẽ khiến các anh khó lên tiếng.

Tuy nhiên, khi đối phó với một tên thiếu gia, những người đó đầu tiên sẽ nghĩ đến việc hòa giải, về sau khi phát hiện ra sự việc đã vô pháp thao túng, họ sẽ từ bỏ tên thiếu gia này."

Lãnh đạo gật gật đầu: "Vừa đúng lúc, tôi có quen biết một vài người bạn, hỏi bọn họ một chút làm thế nào để thúc đẩy vấn đề này."

"Phùng ca! Hứa lão đi rồi!" Một người đột nhiên hét lên trong đau thương.

Hiện trường lập tức nổ tung.

Phùng lãnh đạo trước tiên sững người một lúc, sau đó vội vàng lên tiếng trấn an cảm xúc của mọi người ở hiện trường.

Tu Đình Vân rời đi sau khi xác nhận Phùng lãnh đạo có thể khống chế được cục diện.

Hắn hiện tại cần phải trở về tìm hiểu xem lai lịch bối cảnh của vị công tử thế gia kiêu ngạo kia, dám trắng trợn ngang nhiên đem quân thủ thành ép buộc người dân bán quặng mỏ!

Tu Đình Vân một đường ngồi xe chạy về hướng khách sạn, nhưng sau khi về khách sạn, Hùng giáo còn chưa có trở về.

Hắn nghĩ tới thế gia bách sự thông Liên Oái Thành, vì thế gõ cửa phòng anh.

Liên Oái Thành đang sa sút mà nằm như người chết trong phòng, so với Tu Đình Vân kinh tâm động phách một buổi chiều, anh còn rất an tâm mà ngủ cả một buổi chiều, tinh thần vừa lúc.

"Tiểu học đệ, tìm tôi có việc gì?"

Tu Đình Vân click mở đầu não, cho anh xem video, "Anh có nhận ra người này không?"

Liên Oái Thành kinh ngạc mở to mắt: "Tiểu học đệ, cậu thật là! Thật là quá cường hãn!" Có người chỉ biết ngủ trưa, trong khi có người lại bận việc lớn.

"Nhận ra sao?"

Liên Oái Thành nghiêm mặt nói: "Người này rất lợi hại! Đến đây, biết nhà họ Phó không?"

Tu Đình Vân kinh hãi: Phó, tuyệt địa đại Boss vẫn luôn ẩn nấp trong tiểu thuyết.

"Người này là cháu ngoại trai của Phó Thời Sương, là nghị viên của hội nghị Tinh Thành Phó Thời Sương, rất được coi trọng, mọi người đều nói hắn ta là đời tiếp theo! Vợ ông ta cũng là một gia tộc lớn, Điền gia, ​​đại tài phiệt.

Đáng tiếc, Điền lão gia hàng năm sinh bệnh, không kiểm soát được quyền lực, đại thiếu gia Điền gia phong lưu hoa tâm, tạo ra một đống con hoang, nội đấu vô cùng khốc liệt, tên này là con của tiểu tình nhân được sủng ái nhất của đại thiếu gia Điền gia, Điền Trân."

Tu Đình Vân hơi hơi nhướng mày: "Xem ra anh rất coi thường Điền gia!"

"Tôi nào dám.

Người ta giàu có quyền thế, tôi rất sợ hãi nga.

Ngược lại là tiểu học đệ, vẻ mặt của cậu tôi còn tưởng sự tình là do cậu làm, tôi muốn bội phục cậu.

Còn một mình mà chọn nhiều như vậy Lưu Thương, Tôn Hoài Sơn, Điền Trân, quá trâu bò!" Liên Oái Thành nhìn lên hắn với vẻ mặt bội phục.

"Nhưng mà, Điền Trân đã chọc vào sự tình gì? Mau nói cho tôi biết!"

Tu Đình Vân tắt video: "Điền gia coi trọng quặng mỏ Hối Xuyên Tinh, muốn một ngụm mua đứt, nhưng một lời không hợp liền đem một lão nhân của quặng mỏ đẩy chết!"

"Đây là việc của những kẻ ngu xuẩn mới có thể làm." Liên Oái Thành cười lạnh nói.

Tu Đình Vân híp mắt, thân mật khoát lấy bả vai Liên Oái Thành: "Học trưởng, có một vấn đề nhỏ muốn hỏi anh?"

"Đừng như thế này, tôi cảm thấy mình như bị gài bẫy!"

"Ai có thể cấp cho Điền gia lệnh điều động quân thủ thành? Hoặc là ai có quan hệ tốt như vậy với quân bộ để có thể giúp hắn ta ra tay?"

Liên Oái Thành nhíu mày: "Tuy rằng Phó gia ở hội nghị có tiếng nói rất lớn, nhưng mà nhà bọn họ không có người trong quân bộ?".