Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 29

Tư Vũ nhìn hết một lần thực đơn, cảm thấy đồ ăn của phàm nhân không phù hợp với khẩu vị của Lục Ngũ gia, vì vậy khép lại thực đơn nói với chủ tiệm đang đứng nơm nớp lo sợ ở một bên: "Phiền chú nấu một nồi cháo thả thêm chút thịt băm là được."

Chủ tiệm đợi nửa ngày cũng không nghe được món tiếp theo, kinh ngạc hỏi: "Chỉ...... chỉ có vậy?"

Tư Vũ gật gật đầu: "Đúng, vậy là đủ rồi."

Chủ tiệm chưa từng gặp vị khách nào bao cả cửa hàng chỉ để gọi một nồi cháo như thế, hắn trộm nhìn Lục Ngũ gia, người này khí độ bất phàm liếc mắt một cái cũng biết hắn chính là người nắm quyền quyết định. Nhưng chờ tới chờ lui Lục Ngũ gia cũng chỉ niệm Phật châu, mặc kệ Tư Vũ tùy ý làm bậy.

Người cầm quyền cam chịu, chủ tiệm cũng không dám nói gì nữa, lập tức lui ra ngoài chuẩn bị, không bao lâu một nồi cháo nóng hầm hập được bưng lên.

Tư Vũ xin chủ tiệm hai chiếc chén nhỏ, múc một chén cháo đặt trước mặt Lục Ngũ gia: "Khẩu vị của ngài quá đặc biệt, tôi sợ chọn mấy món khác ngài lại không thích, chi bằng giống tôi, lâu lâu uống chút cháo trắng cũng không tồi."

Lục Ngũ gia nhìn qua cũng thấy chén cháo trước mặt nhạt nhẽo thật sự, hắn nhíu mày, lại nhìn về phía Tư Vũ: "Về sau cô muốn uống cháo cũng không cần ra ngoài, tôi gọi người nấu rồi đưa qua."

Tư Vũ vừa nghe đã biết hắn định làm gì. Thời gian gần đây người mà Lục Ngũ gia để lại mỗi ngày đều đưa tới những loại thuốc quý, còn nhìn chằm chằm bắt cô phải uống xong, cô không muốn uống trực tiếp thì những người đó liền mài nhỏ bỏ vào trong đồ ăn – đến giờ trong miệng Tư Vũ vẫn còn vị đắng của thuốc đông y. Tuy rằng tác dụng không tồi nhưng làm gì có ai chịu được cách uống này chứ.

"Không cần không cần, thật sự không cần phiền toái đến vậy." Tư Vũ sợ Lục Ngũ gia bỗng dưng nổi hứng thì từ nay về sau mỗi ngày đều phải uống cháo thuốc. Cô vội vàng chớp mắt, dùng kĩ thuật diễn học được mấy ngày nay cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt rưng rưng nhìn hắn, nỗ lực thể hiện quyết tâm không muốn uống thuốc: "Ngài tha cho tôi được không, để tôi đi pha trà cho ngài!"

Tư Vũ nhảy nhót chạy đi pha trà, rót ra một chén thật cẩn thận đặt trước mặt Ngũ gia, ánh mắt chờ mong nhìn hắn, muốn nghe từ miệng Lục Ngũ gia câu gì đó có thể giải phóng cho chính mình.

Vì không để mỗi ngày đều phải ăn những thứ nhạt nhẽo vô vị Tư Vũ đúng là liều mạng, hy sinh vì nghĩa lớn vượt qua khoảng cách an toàn bước đến gần Lục Ngũ gia. Hắn nhìn đôi mắt hạnh chứa đầy nước mắt điềm đạm đáng yêu kia, cô vốn đã cực kì mảnh mai, giờ nhìn qua như thủy tinh dễ vỡ. Ngũ gia nắm lấy cằm của cô, trầm tư một chút mới nhàn nhạt nói:"Miệng lưỡi trơn tru."

Tư Vũ nỗ lực nuốt xuống ngụm máu trong cổ họng, xem như đây là lời khen ngợi đi. Bàn tay nhỏ nhắn cầm lấy tay của Lục Ngũ gia, nếu cô không nhầm thì hắn hình như rất thích thân thể tiếp xúc như vậy, dắt cô đi đâu cũng nắm lấy tay cô như một thói quen vậy, tuy rằng không hiểu lý do vì sao nhưng Tư Vũ vẫn làm theo.

Quả nhiên Lục Ngũ gia sung sướng nhướng mày, khí thế xung quanh cũng nhu hòa hơn, hắn nắm lấy tay Tư Vũ kéo cô ngồi xuống bên cạnh, lòng bàn tay bao lấy bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt không buông: "Cô tự quyết định đi."

Đây là đồng ý sẽ không ép cô uống cháo thuốc. Tư Vũ lập tức nhẹ nhàng thở ra, cô hình như đã hiểu biết được đôi chút cách để làm hắn vui vẻ.

"Còn thứ trà này ——" Lục Ngũ gia nể mặt cô gái nhỏ tự tay pha tự tay bưng tới mới miễn cưỡng nhấp một ngụm, mày lập tức nhăn lại, đặt chén trà sang một bên:"Loại lá trà rác rưởi này về sau đừng có uống."

"...... " Tư Vũ yên lặng bưng chén cháo để trước mặt hắn.

Lục Ngũ gia chỉ liếc mắt một cái liền dời sang chỗ khác, tuy rằng chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng Tư Vũ thề cô thấy sự ghét bỏ trong ánh mắt hắn: "Mấy thứ đồ ăn nhão nhoét này tôi cũng không muốn ăn."

Tư Vũ: "......" Vậy bình thường ngài hay ăn cái gì, uống tiên khí sống qua ngày?

Tư Vũ chưa từng ai thấy kén ăn như Lục Ngũ gia, lòng cô mệt đến không muốn nói chuyện, dứt khoát bê chén cháo lên ăn từng chút từng chút một. Nhưng dạ dày của cô từ trước đến nay đã không tốt, lại còn ở bên cạnh Lục Ngũ gia, cố gắng uống hết nửa chén liền không chịu nổi nữa, cô đành buông chén nói câu no rồi.

Lục Ngũ gia nhìn chén cháo còn thừa cũng không nói gì, kéo Tư Vũ bước đi. Hắn cũng không đưa cô về khách sạn mà lái xe theo hướng ngược lại, chạy mười mấy phút thì dừng ở một khu biệt thự.

Nơi này hẳn là tài sản của Lục gia, diện tích rất lớn. Tư Vũ không biết Lục Ngũ gia định làm gì, từ lúc hắn ôm cô bước vào trong nhà, lại nhìn hắn phân phó cho cấp dưới lấy ra giấy bút, thật sự quá khó hiểu: "Anh muốn làm gì?"

"Như cũ, ngồi nửa tiếng." Lục Ngũ gia rũ mắt, Tư Vũ trơ mắt nhìn hắn không biết từ chỗ nào lấy ra một tờ giấy, mở ra đặt trước mặt cô. Mà hình vẽ trên đó lại vô cùng quen thuộc ——

Đây không phải bức tranh cô vẽ đại ma vương cho hả giận à!! Bảo sao lúc về nhà tìm không thấy, hóa ra là ở trong tay Lục Ngũ gia!

Tên bệnh thần kinh này lúc nào cũng giữ trong người làm gì!

Tư Vũ vội vàng nhảy dựng lên lấy lại bức tranh, cười ha ha: "Tôi vẽ linh tinh ấy mà, Ngũ gia ngài đừng nhìn......"

Lục Ngũ gia nhìn cô giấu đầu lòi đuôi, ngắt lời: "Tôi cảm thấy không tồi, người trên này là ai, tôi sao?"

"Không phải đâu!" Tư Vũ đột nhiên đề cao âm lượng, giống như con nít ăn trộm đồ ăn bị người lớn bắt được còn cố thanh minh. Cô hàm hồ nói: "Thật ra đây là nhân vật mới trong truyện tranh của tôi, vẽ linh tinh một chút anh đừng để tâm......"

Lục Ngũ gia thấy cô gái nhỏ muốn hủy thi diệt tích "vật chứng" lập tức nhướng mày, túm lấy đuôi của con thỏ giảo hoạt: "Tôi rất thích, để bức tranh đó lại đây đi."

Hắn không dùng câu nghi vấn mà dùng câu trần thuật, không hề quan tâm cô gái nhỏ có đồng ý hay không. Tư Vũ ra sức khuyên can nhưng Lục Ngũ gia chẳng dao động mảy may, cô nói đến mức ho ra máu cũng không thành công nên đành phải bỏ qua chuyện này.

Thích giữ liền giữ, tức chết anh!

"Lại đây." Lục Ngũ gia không đùa nữa, duỗi tay kéo Tư Vũ lại gần, lấy ra một tờ giấy rồi nhét một chiếc bút vào trong lòng bàn tay cô: "Vẽ giúp tôi một bức, nếu vẽ tốt thì cô có thể đi về sớm."

Lục Ngũ gia biết cô gái nhỏ rất sợ hắn, thậm chí mỗi lần ngồi gần thân thể cô đều căng chặt giống như chọc một cái cũng có thể nhảy dựng lên, nhưng Tư Vũ càng như thế hắn càng không muốn theo ý nguyện của cô.

"Vẽ cái gì?" Tư Vũ khó được một lần nghe thấy yêu cầu bình thường của Lục Ngũ gia nên có chút tò mò.

"Vẽ...... Con thỏ đi." Lục Ngũ gia giống như nghĩ tới điều gì, bên môi ý cười nhạt nhẽo, khuôn mặt của hắn lại quá tinh xảo, dưới khoảng cách gần như vậy Tư Vũ suýt chút nữa bị nụ cười này câu mất hồn. Hắn giơ tay xoa mái tóc dài của cô, từ tốn nói: "Cái loại mà dễ bị bắt nạt ấy."

"?" Yêu cầu kì quái gì vậy? Tư Vũ hỏi: "Anh thích nuôi thỏ à?"

Lục Ngũ gia nhìn cô, đáy mắt có một chút ý cười:"Thích, nuôi rất thú vị."

Tư Vũ ở trong lòng lầu bầu vài câu, cô còn tưởng rằng tên bệnh thần kinh như Lục Ngũ gia sẽ không giống người thường, ai ngờ sở thích cũng không có gì đặc biệt. Nhưng hắn nói vẽ tốt sẽ cho cô về sớm -Tư Vũ cầu còn không được, vội vã cầm bút "nguệch ngoạc" vài đường.

Bản lĩnh của cô thâm hậu, vài nét liền phác thảo được một con thỏ. Lục Ngũ gia tựa vào sô pha, rũ mắt nhìn bộ dáng nghiêm túc chăm chú của cô. Đèn treo trên trần vọng xuống ánh sáng giống như những ngôi sao đang chuyển động trên mái tóc dài, Lục Ngũ gia bất tri bất giác nhìn đến xuất thần, đợi hắn phản ứng lại bàn tay đã chạm đến gò má lạnh lẽo của cô.

"Xong rồi, anh nhìn xem......" Tư Vũ không để ý hành động của Lục Ngũ gia vẽ xong liền vui sướng xoay người, lại đúng lúc chạm vào đôi mắt sâu thẳm như biển rộng - ở đó chỉ phản chiếu hình bóng của cô, Tư Vũ không khỏi ngẩn người.

Sự tự chủ của Lục Ngũ gia rất tốt, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã thu hồi hết tất cả cảm xúc, nhận lấy bức tranh từ trong tay Tư Vũ, bên trên có một con thỏ nhỏ tay phải cầm củ cà rốt tay trái cầm bó cải xanh, bộ dáng ngây ngốc nhưng lại rất đáng yêu — giống như con thỏ trước mặt đang trông mong nhìn hắn, chờ đợi hắn nói ra câu thả tự do cho nó.

Hắn cong môi: "Rất giống."

Tư Vũ: Giống cái gì? Giống ai?

Nhưng mà Lục Ngũ gia cũng không giải thích cho cô, cất bức tranh cẩn thận xong liền nhắm mắt lại: "Đi về đi."

Tư Vũ lập tức không rối rắm nữa, vui sướng bước ra ngoài, bên ngoài đã có xe chờ sẵn, cô nhanh như chớp chui vào. Chờ Tư Vũ rời đi Lục Ngũ gia mới mở mắt ra, cảm thụ nhiệt độ ngày càng tăng cao, Phật châu trong tay càng niệm càng nhanh thể hiện sự không bình tĩnh trong lòng hắn.

......

Sau đêm đó, Tư Vũ run sợ đợi mấy ngày Lục Ngũ gia cũng không đến tìm cô. Cô đành hỏi bóng hỏi gió Lục Tinh Châu một hồi, hắn chỉ nói Lục Ngũ gia trở về Dung thành xử lý công việc, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có thời gian rảnh.

Tư Vũ lập tức nước mắt chảy ròng, thật tốt quá, tên bệnh thần kinh này bận bịu sẽ không đến tìm cô, cô lại có thể sống yên ổn một đoạn thời gian!

Nhận được tin tức tốt này Tư Vũ lập tức cảm thấy thân thể ốm yếu tốt hơn một chút, lúc đóng phim còn phát huy tốt hơn mọi ngày, Lương đạo có chút sợ hãi, đùa cợt một câu: "Tư Vũ diễn cùng Tiểu Kỷ vui như vậy sao? Hai người các ngươi làm rất tốt, cả hai đều qua!"

Suất diễn của Tư Vũ đều quay ở trong địa cung âm u ẩm ướt, đạo diễn vừa kêu cắt Kỷ Lâm liền thu hồi bộ dáng của đế vương cao cao tại thượng, tung ta tung tăng giành lấy áo trong tay Thẩm Duyệt, tự mình khoác lên người Tư Vũ, lại bưng trà đổ nước sợ Tư Vũ bị lạnh.

Lương đạo ở bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Tư Vũ đau khổ uống thuốc dưới sự giám sát của Kỷ Lâm. Trong đoàn phim này hai người họ chính là hai người mà ông thích nhất, biết nghe lời còn biết cố gắng, đặc biệt là Tư Vũ, thân thể cô không bằng ai những nỗ lực thì không ai bằng, những người khác lúc đầu còn lời vào lời ra với cô cuối cùng tất cả đều ngậm miệng, một số người lớn tuổi còn thương cô vô cùng, luôn tìm mọi cách đưa chút kẹo hay đồ ngọt cho Tư Vũ để cô uống thuốc có thể dễ dàng hơn chút.

Vốn dĩ trong kịch bản Vân Hòa chính là bạch nguyệt quang trong lòng tân đế, nhưng không biết vì sao diễn một hồi lại có cảm giác giống như tỷ đệ, Lương đạo định sửa lại nhưng cân nhắc một hồi cảm thấy bạch nguyệt quang không nhất thiết phải có tình yêu, lúc này nếu đi theo con đường mới nói không chừng hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, thế nên cũng mặc kệ hai người họ.

Chờ Tư Vũ uống thuốc xong, Thẩm Duyệt mới nhỏ giọng nói: "Chị Tư Vũ, đại diện《 Khiêu chiến bất khả tư nghị 》tới đây nói muốn mời chị tham gia chương trình làm khách mời đặc biệt, không biết ý chị thế nào."

Tư Vũ có chút kinh ngạc: "Đó không phải gameshow có ratings cao nhất hiện giờ à, tại sao lại muốn mời chị?" Danh tiếng của cô làm cách nào có thể lọt vào tầm ngắm của chương trình đấy?

Thẩm Duyệt sợ cô không tin vội vàng nói: "Là thật, em có nói qua với Lương đạo, ông ấy nói mấy ngày tới chị không có lịch diễn, nếu chị muốn đi có thể xin nghỉ 2 ngày."

Lúc này, Kỷ Lâm đang dựng lỗ tai nghe lén làm bộ lơ đãng quay đầu: "Chương trình này có ratings rất cao, nếu tham gia sẽ nâng cao danh tiếng của chị rất nhiều, hơn nữa chương trình này là đấu trí - rất thích hợp với chị đó."

Tư Vũ do dự: "Nhưng mà chị......"

Thấy chị gái nhà mình có chút dao động, Kỷ Lâm quýnh lên liền nói lỡ: "Chị, không có việc gì, chúng ta đi cùng nhau mà!"

Tư Vũ: "......" Em nói đi, có phải tính kế chị trước đó rồi đúng hay không!