Xuyên Thành Cô Út Nóng Tính Trong Truyện Thiên Kim Thật – Giả

Chương 11: Anh ơi, em mời anh ăn kẹo

Editor: Mòe
Đường Mộng vừa hát nghêu ngao vừa rời đi, tưởng tượng ra hình ảnh lúc bé đáng thương nhặt được cuốn sách mình ngày đêm mong muốn, Đường Mộng liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Cô rất hiểu cuộc sống kiểu này, khổ sở quá lâu rồi, một chút ngọt ngào cũng đủ để cảm thấy vui mừng rất lâu.

Thực ra bé đáng thương đẹp trai như vậy, cười tươi lên chắc chắn là siêu cấp đẹp trai, chỉ là đến giờ Đường Mộng vẫn chưa từng được thấy anh cười.

Cũng không biết lát nữa khi anh “nhặt” được cuốn sách có mỉm cười một chút không nhỉ?

Bóng dáng tung ta tung tăng kia đã khuất xa, Quý Hoài An vẫn ngồi trong bóng tối nhìn chằm chằm vào cuốn sách nhem nhuốc ở cửa nhà.

Anh không biết cô từ đâu mà biết anh đang muốn có cuốn sách này, càng không biết tại sao ngay từ lúc bắt đầu cô đã muốn “lo chuyện bao đồng” như vậy.

Quý Hoài An cảm thấy vô cùng phiền chán với kiểu “lo chuyện bao đồng” thế này, bởi vì anh biết rõ, không có ai bằng lòng luôn luôn đối xử tốt với anh.

Bắt đầu từ lúc 8 tuổi, bố anh để lại cho gia đình cái tai họa liền chưa từng dừng lại.

Việc làm ăn của ông ấy thất bại, rượu chè, cờ bạc, nợ nần đã chất thành núi.

Quý Hoài An của 8 tuổi căn bản không hiểu hết nổi, người cha đã từng nhân hậu, dịu dàng như vậy, rốt cuộc là tại sao lại trở thành bộ dạng thế này.

Nhưng ông ấy đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh trước khi kịp trả lời câu hỏi đó.

Ông ấy chạy trốn một mình để lại cho mẹ con anh một đống nợ.

Từ khoảnh khắc đó, Quý Hoài An đã biết, anh không còn bố nữa rồi.

Khi đó Quý Hoài An cũng không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì khoản nợ của nhà mình nghiêm trọng như thế nào, chỉ biết ngày nào mẹ anh cũng mặt chau mày ủ nhưng vẫn thật kiên cường mà mỉm cười nói với anh không sao, sẽ qua thôi mà.

Khi đó anh 11 tuổi, tin rằng cuộc sống sẽ thực sự như lời mẹ nói, cố gắng chịu đựng, ít nhất anh còn có mẹ.

Mãi cho đến một buổi sáng tỉnh dậy, trong nhà ngoại trừ anh thì chẳng còn ai cả.

Anh đợi hết ba ngày mà mẹ vẫn chưa trở về.

Lúc đó anh cũng hiểu ra, mình đã không còn luôn cả mẹ.

Quý Hoài An không biết bản thân làm sao để vượt qua quãng thời gian đó, chỉ biết mình không thể đi học được nữa, mỗi ngày đều phải mất tri mất giác làm việc với người ta rồi trả nợ.

Mới đầu, có rất nhiều cô chú trong đại viện thương xót cho anh, sẽ để lại cho anh một ít cơm thừa, cho anh vài ba cái kẹo, bảo anh cố gắng vượt qua.

Nhưng sau này đám đòi nợ đã tìm đến tận cửa, Quý Hoài An không một xu dính túi, anh chưa từng nghĩ tới chuyện muốn hỏi vay mấy người hàng xóm đó, chỉ có thể bơ vơ không nơi nương tựa nhìn qua bọn họ, tất cả bọn họ đều lảng tránh ánh mắt của anh, im lặng như ve sầu mùa đông mà tránh đi.

Suy cho cùng cũng chẳng ai muốn bị một đứa trẻ nợ ngập đầu ăn vạ.

Từ đó về sau, không một ai dám tới gần anh, sợ anh ăn vạ bọn họ, cũng sợ đám đòi nợ cho rằng bọn họ có quan hệ gì đó với anh rồi tới tìm bọn họ đòi nợ.

Kể từ đó, Quý Hoài An đã hiểu, không có ai bằng lòng luôn luôn đối xử tốt với anh, không ai cả.

Bố mẹ ruột thân sinh ra anh còn không làm được, người khác đương nhiên càng không làm được.

Quý Hoài An đã sớm thản nhiên đón nhận những chuyện kiểu này, cuộc sống như vũng nước tù cứ trôi qua nhiều năm như vậy, mãi cho khi có một cô gái với đôi mắt sáng ngời đột nhiên xông vào làm nội tâm luôn tĩnh lặng như nước của anh bỗng nhiên có một chút lung lay.

Nhưng anh đang mong đợi điều gì đây?

Có lẽ cô ấy chỉ là nhất thời hứng lên, chờ qua vài ngày tìm được thứ tốt hơn để chơi, cô ấy sẽ lại bỏ quên anh mà thôi.

Nhưng Quý Hoài An lại vô duyên vô cớ hy vọng cô có thể nhớ thêm vài ngày, vài ngày là được.

Đại viện buổi đêm vô cùng tĩnh lặng, ban đêm chỉ có cơn gió nhẹ đồng hành cùng với anh.

Quý Hoài An đứng dậy, lại “nhặt” cuốn sách kia lên.

Mặt trên dính không ít bùn đất, sương mai đã làm ướt hết mặt bìa, thậm chí cô ấy còn đặt cuốn sách bên cạnh vũng nước mưa, ngụy trang tương đối kỹ lưỡng.

Chỉ là cô không để ý, thực ra anh vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn cô làm “chuyện xấu”.

Quý Hoài An cầm cuốn sách đi vào, chú Lý gọi anh một tiếng bảo anh lại giúp đỡ.

Chú Lý là người thu gom phế phẩm, thường thường sẽ rửa sạch những thứ kia rồi vận chuyển bán ra bên ngoài. Mấy năm nay ông ấy tuổi tác đã lớn, không khuân nổi nữa nên thường gọi Quý Hoài An lại hỗ trợ.

Quý Hoài An sức dài vai rộng, nhà ai trong đại viện có việc gì không làm được đều sẽ gọi anh đến, dù sao anh cũng chẳng chọn lựa gì cả, chỉ cần có việc là nhận hết.

Chú Lý gọi một tiếng, Quý Hoài An liền khóa cửa cẩn thận rồi ra ngoài.

Khi Quý Hoài An đi đến, chú Lý đã sắp xếp xong đống phế phẩm để chở đi, chai lọ thì nhét vào bao tải, thùng carton thì giẫm bẹp xẹp lép rồi buộc lại, còn có dăm ba cái thứ linh tinh vụn vặt, chồng chất lên nhau như một quả núi nhỏ. Mấy thứ này nhìn qua trông có vẻ nhẹ hều, nhưng dồn đống lại một chỗ thì không hề nhẹ chút nào, hơn nữa tất cả đều phải dọn chuyển đến chiếc xe ba gác rách nát bên cạnh.

Thực ra mà nói, nửa đêm nửa hôm chẳng mấy ai nhận làm mất công việc kiểu này, có mỗi Quý Hoài An là nhận.

Thời tiết nóng nực, đống phế phẩm chất đống này đã lâu ngày khiến ruồi bu muỗi đậu, còn còn múi hôi thối bốc ra, dọn xong được đống này thì người cũng um mùi.

Chú Lý là người rất keo kiệt, anh phải dọn xong chỗ này mới đưa cho anh 5 tệ, mấy người trẻ tuổi khác trong đại viện chẳng ai chịu nhận làm trừ Quý Hoài An.

Thấy Quý Hoài An đi tới, ông ấy liền thảnh thơi rời đi.

Quý Hoài An không cảm xúc lập tức bắt đầu dọn đồ.

Ở niên đại này, buổi đêm vừa yên tĩnh vừa dễ chịu, chỉ là thời tiết rất nóng nực, ngay cả gió cũng mang theo hơi nóng.

Người khác đều trong phòng ngoài phòng hóng gió, chỉ có Quý Hoài An còn phải ra sức đi làm.

Anh không giống như những người khác, chỉ có 5 tệ cũng đủ cho anh ăn hết 2-3 ngày.

Người khác có thể ghét bỏ công việc này vừa vất vả lại dơ bẩn, anh thì không thể, anh còn phải trả nợ.

Quý Hoài An giống như chẳng cần phải sử dụng sức lực, vẻ mặt không cảm xúc mà dọn từng đống một.

Phế phẩm bẩn thỉu cọ lên người anh, quần áo ban nãy còn sạch sẽ bây giờ đã dơ hết từ trên xuống dưới.

Cả tay và mặt cũng không thể may mắn tránh khỏi, nhưng Quý Hoài An không hề dừng lại, anh đã quen với cuộc sống kiểu từ lâu rồi.

Đường Mộng ra ngoài mua kẹo sữa thỏ trắng [1], đang vui vui vẻ vẻ về nhà thì nhìn thấy Quý Hoài An đang khuân vác đồ đạc lúc đi vào đại viện.

Đường Mộng liền vô thức dừng lại một lát.

Khi cô đi đến, Quý Hoài An đã nhận ra, động tác của anh rõ ràng có dừng lại một chút, nhưng liền lập tức tiếp tục công việc thu dọn.

Không giống trước đó, bây giờ Quý Hoài An nghiêng mặt không muốn nhìn thấy bóng dáng của Đường Mộng.

Trong khoảng khắc đó, Quý Hoài An cảm giác khuôn mặt mình đỏ lên vì xấu hổ.

Thực ra, bắt đầu từ năm 11 tuổi anh đã không còn để ý đến ánh nhìn của người khác về mình.

Dù thời tiết nóng nực, dù làm việc cực nhọc, dù bản thân chật vật đến thế nào, anh cũng không bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác.

Có điều, lúc này đây, anh lại hy vọng Đường Mộng sẽ không nhìn thấy mình, trực tiếp bỏ qua anh mà lên lầu về nhà, nhưng cô đã dừng lại nhìn chằm chằm vào anh.

Quý Hoài An cắn chặt răng.

Mùi hôi thối bốc ra từ đống đồ phế liệu lan khắp khu vực xung quanh, bên cạnh còn có ruồi nhặng kêu vo vo.

Trên người Quý Hoài An cũng ám đầy mùi này, một mùi hôi thối, con nít đi ngang qua bên cạnh đều bịt mũi chạy mất dạng.

Anh bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Vậy cũng tốt.

Nơi này hôi như vậy, có lẽ Đường Mộng sẽ không ở lại lâu, kiểu công chúa nhỏ cành vàng lá ngọc như cô hẳn là sẽ không chịu đựng được loại mùi hôi này.

Đường Mộng vẫn đứng đó, gương mặt có chút phồng phồng vì đang nhai một viên kẹo sữa thỏ trắng.

Cô đứng một lát rồi đi qua chỗ Quý Hoài An.

Xích gần lại, Quý Hoài An có thể ngửi được một mùi hương thoang thoảng trên quần áo cô, Đường Mộng đang nhai kẹo sữa, chính là hương sữa.

Đường Mộng móc một nắm kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi mình: “Anh ơi, em mời anh ăn kẹo nè, em đau răng mà lại không cẩn thận mua nhiều quá, anh giúp em ăn một phần nha!”

Quý Hoài An ngẩn người, theo bản năng nhìn xuống bàn tay bẩn thỉu muốn chết của mình.

Anh không định duỗi tay ra nhận.

Đường Mộng lại giống như không nhận ra, híp mắt mỉm cười với anh, đặt kẹo lên ghế đá bên cạnh.

“Anh không nói lời nào tức là đã đồng ý rồi đó, cảm ơn anh, anh thật tốt, kẹo em để ở đây, anh nhớ phải lấy đi nhé!”

Nói xong, Đường Mộng chạy lon ton rời đi.

Một cơn gió thổi qua mang theo hương sữa trên người cô.

Quý Hoài An nhìn chằm chằm đống kẹo một lúc, anh bỗng nhiên cảm thấy mùa hè này không còn nóng bức như vậy nữa.