Xuyên Thành Cô Út Nóng Tính Trong Truyện Thiên Kim Thật – Giả

Chương 2: Dù cô ta có bất tử, bà đây cũng phải hù chết cô ta!

Editor: Mòe
Đường Giai hẳn là được đưa về Đường gia từ hai tháng trước.

Lúc ấy, hai vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư không hề chuẩn bị gì cả, chỉ bỗng dưng nghe thấy tin tức này, vừa mừng lại vừa sợ, lật đà lật đật đón con gái về nhà.

Ngay sau đó là sắp xếp cho cô bé đi học, nhập hộ khẩu, làm một đống thủ tục, hai vợ chồng bận rộn đến choáng váng đầu óc, không mảy may để ý Đường Giai chỉ sống trong một căn phòng trống không dành cho khách, ngay cả quần áo cũng chỉ có mấy bộ mang từ dưới quê lên.

À, còn có mấy bộ Đường Y Y bỏ đi, Chu Thư liền mang tới cho Đường Giai mặc tạm.

Mặc một cái là mặc cả hai tháng, hai tháng sau, Chu Thư mới bỗng nhiên phát hiện Đường Giai quay về lâu như vậy mà bà vẫn chưa từng đưa con gái đi mua quần áo, sau đó mới nghĩ nhân dịp cuối tuần rảnh, Đường Y Y và Đường Dật Phàm đều đi học thêm cả, bản thân sẽ dẫn Đường Giai ra ngoài đi mua sắm một chút.

Kế hoạch của bà là trước tiên đưa Đường Giai đi ăn, sau đó vui vẻ đi dạo phố.

Kết quả hai mẹ con mới ra ngoài một lúc thì Đường Y Y đã bắt đầu dị ứng.

Chu Thư vội vàng dẫn Đường Giai trở về, vừa về đến nhà liền đi thẳng vào phòng Đường Y Y để mặc Đường Giai ngây ngốc một mình ở cửa một lúc lâu, sau đó cô bé lặng lẽ đi tới sofa ngồi.

Đương nhiên, việc Đường Y Y bị dị ứng cũng thật là đúng lúc, và cô dĩ nhiên cũng nắm bắt được điểm này.

Tiếp theo, Đường Mộng nhìn thấy Đường Y Y dị ứng, miệng nôn trôn tháo, cả căn phòng chen chúc đầy người, tất cả đều vô cùng lo lắng.

Trước đó một tiếng, Chu Thư vẫn còn áy náy vì bản thân sơ suất, cả hai tháng trời vẫn không nhớ đưa Đường Giai ra ngoài mua quần áo, giờ thì phần áy náy đó đã vứt lên tận chín tầng mây luôn rồi.

Đường Dật Phàm thì khỏi phải nói, từ nhỏ cậu đã quen với người chị Đường Y Y, bây giờ đột nhiên nói Đường Y Y không phải chị ruột cậu, Đường Giai kia mới đ1úng, hơn ai hết, Đường Dật Phàm là người không muốn chấp nhận điều đó nhất.

Con trai tuổi này luôn có một sự kiêu ngạo rất khó hiểu, bắt cậu phải chấp nhận cái người có dáng vẻ quê mùa, đen đen gầy gầy đó là chị ruột của cậu, không bằng đánh gãy chân cậu đi còn hơn.

Thật ra thường ngày Đường Thịnh Hoài rất quan tâm Đường Giai, luôn hỏi han ân cần với cô bé, Đường Giai phải ở bên ngoài chịu khổ suốt 16 năm trời, ông thực sự áy náy hơn bất cứ người nào.

Nhưng chính ông cũng là người đầu tiên không đồng ý cho Đường Y Y tìm kiếm bố mẹ ruột, kiên định không đổi muốn tiếp tục giữ Đường Y Y ở lại nhà.

Áo bông nhỏ [*] suốt 16 năm mà, ông bỏ được mới lạ!

[*] chỉ đứa con gái gần gũi, thân cận mà bố mẹ vô cùng yêu thương…

Đường Mộng nhìn cả nhà đang ở trong phòng Đường Y Y, cảm thấy con người có đôi khi thật sự rất nực cười.

Con gái bản thân sống khổ sở bên ngoài 16 năm, gầy tong teo như cái que củi lại ném một bên không quan tâm, ngược lại đi săn sóc tỉ mỉ với đứa con gái giả, thậm chí còn nhiều lúc vì quan tâm đến cảm nhận của Đường Y Y mà chút áy náy với Đường Giai cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

Đường Mộng thoáng nhìn lên đồng hồ treo tường, đã ba giờ chiều rồi.

Người nhà này thậm chí còn quên luôn chuyện đến tận bây giờ Đường Giai vẫn chưa được ăn trưa.

Đường Mộng hít một hơi thật sâu đi đến chỗ Đường Giai.

Còn chưa đi đến gần đã nghe thấy tiếng bụng cô bé réo loạn xạ vì đói.

Sắc mặt Đường Giai rất khó coi, dinh dưỡng không đủ lâu ngày làm sức khỏe cô bé vô cùng yếu, đói bụng lâu như vậy, bây giờ sắc môi cũng đã trắng bệch rồi.

Nhưng cô bé lại không dám nói ra.

Cả nhà đều bận bịu vì chuyện Đường Y Y bị dị ứng, còn cô bé thậm chí còn chẳng dám lại gần để nhìn xem.

Sợ bản thân nói với bố mẹ chuyện mình rất đói bụng, bố mẹ sẽ nghĩ cô bé không hiểu chuyện.

Con nít ở quê đều như vậy, tự ti, nhát gan, sợ bản thân có chỗ làm không tốt, ngay cả bị bố mẹ đối xử bất công cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Bởi cô bé rất hiểu, trọng lượng của mình và Đường Y Y trong lòng bố mẹ khác nhau như thế nào.

Đường Mộng cố nén cơn giận đi qua đó: “Có phải cháu đói bụng rồi không? Muốn ăn cái gì nào?”

Đường Giai ngẩng đầu lên nhìn cô, rất rõ ràng là trước đây cô bé chưa hề giao tiếp nhiều với người cô út này, bây giờ Đường Mộng đột nhiên tới hỏi thăm khiến cô bé có chút không biết nên làm sao.

Đợi thật lâu, Đường Giai mới cẩn thận gật đầu.

Đường Mộng thở dài, khiến cô bé mở miệng nói mình muốn ăn gì sợ là rất khó, bây giờ chỉ có thể nhanh chóng đi kiếm miếng gì đó lấp đầy bụng cái đã.

Cô tìm một ít bánh mì và chiếc bánh kem nhỏ đưa cho Đường Giai, rồi tự mình đi vào nhà bếp.

Đường Mộng không biết nấu cơm nên đành nấu mì gói ăn tạm.

May mà nhà bếp đang có sẵn mì gói, Đường Mộng cầm lấy hai gói vị hải sản, nấu nước sôi rồi thả tất vào trong.

Lúc này, Chu Thư từ trong phòng Đường Y Y bước ra, nghiêm mặt gọi Đường Giai: “Đường Giai, con lại đây, mẹ có việc muốn hỏi.”

Thôi, Đường Y Y lại diễn một vở tuồng hay rồi, người nhà này cũng bắt đầu hỏi tội.

Vốn dĩ Đường Mộng chẳng muốn đi quản chuyện người khác, nhưng cô lại quản không nổi cái tính khí nóng nảy của mình.

Dù sao bây giờ cô cũng đã xuyên thành cô út của Đường Giai, còn có thể đập tan kế hoạch bắt nạt cháu gái thật của đứa cháu gái giả Đường Y Y kia nữa.

Cô ngăn Đường Giai lại: “Cháu ra phòng khách ngồi, đợi lát nữa cô gọi cháu mới được vào đó.”

Đường Giai gật gật đầu rồi ngồi xuống trở lại.

Chu Thư lập tức không hài lòng nhíu mày: “Tiểu Mộng, chuyện này thực sự là do Giai Giai làm không đúng, em không thể dung túng cho nó như vậy được!”

Đường Mộng không nhịn được bật cười: “Đường Giai làm không đúng? Vậy em xin hỏi chị là Đường Giai làm cái gì rồi ạ?”

Chu Thư thở dài: “Nó đổ nước xoài lên sách làm Y Y dị ứng.”

Đường Mộng đi vào: “Mọi người cảm thấy việc này là Đường Giai làm sao? Đường Giai mới quay về bao lâu? Có bất cứ một người nào nói với Đường Giai chuyện Đường Y Y bị dị ứng xoài chưa? Hơn nữa, con bé cũng chỉ là cô gái nhỏ mới từ nông thôn lên, có khi từ nhỏ đến lớn chưa từng đến bệnh viện, nó biết cái gì gọi là dị ứng chắc?”

Ba người nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.

Đường Giai vốn rất trầm mặc ít nói, sau khi quay về cũng không thích nói chuyện, lúc nào cũng kiểu hỏi câu nào thì đáp câu nấy thôi, hiếm khi thật sự tâm sự với bọn họ, nên đương nhiên cũng chưa ai nói chuyện Đường Y Y dị ứng với xoài với cô bé.

Trước khi đón Đường Giai trở về, cô bé chỉ sống ở một nơi nghèo nàn rách mướp, cụ già nhặt ve chai nhận nuôi cô bé trước khi bị bệnh qua đời cũng chỉ được đi khám ở một phòng khám nhỏ, bọn họ còn hoài nghi chỗ đó rốt cuộc có bệnh viện hay không.

Đường Giai chưa từng đến bệnh viện, giáo dục nơi đó lại lạc hậu, thực sự rất có thể không biết cái gì gọi là “dị ứng” thật.

Đường Dật Phàm xị mặt: “Cho dù không phải là chị ta cố ý thì chị Y Y cũng là vì chị ta mới bị dị ứng mà, sau khi cuốn sách được trả về, chị Y Y liền bắt đầu nổi mẩn, trên mặt sách thật sự có dính chút nước xoài, nói không chừng là do chị ta uống nhưng chưa lau sạch thì sao ạ.”

Đường Mộng đã sớm biết bọn họ sẽ nói như vậy rồi, cho nên ban nãy cô đã đi vào nhà bếp nhìn một lượt, trong tủ lạnh không hề có nước xoài.

Đường Y Y bị dị ứng với xoài, đương nhiên trong nhà sẽ không có những thứ liên quan đến xoài.

“Trong nhà không có nước xoài, Đường Giai muốn uống chắc chắn phải đi mua, mà muốn mua thì lại phải dùng tiền, trước khi con bé quay về vốn dĩ không một xu dính túi, chắc hẳn mọi người nhớ rõ đã cho nó bao nhiêu tiền phải không?”

Chu Thư gật gật đầu: “Một tháng mỗi đứa sẽ được cho 100 tệ tiền tiêu vặt.”

Điều này khiến Đường Mộng hơi có phần bất ngờ, mặc dù thời đại này không còn thiếu cơm ăn áo mặc, nhưng tiền bạc trong tay thì vẫn thiếu, có nhiều người tiền lương cũng chỉ được vài ba trăm tệ một tháng.

Vậy mà mỗi tháng Chu Thư lại cho mỗi đứa tận 100 tệ tiền tiêu vặt cũng không hề tiếc gì.

Có điều cái này không phải là trọng điểm, Đường Mộng gọi Đường Giai lại đây: “Lấy hết tiền trong người cháu ra đi.”

Đường Giai không rõ nguyên nhân làm theo cô, cô bé móc số tiền ở trong túi mình ra, còn nguyên hai tờ 100 tệ.

Tiền tiêu vặt hai tháng, hai trăm tệ, không ít hơn một tí tẹo tèo teo.

Đường Mộng đã đoán được Đường Giai chưa đụng số tiền đó, thứ nhất vì Đường gia đã có đủ mọi thứ, cô bé chẳng cần mua thêm gì, thứ hai vì hoàn cảnh nơi đây vẫn còn quá xa lạ, ngoại trừ lúc đi học thì thời gian còn lại đều ở nhà, hầu như không hề ra ngoài lấy một bước.

Đường Dật Phàm nhìn thấy số tiền trong tay Đường Giai thì sững người, tiền tiêu vặt của cậu không đến mấy ngày là hết veo, nào là mua giày, rồi mua máy chơi game, chỉ nấy thôi là hết sạch tiền rồi, còn lại phải sống dựa vào tiền lì xì đã tích cóp hồi Tết.

Ngay cả chị Y Y của cậu căng lắm cũng chẳng đến một tháng, mua quần áo giày dép một cái là hết sạch sành sanh, có điều bố thương chị, mỗi ngày đều sẽ nhét cho chị ấy thêm ít tiền nữa.

Vì chuyện này mà Đường Dật Phàm đã tức giận không biết bao nhiêu lần.

Đường Giai là đứa ngốc hay sao mà một đồng cũng chưa tiêu vậy trời.

Khoảnh khắc số tiền được lấy ra, Chu Thư lập tức cau mày: “Con, cái đứa nhỏ này, sao con không dùng tiền tiêu vặt bố mẹ cho vậy chứ, ở trường học đói bụng cũng không biết mua gì mà ăn à?”

Đường Giai lắc đầu: “Con không đói.”

Lời này, Đường Dật Phàm tuyệt đối không tin.

Ngày nào cũng phải đi học từ 6 giờ sáng đến tận hơn 11 giờ mới được tan, trong khoảng thời gian đó sao mà không đói được.

Như kiểu Đường Dật Phàm, cứ đến thời gian chuyển tiết là đi phải kiếm gì đó chén, ngay cả chị Y Y không thích ăn cơm mà giờ ra chơi còn thường cùng bạn học đến quầy ăn vặt nữa.

Không lẽ Đường Giai còn chưa từng tới quầy ăn vặt?

Đường Dật Phàm không nhịn được vạch trần: “Chị có bị ngốc không? Đói thì phải đi mua đồ ăn, tiền để đó cho mốc hay gì? Thật không thể hiểu mấy đứa con gái như các chị nghĩ cái quái gì luôn!

Đường Thịnh Hoài cũng đau lòng nhìn sang: “Con vốn gầy lắm rồi, bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, lần sau mà đói bụng thì bảo Dật Phàm dẫn con đi ăn nha, biết chưa?”

Đường Giai gật đầu.

Đường Dật Phàm hơi bất mãn lẩm bẩm.

Dựa vào đâu mà bắt cậu dẫn đi? Không tự đi được à?

Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy Đường Mộng đang giơ quả nắm đấm, phút chốc cậu liền im bặt miệng.

Thôi bỏ đi, nam tử hán, đại trượng phu không thèm so đo với con gái khó ở!

Hai vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Đường Mộng ngắt lời.

Cái này không phải trọng điểm cô quan tâm.

“Tiền của Đường Giai không bị bớt tẹo nào, có phải đã chứng minh con bé không hề mua nước xoài?”

Đường Mộng vừa nói xong, cả gia đình mới sực nhớ chuyện này, khuôn mặt lập tức tràn ngập vẻ áy náy.

Nói như vậy, chuyện này hoàn toàn không hề liên quan đến Đường Giai, vừa mới xém chút nữa đổ oan cho con bé.

Đường Y Y không nói gì, bàn tay lặng lẽ nắm chặt lấy góc chăn.

Có điều, Đường Mộng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô ả: “Ngược lại là cháu, tối hôm qua tôi thấy cháu lén lút cầm một chai đồ uống màu vàng về nhà đấy, nếu tôi đoán không nhầm, thì ắt hẳn đó là nước xoài nhỉ?”

Sắc mặt Đường Y Y nháy mắt liền trở nên trắng bệch: “Cháu, cháu không có…”

“Phải không đó? Vậy cháu cầm cái gì…?”

“Là, là nước chanh, không phải là nước xoài!”

Đường Mộng cười: “Hả, là vậy sao?”

Đường Y Y cũng chột dạ cười cười.

Đường Mộng nói tiếp: “Hình như tôi thấy cháu đi ra từ quầy ăn vặt ở góc đường thì phải, là nước xoài hay là nước chanh, tôi đi hỏi một chút liền biết!”

Nói xong, cô mỉm cười tràn đầy vẻ khiêu khích.

Sau đó đi ra khỏi phòng đó.

Đường Mộng đã đạt được mục đích.

Hai vợ chồng Đường Thịnh Hoài và Chu Thư có nghĩ như thế nào cũng không tưởng tượng ra đến mức này được, Đường Mộng nói một chút, họ cũng đã lập tức hiểu ra vấn đề ngay.

Chưa kể Đường Y Y là một người kén ăn, thường ngày nước chanh trong nhà còn chẳng thèm ngó đến, sao có thể tự đi mua về được.

Hơn nữa, bộ dạng Đường Y Y lúc này, thật đúng là dáng vẻ đang chột dạ, thiếu điều viết bốn chữ “có tật giật mình” lên trên mặt.

Bầu không khí im lặng lại bao trùm căn phòng.

Lúc này, sắc mặt Đường Thịnh Hoài và Chu Thư đều hết sức không tốt.

Mà sắc mặt Đường Y Y thì lại càng không tốt, cô ta cắn chặt môi, cúi đầu không dám nói gì cả.

Đường Mộng nhìn thoáng từ phía xa, vui vẻ đến mức muốn huýt sáo.

Đường Dật Phàm đi theo phía sau cô, vẻ mặt ngờ nghệch: “Không phải tối qua cô đi cùng chú hai sao ạ? Đến tận khuya mới về, lúc đó chị Y Y đi ngủ xừ mất rồi, cô nhìn thấy chị ấy cầm đồ uống về nhà lúc nào thế?”

Đường Mộng cười cười.

Xem ra tên ngốc này cũng hoàn toàn không hề hay biết gì!

Đương nhiên cô chả thấy gì sất, nói tào lao cả thôi!

Cái gì mà quầy bán quà vặt ở góc đường, cũng là tào lao luôn!

Thời đại này, nước xoài giả tràn lan ở khắp nơi, có thể làm người khác thật sự bị dị ứng chắc cũng không nhiều lắm, gần đây đoán chừng cũng chỉ có thể mua ở cửa hàng lớn ở góc đường đó thôi!

Đường Y Y không phải thích vừa ăn cướp vừa la làng hay sao, cô cho cô ta nếm thử cảm giác có tật giật mình cmn luôn!

Người đến quầy ăn vặt nhiều vậy, thời đại này camera cũng không có phổ biến, giờ có đi hỏi cũng chẳng được gì hết.

Dù cô ta bất tử, bà đây cũng phải đi hù chết cô ta!