Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 11

Lý Khanh Khanh nghe vậy cười một chút, vừa cõng bao lớn bao nhỏ vào sân, vừa nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Mau tới giúp nương đi!"

Thẩm Nhạc Hương ừ một tiếng, lập tức thò tay qua đỡ đồ vật trên lưng Lý Khanh Khanh.

Hai người thực mau liền dỡ hết đồ trên người Lý Khanh Khanh xuống, toàn bộ bỏ vào trên mặt đất trong viện.

Lúc này Thẩm Gia Hảo trong nhà cũng đi ra, thằng nhóc này hẳn là mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, đang vừa dụi dụi mắt vừa lảo đảo đi ra.

Khi nó nhìn thấy cả sân viện đều đang chất đầy đồ vật, cũng nhịn không được kinh ngạc nói: "Nương, thật nhiều đồ ha."

Lý Khanh Khanh nghe tiếng ngẩng đầu nhìn nó một cái, sau đó cầm lấy mấy món đồ trên mặt đất đưa cho hai đứa nhỏ: "Đây là bàn chải đánh răng và ly của hai đứa, về sau mỗi đứa một cái bàn chải, mỗi đứa một cái ly nha."

Hiện tại kiểu dáng bàn chải đánh răng còn thập phần đơn giản, chỉ có mấy màu sắc đơn điệu như đỏ, xanh, lam, đen.

Lý Khanh Khanh đưa cái màu đỏ cho Thẩm Nhạc Hương, màu lam cho Thẩm Gia Hảo, dư lại một cái màu đen thì để lại cho Thẩm Mộ Quân.

Còn chính cô thì sao? Nguyên chủ vốn không bao giờ bạc đãi bản thân, cô ta vẫn còn một cái bàn chải ra hình ra dáng, đang còn mới cứng đây kìa.

Thẩm Nhạc Hương cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, mừng rỡ đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng.

Nó vậy mà có riêng một cái bàn chải đánh răng nha, đãi ngộ như vậy chỉ có mấy nhà tương đối giàu có như Lưu Đại Mầm mới có được.

Hơn nữa cái bàn chải đánh răng này còn màu đỏ rực, còn đẹp hơn cái bàn chải của Lưu Đại Mầm rất nhiều.

Lý Khanh Khanh thu dọn đồ đạc trên mặt đất một chút, liền cầm chén đũa mâm và cái ly đặt vào trong sọt, định cõng ra bờ sông cách đó không xa rửa cho sạch.

Tuy rằng cô có dị năng thủy hệ có thể dùng, nhưng hiện tại dị năng này vẫn còn vô dụng, vì không muốn làm trong nhà ướt dầm ướt dề, cô vẫn nên thành thành thật thật cõng đồ vật đi bờ sông rửa thì hơn.

Trước khi đi ra ngoài, cô đưa nửa cân đường đỏ cho Thẩm Nhạc Hương, bảo con bé đổ đường đỏ và nước ấm, khuấy lên cho hai chị em uống đỡ, chờ cô rửa sạch hết đồ vật rồi, lại trở về làm cơm trưa.

Thẩm Nhạc Hương ôm đường đỏ trong lòng ngực, trịnh trọng như là được giao trách nhiệm thập phần trọng đại vậy.

Nó thật cẩn thận ôm đường đỏ trở về nhà chính, sau đó liền dùng cái ly duy nhất trong nhà pha một ly đầy nước đường đỏ ngọt ngào.

Thẩm Nhạc Hương cũng không nôn nóng tự mình uống, mà là ôm cái ly cho em trai uống một ngụm trước.

Thẩm Gia Hảo sau khi nếm được nước đường đỏ, tức khắc sung sướng nheo lại đôi mắt, "Chị, ngọt quá, uống ngon quá."

Thẩm Nhạc Hương nghe vậy, lúc này mới ôm cái ly tự mình uống một ngụm, khi hương vị ngọt ngào kia lan tràn trong miệng, Thẩm Nhạc Hương đột nhiên thiếu chút nữa muốn khóc lên.

Trước kia nương nó ghét bỏ nó là đứa con gái vô dụng, có đường đỏ cũng chỉ cho Thẩm Gia Hảo uống.

Chỉ có khi nào cha nó ở bên ngoài trở về, nó mới có thể đứng bên cạnh cha nó, uống được một hai ngụm.

Nhưng hiện tại không phải vậy, nương nó không chỉ mua cho nó bàn chải đánh răng, còn cho nó uống nước đường đỏ nữa! Thẩm Nhạc Hương nhịn không được đỏ mắt nghĩ, nếu nương nó vẫn luôn đối với nó tốt như vậy, nó liền quên hết tất cả chuyện trước kia, về sau không bao giờ hờn trách nương nữa.

Thẩm Nhạc Hương cũng chỉ híc híc một vài tiếng, liền vui vẻ ôm cái ly đi vào buồng trong.

Nó vừa đi vừa nói với Thẩm Gia Hảo nói: "Chúng ta cũng để cha nếm thử đi, chị nghe người trong thôn nói nước đường đỏ rất bổ dưỡng thì phải?"

Thẩm Gia Hảo nghe vậy lập tức nói: "Vậy......!Vậy bồi bổ cho cha ha?"

Thẩm Nhạc Hương gật gật đầu, ngoại trừ bồi bổ cho cha, còn phải bồi bổ cho nương nữa chứ! Nương nó vất vả cõng một đống đồ vật về như vậy, hôm nay nhất định mệt lắm rồi.

Lý Khanh Khanh là dị năng giả hệ thuỷ, cho nên cô càng thích nước hơn so với người bình thường.

Khi dị năng hệ thuỷ của cô tiến hoá lên đến cấp hai, cô đã có thể qua lại tự nhiên dưới nước như một con cá nhỏ.

Cô cầm chén đũa gì đó cẩn thận rửa sạch vài lần, đang muốn đem đồ vật cất vào sọt rời đi, lại đột nhiên cảm giác được gần đó có cá đang bơi lội.

Lý Khanh Khanh tưởng tượng đến thịt cá tươi ngon, vội buông sọt trong tay xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm con cá dưới đáy nước.

Cái con cá mè hoa kia ước chừng năm sáu cân, đang tung tăng bơi qua bơi lại dưới sông, hoàn toàn không hề cảm giác được một chút nguy hiểm nào.

Người thường có lẽ nhìn không thấy được con cá dưới đáy nước kia, nhưng Lý Khanh Khanh lại có thể dùng dị năng của mình cảm giác được tình huống dưới đáy nước.

Tuy rằng hiện tại dị năng của cô chưa đủ mạnh mẽ, không thể thu hết hình ảnh bên dưới đáy nước vào đáy mắt, nhưng trong phạm vi năm mét thì cô vẫn có thể cảm giác được.

Lý Khanh Khanh đứng trên bờ sông một lúc lâu, đột nhiên cầm lấy một hòn đá trên mặt đất, nhanh như chớp quăng thẳng xuống trong nước kia.

Hòn đá xé mặt nước rơi vào trong, đập thẳng vào đầu con cá mè hoa kia.

Lý Khanh Khanh thấy thế cong cong khóe miệng, vừa cuốn ống tay áo lên mò xuống dưới nước, vừa nghĩ nên chế biến con cá này như thế nào.

Chờ Lý Khanh Khanh cả người ướt đẫm trở về, hai đứa nhóc cầm bàn chải đánh răng của nhau, đứng trong sân vừa khoa tay múa chân vừa cười đùa.

Thẩm Gia Hảo giơ giơ bàn chải đánh răng của mình lên, khuôn mặt nhỏ căng chặt, thập phần nghiêm túc, hai cánh tay gầy nhỏ lại múa may, vừa múa may còn không quên nói: "Con quỷ nhỏ kia, mau đầu hàng đi! Ngươi đã bị ta bao vây rồi!"

Mà Thẩm Nhạc Hương đang bị xem là con quỷ nhỏ kia liền vẻ mặt vô ngữ ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời, tâm lý tương đối trưởng thành sớm giúp con bé hiển nhiên không muốn chơi trò này.

Thẩm Nhạc Hương thấy bộ dáng Lý Khanh Khanh cả người ướt lộc cộc đi vào, vội lo lắng chạy về hướng cô, nó còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền nghe Thẩm Gia Hảo kinh ngạc lên tiếng trước: "Nương, cá sao? Oa, thật con cá thật lớn nha."

Thẩm Nhạc Hương nghe vậy cũng thấy con cá kia, kỳ thật cá như vậy cũng không tính quá lớn, nhưng trước mặt hai đứa trẻ đặc biệt nhỏ, thì nó liền trông khá lớn thật.

Lý Khanh Khanh cười cười đặt sọt lên mặt đất ở một bên, sau đó liền xách theo cái con cá kia đi vào nhà bếp.

Hai đứa nhóc giống như là hai cái đuôi nhỏ, vẫn luôn đi theo sau Lý Khanh Khanh chạy tới chạy lui.

Trong khi Lý Khanh Khanh đang làm cá, cô quay đầu nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Hương Hương, nhà chúng ta trưa hôm nay ăn cá hầm cải chua, nhưng mà trong nhà không có dưa cải chua rồi, con lấy hai cái trứng gà qua nhà bà nội con, đổi ít cải chua về đi."

Thẩm Nhạc Hương nghe vậy hơi sửng sốt một chút, dựa theo thường lệ, nếu trong nhà không có cái gì, nương nó đều bắt nó dày mặt qua nhà ông bà nội xin.

Nhưng mà hôm nay nương lại nói, bảo nó lấy hai cái trứng gà đi đổi?

Ở chỗ này của bọn họ, dưa chua cũng không quá đắt đỏ gì, rất nhiều người đều sẽ ngâm sẵn để trong nhà.

Nếu so sánh với dưa chua, thì trứng gà còn quý hơn nhiều.

Rất ít có người có điều kiện dùng trứng gà, nên mang đi đổi dưa chua đã là lợi cho nhà người ta rồi.

Tuy trong lòng của Thẩm Nhạc Hương thập phần nghi hoặc, nhưng nó vẫn cầm hai cái trứng gà cùng một cái chén sạch sẽ, nhanh chóng chạy đi.

Dọc theo đường từ nhà đến nhà ông bà nội, Thẩm Nhạc Hương mới vừa vào thôn không bao lâu liền gặp Trương Đại Nương.

Trương Đại Nương ngày thường đối xử Thẩm Nhạc Hương cũng không tệ, Thẩm Nhạc Hương nhìn thấy bà, liền theo bản năng dừng lại, kêu một tiếng đại nương.

Khi Trương Đại Nương nhìn thấy Thẩm Nhạc Hương còn sửng sốt một chút, bởi vì ngày thường Thẩm Nhạc Hương luôn là cả người dơ hề hề, giống cái đám nhóc quậy phá trong thôn.

Nhưng mà hôm nay tuy rằng Thẩm Nhạc Hương quần áo vẫn cũ nát, nhưng lại toàn thân trên dưới đều gọn gàng sạch sẽ.

Mái đầu tóc xơ vàng rối tung như chưa bao giờ chải của con bé cũng được buộc lại thành cái đuôi ngựa, phía trên còn buộc một cái nơ đỏ thẫm.

Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng Trương Đại Nương vẫn cười nhìn Thẩm Nhạc Hương nói: "Ai da, đây còn không phải tiểu Nhạc Hương của bà đây sao? Con vội vội vàng vàng chạy đi đâu vậy?"

Thẩm Nhạc Hương mím môi một chút, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia ngượng ngùng, nó sờ sờ trứng gà đang ôm trong lòng ngực, nói: "Nương con bảo con lấy hai cái trứng gà này đi đổi một ít dưa cải chua ở nhà bà nội."

Trương Đại Nương nghe được Thẩm Nhạc Hương nói vậy, trong mắt hiện lên một mạt không thể tin tưởng.

Mấy thứ như dưa cải chua này còn không quý bằng lương thực nữa, nếu nhà ai không có chỉ cần chạy qua hàng xóm xin là được, chưa từng nghe nói có ai vì một chút dưa cải chua phải đem đồ đi đổi, hơn nữa lại còn lấy trứng gà quý như vậy đi đổi.

Trong chốc lát, Trương Đại Nương thật không biết nói cái gì cho phải, bà không biết cái cô Lý Khanh Khanh kia lại đang đánh chủ ý quỷ gì, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nhạc Hương, trong lòng lại không yên tâm.

Vì thế Trương Đại Nương tiến lên kéo tay Thẩm Nhạc Hương lại, nói: "Đại nương không cần trứng gà của con, đại nương cho con chút dưa chua mang về."

Tuy Thẩm Nhạc Hương còn nhỏ tuổi, nhưng cha nó luôn dạy nó không thể chiếm lợi của người khác, đặc biệt là những người lớn tuổi.

Hiện giờ cái niên đại này, nhà ai cũng sống không dễ dàng, không thể nuôi dưỡng cho con cái tật xấu tùy tùy tiện tiện thích chiếm lợi của người khác.

Thẩm Nhạc Hương lập tức cự tuyệt nói: "Không được, con không thể lấy dưa cải chua của đại nương, cha con nói như vậy không tốt."

Trương Đại Nương nghe Thẩm Nhạc Hương nhắc tới Thẩm Mộ Quân, đôi mắt có hơi vẩn đục lập tức liền đỏ lên.

Thẩm Mộ Quân cùng thằng con Trương Đình Nghiệp nhà bà là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bà cơ hồ đối đãi Thẩm Mộ Quân như một nửa con trai của chính mình.

Năm đó hai đứa nó cùng nhau thi đậu đại học thủ đô, lập tức oanh động mấy cái đại đội sản suất chung quanh, ngay cả lãnh đạo huyện đều có người tới cửa chúc mừng bọn họ.

Trương Đại Nương lúc đó tâm tình miễn bàn vui vẻ đến cỡ nào, cứ cảm giác như mình có hai đứa con trai thi đậu vào đại học vậy.

Đáng tiếc, hai năm sau, cuộc cách mạng văn hoá bắt đầu rồi, rất nhiều giáo viên và giáo sư đại học đều bị kéo ra ngoài.

Thẩm Mộ Quân cùng Trương Đình Nghiệp rơi vào đường cùng, liền cùng nhau từ bên ngoài trở về thôn Hòa Sơn.

Nhưng mà hai đứa bọn nó đều là người có chủ kiến, chỉ ở trong thôn không đến nửa năm, liền cùng nhau chạy tới bộ đội đăng ký tham gia quân ngũ.

Hai đứa ở trong quân làm lính bốn năm, sau đó thì trong một lần chiến dịch, Trương Đình Nghiệp vì bảo vệ chiến hữu mà hy sinh, Thẩm Mộ Quân lúc ấy cũng bị thương cổ chân.

Khi Thẩm Mộ Quân mang theo thi cốt Trương Đình Nghiệp trở về, toàn bộ người dân thôn Hòa Sơn đều ra đón tận công xã, lại sau đó không bao lâu, Thẩm Mộ Quân cũng giải ngũ trở về.

Lúc ấy rất nhiều người đều cho rằng, Thẩm Mộ Quân sở dĩ giải ngũ trở về là vì cổ chân hắn bị thương, là vì cả nhà Thẩm gia sợ hắn không còn mạng.

Sau đó chỉ có một số ít người biết, hắn là vì một lời hứa với Trương Đình Nghiệp mà trở về.

Lúc ấy hai người đã ước định sẵn, nếu một trong số hai người bọn họ bất hạnh hy sinh, thì người còn lại phải phụ trách đưa người kia về cố hương, lá rụng về cội, còn phải giải ngũ để quay về chăm sóc người nhà của người kia.

Nếu hai người đều bất hạnh không còn nữa, chỉ có thể trách mệnh hai người không tốt, kiếp sau lại cùng nhau đầu thai làm anh em tốt vậy.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi Thẩm Mộ Quân giải ngũ, rõ ràng có nhiều cơ hội tốt đi đến những thành phố lớn phát triển, nhưng hắn vẫn kiên quyết ở lại cái huyện thành hẻo lánh này làm công nhân.

Bởi vì hắn đã đáp ứng Trương Đình Nghiệp, phải giúp Trương Đình Nghiệp chiếu cố cha mẹ tuổi cao trong nhà.

Trương Đại Nương chỉ một đứa con trai duy nhất là Trương Đình Nghiệp, còn lại chỉ có hai đứa con gái.

Con gái lớn thì lúc trước còn vì quan hệ của anh trai cùng Thẩm Mộ Quân tốt, một lòng muốn sau khi trưởng thành gả cho Thẩm Mộ Quân làm vợ.

Nhưng sau này, khi Thẩm Mộ Quân trở về cũng không cưới cô ta, ngược lại cưới nguyên chủ với cái mặt mang vết sẹo to tướng kia.

Nguyên chủ đã dày mặt ăn vạ Thẩm gia như thế nào, chuyện này cơ hồ toàn bộ đại đội đều biết.

Cũng chính là vì vậy nên con gái lớn nhà Trương gia vô cùng oán hận nguyên chủ, cảm thấy nguyên chủ là đồ con gái hư, giành mất người đàn ông của mình..