Xuyên Thành Cô Vợ Cực Phẩm Thập Niên 70

Chương 45

Tôn Diệu Thành nghe vậy, đỉnh mày sắc bén hơi giật một chút, chuyện người khác có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng đã nghĩ đến.

Không phải hắn không thèm để ý đến cuộc giải phẫu này, mà hắn càng tin tưởng lựa chọn của Thẩm Mộ Quân hơn.

Tại sao Thẩm Mộ Quân lại tin tưởng Lâm Đông Di đến như vậy, Tôn Diệu Thành cảm thấy Thẩm Mộ Quân nhất định có lý do của mình.

Tuy Thẩm Mộ Quân không nói với hắn, nhưng cho dù lý do đó có là gì, Tôn Diệu Thành vẫn lựa chọn tin tưởng Thẩm Mộ Quân.

Tôn Diệu Thành quét mắt nhìn người trước mặt một cái, người này kỳ thật cũng là người có bản lĩnh, bằng không với tuổi tác còn ít như thế, cũng sẽ không lên được đến vị trí hiện tại.

Tôn Diệu Thành nghĩ đến kế hoạch lúc trước an bài xong, hắn liền nhịn không được ngữ khí lãnh đạm nói: "Không phải tôi không tin anh, chỉ là chuyện này không phải tôi nói là được.

Ca giải phẫu buổi chiều......!Vẫn là giao cho Lâm Đông Di đi."

Khoé miệng bác sĩ nam kia giật giật một chút, nhưng hắn thấy sắc mặt Tôn Diệu Thành thật không đẹp, cuối cùng chỉ có thể thở phì phì không lên tiếng.

Buổi chiều khi Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật, Lý Khanh Khanh không dẫn theo hai đứa nhỏ mà nhờ một chiến sĩ trẻ tầm mười tám mười chín tuổi giúp cô trông hai đứa nhóc ở ký túc xá.

Kỳ thật Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo đều rất ngoan, cho dù không có người trông, hai đứa bọn nó cũng không dám chạy loạn khắp nơi.

Tuy niên đại này phần lớn mọi người đều thuần phác, nhưng Lý Khanh Khanh vẫn là không yên tâm.

Rốt cuộc ở trong mắt Lý Khanh Khanh, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo thật quá ưa nhìn, rất dễ thu hút sự chú ý của người xấu.

Lần này lên tỉnh, Tôn Diệu Thành còn mang theo bên người mấy chiến sĩ trẻ đáng tin cậy.

Lý Khanh Khanh liền thập phần không khách khí, mượn một người của Tôn Diệu Thành giúp cô chăm sóc hai đứa con.

Cái chiến sĩ trẻ kia khi biết được mình phải đi hỗ trợ chăm sóc con nít, trong lòng kỳ thật là không quá vui.

Hắn vốn tưởng rằng hai đứa nhỏ này cũng sẽ ồn ào ngỗ nghịch giống như mấy đứa trẻ hư được cưng chiều trong trí nhớ hắn, nên hắn vô cùng lo lắng đến lúc đó quản không được bọn nhóc.

Nhưng làm chiến sĩ trẻ thập phần ngoài ý muốn chính là, Thẩm Nhạc Hương cùng Thẩm Gia Hảo thật sự rất ngoan ngoãn lại nghe lời.

Hắn nói bọn nó không thể tùy tiện chạy ra đường, bọn nó liền thành thành thật thật ngồi chơi ở trong phòng.

Hai đứa nhóc này rõ ràng rất buồn chán, nhưng cũng không ồn ào muốn hắn chơi với bọn nó.

Tiểu chiến sĩ nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, nhịn không được len lén thở phào một hơn nhẹ nhõm trong lòng.

Bên kia, không có hai đứa nhỏ vướng bận, Lý Khanh Khanh liền đi theo đám người Tôn Diệu Thành cùng Tiểu Tống, cùng nhau bận trước bận sau cho ca phẫu thuật của Thẩm Mộ Quân.

Khi Thẩm Mộ Quân bị đẩy vào phòng giải phẫu, Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh cũng chưa khẩn trương bao nhiêu, nhưng thật ra thì Tôn Diệu Thành lại hồi hộp lo lắng đến không được.

Lý Khanh Khanh có chút buồn cười nhìn hắn, nếu không phải cô biết người được đẩy vào chính là chồng cô, thì chắc cô cũng cho rằng người sắp làm phẫu thuật là vợ Tôn Diệu Thành mất thôi.

Tôn Diệu Thành bị ánh mắt chế nhạo của Lý Khanh Khanh làm cho có chút ngượng ngùng, hắn ho nhẹ một tiếng, liền quy quy củ củ ngồi lên trên ghế dài bên ngoài, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa phòng giải phẫu.

Lý Khanh Khanh thấy hắn vẫn là thực dáng vẻ khẩn trương, vốn còn muốn mở miệng trấn an hắn một chút, nhưng cô đảo mắt thấy Tiểu Tống cũng một mặt khẩn trương, Lý Khanh Khanh tức khắc không dám mở miệng nói chuyện.

Trong lòng Lý Khanh Khanh mạc danh có hơi chột dạ, cô tốt xấu gì cũng là người vợ trên danh nghĩa của Thẩm Mộ Quân, cứ bình thản không chút nào quan tâm Thẩm Mộ Quân như vậy thật có điểm không ổn.

Nhưng mà nếu bảo cô giả bộ như vô cùng khẩn trương, vô cùng lo lắng, Lý Khanh Khanh lại cảm thấy dáng vẻ kia thật quá khoa trương.

Tuy rằng trong lòng cô hoặc nhiều hoặc ít cũng có lo lắng, nhưng con người của cô vốn không thích cái gì cũng bày lên trên mặt.

Lý Khanh Khanh ngồi bên ngoài phòng giải phẫu thật lâu, biết ca giải phẫu này cũng không phải một chốc một lát là xong, liền đứng dậy về ký túc xá đi nấu cơm.

Tôn Diệu Thành nhìn theo bóng dáng Lý Khanh Khanh rời đi, ấn tượng tốt tích cóp được mấy ngày nay đối với Lý Khanh Khanh tức khắc cũng không còn, hắn nhịn không được bất mãn nói với Tiểu Tống nói: "Tôi cứ cảm thấy cô ta cũng không mấy để ý Mộ Quân đâu."

Tiểu Tống nghe vậy sửng sốt một chút, hắn nhìn sắc mặt đoàn trưởng không quá tốt, chỉ có thể gượng gạo cười một chút.

Mà lúc này, Lý Khanh Khanh về tới ký túc xá, liền chỉ huy vị chiến sĩ trẻ kia cùng hai đứa nhỏ, bận rộn làm cơm chiều cho hôm nay.

Sáng nay cô đã nhờ Tiểu Tống mua giúp một con gà, hiện giờ liền đặt lên trên bếp chậm rãi hầm.

Sau đó cô lại làm một chảo khoai tây chiên thơm phức, lại thêm món mướp xào rau lang thật ngon miệng.

Món mướp xào rau lang này không cần nhiều dầu, thực thích hợp ăn trong thời tiết nóng bức hiện tại.

Nêm thêm một chút dầu vừng, tỏi băm, hành băm, hắc xì dầu, đường này nọ, đợi ra nồi liền có một món đồ ăn vừa đơn giản lại ngon miệng.

Cũng có thể theo sở thích cá nhân, bỏ thêm chút thịt băm hay dầu đậu phộng này nọ.

Bởi vì hôm nay không có mua màn thầu, Lý Khanh Khanh liền làm thêm một chảo lớn mì trộn mỡ hành.

Chờ cô bưng đồ ăn ra tới, chiến sĩ trẻ kia cùng hai đứa nhóc đang vẻ mặt ngoan ngoãn chờ trong phòng khách nhỏ hẹp.

Lý Khanh Khanh nhìn bộ dáng ba người bọn họ, trong lòng nhịn không được buồn cười một trận.

Bữa cơm chiều hôm nay thoạt nhìn có hơi phiền toái, nhưng chuyện rửa rau xắt rau lặt vặt đều có chiến sĩ trẻ kia cùng hai đứa nhỏ giúp, cho nên Lý Khanh Khanh cũng không tốn quá nhiều công sức.

Lý Khanh Khanh ăn cơm ăn thật mau, cô ăn xong liền xách theo canh gà cùng mấy món khác đi bệnh viện, để lại một lớn hai nhỏ ôm bát cơm trong phòng, vẻ mặt hạnh phúc tiếp tục ăn ăn uống uống.

Lý Khanh Khanh cũng không nói chuyện hôm nay Thẩm Mộ Quân giải phẫu cho hai đứa nhóc, chỉ nói rằng hôm nay Thẩm Mộ Quân phải đi bệnh viện làm kiểm tra trước.

Thẩm Gia Hảo quá nhỏ, nó không thể ăn quá nhiều.

Sau khi ăn một chén to khoai tây chiên xong, nó lại nhịn không được thừa dịp chị nó không chú ý, vươn cánh tay nhỏ đang cầm muỗng vào trong dĩa.

Ngay khi Thẩm Gia Hảo đang hồi hộp xúc xúc khoai tây chiên, thì Thẩm Nhạc Hương đang cúi cả mặt vào trong chén đột nhiên nói: "Thẩm Gia Hảo, em không được ăn nữa."

Thẩm Gia Hảo nghe chị nói liền giật mình, cái muỗng nhỏ trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.

Nó nhìn chị nó mới ngẩng đầu từ trong chén lên, có điểm bất mãn nói: "Nhưng sao chị còn tiếp tục ăn được kìa."

Thẩm Nhạc Hương làm bộ dáng như một bà già nhỏ nói: "Bởi vì chị lớn hơn em, em vẫn còn là con nít."

Chiến sĩ trẻ vốn đang nỗ lực ăn cơm, đột nhiên nghe thấy một câu này thiếu chút nữa bị sặc đến cổ.

Hắn ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Thẩm Nhạc Hương đang ngồi ở trên ghế mà chân vẫn chưa chấm đất, rất muốn hỏi nó một câu xem nó lấy tự tin ở đây ra mà nói vậy?

Thẩm Gia Hảo không vui bỏ muỗng nhỏ qua một bên, sau đó từ ghế trên trượt xuống, dẩu cái miệng nhỏ đi vào trong phòng ngủ.

Chiến sĩ trẻ có hơi lo lắng nhìn thoáng qua Thẩm Nhạc Hương, Thẩm Nhạc Hương thấy thế, liền ra vẻ người lớn mà thở dài một hơi, nói: "Đừng để ý đến nó, nó là đồ tham ăn mà."

Bên kia, khi Lý Khanh Khanh xách theo đồ ăn đuổi tới bệnh viện, Lâm Đông Di lúc này mới lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt từ phòng giải phẫu đi ra.

Tôn Diệu Thành vừa nhìn thấy Lâm Đông Di ra tới, lập tức khẩn trương hỏi: "Thế nào? Giải phẫu thành công không?"

Tay phải Lâm Đông Di lúc này còn đang phát run, nghe thấy Tôn Diệu Thành hỏi, hắn dùng tay trái nắm cổ tay phải, sau đó không nhanh không chậm trả lời: "Nếu tôi dám đáp ứng giúp hắn làm phẫu thuật, thì cũng nắm chắc có thể thành công."

Tôn Diệu Thành nghe được đáp án mình muốn, tức khắc nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà đúng lúc này, bác sĩ nam mang kính lúc trước cùng mấy hộ sĩ đẩy Thẩm Mộ Quân ra ngoài.

Vị bác sĩ nam kia nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Đông Di một cái, liền theo người đem đẩy Mộ Quân về phòng hậu phẫu đã sắp xếp trước.

Đầu tiên, Lý Khanh Khanh không yên tâm đi theo đến phòng bệnh, sau khi xác định Thẩm Mộ Quân thật sự không có nguy hiểm, cô liền đem mang mì trộn mỡ hành đến cho Tôn Diệu Thành cùng Lâm Đông Di.

Lâm Đông Di cũng không khách khí với Lý Khanh Khanh, hắn liền ôm ca tráng men lên ăn.

Tôn Diệu Thành thấy thế, cũng bưng phần của mình yên lặng ngồi ăn.

Lý Khanh Khanh nhìn đôi tay Lâm Đông Di vẫn còn run rẩy, biết ca phẫu thuật này của Thẩm Mộ Quân cũng là ca đầu tiên mà nhiều năm như vậy Lâm Đông Di mới làm.

Tuy Lâm Đông Di vẫn luôn nói hắn rất nắm chắc, nhưng mà đối mặt với sự tín nhiệm vô điều kiện của Thẩm Mộ Quân, nội tâm hắn kỳ thật cũng là khẩn trương.

Sở dĩ Lâm Đông Di dám giúp Thẩm Mộ Quân làm phẫu thuật, là vì mấy năm nay tuy hắn bị nhốt ở khu chuồng bò, nhưng mỗi ngày đều sẽ rèn luyện độ linh hoạt cho đôi tay của mình.

Hắn dùng mấy nhánh cây mỏng làm đũa, cố gắng nhặt mấy viên đá nhỏ xíu như hạt đậu nành trên mặt đất.

Hắn còn cầm kim cầm chỉ, vừa luyện tập xe chỉ luồn kim, vừa rèn luyện kiên nhẫn của mình.

Vì để cho đôi bàn tay không bị phế đi, Lâm Đông Di thậm chí còn thường xuyên lén luyện tập những việc tỉ mỉ như thêu hoa này nọ.

Tất cả đều vì hai tay của hắn, vì không để hoang phế một thân bản lĩnh kia của hắn.

Hiện giờ ca giải phẫu của Thẩm Mộ Quân thành công, đối với Lâm Đông Di mà nói, có thể nói là song hỷ lâm môn.

Bởi vì qua trận giải phẫu này, không chỉ có mỗi Thẩm Mộ Quân lại lần nữa đứng lên, đồng thời cũng chứng minh được năng lực của Lâm Đông Di hắn.

Lâm Đông Di vừa trộn trộn mì trong chén, vừa nhịn không được tự mình vui tươi hớn hở nở nụ cười.

Thẩm Mộ Quân hai tiếng đồng hồ sau mới tỉnh lại, khi hắn tỉnh, sắc trời sớm đã tối đen.

Hắn vừa mở mắt ra, liền thấy Lý Khanh Khanh ghé vào bên giường bệnh hắn ngủ rồi.

Bên ngoài tựa hồ đang mưa, cách một tầng cửa sổ đều có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách.

Mái tóc dài của Lý Khanh Khanh bung xoã xung quanh cô, hơn phân nửa khuôn mặt đều chôn ở trên giường, chỉ lộ ra một bên sườn cổ trắng nõn cùng non nửa khuôn mặt.

Thẩm Mộ Quân nhìn khuôn mặt đang ngủ hết sức ôn nhuận, ngón tay thon dài nhịn không được nâng nâng, muốn chạm vào khoé mắt của cô một chút.

Nhưng khi hắn đang đáng đo không biết có nên chạm vào hay không, liền nghe được bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân trầm ổn.

Đang lúc hắn do dự có nên thu tay về hay không, Lý Khanh Khanh đột nhiên không có chút dấu hiệu nào mà mở mắt.

Lý Khanh Khanh nhìn thấy cánh tay đang hơi hơi nâng lên của hắn, có chút khó hiểu nắm lấy tay hắn, hỏi: "Tỉnh rồi sao? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Sức khoẻ Lý Khanh Khanh rất tốt, cho nên bàn tay nho nhỏ rất ấm áp.

So sánh với tay cô, thì tay Thẩm Mộ Quân liền có vẻ thực sự rất lạnh.

Lý Khanh Khanh nắm lấy tay Thẩm Mộ Quân kinh ngạc một chút, cô không nghĩ tới tay Thẩm Mộ Quân lại lạnh như vậy, liền muốn buông tay hắn ra đi múc canh gà.

Kết quả tay coi vừa mới buông ra, Thẩm Mộ Quân như là sợ hãi cô sẽ đột nhiên rời đi, dùng sức trở tay bắt được cánh tay mảnh khảnh của Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh bị động tác của hắn là cho sửng sốt, trong lòng đột nhiên tràn ngập một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Ánh đèn trong bệnh viện luôn là một màu trắng thực chói mắt, Thẩm Mộ Quân nhìn khuôn mặt càng thêm trắng của Lý Khanh Khanh dưới ánh đèn, nhịn không được cánh tay dùng sức một chút, kéo cô lại đây.

Trong lòng Lý Khanh Khanh chợt bùng lên một loạt ý niệm hết sức sinh động, nhưng đều bị cô tự mình đè ép xuống.

Cô đầy mặt khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy? Anh mới vừa tỉnh lại, có muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát hay không?"

Thẩm Mộ Quân hơi hơi hé miệng, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Tôn Diệu Thành vừa mới tiến vào liền thấy, Thẩm Mộ Quân cùng Lý Khanh Khanh đang kéo tay nhau, hắn nhịn không được hơi hơi nhíu mày một chút.

Lý Khanh Khanh nhân cơ hội rút tay mình về, sau đó bưng bình giữ ấm để một bên qua tới.

Lý Khanh Khanh nói: "Đây, canh gà còn ấm đây, anh uống trước một chút lót dạ."

Thẩm Mộ Quân nghe vậy ừ một tiếng, nhờ Lý Khanh Khanh thao tác cho nửa đầu giường bệnh đứng lên.

Tôn Diệu Thành thấy Thẩm Mộ Quân uống một ngụm canh gà, mới mở miệng nhìn hắn nói: "Trong đêm nay tôi phải mang Lâm Đông Di trở về, lúc sau hai người có chuyện gì cứ nói với Tiểu Tống, Tiểu Triệu, nếu bọn họ xử lý không tốt liền gọi điện thoại cho tôi."

Thẩm Mộ Quân buông mi xuống, lại uống thêm một ngụm canh gà, Lý Khanh Khanh làm canh gà một chút cũng không dầu mỡ, vừa vặn thích hợp cho người bệnh như hắn uống.

Thẩm Mộ Quân uống xong, nâng mi mắt lên nhìn Tôn Diệu Thành nói: "Lần này, thật đa tạ."

Thẩm Mộ Quân không phải người biết nói mấy lời dễ nghe, đối với sự quan tâm chiếu cố của Tôn Diệu Thành trong khoảng thời gian này, Thẩm Mộ Quân đều nhất nhất ghi tạc vào trong lòng.

Tôn Diệu Thành nghe vậy, trên gương mặt luôn nghiêm túc lộ ra vẻ tươi cười.

"Hai chúng ta có cái gì mà đa với tạ, năm đó nếu không phải cậu cứu tôi một mạng, hiện giờ cũng không tới phiên Tôn Diệu Thành tôi làm đoàn trưởng nha."

Thẩm Mộ Quân tựa hồ như nhớ tới cái gì, đột nhiên nhịn không được cũng nở nụ cười theo.

Hắn vốn là người không quá thích cười, nhưng mỗi lần cười rộ lên, đôi mắt lại phá lệ đẹp.

Thẩm Mộ Quân: "Ừ, vậy em cũng không khách sáo với anh nữa, hai người trở về nhớ cẩn thận."

Tôn Diệu Thành gật gật đầu, sau đó nhìn Lý Khanh Khanh liếc mắt một cái nói: "Lão tam liền phải giao cho em dâu đây."

Lý Khanh Khanh nghe vậy lập tức nói: "Được, anh yên tâm đi đi."

Chờ đến sau khi Tôn Diệu Thành rời khỏi, Tiểu Tống liền tới đây đón Lý Khanh Khanh.

Lý Khanh Khanh về ký túc xá rửa mặt một phen, cầm một bộ quần áo sạch đi tắm rửa.

Sau khi vào nhìn hai đứa nhỏ ngủ ngon lành một chút, cô dặn dò Tiểu Triệu hai câu rồi mới rời đi.

Phòng bệnh của Thẩm Mộ Quân là cái phòng sang nhất trong bệnh viện, trong phòng chỉ có một người bệnh là Thẩm Mộ Quân, hơn nữa trong phòng bệnh này còn có phòng vệ sinh riêng.

Khi Lý Khanh Khanh xách theo đồ vật đuổi tới phòng bệnh, Thẩm Mộ Quân đã lại lần nữa mê mang ngủ đi.

Tiểu Tống đang ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm lọ nước biển đang nhỏ giọt.

Hắn đột nhiên thấy Lý Khanh Khanh lại quay lại, nhịn không được thấp giọng hỏi nói: "Chị dâu, sao chị lại trở lại rồi? Không phải đã bàn tối hôm nay để em gác đêm sao?"

Lý Khanh Khanh nghe vậy, cũng hạ giọng theo nói: "Tôi có trở về cũng ngủ không yên, không bằng cứ tìm chiếc chiếu nằm tạm kế bên nghỉ ngơi cũng được."

Tiểu Tống nhìn Lý Khanh Khanh một cái, sau đó bảo Lý Khanh Khanh ngồi đây bên chờ, hắn liền đi ra ngoài tìm hộ sĩ mượn một cái giường gấp.

Trong gian phòng này tổng cộng có hai cái giường bệnh, giữa hai giường còn ngăn cách bởi một tấm mành che mỏng.

Tiểu Tống bảo Lý Khanh Khanh ngủ ở bên cái giường bên kia, sau đó liền dùng mành che Lý Khanh Khanh ở bên trong.

Mà Tiểu Tống thì trải cái giường gấp mượn được ra, sau đó ngủ ở vị trí gần cửa phòng bệnh.

Đêm nay, bên ngoài trời mưa rất lớn, Lý Khanh Khanh nghe tiếng mưa rơi, vẫn luôn ngủ không quá yên ổn.

Sáng sớm hôm sau, mưa bên ngoài liền ngừng, Lý Khanh Khanh liền bảo Tiểu Tống trở về nghỉ ngơi, thuận tiện đổi Tiểu Triệu qua trông chừng Thẩm Mộ Quân.

Cơm sáng thì bọn họ có thể mua ăn, nhưng còn cơm trưa và cơm chiều thì đều phải do Lý Khanh Khanh thu xếp.

Lý Khanh Khanh chờ đến khi Tiểu Triệu tới, liền cầm tiền cùng phiếu đi mua đồ.

Lý Khanh Khanh không đi chợ bán thức ăn hay cửa hàng dầu gạo, bởi vì đi mấy chỗ đó không chỉ phải xếp hàng, còn không nhất định có thể mua được đồ mình muốn.

Lý Khanh Khanh không có nhiều thời giờ để tiêu phí vào chuyện xếp hàng vô vọng như vậy, cho nên cô liền chạy tới chợ đen gần đó.

Lý Khanh Khanh lấy ra một ít lương thực tinh, đổi lấy một ít phiếu hiếm và tiền với người trong chợ đen.

Lại dùng mấy tấm phiếu mà mình đổi được đi đến toà nhà bách hoá mua đồ cần mua lẫn không cần, sau đó lại bán mấy thứ không cần cho mấy người cần nhưng không có phiếu định mức.

Như vậy tùy tiện xoay chuyển một chút, Lý Khanh Khanh không chỉ có mua được đồ mình muốn mua, còn kiếm lời không ít trong giá cả chênh lệch.

Khi Lý Khanh Khanh xách theo hai cân thịt mới mua, ba cân trứng gà, cùng với một ít rau xanh trở lại ký túc xá, hai đứa nhỏ đang ngồi xổm trong phòng khách chơi với một con ốc sên.

Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy Lý Khanh Khanh đã trở lại, liền một trái một phải chạy tới ôm lấy hai chân Lý Khanh Khanh.

Thẩm Nhạc Hương nói: "Nương, nương về rồi! Cha ta đâu? Cha còn ở bệnh viện sao?"

Thẩm Gia Hảo cũng nói: "Đúng rồi, cha đâu? Con nhớ cha quá."

Lý Khanh Khanh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Thẩm Gia Hảo, sau đó trêu nó nói: "Vậy Gia Hảo có nhớ nương không?"

Thẩm Gia Hảo lập tức bám lấy trên đùi Lý Khanh Khanh, có hơi ngượng ngùng nói: "Nhớ, Gia Hảo cũng nhớ nương nữa."

Lý Khanh Khanh cười, "Cha các con đang ở bệnh viện đó, còn phải làm thêm một ít kiểm tra, chờ ngày mai hai đứa có thể gặp cha rồi."

Đối với lời của Lý Khanh Khanh, hai đứa nhóc chưa bao giờ hoài nghi.

Thẩm Nhạc Hương thấy trong tay Lý Khanh Khanh còn cầm thịt, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Oa, hôm nay lại có thịt ăn?"

Lý Khanh Khanh: "Cho cha các con tẩm bổ một chút, đồng thời cũng tẩm bổ cho hai đứa luôn."

Lý Khanh Khanh nói xong, từ trong túi lấy ra hai bịch bánh quy, cái bánh quy này là Lý Khanh Khanh xé bọc, lấy ra từ trong không gian.

Lý Khanh Khanh: "Mỗi đứa một bịch, chiều đói bụng hẵng ăn.".