Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 4: Chương 4

Edit: Vincent

Beta: Hương

Tiệm lẩu cách đây không xa, đi một lúc là đến.

Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Thẩm Mộc Bạch đem thực đơn đưa cho Nguyễn Du Du rồi anh lấy di động ra lưu số điện thoại và số tài khoản ngân hàng của cô sau đó gọi cho trợ lý Lưu.

Nguyễn Du Du hào hứng nhận thực đơn anh đưa, gọi tất cả những món mình muốn ăn mà hồi xưa không dám ăn, chẳng hạn như sách bò (1), thịt dê cuốn, tàu hủ ky, miến dẹt...!Sau khi chọn xong cô thấy Thẩm Mộc Bạch đã cất di động nên đưa thực đơn cho anh.

Anh hỏi: "Em có thích ăn cay không? Nếu thích thì gọi lẩu uyên ương?"

Thẩm Mộc Bạch nhận thực đơn, thấy tiểu cô nương đã gọi rất nhiều đồ nhúng lẩu và nước uống nhưng chưa chọn nước lẩu.

Anh nhớ tới vẻ mặt hưng phấn cùng chờ mong của cô khi nói muốn ăn "lẩu chua cay", anh trực tiếp chọn lẩu uyên ương rồi giao cho nhân viên phục vụ.

Tiệm lẩu bật điều hòa mát lạnh, những miếng thịt dê thái mỏng đã chín nổi lên mặt nước.

Cô gắp miếng thịt dê chấm vào bát nước sốt, cay cay thơm ngon.

Nguyễn Du Du thoả mãn nheo mắt lại, cầm cốc nước ô mai lạnh lên uống một ngụm thật đầy.

Thẩm Mộc Bạch ăn không nhiều lắm, đa số anh đều ngồi nhìn Nguyễn Du Du ăn.

Tiểu cô nương ăn uống rất ngon, cô ăn đến nỗi miệng trở nên sưng hồng, chóp mũi lấm tấm những hạt mồ hôi.

"Thẩm tiên sinh không thích ăn cay sao?" Nguyễn Du Du nuốt xuống một ngụm nước ô mai lạnh, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Thẩm Mộc Bạch, so sánh với cô thì anh ta anh quá ít.

Thẩm Mộc Bạch nói: "Cũng được, anh không kén ăn."

"Ồ." Nguyễn Du Du cực kỳ hâm mộ mà nhìn Thẩm Mộc Bạch, không kén ăn cũng có nghĩa là thân thể của anh ta rất tốt, giống như nguyên chủ, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

"Du Du." Thân thể Thẩm Mộc Bạch đột nhiên nghiêng về phía trước, cách nồi lẩu nóng hổi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Nguyễn Du Du: "Em nên gọi anh là gì?"

"Cái gì, cái gì?" Nguyễn Du Du sửng sốt một chút.

Cô vẫn gọi anh là "Thẩm tiên sinh", nhưng bây giờ hai người đã kết hôn, chẳng lẽ muốn cô gọi là "chồng"?

Thật xấu hổ!

Nguyễn Du Du không khỏi nổi da gà, cô xoa xoa cánh tay, hỏi ngược lại: "Thẩm tiên sinh hy vọng em gọi là gì?"

Đôi mắt đen láy của Thẩm Mộ Bạch híp lại, liếc mắt nhìn cánh tay của cô, cánh tay kia nhìn qua đã thấy nhỏ bé, yếu ớt, chỉ cần anh hơi dùng sức là có thể bẻ gãy: "Tùy em, chỉ cần ở trước mặt ông nội không kêu quá xa lạ là được"

Nguyễn Du Du đăm chiêu gật đầu.

Xem ra anh rất để ý đến Thẩm lão gia tử, vì để cho lão gia tử đang bệnh nặng có thể an tâm, thậm chí còn cùng cô lĩnh chứng ngay lần gặp mặt đầu tiên.

Nghĩ đến chạng vạng phải đi thăm ông cụ, Nguyễn Du Du đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ôi chao, vừa rồi tôi quên không mua quần áo, mùi lẩu này...!"

"Không có việc gì." Thẩm Mộc Bạch nói: "Tôi đã nhờ Lưu An mua cho em rồi, đợi lát nữa về nhà tắm rửa là được."

Nguyễn Du Du vừa nghe liền yên tâm, xem ra trợ lý Lưu là người toàn năng sẽ xử lý mọi chuyện, cô chỉ cần vui vẻ hưởng thụ món ngon hiếm có này là được.

Thẩm Mộ Bạch trợn tròn mắt nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, thoáng kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyễn Du Du một cái.

Nói thật, anh chưa từng thấy qua một cô gái có thể ăn được nhiều như vậy, giống như bạn gái của Ngô Trung Trạch, Triệu Húc Phong, bình thường đều gọi một đống đồ ăn nhưng chỉ ăn hai ba miếng.

Anh vốn tưởng rằng Nguyễn Du Du gọi những món ăn này chỉ động đũa một hai món.

Tiểu cô nương ăn những miếng rau sống cuối cùng, thỏa mãn đặt đũa, thở dài một hơi.

Thẩm Mộc Bạch cảm thấy cô thở dài vì tiếc nuối, thật giống như người đói bụng lâu năm, đột nhiên ăn được bữa cơm lớn, đáng tiếc bữa cơm ấy đã hết nên bụng lại đói trở lại.

Thẩm Mộc Bạch không hiểu lắm, anh hỏi: "Có muốn gọi thêm mấy món nữa không?"

Tiểu cô nương lắc đầu: "Không cần gọi."

Thẩm Mộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay cô còn biết điểm dừng, anh có chút lo lắng cô sẽ làm hỏng dạ dày của mình.

Nhưng chưa được bao lâu Nguyên Du Du lại nói: "Em không muốn ăn no, để bụng còn ăn kem."

Thẩm Mộc Bạch: "..."

Nguyễn Du Du cũng biết mình ăn quá nhiều, nhưng đây là cơ hội duy nhất cô có thể ăn được những món ăn ngon mà cô đã khao khát từ lâu, nhất là những đồ lạnh này, với thân thể gầy yếu của mình trước đây, tuyệt đối là không chịu nổi.

"Thẩm tiên sinh, em muốn ăn kem, anh có biết chỗ nào bán không?"

Tiểu cô nương ánh mắt trông mong nhìn anh, đôi mắt hạnh xinh đẹp giống như đá hắc diệu thách (2) tỏa sáng lấp lánh, như là sợ anh cự tuyệt, ngón tay mềm mại đặt ở bên cạnh bàn có chút khẩn trương vặn lại cùng một chỗ.

Thẩm Mộ Bạch há miệng, phát hiện những lời mình muốn nói không nói ra được.

Anh vẫy tay gọi phục vụ tới: "Đi sang bên cạnh mua một cây kem tới đây."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng nhìn lướt qua đống đĩa trống trên bàn, dù sao cũng là nhân viên ưu tú được huấn luyện tốt, miễn cưỡng mới khống chế được biểu cảm trên mặt, mỉm cười nói: "Vâng, tiên sinh, xin hãy chờ một chút."

Nguyễn Du Du ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa không chớp mắt.

Lúc nhân viên phục vụ mang kem tới bàn, Thẩm Mộc Bạch phát hiện ánh mắt cô lập tức sáng lên, giống như những vì sao tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.

Nguyễn Du Du nhận lấy kem, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên phục vụ: "Cảm ơn."

Được người con gái xinh đẹp mềm mại cảm ơn như vậy, tâm trạng của nhân viên phục vụ cũng trở nên ấm áp hơn: "Không cần khách khí, chúc quý khách có một bữa ăn thật vui vẻ."

"Ừm, em rất vui vẻ." Nguyễn Du Du cười tủm tỉm nhìn kem, cây kem có hai vị một vị có màu xanh tươi mát nhàn nhạt, vị còn lại là màu hồng phấn ngọt, mềm mại, hơi kề sát một chút, có thể ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, cũng có thể cảm giác được một tia lạnh lẽo.

Nguyễn Du Du ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Mộc Bạch, lúc này mới chú ý tới kem chỉ có một cây kem, cô hơi khó xử mím môi, thăm dò hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh có ăn kem không?"

"Anh không ăn." Thẩm Mộc Bạch nói xong, cảm thấy tiểu cô nương tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, cô lại cúi đầu xuống, nhanh chóng cắn một miếng lên trên cây kem, lưu lại hai dấu răng rõ ràng.

Hành động này như mèo com bảo vệ thức ăn này trực tiếp khiến Thẩm Mộc Bạch bật cười.

Nguyễn Du Du dường như nghe thấy người đàn ông đối diện cúi đầu cười một tiếng, lúc ngước mắt lên, vẻ mặt anh lại lạnh lùng.

Cô cũng không thèm để ý tới anh nữa, chỉ lo tập trung cắn một miếng kem màu hồng, mùi kem nhàn nhạt hòa lẫn với sự tươi mát của dâu tây tràn ngập khoang miệng, cảm giác lạnh lẽo kia men theo cuống họng đi xuống đến bụng, an ủi thân thể khi vừa ăn bữa lẩu cay nóng, quả thực quá sảng khoái.

Đôi mắt hạnh đen tuyền của Nguyễn Du Du cong thành hình lưỡi liềm.

Thẩm Mộc Bạch vừa nhìn biểu tình này của cô, liền biết cô nàng này đối với cái kem kia có bao nhiêu hài lòng.

Tiểu cô nương cúi đầu, từng chút từng chút ăn kem, ngay cả ốc quế phía dưới, cô cũng đang cắn nhai giòn rồm rộp.

Thẩm Mộc Bạch cũng không biết mình lấy đâu ra kiên nhẫn, cứ thế nhìn cô ăn kem xong.

"Ăn no chưa?" Thẩm Mộc Bạch quan tâm hỏi cô.

Nguyễn Du Du sờ sờ bụng: "Ăn no rồi.

Thẩm tiên sinh, cảm ơn vì đã đưa em đi ăn ngon."

Người ta nói "ăn trộm được nửa ngày nhàn rỗi", cô đây là "ăn trộm bữa ngon", tuy rằng không biết vì sao mình lại xuyên vào trong sách, nhưng hôm nay cô được ăn sách bò, lẩu cay, kem, vì thế nếu có phải rời đi cô cũng không tiếc nuối.

"Chúng ta bây giờ đi đâu?"

Thẩm Mộc Bạch đứng lên: "Về nhà, tắm rửa nghỉ ngơi một chút, chờ chạng vạng liền đi bệnh viện."

Từ quán lẩu đi ra, chiếc Bentley dừng ngay trước cửa đợi bọn họ, Lưu An từ bên trong đi ra: "Tiên sinh, đồ đều ở cốp xe."

Thẩm Mộc Bạch đem chìa khóa xe thể thao màu xám bạc đưa cho Lưu An, "Cậu lái chiếc xe kia trở về."

Nguyễn Du Du đi theo Thẩm Mộc Bạch, ngồi vào ghế phụ Bentley, mới phát hiện chiếc xe này vẫn bật điều hòa, bên trong vô cùng mát mẻ.

Cô thắt dây an toàn, ôm balo tựa lưng vào ghế.

Bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để ngủ trưa, hơn nữa vừa rồi ăn quá no, bầu không khí trong xe lại rất thoải mái, Nguyễn Du Du có chút buồn ngủ.

Xe vững vàng dừng ở trong gara, Thẩm Mộc Bạch quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Du Du.

Tiểu cô nương ngủ rất ngon, cô ôm chiếc balo hoa anh đào vừa mua, đầu tựa vào ghế hơi nghiêng nghiêng, lông mi dày và dài an tĩnh rũ xuống, thân thể theo hô hấp của cô nhẹ nhàng phập phồng, cánh môi đầy đặn hồng nhuận hơi sưng lên.

Ngủ rất ngoan ngoãn.

Thẩm Mộc Bạch đang do dự có nên đánh thức cô hay không, nhưng gần đó vừa vặn lại có xe khác khởi động, "Tích Tích" hai tiếng mở khóa, đánh thức Nguyễn Du Du.

Lông mi dài cong cong như cánh bướm vì tiếng ồn mà khẽ rung rung hai lần, chậm rãi mở mắt ra.

Thẩm Mộc Bạch phát hiện ánh mắt của cô hơn nửa ngày mới tập trung, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mặt anh, ước chừng qua hai ba phút, cô nàng này mới "A" một tiếng: "Thẩm tiên sinh, về đến nhà rồi sao?"

Thẩm Mộc Bạch "Ừ" một tiếng, xuống xe trước, mở cốp xe lấy đồ.

Nguyễn Du Du đeo balo lên, cũng đến giúp đỡ.

Rất nhiều túi xách, xem ra là mua quần áo cùng trang sức, mỹ phẩm,...!cho cô.

Trên tay hai người đều xách đầy túi lớn túi nhỏ, đi thang máy lên lầu.

Thang máy trực tiếp vào nhà, Thẩm Mộc Bạch dùng vân tay mở khóa cửa chống trộm, hai người vào phòng rồi đặt đồ đạc trên tay xuống đất trước.

Phòng khách được dọn dẹp rất gọn gàng, giống như một phòng trưng bày.

Thẩm Mộc Bạch chỉ vào một cánh cửa đang đóng: "Đây là phòng ngủ của anh." Tiếp đó anh lại chỉ một phòng bên cạnh: "Đây là thư phòng."

Anh đi hai bước đẩy một cánh cửa khép hờ: "Đây là phòng ngủ của em, vội quá nên chưa kịp dọn dẹp thật tốt, nếu em thích cái gì, nói cho anh biết, anh bảo Lưu An chuẩn bị cho em."

Nguyễn Du Du đứng ở cửa nhìn thoáng qua, phòng này chắc hẳn là vừa mới được bố trí xong, căn phòng được sơn màu xám nhạt, kệ và tủ quần áo đều là màu đen, thống nhất với phong cách lạnh lùng cứng rắn trong phòng khách.

Nhưng giường lại có màu hồng mềm mại, phía trên còn có hình Hello Kitty, hẳn là vội vàng chuẩn bị cho cô.

Xem ra Thẩm Mộc Bạch ở đây một mình, cũng không có người ở chung.

"Cám ơn Thẩm tiên sinh, em nghĩ ra được thứ gì sẽ nói với anh."

Cô không biết sở thích của nguyên chủ, cụ thể cô muốn nguyên chủ nói với anh những gì cô ấy muốn, hiện tại quan trọng nhất chính là nhanh chóng đem vẽ xong lá bùa trừ tà, vừa rồi trong một đống túi, có một cái túi bên ngoài in tượng Phật, chắc là Lưu An mua đồ dùng cho cô để cô vẽ bùa.

Vừa mới lấy cái túi kia ra, thanh âm trầm thấp lãnh đạm của Thẩm Mộc Bạch truyền đến: "Đi tắm trước, nghỉ ngơi một lát phải đi bệnh viện, những thứ này chờ lúc đi bệnh viện về rồi chơi."

(1) Sách bò

(2) Đá hắc diệu thạch.