Xuyên Thành Cực Phẩm Tra Nam Trong Sách Niên Đại

Chương 33: Chương 33

Tuy biết lão sư sẽ chú ý khi xem từ điển, nhưng Thẩm Kiêu vẫn có chút lo lắng, khi trở lại ký túc xá cảm xúc còn có chút trầm xuống, cả người có chút uể oải.

Trương Thanh cùng Vương Húc cũng biết chuyện lúc trước Thẩm Kiêu khi lên lớp bị phạt một lần, lúc nghe Tưởng Chính Giai nói Thẩm Kiêu bị giữ lại một mình cũng có chút lo lắng, theo bọn họ xem ra, Thẩm Kiêu thuộc về loại học sinh rất để ý đến cái nhìn của lão sư, nếu lão sư quá mức nghiêm khắc, có khả năng mặt ngoài y sẽ không có dị thường gì, nhưng cũng có thể sẽ trộm trốn đi khóc nhè vào buổi tối, lại nói tiếp có chút giống tiểu nữ hài, da mặt mỏng.

Ngay khi cửa ký túc xá được mở ra, Thẩm Kiêu đã bị Tưởng Chính Giai kéo qua.

Tưởng Chính Giai thấy trạng thái của đối phương không được tốt lắm, tinh thần cũng không đủ, cả người chùng xuống, hoài nghi có khả năng đối phương đã bị lão sư giáo huấn, nghĩ nghĩ vẫn là nhìn về phía Trương Thanh, rốt cuộc Trương Thanh cũng ăn nói tốt hơn.

Làm bộ không nhìn thấy ánh mắt của Tưởng Chính Giai, Trương Thanh kéo Thẩm Kiêu đi qua, “Ăn cơm trước đi, qua lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

“Đúng đúng đúng, ăn cơm trước.”

Sau khi Thẩm Kiêu ngồi xuống, hậu tri hậu giác, nhìn vẻ mặt ngưng trọng của mấy người bạn cùng phòng, trên mặt lộ ra một nụ cười như có như không, “Các ngươi sẽ không cho rằng tôi lại bị phạt đi?”

Thấy biểu tình này của đối phương, mấy người yên tâm hơn không ít, nghĩ đến hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tưởng Chính Giai kéo ghế dựa đến bên cạnh Thẩm Kiêu, “Tiểu Kiêu a, Hạ lão sư tìm cậu có chuyện gì?” Nói thật, hắn rất tò mò.

Thẩm Kiêu nuốt xuống khối khoai tây trong miệng, nhìn mấy người, “Lão sư chỉ đưa cho tôi vài bài văn, kêu tôi phiên dịch.”

“Vậy đây là chuyện tốt,chúng minh lão sư cảm thấy cậu học không tồi, muốn khảo nghiệm cậu.” Vương Húc vội vàng an ủi nói.

Thẩm Kiêu gật đầu, “Hạ lão sư là người rất tốt, khóa giảng cũng tốt.” Nói xong lại gắp một khối khoai tây nhét vào trong miệng.

“Vậy khi cậu trở về, sao trông lại có vẻ uể oải, chúng ta còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.” Tưởng Chính Giai nghiêm mặt nói.

Thẩm Kiêu thể không ngại mặt mũi mà nói ra, chỉ có thể tùy tiện tìm lấy cái cớ, “Chính là Hạ lão sư mượn từ điển cho tôi, hiện tại tôi không có từ điển, cảm thấy có chút phiền toái.”

Nghe Thẩm Kiêu nói xong, Trương Thanh tiến lên gõ lên đầu cậu, “Cậu đó, chỉ vì chút chuyện như vậy mà mặt ủ mày chau? Cậu không phải không biết, ký túc xá của chúng ta ai mà không có từ điển sao tiếng Anh dự phòng.

Tuy tôi cùng Vương Húc mua từ điển tiếng Anh chuyên nghiệp cùng các ngươi có chút không giống nhau, nhưng tóm lại đều là dùng để tra từ, cũng không khác nhau là mấy, chỉ vì chút chuyện như vậy khiến chúng tôi sợ hãi không nhẹ.”

Hai người Vương Húc cùng Tưởng Chính Giai cũng sôi nổi phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy, ký túc xá của chúng ta cậu muốn thứ khác khả năng sẽ không có, nhưng sách thì tuyệt đối là một đống lớn.”

Mấy người đều có không ít sách, ngoại trừ sách giáo khoa chuyên dụng, còn rất nhiều sách mang đến từ trong nhà, sưu tập, v.v.

Trong đó sách của Trương Thanh là nhiều nhất, thả đầy cả một ngăn tủ.

Thẩm Kiêu không để ý đến cái gõ nhẹ trên đầu kia, ăn xong một khối khoai tây cuối cùng, cười khanh khách hai tiếng, “Được được, tôi đã biết, vậy lát nữa liền đem từ điển của các ngươi đều cho ta mượn, ta lấy tới sẽ rất hữu dụng.”

“Lúc này mới đúng không.”

Thời điểm bạn rất thích một vị lão sư, khi người đó giao nhiệm vụ, luôn muốn cố gắng hết khả năng để làm được tận thiện tận mỹ*, Thẩm Kiêu cũng không ngoại lệ.

*Tận thiện tận mỹ: Hết sức tốt, hết sức đẹp

Bởi vì chương trình học hơi nhiều, thời gian cậu có thể rút ra để chuyên tâm phiên dịch cũng chỉ có buổi tối.

Tuy Thẩm Kiêu cũng có thể tĩnh tâm đọc sách trong hoàn cảnh ồn ào, nhưng hoàn cảnh ký túc xá an an tĩnh tĩnh khiến cậu cảm nhận được sự ấm áp khác biệt.

Thẩm Kiêu lựa chọn chính là loại phương thức đệ nhất: Thứ nhất, mỗi bài phiên dịch ba lần, lần đầu tiên không thể tra từ, lần thứ hai có thể tra ba từ, lần thứ ba có thể tra chín từ.

Trên bàn trừ bỏ vài tờ bản thảo cần phiên dịch, còn có hai bản từ điển.

Bởi vì từ điển của Vương Húc cùng Trương Thanh giống nhau, cho nên Thẩm Kiêu chỉ mượn từ điển của Trương Thanh cùng Tưởng Chính Giai.

Kỳ thật khi mới bắt đầu, cậu rất thích xem từ điển, cơ hồ mỗi ngày đều phải xem khoảng 20 trang, sau hai năm, số từ bên trên cũng nhớ được bảy tám thành, nhưng sau khi Sở Ngự tặng bản tiếng Anh nguyên tác, cậu liền càng thích xem nguyên tác.

Cứ việc mỗi ngày vẫn sẽ rút ra một đoạn thời gian xem mười mấy trang chữ từ điển.

Khi học tiết của Hạ Lận Khải cậu rất nghiêm túc nghe, càng nghe cậu càng cảm thấy giảng bài giảng rất hay.

Đối với Hạ lão sư hôm nay mà nói, cậu cũng có hơi bối rối.

Tuy đối phương kiên trì bản tự điển kia không được xuất bản trong nước, nếu bản tự điển kia không phải do Sở Ngự đưa, cậu có thể không hề nghi ngờ gật đầu tán thành cách nói của đối phương, nhưng nếu Sở Ngự nói đó là mua ở hiệu sách, vậy cậu chỉ nghĩ rằng đó chính là mua ở hiệu sách.

Ba bài văn, mỗi bài phiên dịch ba lần, vẫn cần một ít thời gian.

Thẩm Kiêu cầm bài thứ nhất, trước tiên đọc một lượt một lần.

Bài văn viết về nội dung tương quan của cải cách y học giữa M quốc và Trung Quốc, bên trong có rất nhiều danh từ riêng, cũng có một ít từ ghép.

Nhìn chung, Thẩm Kiêu không có chướng ngại đọc.

Có lẽ khi mới bắt đầu tiếp xúc với những thứ này, Sở Ngự liền bồi dưỡng cậu thói quen bổ từ, bởi vậy nhìn thấy từ mới cậu cũng có thể đọc một lượt toàn văn sau đó biết được ý tứ của nó, huống chi trong đó có một bộ phận rất lớn cậu đã gặp qua trong từ điển.

Cầm một quyển notebook sạch sẽ, sao chép bài văn muốn phiên dịch vào, sau đó cũng viết vào bản phiên dịch đầu tiên.

Tiếp theo dựa theo yêu cầu của lão sư, phân biệt tra xét ba từ, chín từ phiên dịch viết vào đồng thời cũng đánh dấu kiểm dưới bản dịch đầu tiên ưng ý nhất.

Chờ đến khi phiên dịch xong cả ba bài văn, nghiêng tay, nhìn thời gian, đã một giờ nhiều.

Giật giật bả vai có hơi mỏi, dựa vào ghế hai phút.

Chờ sau khi thân thể thả lỏng, Thẩm Kiêu mới nhanh chóng dọn dẹp bàn, thật cẩn thận bò lên trên giường.

Bên kia Sở Ngự cũng vừa kết thúc thí nghiệm, đang tắm rửa.

Hiện tại dây tải điện phần lớn là sử dụng dây đồng có điện trở thấp, nhưng độ dày của đồng tương đối lớn, cũng lẫn một ít tạp chất, điện trở tồn tại cũng lớn.

Khi dây điện được cấp điện, các êlectron tự do trong nguyên tử kim loại tồn tại trong dây kim loại sẽ chuyển động có hướng đồng thời dưới tác dụng của lực điện trường, từ đó tạo thành dòng điện.

Nói một cách dễ hiểu, điện trở là lực cản của hạt nhân nguyên tử lên êlectron trong quá trình chuyển động của nó, do đó, dây kim loại sẽ sinh ra điện trở khi được cấp năng lượng.

Đã muốn giảm bớt phí tổn kim loại, chọn kim loại rẻ tiền dùng làm vật liệu sản xuất dây tải điện, mà còn muốn biện pháp tận lực bảo trì điện trở ổn định, thích ứng với môi trường khắc nghiệt khác nhau, ngẫm lại liền rất khó khăn.

Bất quá đáng được ăn mừng chính là, hai ngày nay đã tìm được một chút manh mối, có thể tạm thời hít thở một hơi.

Lau sạch bọt nước trên người, Sở Ngự mặc quần áo vào.

Hiện tại tiết tấu sinh hoạt của hắn so với đời trước với đã không còn khác biệt bao nhiêu, mỗi ngày cũng rất bận rộn, nhưng tới thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, luôn cảm thấy có chút trống trãi.

Nằm lên giường, lau khô chút tóc, nhìn lá thư trong chốc lát, chờ tóc đã gần khô, cất lá thư.

Lấy ra hoa hồng vàng bên gối, hôn lên, nhẹ giọng nói câu, “Ngủ ngon.”.