Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 15

..........

Đây là lần đầu tiên Thẩm Duệ đến nơi vui chơi cho trẻ em, còn là do ba dẫn cậu tới, việc này nếu đổi lại là ngày thường, Thẩm Duệ tới nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thẩm Tiêu cùng đứa trẻ chơi rất nhiều trò chơi ở công viên giải trí, từ vòng quay ngựa gỗ cho đến lái xe điện đụng, còn cùng vào nhà gương biến dạng, Thẩm Duệ nhìn hình ảnh cao thấp mập ốm trong gương khác với mình, cùng với nét mặt dịu dàng của ba ở bên cạnh, tâm trạng tốt hơn khiến cậu chiến thắng sự hoảng loạn khi sợ vị bỏ rơi, trên khuôn mặt nhỏ cuối cùng cũng nở nụ cười xán lạn.

Hai người mới đi khỏi nhà gương biến dạng, Thẩm Duệ liền bị hấp dẫn ánh mắt bởi trò vớt cá vàng (1) ở đối diện, cậu mong chờ nhìn Thẩm Tiêu, tuy không mở miệng nói, nhưng khao khát trong mắt gần như tràn ra viền mắt.

(1) Vớt cá vàng: Là một hoạt động giải trí có nguồn gốc từ thời Đường của Trung Quốc, sau đó du nhập vào Nhật Bản, vẫn luôn rất được người dân Nhật Bản yêu thích, trở thành trò chơi truyền thống trong hội chùa và lễ hội mùa hè ở Nhật Bản.

Ở Nhật Bản, lịch sử đánh bắt cá vàng có từ đầu thế kỷ 19.

Vào cuối thời kỳ Edo của Nhật Bản, lưới dùng để vớt cá là lướt đánh cá thông thường, phải đến thời Taisho của Nhật Bản, lưới giấy mới được sử dụng.

Thẩm Tiêu bị cậu chọc đến nỗi không nhịn được bật cười, anh kéo tay con, đi tới gian hàng vớt cá vàng, chưa tới một lát, trong tay Thẩm Duệ đã xách một bao nilon đựng rất nhiều cá nhỏ, việc này khiến Thẩm Duệ thấy hết sức mới lạ, cầm bao đi rất cẩn thận, sợ mình sẽ làm cá nhỏ bị thương.

Cá nhỏ trong này là ba vất vả lắm mới câu được, cậu phải nuôi cho tốt.

Vớt xong cá vàng nhỏ rồi, mấy gian hàng ở bên cạnh là trò ném vòng, Thẩm Tiêu hỏi Thẩm Duệ có muốn chơi không, Thẩm Duệ có phần do dự, dường như đang quan sát Thẩm Tiêu có tức giận không, sau khi xác định anh không giận, lúc này mới ngại ngùng gật đầu, hai mắt to đầy sự tò mò và hào hứng.

Thấy con trẻ muốn chơi, Thẩm Tiêu dứt khoát đổi thẳng hai mươi đồng để lấy vòng, đưa hết cho Thẩm Duệ, để tự cậu ném.

Thấy Thẩm Tiêu đưa vòng tới, Thẩm Duệ vốn muốn từ chối, nhưng khi đối diện với ánh mắt cổ vũ của Thẩm Tiêu, lập tức được ủng hộ, nhận những cái vòng đó, ở dưới sự ra hiệu của chủ quán đã hiểu rõ quy tắc trò chơi, nhắm ngay ô tô nhỏ được đóng gói đẹp đẽ ở hàng phía sau.

Nhưng tất nhiên, ô tô nhỏ đâu ra dễ ném trúng vậy, những chiếc ô tô đó được trưng bày hết ở phía sau cùng, phần lớn là để mời chào khách hàng, người có thể thật sự ném trúng đúng là thiếu lại càng thiếu.

Hơn nữa kiểu dáng hộp lại to, ông chủ còn yêu cầu cần phải tròng hết lên bốn góc mới được, việc này đối với Thẩm Duệ mà nói thật sự là quá khó.

Vòng trong tay Thẩm Duệ đã ném hết một nửa, tới cả hộp cũng chưa đụng được, tuy rằng trời xui đất khiến ném trúng được cái gương nhỏ, nhưng Thẩm Duệ vẫn có chút chán nản, mới nãy cậu đã thấy rõ, một cái vòng như vậy là đã mất một đồng rồi, nói vậy, hình như cậu đã lãng phí không ít, nghĩ đến đây, theo bản năng cậu bèn siết chặt những cái vòng còn thừa trong tay, không nỡ lòng lãng phí nữa.

Sau khi chú ý tới ánh mắt cầu cứu của Thẩm Duệ, Thẩm Tiêu có phần bất đắc dĩ đứng dậy khỏi ghế, cúi người hỏi: "Sao không ném nữa?"

Thẩm Duệ lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Con ném không trúng tới, ba ơi, chúng ta có thể trả lại những cái vòng này không."

Sau khi rõ ý của cậu, Thẩm Tiêu vươn tay xoa đầu Thẩm Duệ, chỉ vào chiếc ô tô nhỏ được đặt ở chỗ xa nhất, cái mà mới nãy Thẩm Duệ vẫn luôn muốn ném trúng: "Con muốn cái kia sao?"

Thẩm Duệ ngây ngốc gật đầu, sau đó cảm giác được vòng trong tay mình bị cầm đi.

"Nhìn ba này."

Nói xong, Thẩm Tiêu gọi ông chủ tới, nói ông dọn hết vòng xung quanh ô tô đi, lúc này mới bắt đầu ném.

Thẩm Tiêu thử cảm giác trước, không thể không nói vòng làm bằng tre này tuy cầm rất có sức nặng, nhưng thực tế khi ném lại nhẹ tênh, điều khiển được hướng bay rất khó, nhất là đối với kiểu người cầm súng quanh năm như Thẩm Tiêu, đã thích ứng được với các loại súng ống có xúc cảm nặng, bỗng nhiên đổi thành loại vòng tre nhẹ tênh này có chút không thích ứng.

Nhưng tuy là vậy, độ chuẩn xác của Thẩm Tiêu cũng không thể khinh thường.

Liên tục ném vài lần, trừ lần đầu cách có chút xa ra thì còn lại phần lớn đều có thể tròng lên trên hộp đóng gói xe hơi nhỏ, có khi là đè được hai góc, khi lại đè được ba góc, chỉ thiếu một chút xíu.

Tiếc là ông chủ yêu cầu cần phải tròng hết lên bốn góc hộp đựng thì mới có thể lấy, thế nên Thẩm Duệ đứng bên cạnh Thẩm Tiêu khẩn trương đến nỗi không dám cử động dù chỉ chút, sợ mình sẽ quấy rầy đến sự phát huy của Thẩm Tiêu.

Chồng hai cái vòng tre cuối cùng trong tay lên nhau, ném thẳng về phía hộp đóng gói ô tô nhỏ kia, trong nháy mắt lúc vòng tre thứ nhất đụng trúng hộp đựng và sắp bắn lên, liền bị vòng tre chồng ở trên đè xuống lại, tròng lên toàn bộ bốn góc của hộp đựng không nghiêng lệch chút nào.

Lần này đừng nói tới chủ quán ở bên đang định thuyết phục Thẩm Tiêu mua thêm mấy cái vòng chơi tiếp sững sờ, mà ngay cả Thẩm Duệ đứng cạnh Thẩm Tiêu vẫn luôn chú ý tới tình hình chiến đấu cũng ngây ngẩn cả người.

Mãi đến khi chủ quầy cười lấy xe hơi nhỏ từ bên trong đưa tới tay Thẩm Duệ, lúc này cuối cùng cậu mới phản ứng lại, ôm xe hơi nhỏ trong lòng, hai mắt chốc thì nhìn ô tô nhỏ trong tay, chốc lại nhìn Thẩm Tiêu giúp cậu ném trúng ô tô, đôi mắt cũng sắp không đủ dùng.

Nhưng đây dường như chỉ mới bắt đầu, Thẩm Tiêu hình như rất thích nhìn nét mặt vừa mừng vừa sợ của con trẻ, vì thế lại kéo cậu đi dạo hết một lần mấy quầy hàng chơi ném vòng ở chỗ này, chỉ cần là cậu thích, Thẩm Tiêu luôn có thể ném trúng rồi đưa cho cậu, không chỉ có ném vòng, sau đó còn chơi rất nhiều chò trơi linh tinh khác như đập lon, ném phi tiêu, bắn súng, bắn bong bóng.

Lúc này, Thẩm Tiêu không nói là bách phát bách trúng (2), nhưng tám chín phần mười không chạy đi đâu được.

(2) Bách phát bách trúng: Ý nói làm việc vô cùng chắc chắn, không hề để sót; khi làm việc nắm rất rõ vấn đề, không bao giờ bị hụt hẫng.

Mãi đến khi hai tay và trong lòng Thẩm Duệ không chứa được thứ gì nữa, nét mặt cũng từ vui mừng hào hứng lúc đầu thành khóc không ra nước mắt, lúc này Thẩm Tiêu mới dừng tay.

Lấy điện thoại ra xem giờ, vậy mà đã hơn 6 giờ, Thẩm Tiêu cúi người cầm lấy một vài món đồ chơi từ tay Thẩm Duệ, để cậu chỉ cần xách cá vàng nhỏ là được, một tay khác kéo tay Thẩm Duệ, chuẩn bị lên đường về nhà.

Cha con hai người mới ngồi tàu điện ngầm chuẩn bị về nhà, liền nhận được điện thoại của Giang Tử Khê.

Đầu bên kia điện thoại giọng Giang Tử Khê vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, chỉ là hôm nay giữa sự lạnh lùng đó lại chứa vài phần vui mừng khó nén: "Tôi......!Phỏng vấn thành công rồi."

"Chúc mừng em." Nghe Giang Tử Khê nói vậy, khóe miệng Thẩm Tiêu hơi cong, không bủn xỉn chút nào cảm thấy vui vẻ thay Giang Tử Khê.

Giang Tử Khê ngồi trong xe, nghe được tiếng chúc mừng trầm thấp hơi khàn của người đàn ông truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, không biết sao mà đầu óc lại trống trỗng trong giây lát.

Trên thực tế tới cả cô cũng không biết vì sao sau khi phỏng vấn thành công việc đầu tiên mình làm lại là gọi cho Thẩm Tiêu.

Mãi sau khi anh nhận máy, cô mới nàng mới phản ứng lại mình đang làm gì.

Bây giờ nghe tiếng hít thở trong điện thoại, tuy hai người không ai nói chuyện, nhưng bầu không khí lại không xấu hổ chút nào, ngược lại có sự hài hoà không tên.

"Đợi lát nữa lúc về tôi mua chút đồ ăn, buổi tối ăn mừng một chút ở nhà." Sau sự im lặng ngắn ngủi, Giang Tử Khê suy nghĩ rồi mở miệng nói.

Thẩm Tiêu vui vẻ đồng ý: "Được, để tôi đi mua thức ăn, lúc này đang là giờ cao điểm tan làm, kẹt xe khắp nơi, em gửi tin nhắn những món cần mua cho tôi, sau đó về thẳng nhà đi."

Chỉ là hai người ai cũng không ngờ đó là, bữa cơm tối vốn để chúc mừng Giang Tử Khê phỏng vấn thành công cuối cùng lại qua loa xong việc..