Xuyên Thành Kẻ Ăn Bám

Chương 3

Beta: Minh Nguyệt

Chương 3

.........!

Giang Tử Khê té xỉu ở giữa phòng khách, nước mắt to như hạt đậu trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Duệ đứng ở bên cạnh cô liên tục chảy xuống, lúc Thẩm Tiêu đi ra thì nhìn thấy Thẩm Duệ vừa khóc vừa vụng về nỗ lực muốn kéo Giang Tử Khê đang bất tỉnh nhân sự trên mặt đất dậy, nhưng tiếc là cậu vẫn còn quá nhỏ, bất kể cậu có gắng sức thế nào cũng chẳng thấm vào đâu.

Ngay vào lúc tiểu Thẩm Duệ nôn nóng lúng ta lúng túng thì bỗng nhiên phát hiện người mà bản thân cố gắng hồi lâu vẫn không thể nâng dậy lại bị người khác đỡ dậy từ trên mặt đất lạnh băng, Thẩm Duệ mờ mịt ngẩng đầu liền nhìn thấy người ba luôn luôn lạnh nhạt với cậu không biết đã ra khỏi phòng từ khi nào, còn đang giúp cậu cùng đỡ mẹ dậy.

Nhìn Thẩm Tiêu đỡ Giang Tử Khê tới trên sô pha, Thẩm Duệ lau mặt toàn là nước mắt, cắn môi, vào lúc Thẩm Tiêu xoay người chuẩn bị đi, cũng không biết là có được dũng khí từ đâu mà lại nhẹ nhàng nắm lấy góc áo của Thẩm Tiêu, giọng nói thấp nhất có thể: "Đừng đi mà, mẹ, cánh tay mẹ rất nóng......"

Giọng nói non nớt hết sức nhỏ, nhỏ đến nỗi nếu như không cẩn thận nghe thì sẽ bị bỏ qua thẳng luôn, nhưng Thẩm Tiêu vẫn nghe thấy.

Anh xoay người, nhìn bé trai kéo góc áo của mình ở phía sau, gần như là trong nháy mắt anh quay đầu lại, bé trai liền bối rối buông lỏng bàn tay nhỏ nắm góc áo của Thẩm Tiêu ra, cúi thấp đầu thân thể hơi run rẩy.

Thật ra thì Thẩm Tiêu cũng không có kinh nghiệm chung sống với con nít, bình thường hiểu biết trẻ con ngoài ở trên tin tức thì là nghe đồng đội nhắc đến con gái bảo bối nhà mình.

Vì vậy nhìn bé trai trước mặt bị dọa đến nỗi toàn thân run rẩy nhưng lại khăng khăng đứng ở đó không chạy đi, nhất thời Thẩm Tiêu vậy mà không biết mình nên sống chung thế nào với cậu.

Nhớ lại dáng vẻ nói chuyện với đứa bé mới nãy của Giang Tử Khê, Thẩm Tiêu cũng học theo xoay người ngồi xổm xuống ở trước mặt bé trai, nhìn khuôn mặt nhỏ toàn là nước mắt của cậu, không tự giác mà nói chậm lại.

"Hình như mẹ đang bị sốt, ba chỉ đi tìm thuốc hạ sốt thôi, sẽ không đi mất đâu, con ở đây với mẹ, ba sẽ về nhanh thôi." Nói xong, Thẩm Tiêu muốn đưa tay lau nước mắt cho cậu, nhưng vừa mới đưa tay ra thì thấy bé trai vô thức lui về sau.

Thẩm Tiêu hơi sửng sốt, sau đó vô cùng tự nhiên rút hai tờ giấy từ trên bàn trà ra rồi đưa tới trước mặt bé trai.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Duệ nghe thấy Thẩm Tiêu nói với cậu bằng giọng ấm áp như vậy, nhìn người đàn ông có vẻ mặt dịu dàng, Thẩm Duệ lấy hết can đảm dè dặt vươn tay nhỏ ra nhận lấy khăn giấy Thẩm Tiêu đưa tới, sau khi lau khô nước mắt bèn khẽ gật đầu, ở trong ánh mắt của Thẩm Tiêu bưng một chiếc ghế đẩu đặt ở bên cạnh sô pha rồi ngồi xuống, nắm chặt tay Giang Tử Khê.

Thẩm Tiêu xoay người đi tìm nhiệt kế và thuốc hạ sốt, anh về lại phòng ngủ, tìm được một hòm thuốc dùng ở nhà trong ngăn tủ ở phòng ngủ, sau khi lấy được nhiệt kế và thuốc hạ sốt trong đó thì lúc này mới trở lại phòng khách một lần nữa.

Bởi vì Thẩm Tiêu cũng không phải thật sự từng xem bộ phim truyền hình này, anh cũng chỉ biết rõ hướng đi của tổng thể nội dung cốt truyện với một vài chuyện quan trong và sự chuyển ngoặt lớn trong bộ phim này thôi, vậy nên thực sự cũng không rõ ràng một vài chi tiết cho lắm.

Thẩm Tiêu thật sự không biết chuyện Giang Tử Khê té xỉu.

Cầm nhiệt kế vừa đo, quả nhiên là bị sốt, sốt nhẹ 38 độ hai.

Cất kỹ nhiệt kế rồi, Thẩm Tiêu vào nhà bếp tìm bình để đun nước, trong lúc đợi nước sôi thì xem hướng dẫn và liều lượng sử dụng trên thuốc hạ sốt.

Từ nhỏ Thẩm Tiêu đã lớn lên ở bộ đội, từ trước đến nay tố chất thân thể vẫn rất tốt, rất nhiều đồng đội bên người cũng dũng mãnh, rất ít người phải dùng các loại thuốc cảm thuốc hạ sốt, bọn họ dùng đa số toàn là thuốc chống viêm dùng để giảm triệu chứng viêm sau khi bị thương lúc làm nhiệm vụ, thế nên thật sự không hiểu rõ liều lượng của thuốc hạ sốt.

Đợi nước sôi rồi lại đút Giang Tử Khê uống thuốc xong, Thẩm Tiêu ôm hai tấm chăn giường từ trong phòng ra, bọc Giang Tử Khê lại thành con tằm để đổ mồ hôi ra.

Sau khi làm xong tất cả rồi, Thẩm Tiêu mới rảnh liền thấy bé trai vẫn luôn canh ở bên người Giang Tử Khê đang mở to mắt không hề chớp nhìn anh, khiến Thẩm Tiêu cảm thấy có chút bất ngờ đó là lúc này bất an và sợ hãi trong mắt Thẩm Duệ rõ ràng đã ít đi nhiều, đặc biệt là sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Thẩm Tiêu, lại không có né đi mà yên tĩnh nhìn thẳng anh.

Thẩm Tiêu suy nghĩ một lúc rồi cúi đầu hỏi một cách không chắc chắn lắm: "Có phải đói bụng không?"

Thẩm Duệ hoàn toàn không ngờ rằng Thẩm Tiêu sẽ chủ động nói chuyện với cậu liền chớp mắt, sau khi đần ra vài giây mới phản ứng lại kịp, cậu theo bản năng vươn tay xoa bụng nhỏ của mình, đã rất đói nhưng mà thân thể của mẹ không thoải mái, thế nên......!

Thẩm Duệ xoay đầu nhìn Giang Tử Khê đang nhắm nghiền hai mắt, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Nhưng dù sao cũng là con nít, mặc dù Thẩm Duệ bởi vì nguyên nhân gia đình mà thông minh hơn đứa trẻ bằng tuổi nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ còn chưa đầy năm tuổi.

Thẩm Tiêu cười rồi xoay người đi về phía nhà bếp, định xem thử trong nhà còn gì có thể lấp đầy bụng Thẩm Duệ trước không.

Thật ra nghiêm túc mà nói, Thẩm Tiêu không biết nấu, tài nấu nướng của anh chỉ giới hạn trong phạm vi có thể biến thức ăn còn sống thành chín, đối với hương vị gì đó thì phần lớn thời gian toàn phải xem vận may.

Nói đến tài nấu nướng mèo ba chân (1) này thì là được dạy bởi một trinh sát viên (2) bị thuyên chuyển đến đội của bọn họ lúc ấy, tuy thường ngày anh ấy nhìn qua bình thường không có thu hút chút nào, nhưng mỗi lúc đến giờ cơm nên ăn cơm thì hầu như đôi mắt của toàn đội từ già đến trẻ đều tỏa sáng nhìn chằm chằm anh ấy, một tay nấu nướng đó đúng là tương đối lợi hại.

(1) Mèo ba chân: Chỉ tay nghề làm việc không thông thạo, ngày nay dùng để ví von những người chỉ biết sơ sơ tài nghề gì đó, hình dung trình độ không cao, thiển cận, bản lĩnh kém.

(2) Trinh sát viên là chức danh pháp lý trong lực lượng Cảnh sát biển để làm nhiệm vụ xử lý vi phạm hành chính và đấu tranh phòng, chống tội phạm.

Lúc ấy các chiến hữu trong đội đều ồn ào nói đàn ông biết chút nấu nướng thì tương lai xuất ngũ mới dễ tìm vợ được, la hét muốn theo trinh sát viên học tập, Thẩm Tiêu thấy náo nhiệt nên cũng đi học hai lần cho có không khí, chỉ tiếc còn chưa học được tài nấu nướng thì trinh sát viên đã hy sinh.

Lúc hy sinh còn chưa đến 30 tuổi, là một thanh niên xuất sắc.

Nói mất là mất vậy đó.

Từ đó về sau, Thẩm Tiêu cũng không đụng vào mấy thứ này nữa.

Lục lọi tìm được vài quả trứng gà và hai cây xúc xích giăm bông từ trong tủ lạnh, Thẩm Tiêu thu lại suy nghĩ có chút bay xa, bắt đầu vụng về bận rộn ở trong phòng.

Có lẽ là do bình thường Giang Tử Khê bận rộn công việc, nguyên chủ Thẩm Tiêu lại có tiếng là người lười nhác, thường ngày phần lớn toàn gọi cơm hộp, hoặc là đi ra ngoài ăn, rất ít nấu cơm ở nhà, thế nên cũng không tìm được nhiều vật liệu ở trong nhà, ngoài mấy quả trứng gà, xúc xích giăm bông trong tủ lạnh ra thì Thẩm Tiêu cũng tìm được một gói mì râu rồng (3) và vài hộp mì tôm trong ngăn kéo.

(3) Mì râu rồng: Mì màu trắng sợi nhỏ, giống râu rồng nên có tên như vậy.

Tuy Thẩm Tiêu chưa từng chăm trẻ con, nhưng cũng biết trong mì tôm không có dinh dưỡng gì, Thẩm Duệ đang trong thời gian phát triển thân thể, tốt nhất vẫn nên đừng ăn cho tốt.

Anh bỏ chút mì râu rồng cho Thẩm Duệ, trong nhà không có rau dưa nên Thẩm Tiêu đành phải đập hai quả trứng gà và cắt hai cây xúc xích giăm bông bỏ vào mì, bỏ thêm chút dấm làm tô mì cải trứng (4) ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, bản thân thì lại nấu tô mì tôm tùy tiện ứng phó cho qua.

(4) Từ gốc là 爆锅面: Là món mì làm từ sợi như sợi bún nấu với cải thảo và trứng trần.

Có điều ở đây Thẩm Tiêu lại dùng mì râu rồng, không có rau quả nên bỏ trứng gà và xúc xích giăm bông bỏ vào rồi gọi là 爆锅面.

Khi Thẩm Tiêu bưng mì đến trước mặt Thẩm Duệ, Thẩm Duệ lén véo một cái ở cánh tay mình, rất đau, nói rõ mình không phải đang nằm mơ, ba luôn luôn thờ ơ với mình vậy mà tự mình nấu mì cho cậu, hơn nữa hôm nay còn nói rất nhiều lời với cậu.

Nếu, nếu ba có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.

Hoặc......!Nếu nói chỉ trong hôm nay thôi vậy cũng đã rất tốt, ít nhất sau này khi có người hỏi ba cậu, cuối cùng cậu cũng có thể nói cho mọi người biết cậu từng ăn mì của ba nấu, ba của cậu là người rất rất tốt, thật ra ba không phải không thích cậu.

Dù cho chỉ có một ngày mà thôi.

Nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên ba trở nên tốt, cũng có thể là ngày cuối cùng, Thẩm Duệ cúi đầu xuống vào trong bát, nước mắt tí tách rơi xuống, cho dù cậu đã rất cố gắng tự nói với mình phải vui vẻ lên, nhưng cứ tưởng tượng ba tốt như vậy vào ngày mai sẽ biến lại như lúc trước, đôi mắt liền không ngăn được rớt giọt nước mắt to bằng hạt đậu vàng xuống.

Lúc Thẩm Tiêu bưng tô mì gói của mình ra khỏi nhà bếp thì nhìn thấy Thẩm Duệ cúi thấp đầu nhỏ, có chút vụng về ăn mì ở trong bát, không khỏi mở miệng hỏi: "Thế nào, ăn ngon không?"

Nói thật, cũng không ngon lắm, mì sợi nấu quá chín, nhiều muối và dấm quá, ngay cả trứng gà cũng dính vào nồi.

Nhưng Thẩm Duệ vẫn nghiêm túc gật đầu nhỏ, nở một nụ cười nhỏ với Thẩm Tiêu, thấp giọng nói: "Ngon lắm."

Tuy rằng mùi vì của mì không ngon, nhưng ở trong lòng Thẩm Duệ đây lại là mì ngon nhất mà cậu từng ăn, bởi vì đây là ba tự mình làm cho cậu.

Thẩm Tiêu được khen liền vui mừng, cảm thấy hôm nay có lẽ mình đã phát huy vượt xa người thường, vì thế duỗi đũa gắp một sợi nếm thử, sau đó...!

Sau đó anh biết mình đã sai rồi, phát huy vượt xa người thường là không có khả năng siêu trường phát huy, đời này cũng không thể.

Thẩm Tiêu nhíu mày lại hết sức chặt, vươn tay chuẩn bị đẩy chén mì kia qua bên cạnh, nói với đứa trẻ: "Cái này khó nuốt quá, con đừng ăn nữa, ba dẫn con xuống nhà mua chút gì đó để ăn."

Nhìn thấy Thẩm Tiêu giành mì của cậu, Thẩm Duệ liền vươn tay muốn bảo vệ mì, dùng sức lắc đầu: "Không, rất ngon." Nói rồi, giống như sợ Thẩm Tiêu không tin, bèn dùng đũa vội vàng gắp hai sợi mì bỏ vào miệng, tỏ vẻ mình không có nói sai.

Nhìn dáng vẻ này của đứa trẻ, nhất thời Thẩm Tiêu có chút dở khóc dở cười, nhưng dù cho anh có nói thế nào, đứa trẻ vẫn kiên quyết ăn hết mì, không muốn xuống nhà với anh.

Bất đắc dĩ, Thẩm Tiêu cũng chỉ có thể tùy cậu, đồng thời trong lòng thầm dâng lên suy nghĩ học tập nấu nướng một lần nữa, không học thì phải làm sao bây giờ, anh xuyên vào không chắc phải ở lại đây bao lâu, cũng không thể mỗi ngày đều để đứa nhỏ ăn thứ này theo anh chứ.

Hai người ăn xong bữa tối sơ sài này rồi, Thẩm Tiêu liền bắt đầu thu dọn chén đũa, vào lúc anh bưng chén đĩa chuẩn bị đi về phía nhà bếp thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu truyền đến từ phía sau.

"Ba."

Thẩm Tiêu quay đầu lại, phát hiện đứa trẻ đang ngửa đầu nhìn anh, tuy có chút không thích ứng được với cái xưng hô này, nhưng vẫn hỏi: "Sao vậy?"

Đứa trẻ lắc đầu, sau khi im lặng vài giây, mới nhẹ giọng nói: "Sau này......!Có thể đừng cãi nhau với mẹ có được không?"

"Mẹ rất vất vả."

.........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~.