Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 37: Chương 37

Bạch Thục cảm thấy bà ta vô cùng lợi hại, há miệng ra toàn là lời ba hoa chích chòe, kỹ năng thánh mẫu cũng đạt đến trình độ đỉnh cao, nếu không phải trước đây cậu từng chứng kiến cảnh bà ta trở mặt thì thiếu chút nữa sẽ thực sự tin bà ta đang thật lòng.

Bạch Thục cũng không đẩy bà ta ra, ngửi mùi mật hoa trong mỹ phẩm trên mặt của bà ta, cảm thấy rất thơm, sau đó ghé bên tai bà ta thấp giọng nói: "Phu nhân, bà đang sợ nếu bọn họ tiếp tục truy cứu thì sẽ liên lụy đến bà sao?"

Bàn tay đang bám víu trên tay cậu khựng lại, nhưng biểu tình của Helena vẫn như cũ không đổi: "Đứa nhỏ này, hôm đó ta về sớm, nếu như biết chuyện như vậy sẽ xảy ra với con, ta làm sao nỡ nhẫn tâm bỏ mặc con được?"

Bạch Thục cười: "Chuyện gì? Trừ chuyện bọn họ bị Thái Tử đánh, thì còn có chuyện gì khác sao?"

"Đứa trẻ này, sao con cứ luôn nghĩ xấu cho người khác thế?"

Helena giả vờ trách cứ, nếu không biết thì người ta có lẽ còn thực sự nghĩ rằng bọn họ chính là mẫu tử tình thâm, bà ta nói tiếp: "Con chịu tội, cha con nói cho ta, lúc ấy ta cũng vô cùng tức giận, chỉ hận không thể đánh cho lũ khốn ấy một trận! "

"Nhưng sau đó suy nghĩ lại, bọn trẻ đó cũng chỉ là tuổi còn nhỏ, lại ham chơi, cũng chưa thực hiện được ý định không phải sao?"

Bà ta dựa vào càng gần, tiếp tục nói: "Con cùng Thái tử thì tốt rồi, cuối cùng cũng không thể để lộ ra quan hệ của hai đứa, con hắn là cũng đã gặp qua Lango, cậu ta cũng không phải là người bao dung, chuyện này nếu bị tra ra, Thái tử cũng không bảo vệ được con, đàn ông ấy mà, đều như vậy.

"

Bạch Thục nhìn bà ta, đối phương cũng nhìn cậu, nở nụ cười.

Vì thế cậu duỗi tay đẩy bà ta ra.

Sau đó chỉ vào bà ta với vẻ mặt tức giận nói: "Bà ở chỗ này nói hươu nói vượn cái gì, Thái tử là người có thể tùy tiện dính líu đến sao? Bà bôi nhọ tôi, còn xúc phạm đến hoàng thất? Tôi phải đem chuyện này nói cho cha tôi, phu nhân thế mà lại nói tôi ngủ cùng Thái tử.

"

"Cái gì?" Tiêu Kim nói: "Các người cũng quá đê tiện rồi, ta muốn đem chuyện này nói cho Thái tử!"

Helena trừng mắt nhìn y, vốn dĩ trong lòng bà ta biết rõ ràng, nhưng bị Bạch Tấn Nam cảnh cáo, muốn phản bác cũng không được.

Nhưng phản ứng đầu tiên khi nhắc đến chuyện như vậy không phải là nên xấu hổ sao? Cậu ta thế mà lại không biết xấu hổ mang việc này ra để uy hiếp mình?

Còn dám kêu lớn tiếng như vậy?

Cuối cùng cũng không diễn nổi nữa, bà ta bất chấp tất cả nói: "Chuyện này là thật hay giả trong lòng cậu tự biết, ngày mai một nhà của Tử tước Mario tới, cậu nếu không muốn làm cha cậu cùng Bạch Tịch đau lòng, thì biết phải làm gì rồi đấy!"

Bạch Thục nghe vậy liền lo lắng, nhưng vì muốn trao đổi điều kiện nên nói: "Phu nhân, bà cũng đừng làm tôi sợ, tôi có trái tim pha lê dễ vỡ, nhưng bà nói xem nếu Đại Tây phu nhân biết được rượu của con trai mình đã bị người hầu của dì nó động tay động chân, thì sẽ như thế nào?"

Hỏi xong, cậu lại tới gần bà ta, ngửi được mùi mật hoa, thấm cả vào ruột gan.

"Rõ ràng là cháu trai của mình, mà bà cũng hạ thủ được?"

Helena gắt gao nhìn cậu, giống như ác quỷ.

Bạch Thục bắt gặp ánh mắt của bà ta, mỉm cười đầy ẩn ý sau đó xoay người bỏ chạy! !

Tiêu Kim không rõ nguyên nhân cũng đuổi theo hỏi: "Hai người vừa rồi nói cái gì vậy? Bà già kia không phải hùng hồn lắm à, sao đột nhiên lại héo rồi? Chuyện của Pháp Khắc Tư có liên quan đến bà ta?"

Bạch Thục đem chuyện Bạch Thu nói với mình kể cho y.

Tiêu Kim gật đầu cười nói: "Tiểu Thục Thục thật lợi hại, bọn họ chính là tình chị dâu em chồng plastic, không chịu nổi lời bàn tán bên ngoài.

"

"Tuy Thái tử không phải người tốt, nhưng hai người kia lại có mối quan hệ không tệ, tốt nhất cả đời đừng thả nhau ra.

" Nói xong, y lại nghĩ rồi nói: "Em nói xem, ngài ấy cũng không thiên vị Lango, chuyện này có vẻ Công tước Hoắc Lực không biết rõ lắm đâu?"

"Lòng quân khó đoán, ai mà biết được!"

Thật ra Bạch Thục chưa bao giờ nghĩ sẽ nhúng tay vào chuyện của người này, cậu cảm thấy lôi kéo người này không phải chuyện tốt, rõ ràng hai người họ đã kết thúc sạch sẽ, nhưng tại sao những người bên ngoài đều không buông tha? Hơn nữa càng nói càng hăng!

Khẽ thở dài, cậu quyết định về sau nếu nhìn thấy hắn, chắc chắn bản thân sẽ vòng đường khác mà đi.

Lúc này, di động của Tiêu Kim có tin nhắn! !

Bạch Thục thấy y đang đi thì đột nhiên dừng lại, sau đó cúi đầu lấy tay che miệng, liền hỏi y có chuyện gì xảy ra.

Kết quả người này đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nói: "Mễ Cách Luân nói cha của hắn - Công tước Hoắc Lực vô tội, vừa được phóng thích, mà con trai cả Perseus của Công tước Bronte bị nghi ngờ liên quan đến việc lấy trộm tài nguyên của đế quốc nên đã bị bắt lại.

"

Bạch Thục chưa kịp kinh ngạc, Tiêu Kim đã tiếp tục nói: "Là anh trách oan ngài Công tước, anh phải đi xin lỗi, ngài ấy vẫn là thần tượng trong lòng anh! Ngài ấy thực sự quá đẹp trai, không lời nào có thể diễn tả được tình yêu của anh đối với ngài ấy!"

Bạch Thục đầy ghét bỏ nhìn y cả mặt toàn nước mắt với nước mũi, vừa nãy là ai nói Thái tử không phải người tốt, Hoàng thất đều là cứt chó?

Tiêu Kim đã quá kích động, bước nhanh không dừng, hiện tại y chỉ muốn mau mau trở về để đoàn tụ với Mễ Cách Luân.

Vừa đi vừa nói: "Má ơi, công lao lớn như vậy anh cũng không dám nhận, anh có phải đã mắng cho ngài ấy tỉnh ra không? Vì vậy ngài ấy mới thông suốt, lập tức thả Công tước Hoắc Lực?"

"Cái này, chắc là trùng hợp thôi?" Đây là chuyện không có khả năng có hiểu không, Bạch Thục bị y kéo đi đến mức cơm tối đều muốn nôn ra.

Tiêu Kim không tin nói: "Không được, lễ vật anh đưa thiếu, anh phải đưa cho ngài ấy thêm mấy cái quần lót mới đúng.

"

Bạch Thục nghe xong liền lập tức tránh đi nói: "Muốn đi thì anh phải tự đi nha, đừng có kéo em vào.

"

Tiêu Kim cười tủm tỉm nói: "Em không muốn đi cũng đúng, vậy em nói kích cỡ của Thái Tử cho anh, anh tự mình đi mua tặng cho ngài ấy.

"

"Em thực sự không biết kích cỡ của hắn.

" Bạch Thục thực sự muốn điên rồi, tại sao lại nói đến chuyện này rồi  "Đó là Bạch Thu mua, không tin thì anh tự đi mà hỏi.

"

"Kể cả có là Bạch Thu mua thì em cũng chính là người nói kích cỡ!" Têu Kim nghĩ đến đống quần lót lớn nhỏ, ngay sau đó vẻ mặt tà ác nói: "Kích cỡ đó, cũng chỉ có em dám nghĩ, thật sự là người tài cao gan cũng lớn!"

"Em nói xem, lúc "nó" ngủ đã lớn như vậy, nếu đứng lên thì sẽ lớn đến thế nào nhỉ? Thật sự rất dọa người đó!"

"Mẹ nó! em thật sự không biết!!".