Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 34: Chương 34

“Nơi nào ko thoải mái à?” Hoắc Tuần đi tới, lo lắng dò hỏi.Nghe nói thai phụ cảm xúc thường hay dao động, cũng sẽ ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng, nếu vừa rồi là do mình chọc giận cô ấy tức giận dẫn đến việc động thai khí, hắn khẳng định ko thể thoái thác tội lỗi được.Diệp Phi hữu khí vô lực mà xua tay, “Không có việc gì, chúng ta nhanh ăn cơm đi.”Ăn xong rồi trốn lẹ, cô muốn rời khỏi cái nơi đáng sợ này.Cá thu đao tươi quả thực danh bất hư truyền, vừa rồi Hạ Hi là người kiên quyết chống đối Hoắc Tuần, lúc này có thể thoải mái ăn cùng bàn với hắn, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng.Mục Phẩm Lâm trong mắt tràn ngập sủng nịch, đôi tay thon dài vội vàng gắp bỏ xương cá, đem miếng thịt trắng muốt đặt vào trong chén của cô ta, chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ.Nhìn thấy bộ dáng thâm tình của anh ta, Diệp Phi không khỏi cảm khái, thật ra, luật sư Mục trong sách cũng là một người đáng thương, dù có thể sánh ngang với Hoắc Tuần về mọi mặt, nhưng anh ta lại không có cái hào quang của nam chính, thâm tình đến thế nào xung chỉ đổi lại được cái danh “anh trai tốt”, yên lặng làm rất nhiều chuyện cho Hạ Hi, kể cả việc âm thầm đưa nguyên chủ vào tù.Ngẫm lại, anh ta cũng không thể coi là kẻ thù, dù sao nguyên chủ đã hãm hại nữ chính trước, chỉ cần Diệp Phi từ nay về sau an phậm mà sống, đừng làm những việc hại người khác và bản thân, họ vẫn có thể hòa bình mà sống chung ở thành phố này.Rốt cuộc nam nữ phụ mới xứng với nhau, chiếu cố lẫn nhau cũng là điều nên làm.Cô thất thần nhìn Mục Phẩm Lâm thật lâu, đĩa ăn vẫn còn trống toác, Hoắc Tuần chú ý tới điều này không khỏi cảm thấy có chút ủy khuất.Người phụ nữ này rốt cuộc bị sao vậy, sao ánh mắt lúc nào cũng nhìn những người đàn ông khác.Luật sư Mục người ta đã có đôi có cặp cùng Hạ Hi, cô ấy còn có ý tưởng gì nữa sao?Ánh mắt Hoắc Tuần tối sầm lại, hắn cầm một con cá thu đao lên, dùng đũa gắp lấy miếng thịtbéo nhất rồi đặt lên đĩa của cô, “Sao không ăn?”Diệp Phi:!!Trước mặt nữ chủ mà lại làm trò gắp đồ ăn, cái này đúng là sự kiện mang tính hủy diệt cao, cô lặng lẽ giương mắt, phát hiện Hạ Hi quả nhiên không hề do dự nhìn chằm chằm qua bên nàyDiệp Phi nhanh tay che lại cái chén, lắp bắp nói: “Tôi…tôi tự làm được.”Hoắc Tuần bị cô cô phụ một mảnh hảo tâm, thất vọng nhìn cô: “Cô hôm nay bị làm sao vậy, có phải đã gây ra chuyện gì rồi ko?”“A…… Tôi có sao?” Diệp Phi sờ sờ mặt mình, xấu hổ nói.Ba người còn lại trên bàn đồng loạt gật đầu.Hạ Hi không nhịn được nói: “Chị Phi Phi, hôm nay chị thật sự không bình thường.

Nơi nào ko khỏe hả chị? Hay là tâm tình không tốt?”Không nghĩ tới chính mình lại biểu hiện rõ ràng như vậy, Diệp Phi nhấp miệng ngồi thẳng lại, cười khan vài tiếng, “Có lẽ gần đây áp lực công việc nhiều.”Hạ Hi tin tưởng cô, vẻ mặt quan tâm, “Này, đừng tạo áp lực cho bản thân, Nhan Tề tư chất cáo như vậy, chị lại thông minh có năng lực, cho nên nhất định có thể nâng đỡ anh ấy bạo hồng.”Nghe được đến tên Nhan Tề, Hoắc Tuần không nhìn được nhíu mày.Lại điên cuồng ném một núi rau nhỏ vào trong bát của Diệp Phi, “Nhanh ăn đi, nguội cả rồi.”Rõ ràng là vừa mới được bưng lên còn nóng hôi hổi, thế nào đã nguội rồi.Diệp Phi thất thần, ngây ngốc mà cúi đầu nhai.Chỉ có Mục Phẩm Lâm cùng Hạ Hi trao đổi ánh mắt, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.Bữa cơm này ăn xong, chỉ có duy nhất Hạ Hi là cảm thấy mỹ mãn.Cô ta vuốt cái bụng tròn ủm căng lên, đến bên Diệp Phi cười hề hề đề nghị: “Chị Phi Phi, nếu có cơ hôi, em có thể đến công ty chị tham quan được ko?”Diệp Phi cầm túi lên, hiểu rõ mà liếc xéo cô ta một cái: “Tham quan chỉ là cái cớ, muốn gặp Nhan Tề phải ko?”“Hí hí, chị thật thông minh, đã nhìn thấu rồi thì cũng đừng nói toạc ra mà, huống hồ em thật sự quan tâm đến sự nghiệp của chị mà.”Diệp Phi bị cô ta chọc cười: “Ok, bằng ko hiện tại liền đi thôi, hôm nay chị cờ mời giáo viên đến dạy, lúc này cậy ấy hẳn còn ở công ty.”Hạ Hi vỗ tay: “Quá tốt rồi, để em kêu Mục ca ca đưa chúng ta qua đó, anh ấy tan tầm rồi cũng ko có việc gì để làm, sau này nếu bên chị có cần tư vấn pháp lý, em liền nói anh ấy tư vấn miễn phí cho chị!”Tuy rằng Mục Phẩm Lẩm tuy chủ yếu là nhận các vụ kiện về hôn nhân gia đình, nhưng phương diện thương nghiệp hắn vẫn có một chân, nếu ko Phẩm Nặc cũng ko trở thành văn phòng luật sư nổi tiếng ở Tinh Thành.Nghĩ đến sắp tới có thể tiết kiệm được một ít chi phí tư vấn, Diệp Phi tâm tình đang rơi xuống đáy vực đột nhiên vui vẻ trở lại: “Cầu mà ko được ý chứ.”Ba người đạt được thỏa thuận, Diệp Phi nhìn Hoắc Tuần đã chờ trong xe từ lâu ,chạy bước nhỏ đến, tươi cười vẫy tay chào, “Chúng tôi muốn tới công ty, không đi cùng xe với anh nữa.”Hoắc Tuần nhìn đồng hồ, “Đã muộn rồi, còn muốn đi công ty?”Diệp Phi không có ý định giải thích, chỉ là gật đầu cho có lệ, “Thì là có chuyện thôi, tạm biệt ngày mai nhớ vụ sang tên nha.”Cô ấy đi cùng với Hạ Hi đến công ty, hai người này chỉ có chung một chủ đề, còn ko phải với cái tên tề gì đó có quan hệ sao.Hoắc Tuần đã bắt được tần số của hai người này trong đầu, tay mắt lanh lẹ từ cửa sổ xe vươn ra giữ chặt lấy Diệp Phi: “Tôi đưa cô qua đó.”“Không cần đâu”, Diệp Phi ngay lập tức cự tuyệt: “Chúng tôi đều nhất trí muốn ngồi xe của luật sư Mục.”Có lẽ tối nay sự phản kháng của cô đã quá rõ ràng, ngay cả Hoắc Tuần dù có trì độn cách mấy cũng nhận thức được, hắn trong lòng không vui, cảm thấy mình đã làm đủ nhiều, dựa vào cái gì lại bị người đối xử như thế này.“Bây giờ ngồi xe này của tôi, ngày mai xe này sẽ đưa cho cô luôn.”…… Đây có phải là lời dành cho người nói hay ko đó.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)Diệp Phi trong lòng chửi bới, cảm giác không khác mình là rắn bị người ta nắm trúng bảy tấc, chiếc xe thương mại này là phiên bản giới hạn, toàn cầu chỉ có ba chiếc thôi, cha Diệp cũng đã từng nói về nó ở nhà, cũng tìm bao nhiêu cách mà ko mua được.Hiện tại nó tràn ngập mị lực dụ hoặc mà lượn lờ trước mắt, Diệp Phi động tâm rồi, tuy nhiên hào quang của nữ chủ phía sau đã nhắc nhở cô, không thể vì một chút tiện nghi mà sau này chịu thiệt thòi lớn.Có lẽ thấy cô cứ chần chừ mãi, Hạ Hi chịu ko nổi chạy tới, lập tức thấy hai người đang lôi kéo nhau ở đó.“Xin lỗi, nhưng chúng ta đi chưa ạ?”Diệp Phi như bị người ta bắt gian mà phản ứng mãnh liệt, nhanh chóng rút tay ra: “Đi, đi liền đây.”Nhìn sắc mặt của cô ko được tự nhiên, Hạ Hi cảm thấy có phải hôm nay ở nhà hàng mình đã nói quá nhiều khiến cho Phi Phi bị áp lực.Mặc dù trong mắt bọn Hoắc Tuần ko xứng đáng, nhưng tình cảm phải là ngươi tình ta nguyện, bọn họ đã có nhiều năm với nhau, tình cảm ko phải là giả, nói đứt là đứt ngay được.

Là bạn của cô ấy, Hạ Hi cảm thấy mình nên ủng hộ cô ấy vô điều kiện.Nghĩ vậy, Hạ Hi cảm thấy vô cùng thông suốt, tự mình mở cửa xe đẩy Diệp Phi ngồi vào trong.“Hoắc tiên sinh, ko bằng chúng ta cùng đi đi, nhiều người thì sẽ náo nhiệt hơn.”“…… Em hiểu lầm, tôi không tính……”Hạ Hị một phen che miệng cô lại: “Chị Phi Phi, không cần từ bỏ, em sẽ ủng hộ chị trên con đường theo đuổi hạnh phúc, cố gắng lên.”Dứt lời liền xoay người chạy vọt lên xe Mục Phẩm Lâm, chỉ để lại một cái bóng nhỏ.Diệp Phi được sắp xếp xong, nằm trên ghế sau như cá ướp muối, hai mắt thẫn thờ.Khóe miệng Hoắc Tuần câu lên một tia cười ko dễ phát hiện: “Đi thôi.”Đương nhiên, người nào đó chẳng còn tâm tình mà đáp lại hắn.Diệp Phi tê liệt ngã xuống trên ghế sau, trong óc lộn xộn thành một đoàn.Dựa theo cốt truyện, nam nữ chính đáng lẽ không nên gặp nhau bây giờ, nhưng chính vì sự thay đổi của cô mà hiệu ứng cánh bướm đã xảy ra, tiến độ của nhân vật cũng có sự biến hóa theo.Quan trọng nhất chính là, cô ở trong lòng Hạ Hi đã được tẩy trắng.Cho dù cả thế giới đều tin tưởng Diệp Phi ko thích Hoắc Tuần, Hạ Hi cũng sẽ ko tin.Hơn nữa chỉ bằng thời gian một bữa cơm, nam nữ chủ lại như thế nào mà ko nhất kiến chung tình với nhau?Trong cuốn tiểu thuyết, Hoắc Tuần nhìn thấy nụ cười của Hạ Hi ngay lập tức xác định rằng cô ta khác với những người khác, và Hạ Hị cũng vô thức bị thu hút bởi sự xuất sắc của hắn, ko đến một tuần liền xác định quan hệ luyến ái.Đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Hoắc Tuần nhìn qua kính chiếu hậu.Nhịn không được nhắc nhở “Cắn nữa móng tay sẽ rớt ra đó.”Diệp Phi nghe vậy lại sâu kín nhìn hắn.Nói đến cùng, tình hình bây giờ xấu hổ như vậy,nguyên nhân chính là vị đại gia này đánh bài ko theo lẽ thường, không phải hắn vô cùng lạnh nhạt sao? Không phải hắn là người vô tình sao?Còn đâu phong thái nam chính bá đạo nữa? Hắn giờ chỉ là một kẻ hư hỏng.Quên đi, không muốn nghĩ nữa, cốt truyện phát triển đến cái dạng này, thì cô tùy cơ ứng biến vậy, đã đi đến bước đường này, cô không thể từ bỏ phí nuôi con đã tới tay được.Chỉ cần về sau cùng Hoắc Tuần phân rõ giới hạn, nuôi con thì nuôi con, chỉ nói tiền ko nói chuyện tình cảm.Xe tới Tinh Ảnh, Diệp Phi điều chỉnh tốt tâm trạng, mang theo ba người đi vào công ty, rốt cuộc cũng tìm về được chút tự tin.Cô có tiền, có sự nghiệp, sau này còn có con gái đáng yêu ngoan ngoãn nữa, chỉ cần nỗ lực sinh hoạt, nguyên chủ trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ cho cô.Hạ Hi tò mò nhìn cô: “Chị Phi Phi, nhìn chị giống như muốn đi đánh nhau vậy, nghiêm túc thế.”Diệp Phi sờ mặt: “Có sao? Chị là sếp tổng, cần phải có uy nghiêm, bằng ko làm sao có thể bắt họ nghe mình được.”Hạ Hị gật đầu, gia đình cô cũng mở công ty tương đối, nghe cha mình nói qua nhân viên rất thích đứng núi này trông núi nọ, làm sếp mà tính tình quá mềm dễ bị coi thường.Mà Hoắc Tuần đi ở phía sau cũng tinh tế đánh giá một vòng công ty Tinh Ảnh này.Vào ngày thu mua, hắn đến và đi khá vội vàng, không quan sát kỹ, hôm nay lại quay trở lại đây , tự nhiên muốn nhìn xem công ty này có gì đặc biệt mà Diệp Phi nhất định muốn mua lại.Đến phòng huấn luyện trên lầu, Diệp Phi nhìn giám đốc nộ phận nghệ sỹ vẫn còn tăng ca: “Tan học rồi à?”Giám đốc gật đầu: “Vừa mới nghỉ xong, cậu ấy đang ở bên trong nghe nhạc.”Diệp Phi giới thiệu: “Hai người này là bạn của tôi, đây là luật sư Mục nổi tiếng đến từ Phẩm nặc.

Vừa rồi anh nói có vài vấn đề về hợp đồng nghệ sỹ, có thể nhờ anh ấy tư vấn cho.”Giám đốc khẩn trương chào hỏi, nghĩ thầm luật sư Mục xác thực có danh có tiếng, giới thiệu một chút cũng ko sao, những sau lưng kia vị tôn đại phật của Hoắc gia ko xứng đang được giới thiệu sao?Nhưng mà Hoắc Tuần cũng ko để ý, ngược lại gọi Diệp Phi đang muốn đi vào trong phòng tập trở lại: “Tôi có vấn đề muốn hỏi cô.”Diệp Phi ra hiệu cho giám đốc mang hai người Hạ Hi đi vào trước.“Anh hỏi đi.”Giai đoạn đầu của kế hoạch, cô muốn ký hợp đồng với bao nhiêu nghệ sỹ?Diệp Phi phồng má, nghĩ ngợi vài phát: “Hmmm….trước tiên tôi muốn tìm thêm 3 người mới.”“Vậy thì số lượng nhân viên của cô không thích hợp, lấy nửa năm là cột mốc của giai đoạn đầu, hiện tại nhân viên dưới trướng quá nhiều, từ cửa đi vào tôi đã nhìn thấy ba người ở quầy lễ tân, bộ phận nghệ sỹ chia làm 8 người, không tính các bộ phận khác, hiện tại đã thừa nhân viên rồi.”Không nghĩ tới trong 10 phút ngắn ngủi, hắn cư nhiên lại có thể nắm được nhiều tin tức như thế.Xem ra cái danh ông trùm thương nghiệp ko phải nói suông.Diệp Phi ở phương diện này vô cùng bội phục hắn, lập tức chăm chú lắng nghe: “Vậy anh chỉ cho tôi đi, tôi vừa mới tiếp nhận công ty này, có nhiều chuyện vẫn chưa thông thạo.”Cùng lúc đó của phòng luyện tập cũng đã mở ra, Nhan Tề được giám đốc kêu ra ngoài.“Tiểu Tề à, hai vị này đều là bạn tốt của Diệp tổng, làm quen đi.”Mục Phẩm Lâm đối với việc truy tinh ko có nhiều hứng thú, chỉ là lễ phép gật đầu,sau đó lùi sang một bên sủng nịch nhìn tiểu muội truy tinh.Hạ Hi kích động che mặt: “Nhan Tề, anh khỏe ko, em là fans siêu cấp của anh đó.

Đệ nhị bảng bình chọn dành cho fans, chỉ kém hơn Phi Phi thôi!”Nghe được người này là fans, biểu tình của Nhan Tề nhu hòa đi vài phần, cũng vươn tay: “Cám ơn bạn đã ủng hộ cho tôi.”“Anh thật sự lợi hại, cả ca hát lẫn khiêu vũ đều siêu giỏi, đừng để ý đến bình luận của ngoại giới, chỉ cần tin tưởng chị Phi Phi, anh nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.”.

Hạ Hi tươi cười hớn hở mà an ủi cậu ấy.Nghe Hạ Hi nói vậy, ánh mắt Nhan Tề rới xuống bóng dáng của hai người ngoài cửa.“Người kia…… Là ai?”Ý thức được cậu ấy đang muốn hỏi điều gì, đgiám đốc nhanh nhẹn gõ một cái, “Cậu ngày thường chỉ chú tâm vào tập luyện, không lướt mạng sao? Đó là Hoắc tiên sinh của tập đoàn Hoắc thị.”Sợ cậu ta vẫn chưa nhận ra, liền bồi thêm một câu: “Là cha của đứa bé trong bụng Diệp tổng.”Nhan Tề thần sắc đen tối không rõ, thu hồi ánh mắt“Việc riêng của tổng giám đốc, tốt hơn là tôi ko nên nghe.”.