Xuyên Thành Omega Bị Bảy Alpha Từ Hôn

Chương 7

Hà Hoan cùng tầm mắt đối phương giao hội trong một chớp mắt, nhanh chóng dời đi.

Phục hồi tinh thần lại, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Cũng không biết chính mình đang hoảng cái gì, nam nhân rõ ràng là không có ký ức.

Groya trực tiếp ném xuống Hà Hoan và Lý Hạc Dương, dẫn theo tà váy, kích động chạy qua.

Bà cười kinh hỉ: "Trời ơi, A Tì cư nhiên tới?"

Hứa Nhất Hàm đứng ở bên cạnh Phỉ Tì hướng bà làm một tư thế thân sĩ: "Groya phu nhân, ngài đêm nay phi thường mỹ lệ."

Groya che miệng, hoài nghi chính mình có phải là đang nằm mơ không.

"Mời con nhiều lần con đều không tới, sao hôm nay lại đột nhiên có hứng thú?"

Bà biết đối phương sẽ không trả lời, trực tiếp hỏi Hứa Nhất Hàm: "Chẳng lẽ đêm nay có omega nó thích?"

Hứa Nhất Hàm tươi cười thần bí: "Ngài đoán."

Groya oán trách đánh bờ vai anh ta: "Đừng làm khó dễ lão nhân này nữa, Tiểu Hàm ngoan nhất, mau nói cho ta biết."

Phỉ Tì đột nhiên lên tiếng: "Mùi nước hoa của ngài đêm nay thực độc đáo."

Groya có chút kinh ngạc vì hắn lại hỏi cái này.

Bất quá cháu ngoại trai khó có được cảm thấy hứng thú, bà nâng cổ tay lên, sung sướng triển lãm tân sủng của mình: "Đúng vậy! Quả thực hoàn mỹ, là nước hoa tốt nhất ta từng dùng."

Phỉ Tì hơi cúi đầu, nước hoa cùng khí vị tin tức tố thực gần, hoảng hốt lúc trước như chỉ là ảo giác.

Một lát sau, hắn hỏi: "Ngài mua nước hoa này ở nơi nào?"

Groya hoàn toàn ngây ngẩn cả người: "Con đối với cái này cảm thấy hứng thú?"

Cháu ngoại trai nhà mình là tính cách gì, bà rõ ràng nhất.

Lạnh như băng, trừ bỏ học tập cùng huấn luyện, bất kì chuyện khác nào cũng không làm hắn dậy nổi chú ý.

Hứa Nhất Hàm dựa gần người bà, nhỏ giọng nói: "Mùi hương này tựa hồ giống với omega anh ấy đang tìm kiếm."

Groya trừng lớn đôi mắt màu tím nhạt xinh đẹp: "Trời......"

Bà hưng phấn đến mức muốn thét chói tai, rồi lại không thể không hạ giọng, trời biết bà có bao nhiêu khó chịu: "A Tì, con có omega yêu thích?"

Phỉ Tì gật đầu, biểu tình bình đạm nhìn không ra cảm xúc.

Groya sớm đã quen hắn sơ lãnh, nhưng làm một trưởng bối, bà cảm thấy chính mình hẳn là nên truyền thụ một ít kinh nghiệm thực dụng cho cháu ngoại trai đầu gỗ này.

"A Tì, tính cách lạnh như băng của con hẳn là nên sửa một chút, sẽ dọa chạy omega đáng yêu.

Đúng rồi, người kia là bảo bối nhà ai?"

Hứa Nhất Hàm bụm mặt cười, bả vai không ngừng run.

Ngón tay Phỉ Tì xoa xoa mũi, biểu tình hiện lên một tia mất tự nhiên.

Groya không rõ nguyên do: "Làm sao vậy?"

Hứa Nhất Hàm đang muốn mở miệng, Phỉ Tì không nóng không lạnh mà nhìn anh ta một cái.

Hứa Nhất Hàm dứt khoát tránh ở sau Groya: "Phu nhân mỹ lệ, ngài đáp ứng bảo hộ người thân tôi an toàn tôi liền nói cho ngài."

Groya hứng thú tăng lên, cười vỗ vỗ tay Hứa Nhất Hàm đang ghé vào vai bà: "Tiểu Hàm đừng sợ, ta chống lưng cho cậu."

Nửa khuôn mặt Hứa Nhất Hàm tránh ở sau tóc vàng xoã tung, liều chết nói rõ chỗ yếu: "Phu nhân nói rất đúng, Phỉ Tì chính là quá lạnh băng, không tình thú, cũng không săn sóc, cho nên......!Ha ha ha ha, omega của anh ấy chạy."

Hà Hoan xác thật tính toán trốn chạy, y nhận thấy tin tức tố alpha quen thuộc.

Thừa dịp Groya đang bám trụ người, đúng là thời cơ tốt.

Y cưỡng chế trấn định mà cùng Lý Hạc Dương nói chuyện phiếm hai câu, lấy cớ không thoải mái muốn đi phòng nghỉ.

Lý Hạc Dương ý vị thâm trường mà nhìn y: "Tôi đưa cậu qua."

Nam omega cùng Lý Hạc Dương trò chuyện lúc trước xanh cả mặt, oán hận trừng Hà Hoan một cái: "Lý tiên sinh, em ở chỗ này chờ ngài trở về nhé?"

Sắc mặt Hà Hoan thản nhiên, tùy ý cậu ta trừng, Lý Hạc Dương làm có liên quan gì tới y.

Hà Hoan ý tốt chứng minh một chút: "Lý tiên sinh, tôi chỉ là bệnh nhỏ không đáng ngại, một người đi là được."

Lý Hạc Dương tươi cười ôn nhu: "Tôi và Tiểu Hoan lâu rồi chưa gặp, khả năng sẽ trò chuyện trong chốc lát.

Chúng ta trao đổi phương thức liên hệ đi, về sau lại trò chuyện."

Omega biết chính mình không diễn được, khô cằn mà nói: "......!Kia về sau lại trò chuyện tiếp."

Hai người vào phòng nghỉ xong, Lý Hạc Dương quan tâm giúp Hà Hoan đổ một chén nước, thêm muỗng mật ong: "Ổn hơn chưa?"

Hà Hoan tiếp nhận ly nước, cầm muỗng nhỏ nhẹ nhàng quấy, mật ong hóa thành trong suốt, theo nước thành lốc xoáy.

Nguyên chủ cũng không thích uống mật ong, có lẽ nói đúng hơn thì là dị ứng đường đơn trị thể.

Nhưng bởi vì Lý Hạc Dương thích, hắn vẫn luôn chịu đựng đau đớn trong yết hầu, đón ý nói hùa người này.

Năm nguyên chủ mười hai tuổi, bên biệt thự Hà gia chuyển đến hàng xóm mới, đúng là Lý gia.

Lúc đó gia nghiệp Lý gia không theo kịp Hà gia, lui tới với nhau không nhiều lắm.

Lý gia nhiều lần kỳ hảo, Hà Huân phi thường khinh thường.

Diện mạo nguyên chủ xinh đẹp, lại là omega, Lý Hạc Dương không thể khống chế mà bị hấp dẫn, mỗi ngày chế tạo các loại xảo ngộ cùng kinh hỉ, rốt cuộc cùng nguyên chủ tỏ tình.

Nhưng nguyên chủ có vị hôn phu đính hôn từ nhỏ, cũng không dám cùng gã thân cận quá.

Kết quả nguyên chủ 16 tuổi còn chưa phát dục tuyến thể, bị vị hôn phu ghét bỏ cùng bạo lực học đường, cuối cùng từ hôn.

Trong khoảng thời gian này, Lý Hạc Dương không ngừng an ủi nguyên chủ, cũng trả giá chân tình, rốt cuộc làm nguyên chủ mở cửa nội tâm, sinh ra ỷ lại với gã.

Lúc này tuy rằng sự nghiệp Lý gia vững bước bay lên, khoảng cách cùng Hà gia vẫn như cũ.

Lý gia bởi vì nhi tử đặc biệt thích nguyên chủ, chỉ có thể mặt dày cùng Hà gia lôi kéo làm quen, đều bị Hà Huân mặt lạnh tống cổ.

Hà Huân thực mau lại vì nguyên chủ đính ước cuộc hôn nhân mới, hữu nghị giữa hai người vừa mới thăng lên lại nhanh chóng về chỗ cũ.

Vị hôn phu thứ hai là nhi tử của đại tài phiệt, phong lưu thành tánh, chuyện thích làm nhất chính là dựa vào cớ đính hôn, hợp pháp cường bạo omega ưu tú.

Một khi chơi chán rồi, liền tìm lý do từ hôn, thuận tiện cấp cho gia đình đối phương một chút chỗ tốt, lấp kín miệng.

Hà Huân vừa vượt qua một giai tầng cũng không biết loại bí mật công khai này, thấy công tử đại tài phiệt đối với nguyên chủ cảm thấy hứng thú, lập tức dâng hai tay lên.

Hà Hoan nghĩ, liền tính là Hà Huân biết chân tướng, chỉ sợ cũng luyến tiếc chỗ tốt.

Công tử đại tài phiệt thực thích khuôn mặt nguyên chủ, nhưng tuyến chủ của nguyên chủ chậm chạp không phát dục.

Theo y học, tuyến thể omega phát dục thành thục khoảng 12-14 tuổi, 16 tuổi sẽ phát ra tin tức tố, tỏ vẻ có thể kết hợp cùng alpha, sinh bảo bảo.

Một ít phát dục chậm chạp, sẽ kéo dài đến 17, 18 tuổi.

Nhưng sau khi nguyên chủ 18 tuổi, tuyến thể vẫn không phát dục.

Không có tin tức tố giao hòa, sao có thể sẽ vui sướng.

Công tử đại tài phiệt dưới cơn thịnh nộ không chỉ lui hôn, còn trả lại Hà Huân một trận giáo huấn.

Trận lửa giận này đương nhiên lại lan tràn lên người Hà Hoan.

Bị cả nhà nhục mạ, nhốt lại, đói bụng, đoạn thủy......!

Mỗi khi Hà Huân ở bên ngoài bị chọc tức, uống đến mức say không biết gì về nhà phát điên, nãi nãi còn sẽ đòn hiểm hắn một đốn.

Lý gia đúng lúc này vươn cành ôliu, kéo Hà Huân một phen.

Hà Huân không thể không cúi người, cùng Lý gia lui tới.

Có lẽ là bị Lý Hạc Dương chân thành đả động, Hà Huân đồng ý hôn sự giữa nguyên chủ và gã.

Nguyên chủ lúc ấy cao hứng thật lâu, vì rốt cuộc thoát khỏi Hà gia, vì rốt cuộc có thể được người yêu thương mà kích động đến ngủ không yên.

Khi đó hắn còn không biết, này chỉ là bắt đầu của một tràng ác mộng mới.

Sau khi xác lập quan hệ hôn ước, thái độ Lý Hạc Dương khác thường, xa cách với nguyên chủ.

Nguyên chủ sớm đã quen được gã ôn nhu đối đãi tức khắc luống cuống, không biết chính mình làm sai cái gì, chỉ có thể không ngừng xin lỗi.

Lý Hạc Dương bắt đầu lấy chuyện nguyên chủ không thể phát ra tin tức tố, trách cứ nguyên chủ không thể trấn an tinh thần lực của gã.

Nguyên chủ lâm vào tự trách thật sâu, cảm thấy là chính mình có lỗi với Lý Hạc Dương.

Đặc biệt nghĩ đến Lý Hạc Dương vì chính mình trả giá nhiều như vậy, liền chỉ mình có khả năng thuận theo Lý Hạc Dương.

Có một ngày, Lý Hạc Dương trịnh trọng nhờ nguyên chủ làm một chuyện.

Nguyên chủ thật cao hứng, nghe gã nói muốn mời người nhà của mình ra biển du lịch để tăng tiến cảm tình, miệng lập tức đáp ứng.

Sau đó nguyên chủ mới biết được, đây là một thế cục được bố trí tỉ mỉ.

Mục đích là đem Hà Huân vây ở trên biển, không thể tham dự một hạng mục đấu thầu.

Hạng mục này đối với Hà Huân rất quan trọng, vốn dĩ đã chuẩn bị tốt hết thảy, lại bởi vì một chuyến du lịch, không thể ký hợp đồng, cuối cùng bị Lý gia lấy cớ hai nhà là quan hệ thông gia, lừa gạt hạng mục qua nhà bọn họ.

Chờ Hà Huân trở về, hết thảy đều thành kết cục đã định.

Từ đây hai nhà trở mặt, còn đánh vài tràng kiện tụng.

Nguyên chủ lại trải qua một đoạn thời gian sống không bằng chết.

"Tiểu Hoan, em đang suy nghĩ cái gì?" Lý Hạc Dương ở bên người y ngồi xuống, vẻ mặt ôn nhu.

Hà Hoan giương mắt, mật ong đã hoàn toàn dung nhập trong ly nước, nhiễm ra màu vàng nhạt.

Y đặt cái ly sang một bên, tươi cười nhàn nhạt: "Tôi không thích nước mật ong."

Lý Hạc Dương giật mình, lại nở nụ cười: "Em trước kia không phải là rất thích uống sao?"

Gã cho rằng Hà Hoan là đang làm nũng, nhưng nhìn biểu tình bình tĩnh của y, tựa hồ là đang trần thuật một sự thật.

Mu bàn tay Hà Hoan chống mặt, lười nhác dựa vào chỗ tựa lưng mềm mại, nghiêng đầu nhìn gã: "Một thứ uống lâu rồi sẽ ngán, tôi hiện tại thích uống rượu."

Lý Hạc Dương bật cười: "Em quả nhiên là thay đổi rất nhiều, trước kia em ghét nhất là rượu."

Trong phòng nghỉ ánh đèn ấm áp, người đã từng ái mộ thời niên thiếu nhiễm một vầng sáng ái muội, xinh đẹp tựa như bức tranh chân dung sơn dầu trưng bày trên tường.

Trên người y không tìm thấy ngây ngô, ngoan ngoãn trước kia, cũng không chọc người rủ lòng thương tiếc như trong phòng phát sóng trực tiếp.

Hiện tại Hà Hoan thoạt nhìn thực xa lạ, xa lạ đến mức khơi dậy dục vọng khiêu chiến của gã, gã thích cảm giác mới mẻ này.

Lý Hạc Dương ý có điều chỉ, nói với Hà Hoan: "Anh cũng thích uống rượu, muốn uống một ly không?"

Hà Hoan kiều chân, có một chút không một chút mà phe phẩy, không sao cả nói: "Được a."

Tầm mắt Lý Hạc Dương bị mũi chân y hấp dẫn, nhếch lên làm người sinh ra ý ngứa.

Gã không biết Hà Hoan có đọc hiểu lời mời vừa rồi không.

Bất quá cũng không sốt ruột, ban đêm vừa mới bắt đầu, gã còn có rất nhiều thời gian.

Rượu vang đỏ dọc theo vách ly thủy tinh chảy xuống, nhẹ nhàng tản ra ánh sáng u ám.

Lý Hạc Dương dùng nó thay thế vị trí ly nước kia: "Nếm thử, đây là lạc hồng bảo thạch, một loại rượu omega yêu thích."

Hà Hoan đặt ở mũi ngửi thử, hương quả ngọt thanh, thực không tồi.

Lý Hạc Dương nhìn y hơi hơi ngửa đầu, đôi môi đỏ thắm đụng vào ly thủy tinh trong sáng, rượu vang đỏ tươi đẹp cũng không thể che giấu màu môi y.

Loại rượu này được xưng là lạc hồng bảo thạch, nhưng gã cảm thấy môi Hà Hoan càng phù hợp tên này hơn.

Cần cổ trắng nõn run rẩy, xương quai xanh hãm ra một bóng ma màu nâu.

Lý Hạc Dương cho rằng chảy vào yết hầu gã không phải rượu vang đỏ, mà là......!

Hà Hoan lướt qua liền ngừng, mí mắt nửa nhắm liếc thấy Lý Hạc Dương càng thêm thâm trầm, lộ ra một nụ cười không rõ nguyên do.

Lý Hạc Dương bị nụ cười này của y làm cho hơi khát, ánh mắt gã khóa trụ chút rượu bên khoé môi Hà Hoan, nếu dùng tàn rượu đó vì chính mình nhuận môi......!

Lý Hạc Dương không khống chế được mà cúi người về phía trước, ở bên tai y ám ách hỏi: "Vừa rồi là tin tức tố của em đúng không?"

Hà Hoan không né cũng không tránh, cười như không cười: "Anh cảm thấy sao?"

Lý Hạc Dương ngửi được hương rượu trong miệng y, có điểm say lòng người.

"Rất dễ ngửi, độ xứng đôi với anh cũng cao, nếu em phát dục sớm một chút thì tốt rồi, làm chúng ta bạch bạch bỏ lỡ nhiều năm như vậy."

Gã vươn hai tay chống trên tay vịn ghế dựa, đem người vòng ở trong lòng ngực mình, cúi người mặt đối mặt với Hà Hoan.

Ngón tay Hà Hoan đùa bỡn cà vạt rũ xuống của gã, khoé mắt đạm hồng hơi chọn: "Anh nói có nghĩa khác, tôi có sai lầm gì làm anh chỉ trích, anh, lại có lập trường gì?"

Lý Hạc Dương cứng đờ, lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Là anh sai, không bằng em cho anh một lập trường đền bù sai lầm của mình, suy xét một chút?"

Hà Hoan không nghĩ tới da mặt gã dày như vậy, lôi kéo cà vạt gã, cười nhạo: "Vậy phải xem biểu hiện của anh."

Hô hấp Lý Hạc Dương cứng lại, thấy ảnh ngược chính mình trong tròng mắt thuần hắc kia, trong ngực va chạm tất cả đều là nôn nóng muốn yêu thương y.

"Tiểu Hoan anh......"

Gã cúi đầu, muốn bắt giữ đôi môi đỏ tra tấn gã mất khống chế.

"Hà Hoan, ta tìm cậu có chuyện......"

Cửa phòng nghỉ đột nhiên mở ra, thanh âm Groya giống như bị dao nhỏ chặt đứt, đột nhiên im tiếng.

Mạch máu trên tay Lý Hạc Dương bạo trướng, không thể không buông ra, tạo một khoảng cách với Hà Hoan.

Gã hít sâu một hơi, trên mặt không hề có không thoải mái khi bị quấy rầy: "Phu nhân, ngài tìm Tiểu Hoan có chuyện gì?"

Gã chú ý tới phía sau Groya còn đi theo hai nam tính alpha, đúng là nhân vật có tướng tài khiến cho người xôn xao hồi nãy.

Nhìn tư thái thân mật giữa bọn họ và Groya, địa vị hẳn là không nhỏ.

Không biết có phải là ảo giác không, ánh mắt alpha có vóc dáng cao lớn nhìn gã phá lệ lạnh băng, cho dù không phát ra tin tức tố, cường đại uy áp của nam nhân này vẫn làm gã thực không thoải mái.

Hà Hoan không nghĩ rằng trốn đến phòng nghỉ, còn có thể bị người tìm tới cửa.

Nói không rõ là nguyên nhân gì, y có chút không được tự nhiên, không thể thản nhiên cùng người nào đó đối diện.

Groya phu nhân thực mau liền dùng kỹ xảo xã giao cao siêu của bà để trừ bỏ xấu hổ, sau đó nói với Lý Hạc Dương: "Hạc Dương, thực xin lỗi quấy rầy đến các cậu, có thể để ta mượn Hà Hoan một chút không?"

Lý Hạc Dương vừa muốn nói "Rất vui lòng", đột nhiên nhớ tới lúc trước Hà Hoan hỏi gã có lập trường gì, lời nói đến miệng liền biến thành: "Phu nhân, Tiểu Hoan còn chưa cho tôi tư cách quản em ấy."

Groya nhớ tới hai người thân mật lúc trước, còn tưởng rằng đã châm lại tình xưa.

Bà làm một động tác cổ vũ với Lý Hạc Dương: "Cố lên a, sớm ngày ôm được mỹ nhân về."

Lý Hạc Dương cong khóe miệng, thời điểm nhìn thấy alpha cao lớn tuấn mỹ kia đi về phía Hà Hoan, tươi cười đọng lại.

Phỉ Tì đi đến trước mặt Hà Hoan, một bình nước hoa tinh xảo nằm trong lòng bàn tay hắn.

Đúng là lễ vật Hà Hoan đưa cho Groya lúc trước.

"Chào cậu, xin hỏi bình nước hoa này cậu làm thế nào mà có được?"

Hà Hoan có chút hối hận chính mình hào phóng, lại có chút bực nam nhân theo đuổi không bỏ.

Bất quá là một đoạn sương sớm tình duyên, loại chuyện đánh dấu hoàn toàn này đối với alpha lại không có nhiều ảnh hưởng lắm, hà tất tóm lấy y không bỏ.

Ngữ khí Hà Hoan lãnh đạm: "Mua được."

"Mua được từ nơi nào?"

Hà Hoan nhíu mày: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Groya vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy omega không có hứng thú với cháu ngoại trai của bà, hơi kinh ngạc xong, bà đi qua giải thích.

"Mùi nước hoa này và omega A Tì thích, có mùi hương đặc biệt gần, nó là muốn thông qua người bán để tìm được omega đó."

Người bán chính là tôi, tôi sao có thể nói cho anh.

Hà Hoan: "Trong một lữ trình đường dài, ngửi được mùi nước hoa mà omega đó xịt, cảm thấy thực không tồi, hỏi cậu ta mua."

"Cậu còn nhớ tên của cậu ta không?" Phỉ Tì truy vấn, trong ánh mắt có nóng bỏng không dễ phát hiện.

Hà Hoan lại dễ dàng bị ánh mắt hắn gây xích mích, tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Y mấy ngày nay đều dùng pháp lực tiêu trừ đánh dấu, đã thoát khỏi ỷ lại đối với tin tức tố alpha, nhưng cũng không đại biểu y có thể hoàn toàn không chịu alpha ảnh hưởng.

Tương phản, thân thể y đối với alpha đã đánh dấu y có khát cầu mãnh liệt.

Tỷ như hiện tại, alpha đứng ở trước mặt y, lại không thể cự tuyệt dụ hoặc, chỉ cần vươn tay là có thể làm thân thể được thỏa mãn.

"Tôi không hỏi qua tên của cậu ta." Hà Hoan có điểm muốn phát giận, cố nén.

Trải qua tái diễn lần thứ hai ở bệnh viện, y lại ngửi được tin tức tố alpha quen thuộc, cảm giác kim loại lạnh lùng, giống như vũ khí nguy hiểm dán ở trên người y, làm y rùng mình muốn thần phục.

"Nước hoa, là mùi nước hoa trên người phu nhân sao?" Lý Hạc Dương đột nhiên lên tiếng.

Groya: "Đúng vậy, cậu biết?"

Phỉ Tì cùng Hứa Nhất Hàm đều quay đầu nhìn về phía gã.

Trong lòng Hà Hoan nhảy dựng, lúc trước ở đại sảnh, y đã từng phát ra tin tức tố với Lý Hạc Dương.

Ngũ cảm alpha nhanh nhạy, Lý Hạc Dương hẳn là đã nhận ra mùi nước hoa cùng tin tức tố của y phi thường tương tự.

Con ngươi Hà Hoan lãnh trầm nhìn Lý Hạc Dương.

Lý Hạc Dương bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt gã đảo qua mọi người ở đây, cuối cùng dừng ở trên người Hà Hoan, chậm rì rì mà nói: "Không có, chỉ là cảm thấy mùi hương này thực đặc biệt, có lẽ về sau gặp gỡ tôi có thể giúp các ngài chú ý."

Groya mất mát "Nga" một tiếng: "Kia, phiền toái cậu rồi."

Cháu ngoại trai thật vất vả mới cảm thấy hứng thú với một omega, thế nhưng lại không tìm ra người này.

Ánh mắt thanh lãnh của Phỉ Tì xẹt qua Hà Hoan cùng Lý Hạc Dương, như đang tìm kiếm cái gì đó.

Bất động thanh sắc, làm người đoán không ra ý tưởng lúc này của hắn.

Chỉ có Hà Hoan bị hắn nhìn ra một thân mồ hôi lạnh, tuyến thể tê dại.

Phỉ Tì đột nhiên hỏi Hà Hoan: "Có thể phiền toái cậu một chuyện không."

Đầu ngón tay Hà Hoan phát run, bàn chân tựa hồ thoát ly với mặt đất, đứng không vững.

Nếu có thể giống như ở bệnh viện tìm bức tường dựa vào thì tốt rồi, y sợ hãi giây tiếp theo chính mình liền mềm mại ngã xuống sô pha.

"Có thể phóng thích một chút tin tức tố của cậu không?"

Phỉ Tì đưa ra yêu cầu này làm tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh.

Groya lập tức nói: "A Tì, ta biết con thực nóng vội, nhưng đưa ra một yêu cầu như vậy với omega, có điểm không hợp lý."

Đây là một đề nghị phi thường ái muội, tương đương với cầu hôn.

Hứa Nhất Hàm cũng nói: "Đúng vậy Phỉ Tì, nếu là omega của anh, anh tiếp cận một cái cậu ta liền sẽ phản ứng, hơn nữa anh cũng có thể ngửi được tin tức tố của đối phương, nhưng mà Hà Hoan lại không có bất kì phản ứng nào."

Không có phản ứng?

Phỉ Tì cao hơn Hà Hoan rất nhiều, rũ mắt yên lặng nhìn khuôn mặt y ửng hồng, không hoãn không vội nói: "Xin lỗi, đề nghị này xác thật mạo phạm cậu, bất quá ta sẽ bồi thường cho cậu."

Hà Hoan dùng hàm răng cắn xuống đầu lưỡi thật mạnh, dùng đau đớn để thanh tỉnh thần trí.

Đối phương phóng thích tin tức tố càng ngày càng nặng, y cảm thấy chính mình đã hoàn toàn ướt nhẹp.

Y chỉ có thể lại véo lòng bàn tay, phòng ngừa thất thố, lại không biết hai mắt mình đã nhuận thành một dòng thủy tuyền, dụ người yêu thương.

Hà Hoan thấy tất cả mọi người đều đang chờ

y trả lời.

Y thuận khí, mới gian nan mở miệng: "Bồi thường? Nếu tôi nói, tôi phóng thích tin tức tố xong, anh cần thiết cưới tôi, anh đáp ứng sao?"

Phỉ Tì nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là trầm tư.

Hà Hoan trào phúng: "Xem ra anh cũng biết yêu cầu của anh thực vô lễ, tôi, cũng không hiếm lạ bồi thường gì, tôi......"

Câu nói kế tiếp căn bản là không có sức lực để nói tiếp, đối phương lại phóng thích thêm tin tức tố.

Giống như nước biển hoàn toàn vây quanh y, bọc chặt làm y sắp không thở nổi.

"Anh cái gì?" Phỉ Tì nhướng mày, chỉnh tề nhìn thẳng y.

Hắn là cố ý!

Hà Hoan phẫn nộ hắn ác liệt.

Y nuốt một ngụm nước miếng, thầm hận bản năng thân thể phản bội ý chí, mỗi một tấc da thịt đều kêu gào muốn cùng nam nhân trước mắt dán sát.

Rốt cuộc không chịu nổi tin tức tố của đối phương xâm lược, thân hình Hà Hoan quơ quơ.

Phỉ Tì tay mắt lanh lẹ giữ chặt cánh tay y, kinh ngạc với nhiệt độ cơ thể y cư nhiên cao như vậy, cách hai tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được.

Hà Hoan ngược lại giống như bị người kia làm phỏng, đột nhiên ném tay Phỉ Tì ra.

Cái đụng vào trong chớp mắt kia, toàn thân máu đều thiêu đốt, hận không thể bị nam nhân gắt gao ôm chặt, dán lên khuôn ngực hắn, bị hắn dùng sức......!

Groya thấy thế, nhanh chóng ra hoà giải: "A Tì, con xem Hà Hoan xác thật là có điểm không thoải mái, chúng ta vẫn là không nên quấy rầy cậu ấy nghỉ ngơi."

Hứa Nhất Hàm đột nhiên ngăn bà lại, cười đánh giá thân hình lung lay sắp đổ của Hà Hoan: "Phỉ Tì không phải là người không đúng mực như vậy, có lẽ Hà Hoan chính là omega anh ấy muốn tìm?"

Hà Hoan hối hận vì tới yến hội đêm nay, trừng Hứa Nhất Hàm một cái.

Y quyết tâm chán ghét hai alpha này, về sau gặp được tuyệt đối sẽ đi đường vòng.

Lý Hạc Dương đẩy mắt kính, đi đến bên người Hà Hoan, dùng tư thái che chở y, nói: "Vị Phỉ Tì tiên sinh này, ngài đưa ra loại yêu cầu không hợp lý, tôi làm người theo đuổi Tiểu Hoan, sẽ không ngồi xem mặc kệ."

Tin tức tố của Lý Hạc Dương là hương cỏ cây, cách trở tin tức tố của Phỉ Tì ở bên ngoài, Hà Hoan rốt cuộc cũng có một cơ hội thở dốc.

Phỉ Tì mặt vô biểu tình nhìn Lý Hạc Dương một cái, khí thế thượng vị giả dễ dàng nghiền áp.

Hắn lạnh lùng nói: "Ta không phải là đang thỉnh cầu ý kiến của ngươi."

Mặt Lý Hạc Dương hơi có chút run rẩy, cũng không phải bởi vì những lời này của đối phương, mà là bị tin tức tố cường thế bá đạo của đối phương áp đảo đến mức suy sụp.

Tin tức tố bị đánh sập trong nháy mắt, sắc mặt Lý Hạc Dương trở nên tái nhợt, tức giận nói: "Cần thiết sao?"

Phỉ Tì lần này ngay cả ánh mắt cũng bủn xỉn cho gã, lập tức nhìn về phía Hà Hoan.

Hứa Nhất Hàm tiến lên hai bước: "Các cậu ở trong tiệc rượu cũng tùy thời phát ra tin tức tố để tìm kiếm alpha thích hợp, sao tới nơi này liền trang rụt rè, đừng lão phong kiến như vậy, người trẻ tuổi cũng không thịnh hành bộ quy củ của người già."

Hứa Nhất Hàm mặc kệ ánh mắt Hà Hoan càng ngày càng lạnh băng, tiếp tục lải nhải: "Cậu chỉ cần đáp ứng cho Phỉ Tì ngửi tin tức tố của cậu, về sau có yêu cầu gì cứ việc nói ra, đừng quá mức là được, cơ hội khó có được, cậu cần phải nắm chặt."

Ai mẹ nó hiếm lạ cơ hội này.

Hà Hoan muốn mắng thô tục, cũng bực vì Lý Hạc Dương không còn dùng được, bị tin tức tố đè ép cũng không đứng dậy nổi.

Y vừa định nói tôi cự tuyệt, tin tức tố của đối phương càng thêm không kiêng nể gì mà đè ép lại.

Hà Hoan choáng váng một cái, nếu không phải Lý Hạc Dương đỡ y, xác định vững chắc phải ngã vào sô pha.

Ánh mắt Phỉ Tì đảo qua cái tay đang đặt trên vai Hà Hoan, lạnh hơn một phần.

Groya nhìn y bị cưỡng bách, rất có chút băn khoăn.

Sắc mặt bà đã có chút không vui, giữ chặt Phỉ Tì: "A Tì! Đừng khi dễ một omega như vậy, cậu ấy vừa phải trải qua những chuyện sốt ruột, con......"

Hà Hoan cắn răng: "Tôi đồng ý."

Y minh bạch, nam nhân tên Phỉ Tì này nghiêm trọng hoài nghi y, không biết rõ tuyệt đối sẽ không thả y đi.

Cùng với bại lộ thân phận, còn không bằng hoàn toàn đánh mất nghi ngờ của đối phương.

Phỉ Tì lẳng lặng nhìn y, trong ánh mắt mang theo một loại chắc chắn: "Phiền toái rồi."

Hà Hoan cười nhạo một tiếng: "Vậy anh cần phải ngửi cẩn thận, hơn nữa lúc trước nói qua rồi, nhất định phải giữ lời hứa."

Phỉ Tì: "Có thể."

Hứa Nhất Hàm vỗ vỗ tay, cười nói: "Vậy được rồi, bọn tôi đi ra ngoài trước, hai người tự hành giao lưu nha."

Mạnh mẽ kéo Lý Hạc Dương không cam lòng ra ngoài.

"Cùm cụp" một tiếng, cửa phòng nghỉ bị đóng lại.

Trong căn phòng ấm áp, chỉ còn lại Hà Hoan và Phỉ Tì.

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Trực giác nói cho ta chính là em, ta phải đích thân cởi lớp áo choàng đó..