Edit: Shion.
Hoa Đại Mạo vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy gương mặt của Yến Đôn: Yến Đôn có một khuôn mặt vô cùng phù hợp với diện mạo của “nhân vật thụ chính vạn người mê”, đôi mắt to tròn lấp lánh như nai con, nhãn cầu trong suốt mềm mại, chóp mũi nhỏ hơi vểnh lên mang lại cảm giác hoạt bát. Khác với “mày nghiêng sắc bén” của tất cả các tổng tài bá đạo, hai hàng lông mày của Yến Đôn lại tương đối mảnh, vừa nhạt lại có phần hơi ngắn hơn, khiến khuôn mặt cậu trông tự nhiên mà vô hại.
Cho dù là ai thì cũng không thể nào ghét một khuôn mặt như vậy, mà cũng chẳng ai có thể nảy sinh tâm đề phòng nổi.
Sau khi nhìn thấy gương mặt của Yến Đôn, dây thần kinh bị kéo căng của Hoa Đại Mạo cũng không tự chủ được mà thả lỏng: “Là cậu à…”
Yến Đôn nói với giọng điệu vừa quan tâm lại vừa xa cách: “Giám đốc Hoa, tôi nhìn thấy anh ở bụi cỏ trong hẻm… Tôi thấy hình như anh bị thương cho nên đưa anh về đây. Anh ổn không? Có cần đi bệnh viện không ạ?”
“Không cần, tôi đỡ rồi.” Hoa Đại Mạo lắc đầu, trưng ra vẻ tươi cười, “Cảm ơn cậu.”
Yến Đôn nghĩ thầm: Mấy tổng tài bá đạo cũng trâu dễ sợ, cả người toàn máu mà cũng không chịu đến bệnh viện, cứ dán cái băng keo cá nhân lên là được. Với tố chất thân thể như này mà trong truyện không làm nhiều việc phạm pháp cũng uổng. Không thể không bái phục.
Yến Đôn lại hỏi: “Sao Giám đốc Hoa lại thành thế này? Anh bị cướp sao ạ?”
Hoa Đại Mạo thở dài rồi nói: “Hầy… Chuyện dài dòng lắm…”
Yến Đôn nói: “Vậy kể ngắn gọn là được mà?”
Hoa Đại Mạo cười khẽ một tiếng rồi nhếch khóe miệng, anh ta chợt nở một nụ cười tà mị của tổng tài bá đạo: “Cậu thật thú vị.”
Yến Đôn nghe vậy thì vội vàng hỏi: “Tôi đã thành công khiến cho anh chú ý sao ạ?”
Hoa Đại Mạo đáp: “Ngay từ khoảnh khắc cậu hất cà phê vào tôi thì đã thành công khiến cho tôi chú ý rồi.”
Trong lòng Yến Đôn mừng húm, không ngoài dự đoán mà nghe tiếng hệ thống thông báo: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Chàng trai, em đã thành công khiến cho tôi chú ý] √
Sự sung sướng của Yến Đôn thể hiện rõ trên khuôn mặt, nên cũng rơi vào trong tầm mắt của Hoa Đại Mạo, anh ta lại hỏi: “Vậy đúng là cậu hất cà phê vào tôi để gây sự chú ý với tôi sao?”
“Hở?” Yến Đôn hơi sững ra.
Còn không đợi cậu kịp phủ nhận, Hoa Đại Mạo đã tiếp tục nở nụ cười tà mị rồi nói: “Vậy thì cậu thành công rồi đấy.”
Yến Đôn nghĩ bụng, nếu cậu lại tiếp tục phủ nhận thì có hơi giấu đầu hở đuôi, nên cậu bèn nói sang chuyện khác: “Không nói chuyện này nữa. Sao anh lại bị thương vậy ạ?”
Hoa Đại Mạo nhấc mi, nói: “Cậu đang quan tâm tới tôi sao?”
Hệ thống nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Chàng trai, em đang quan tâm tới tôi đấy ư] √
Yến Đôn nghĩ thầm: Cái đám tổng tài bá đạo này không ai hiểu tiếng người hết trơn, toàn tự mình thấy vui thôi.
Yến Đôn bất đắc dĩ nói: “Cả người anh toàn máu lại còn ngã ở đằng đó, nếu là người bình thường thì ai cũng sẽ quan tâm thôi ạ.”
Hoa Đại Mạo lại nói: “Thế nhưng bây giờ không phải tôi là kẻ thù chung số một của Ngạn thị các cậu à?”
Yến Đôn ngây người: “Cũng có lý.”
Hoa Đại Mạo phái gián điệp ăn cắp hạng mục lớn của Ngạn thị, khiến cho lãnh đạo cấp cao của Ngạn thị bây giờ đều đang đau đầu như muốn nứt cả ra, một nhân viên bé nhỏ như Yến Đôn mà còn phải tăng ca, Hoa Đại Mạo này quả thực là kẻ thù chung số một á!
Nghĩ vậy xong, ánh mắt Yến Đôn nhìn Hoa Đại Mạo cũng có thêm vài phần cảnh giác.
Hoa Đại Mạo lại cười giễu: “Cậu thật sự nghĩ là do tôi làm ư? Tôi có cần phải ăn cắp thiết kế một cách bỉ ổi như vậy không?”
Trong lòng Yến Đôn, Hoa Đại Mạo là một kẻ cuồng phạm pháp, cho nên đúng là cậu nghi ngờ anh ta là một kẻ bỉ ổi như vậy đấy.
Có điều “đã gặp thì phải nể mặt”, Yến Đôn cũng không dễ nói thẳng ra là: Đúng thế, hình tượng của anh trong lòng tôi là vậy á.
Yến Đôn sờ sờ mũi rồi nhún vai nói: “Thật ra chuyện đó là như nào vậy ạ?”
Hoa Đại Mạo đáp: “Là người theo phe bác cả tôi làm. Không liên quan gì đến tôi cả.”
Yến Đôn kinh ngạc: “Thế nhưng không thông qua sự đồng ý của Giám đốc như anh thì sao hắn làm như vậy được ạ?”
“Cậu nhìn tôi bây giờ xem có cơ hội phản đối không?” Hoa Đại Mạo chỉ vào vết máu trên người mình, “Bác cả tôi muốn đoạt quyền nên lập kế hoạch ám sát tôi. Cũng may là mạng tôi lớn nên bỏ trốn thành công, rồi lại được cậu cứu.”
Yến Đôn sợ hãi: “Bọn anh không thể tranh giành quyền lực trên thương trường như bình thường được sao? Sao cứ phải giết chóc vậy ạ?”
Hoa Đại Mạo cảm thấy kì quái: “Tranh đấu trên thương trường là một việc vô cùng phiền toái, lại còn tiêu hao sức lực nữa. Nếu có thể giải quyết được bằng bạo lực thì tại sao phải lãng phí đầu óc?”
“…” Yến Đôn nghĩ thầm: Quả nhiên là kẻ cuồng phạm pháp ha.
Hoa Đại Mạo thấy biểu cảm sợ hãi của Yến Đôn thì bất giác cười, nói: “Thật ra Hoa thị bọn tôi xưa nay là vậy đấy, mấy năm gần đây mới bắt đầu tẩy trắng, thế nhưng phong cách đẫm máu vẫn không thể thay đổi được…”
Yến Đôn biết, bây giờ bắt đầu tới đoạn ngồi nghe tổng tài bá đạo kể chuyện xưa rồi đó.
Quả nhiên, Hoa Đại Mạo bắt đầu rủ rỉ kể về chuyện quá khứ của bản thân, nói sao thì nói, chắc chắn là tên tổng tài bá đạo nào cũng đã được chuẩn bị sẵn một “tuổi thơ bất hạnh”. Trên khuôn mặt anh tuấn của Hoa Đại Mạo lộ ra vết sẹo còn chưa khỏi hẳn, đôi mắt sâu thẳm của anh ta tràn ngập sự u buồn, đôi môi mỏng nói ra từng câu chữ sầu thảm: “Tôi có một tuổi thơ đầy bất hạnh…”
Thực ra chuyện này cũng không có gì lạ, “tuổi thơ bất hạnh” và “nụ cười tà mị” đều là những thứ vô cùng quan trọng đối với một tổng tài bá đạo.
Sau đó thì Hoa Đại Mạo kể rằng gia tộc mình máu lạnh như thế nào, cuồng phạm pháp đến bao nhiêu, toàn là một đám hạ lưu bỉ ổi, điều này khiến Hoa Đại Mạo trở thành một kẻ cuồng phạm pháp theo vì anh ta đã trưởng thành dưới hoàn cảnh như vậy, thế nhưng anh ta vẫn chưa máu lạnh đâu, máu vẫn còn nóng lắm. Anh ta là cái kiểu người che giấu một trái tim rực lửa bên dưới vẻ bề ngoài bất cần đời đó.
Mặc dù Yến Đôn có chút thương hại anh ta, nhưng đồng thời cậu lại không thể phủ nhận thuộc tính cuồng phạm pháp này được. Song, vì đối phương đã kể quá nhiều về hoàn cảnh bất hạnh của bản thân, nếu Yến Đôn không nói gì thì lại không ổn lắm.
Yến Đôn nghĩ nghĩ, đành mở lời một cách khô khan: “Ừm… Anh có đói không ạ? Có muốn xuống ăn gì không?”
Lúc Yến Đôn nói đến đây, trên mặt cậu hiện lên nét lúng túng có thể nhìn ra được bằng mắt thường. Thế nhưng trong mắt Hoa Đại Mạo thì như vậy lại có chút đáng yêu, nên anh ta cười một tiếng rồi nói: “Được, vậy tiện tay đánh một cái trứng lên đi.”
Thế là Yến Đôn làm cho Hoa Đại Mạo một tô mì sợi. Anh ta ăn xong tô mì này thì rửa mặt một chút rồi định nằm ngủ ngay trên sô pha nhà Yến Đôn.
Hoa Đại Mạo là một tổng tài bá đạo, nên đương nhiên là anh ta có vóc dáng rất cao to, cuộn tròn ở trên sô pha như vậy nhìn có hơi đáng thương, hai mắt anh ta nhắm tịt, gương mặt mang theo vẻ mỏi mệt, không còn sự hăng hái như ngày thường, dường như cũng không còn vẻ công tử bột vênh váo như mọi hôm.
Yến Đôn nhìn anh ta mà chợt nảy lên cảm giác áy náy, cậu thở dài rồi đắp một cái chăn cho Hoa Đại Mạo.
Không ngờ Hoa Đại Mạo lại đột nhiên mở mắt, đôi mắt anh ta ánh lên vẻ sắc bén như dao, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Bé Tiểu Yến, nếu xót tôi thì cho tôi ngủ trong phòng nhé?”
Yến Đôn không nói gì: Quả nhiên vẫn là cái tên công tử bột kia.
Yến Đôn lui một bước về phía sau rồi nói: “Anh ngủ sớm một chút đi ạ.”
Hoa Đại Mạo chớp mắt mấy cái rồi lại tỏ vẻ đáng thương: “Bé Tiểu Yến nấu mì ngon ghê. Sáng mai làm cho tôi một bát mì trứng được không?”
Yến Đôn nghĩ thầm: Anh còn đặt hàng món ăn nữa à? Có trả tiền đây không?
Nhưng mà Yến Đôn cũng không tiện so đo cùng người bệnh nên đành nói: “Ngủ ngon ạ.”
Sau đó Yến Đôn xoay người trở về phòng ngủ. Cân nhắc đến việc trong phòng khách còn có một tên cuồng phạm pháp, Yến Đôn bèn khóa trái cửa phòng.
Sáng sớm hôm sau, Yến Đôn rời giường, cậu vừa đẩy cửa đi ra ngoài thì đã thấy trên sô pha trống trơn, lớp chăn đặt ở trên đã được xếp lại một cách gọn gàng và vuông vức. Trên bàn trà có đặt một tờ giấy, nét chữ ở trên vừa cứng rắn lại vừa mềm mại, do chính tay Hoa Đại Mạo viết:
Về sau đừng tùy ý cho người xấu vào nhà.À, tôi không ăn mì trứng đâu.Sợ ăn xong rồi yêu cậu luôn mất.Cái lời thoại tổng tài bá đạo này khiến Yến Đôn thấy xấu hổ đến mức run cả da đầu: Tình yêu của tổng tài bá đạo rẻ tiền vậy đó hả? Một bát mì trứng thôi là đã mua được luôn? Thế sao anh ta không đi cưới cái cô bán chè dưới lầu luôn cho rồi?
Yến Đôn đang oán thầm hết sức thì lại nghe tiếng hệ thống nhắc nhở: Thu thập thành công lời thoại của tổng tài bá đạo [Tôi sợ mình sẽ yêu em mất] √
…
Chưa đến hai ngày, khó khăn của Ngạn thị đã được giải quyết xong.
Trong truyện tổng tài bá đạo, 90% khó khăn đều được giải quyết bằng máy ghi âm, lần này cũng không ngoại lệ.
Ngạn Trì phát huy năng lực của tổng tài bá đạo, hắn ta thành công lấy được đoạn ghi âm của người thiết kế trò chơi bên Hoa thị rồi phát lên mạng. Cả internet đều có thể nghe được kế hoạch mà gã ta chính miệng nói: “Ha ha ha tất cả là nhờ Tiểu Ngưu giúp tôi đi đánh cắp bản thiết kế. Cũng do vậy mà chúng ta có thể sao chép Kiêu căng vs Ngốc nghếch, lần này chắc là Ngạn Trì phải đau đầu lắm đây, tôi thật là thông minh mà”. Chỉ trong nháy mắt, chuyện này đã lên men thành sự kiện trọng đại của internet, người thiết kế trò chơi không thể không đứng trên bục cao ở họp báo, thừa nhận mình đã hèn hạ và trơ tráo mà sao chép Kiêu căng vs Ngốc nghếch, đồng thời nhận lỗi từ chức. Thừa dịp dân tình đang bàn luận sôi nổi, Ngạn thị tổ chức họp báo cho ra mắt Kiêu căng vs Ngốc nghếch, tận dụng thời cơ, một ván thắng tất.
Dựa vào lần khắc phục khó khăn đẹp mắt này, ánh hào quang tổng tài bá đạo trên đầu Ngạn Trì lại càng thêm chói lóa.
Về phần ông bác cả có ý đồ ám sát Hoa Đại Mạo, ông ta đã bị Hoa Đại Mạo ném ra biển nuôi cá mập rồi.
Xem ra Hoa Đại Mạo thật sự tự mình thực hiện nề nếp của Hoa thị: Nếu có thể giải quyết bằng bạo lực thì tại sao phải dùng não?
Mà ở thế giới tổng tài bá đạo có hệ thống pháp luật thối nát này, bất kể là Ngạn thị bị gián điệp thương mại tấn công, hay là Hoa thị giết chóc nội bộ thì dường như pháp luật cũng không quan tâm.
Xem ra tổng tài bá đạo phải coi trời bằng vung thì mới chuẩn chỉnh.
Yến Đôn còn đang cảm thán thế sự vô thường, ấy vậy mà không ngờ lại còn có chuyện gây sốc hơn nữa.
— Cậu vừa tỉnh dậy, mở điện thoại lên thì đã phát hiện ra mình lên hot search rồi.
—
Hết chương 19.