Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 15

Edit: Teade

Beta: Snivy

____________________

Khi quyền hành quản lý gia đình ở phủ tướng quân được thuyên chuyển thì ở phủ An Dương Hầu cũng diễn ra một đoạn đối thoại rất thú vị. Triệu Thu Như không chỉ hôn mê vì sự “hiếu thảo” của Giang Lâm mà còn tức giận đến mức đổ bệnh, bà ta mê man khoảng một đêm, đến sáng hôm sau mới tỉnh lại. Con gái hiếu thảo Giang Cẩm Nguyệt ở cạnh chăm sóc cho bà ta, vừa lau trán vừa cho bà ta uống thuốc, trông coi bên giường đến nửa đêm mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, Giang Cẩm Nguyệt vừa tỉnh dậy lại vội chạy đến thăm Triệu Thu Như.

Triệu Thu Như nằm trên giường, lẩm bẩm đay nghiến tên Giang Lâm, ánh mắt lạnh lùng như thể chỉ muốn giết người. 

Mặc dù bà ta không tận mắt chứng kiến chuyện Giang Lâm làm ở bên ngoài cổng Hầu phủ, nhưng chỉ cần nghe tiếng là bà ta biết mình lại thành trò cười, e rằng một thời gian dài sau này, bà ta sẽ không dám ra đường. 

Giang Cẩm Nguyệt dịu dàng khuyên hai câu rồi hỏi Triệu Thu Như: “Mẫu thân, hôm qua có phải Vệ Vân Chiêu đến đây vì con không… Hắn đưa ra yêu cầu gì, phụ thân không đồng ý với hắn chứ?”

Vẻ mặt của Triệu Thu Như cứng lại trong chớp mắt, Giang Cẩm Nguyệt thấy phản ứng của bà ta như vậy, lòng lo lắng: “Mẫu thân, không phải hắn muốn để con gái đổi lại với Giang Lâm chứ? Con không muốn, mẫu thân biết con nhất định phải làm thái tử phi mà!”

“Không phải, Vệ Vân Chiêu không nhắc đến con.” Triệu Thu Như nói câu này ra một cách khó khăn.

Bà ta cẩn thận nhớ lại, hôm qua từ đầu đến cuối Vệ Vân Chiêu không hề nhắc đến tên của Giang Cẩm Nguyệt, cho dù là nửa chữ cũng không.

Bây giờ đến lượt mặt Giang Cẩm Nguyệt cứng lại.

Mặc dù cô ta không muốn phải đổi lại với Giang Lâm đã vào cửa nhà họ Vệ, nhưng cô ta không vui nổi. Trong mắt cô ta, chỉ có thể là cô ta không cần Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu có tư cách gì mà không nhắc đến cô ta? Nhà họ Vệ đã không còn là nhà họ Vệ của lúc trước, ngay cả bản thân Vệ Vân Chiêu – bây giờ cũng chỉ là một tên tàn phế thôi.

Giang Cẩm Nguyệt cố nén giận dữ trong lòng, trò chuyện với Triệu Thu Như một lát rồi vội vàng về phòng, gọi hệ thống ra.

Giang Cẩm Nguyệt: “Hệ thống, không phải ngươi nói Vệ Vân Chiêu mãi mãi không tỉnh lại, chắc chắn sẽ chết à? Tại sao bây giờ hắn tỉnh rồi, thậm chí còn có thể đi ra ngoài khắp nơi?”

Hệ thống: “Đang kiểm tra, kí chủ chọn phò trợ thái tử, chắc chắn nhân vật Vệ Vân Chiêu này sẽ chết. Nhưng có vai diễn mới xuất hiện trong cốt truyện nên câu chuyện có sai lệch, ký chủ phải chọn mượn sức hoặc là giải quyết vai diễn mới, để cốt truyện quay về quỹ đạo ban đầu.”

Giang Cẩm Nguyệt: “Vai diễn mới?” Có đôi khi hệ thống nói chuyện rất lạ lùng, Giang Cẩm Nguyệt cũng không hiểu hết hoàn toàn.

Hệ thống: “Đang kiểm tra, vai diễn Giang Lâm chưa tham gia vào cốt truyện như dự kiến ban đầu, số phận nhân vật đã thay đổi, xin ký chủ mau chóng lựa chọn.”

Chữ thuyết minh nhảy ra từ hệ thống: “Mượn sức/ Giải quyết.”

Giang Cẩm Nguyệt hiểu được ý của nó, tức là Giang Lâm không làm theo sắp xếp ban đầu của hệ thống nên Vệ Vân Chiêu mới tỉnh lại, cũng có thể nói là Giang Lâm cứu Vệ Vân Chiêu. Nhìn thấy hai lựa chọn trước mặt, gần như Giang Cẩm Nguyệt không hề do dự mà chọn “Giải quyết”.

Không ai có thể cản cô ta phò trợ thái tử lên ngôi, cô ta sẽ trở thành Đế hậu cùng lưu danh nghìn đời với thái tử, cho nên Vệ Vân Chiêu phải chết. Mà chỉ khi giải quyết Giang Lâm thì mới có thể diệt trừ Vệ Vân Chiêu. 

Trong đầu Giang Cẩm Nguyệt thầm nói, đại ca, xin lỗi ngươi.

Hệ thống: “Đã chuẩn bị xong phương án giải quyết vai diễn Giang Lâm, ký chủ chọn một phương án trong đó để tiến hành thao tác.”

Giang Cẩm Nguyệt xem những phương án mà hệ thống đưa ra để xử lý Giang Lâm, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo, cô ta thì thào: “Ta sẽ cố hết sức.”

Phủ tướng quân.

Vệ Vân Chiêu ngồi trên xe lăn tắm nắng trong sân, thời tiết đang ấm áp dần, hoa trong sân cũng nở rất nhiều, vừa lúc mùa xuân tới.

Thứ không vui duy nhất là có vài người đến trước mặt hắn cầu xin, hoặc nói đúng ra là tố cáo. 

Má Diệp bên cạnh Vệ lão phu nhân là người cầm đầu: “Tướng quân, mặc dù ngài để thiếu phu nhân quản lý gia đình, nhưng cậu ta cũng không thể bất chấp tôn ti trật tự, quản lý cả lão phu nhân chứ.”

“Thiếu phu nhân quản chế bình thường thì thôi, cậu ta thật sự… thật sự rất quá đáng, tướng quân, ngài phải trông coi cậu ta thật kỹ, nếu không thì trong phủ này sẽ loạn!” Vẻ mặt má Diệp cực kỳ đau khổ.

Vệ Vân Chiêu hờ hững hỏi: “Cậu ấy làm gì?”

Má Diệp: “Thiếu phu nhân, cậu ta, cậu ta rút hết một nửa nha hoàn hầu hạ trong phủ lão phu nhân, nói là nhiều người nuôi phí tiền. Thế còn chưa đủ, vậy mà cậu ta còn bảo lão phu nhân chép kinh Phật, còn nói là lão phu nhân lớn tuổi rồi không làm được chuyện gì nữa, cứ chép kinh Phật cầu phúc cho tướng quân đi. Nhất định nói lão phu nhân phải đến từ đường mà chép, chép không đủ số lượng thì không cho ăn cơm.”

“Làm sao lão phu nhân chịu được nơi lạnh lẽo như từ đường? Còn không cho ăn cơm nữa, một người vai vế thấp hơn như cậu ta, sao cậu ta dám chứ?”

Trạng thái bây giờ của má Diệp là lòng đầy căm phẫn. 

Nhưng phản ứng của Vệ Vân Chiêu lạnh nhạt hơn nhiều: “Tổ mẫu không muốn chép kinh cầu phúc cho ta à?”

“Chuyện này…”

Vệ Vân Chiêu: “Nếu tổ mẫu không muốn, dĩ nhiên là không thể miễn cưỡng, chờ phu nhân về, ta sẽ nói với cậu ấy.”

Quan trọng không phải là chuyện chép kinh Phật mà rõ ràng là chuyện Giang Lâm rất quá đáng, một đứa cháu dâu mà dám làm mưa làm gió đến trên đầu tổ mẫu.

Má Diệp há miệng muốn giải thích, nhưng sau khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Vệ Vân Chiêu, bà ta ngây ra không dám nói.

Vệ Vân Chiêu: “Má Diệp về hỏi lại tổ mẫu xem bà ấy có muốn hay không, sau đó lại đến báo với ta.”

Nói xong, Vệ Vân Chiêu xua tay ra hiệu cho bà ta lui xuống, để người sau lưng bà ta bước lên.

Sau lưng má Diệp là người hầu bên cạnh Vệ phu nhân, người trong phủ thường gọi là má Phương, là của hồi môn từ nhà mẹ đẻ của Vệ phu nhân, coi như là vú của Vệ Vân Chiêu.

Cách khóc lóc kể lể của má Phương giống hệt má Diệp, chuyện Giang Lâm bảo Vệ phu nhân làm cũng không khác Vệ lão phu nhân là bao, không chỉ cầu phúc cho con mình mà còn tụng kinh cho linh hồn người chồng đã mất, cũng chọn địa điểm là từ đường.

Má Phương nói: “Từ nhỏ thân thể phu nhân đã yếu kém, làm sao phu nhân chịu được nơi như từ đường chứ?”

Vệ Vân Chiêu biết rõ tại sao Giang Lâm lại chọn địa điểm là từ đường, cậu đang trút giận thay Vệ Vân Gia. Một cô bé còn có thể chịu được, có gì mà bọn họ không chịu nổi chứ.

Thái độ của hắn còn lạnh hơn mấy phần: “Vú thử về hỏi mẫu thân một câu xem có muốn tụng kinh cho phụ thân, có muốn cầu phúc cho con trai hay không, con trai không bao giờ miễn cưỡng mẫu thân.”

Dưới ánh mắt chăm chú của Vệ Vân Chiêu, má Dương cũng không dám nói gì nữa.

Người của nhị phòng, tam phòng, tứ phòng cũng đến, Giang Lâm không bảo mấy vị thẩm này chép kinh, mà là lấy một nửa người trong viện của bọn họ đi, đồng thời sắp xếp cho họ những công việc cần thể lực như trồng rau, nghe qua hình như càng tra tấn người ta hơn.

Bình thường mấy vị thẩm này không để ý đến chuyện trong phủ, cũng chẳng ra ngoài, vô cùng rảnh rỗi.

Vệ Vân Chiêu nói: “Phu nhân chỉ muốn sắp xếp cho mấy vị thẩm làm vài chuyện giết thời gian thôi, nếu bọn họ không muốn tự ra tay thì để người hầu làm cũng được, chuyện này không có gì đáng ngại.”

Những người trong những viện khác đều đến cả, chỉ có ngũ phòng là không đến, vì Giang Lâm đang “vạch lá tìm sâu” trong chỗ bọn họ.

Giang Lâm hành động rất nhanh, nói chỉnh đốn là chỉnh đốn ngay, đầu tiên cậu bảo quản gia viết một tờ danh sách người hầu trong phủ và những viện nơi bọn họ làm, những việc làm hằng ngày cùng với tiền công cụ thể. Sau đó, Giang Lâm đi đến từng viện để dẫn người đi, những người ngoan ngoãn nghe lời chịu phối hợp thì để lại nghe theo sự sắp xếp của cậu, những người làm trái lại, muốn ra oai phủ đầu với Giang Lâm thì cậu lấy khế ước bán mình của bọn họ ra, kéo ra ngoài bán cho bên trung gian, cậu không hề nể mặt bất kỳ ai.

Theo thứ tự, người trong viện lần lượt bị dẫn đi, Giang Lâm lại sắp xếp công việc cho chủ nhân của phòng này xong, Giang Lâm bèn đi đến viện của ngũ phòng.

Chỗ ở của Vệ An là nơi lộn xộn nhất, cũng là nơi nhiều người nhất phủ tướng quân, thê thiếp có danh phận trong viện của lão chỉ có năm người vậy mà còn một đống thông phòng không có danh phận, ngay cả nha hoàn trong viện của lão, ai cũng đều từng dan díu với lão. 

Khi Giang Lâm bước vào viện của ngũ phòng, Vệ An đang đùa giỡn với hai cô gái, không hề vì sự có mặt của cậu mà bớt đi chút nào.

Vốn dĩ Giang Lâm cũng chỉ định dẫn người đi giống như những phòng khác, không đụng đến thê thiếp. Nhưng cậu nhìn kĩ lại, phát hiện chỗ ngồi của Vệ An và hai cô gái này chọn vừa hay ở bên ngoài phòng của hai cô con gái lão, mặc dù phòng đóng từ cửa chính đến cửa sổ, nhưng chắc chắn hai cô con gái kia có thể nghe rõ ràng những tiếng động trong viện.

Giang Lâm lập tức nổi giận.

Sau khi vào cậu liền giơ chân đá Vệ An lăn ra xa, Giang Lâm không cần làm gì, hai cô gái kia đã tự động sợ hãi co rúc lại vào nhau. 

Giang Lâm túm quần áo trên mặt đất, ném lên người Vệ An, sau đó gõ cửa phòng hai cô con gái kia. 

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Vệ An làm bậy trong viện, chắc chắn lúc trước hai cô con gái cũng đã gặp chuyện này rồi, Giang Lâm không nói nhiều gì, chỉ gọi Bạch Cập và Bạch Vi dẫn hai người bọn họ đến trong viện của Vệ Vân Gia, tạm thời đừng quay về.

Tiếp theo là tính sổ với Vệ An.

“Lấy kéo tới đây.” Giang Lâm ra lệnh.

Trong hai ngày này, cậu dẫn người chỉnh đốn khắp phủ tướng quân, những người đi theo cậu đều rất hiểu chuyện, Giang Lâm vừa ra lệnh là bọn họ lập tức làm ngay. Không bao lâu sau, bọn họ lấy kéo đến, Giang Lâm chỉ huy người hầu nhặt quần của Vệ An lên, cắt hai nhát biến nó thành quần đùi, rồi mặc vào cho lão.

Sau đó Giang Lâm chỉ vào cái cây  cao nhất ở chính giữa viện: “Treo lão lên đó!”

Vừa nghe đến đây, Vệ An không nhịn được nữa: “Ngươi là cái thá gì mà dám treo ta? Ta là Ngũ gia nhà họ Vệ!”

Giang Lâm liếc nhìn lão với vẻ ghét bỏ, lạnh lùng nói: “Treo.”

Một chữ, không được phép nghi ngờ.

Vài người hầu bèn nắm hai tay hai chân Vệ An, nâng lão đến bên cạnh gốc cây, Vệ An vừa giãy dụa vừa mắng: “Thứ chó má gì vậy, mắt chó của các ngươi mù hết rồi à? Dám ra tay với bản đại gia, cẩn thận bản đại gia đuổi các ngươi ra khỏi phủ!”

“Đồ chó chết, các ngươi làm gì vậy, thả ta xuống, mau thả bản đại gia xuống! Nếu không thì bản đại gia sẽ lấy mạng chó của các ngươi!”

Chỉ cần Vệ An liên mồm mắng chó này chó kia, lão sẽ lại bị treo cao hơn một chút, chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được da thịt trắng bóng trên người lão.

“Ông đã thích trần trụi thì cứ trần trụi trên đó cho đã đi.” Giọng nói lạnh nhạt của Giang Lâm vang lên.

“Tên tiện nhân, đồ tiện nhân Giang Lâm, hu hu hu…”

Giang Lâm lấy vớ của Vệ An nhét vào miệng lão, chả biết bao lâu không giặt rồi, gió vừa thổi qua, cả sân đầy mùi thối. 

Sau khi Vệ An không thể mở miệng được nữa, Giang Lâm bèn nhìn về phía hai cô gái cùng làm bậy với lão trong viện, hai người bọn họ giơ quần áo che ngực, nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt van xin. 

Nhưng Giang Lâm không thương tiếc cái loại người như thế này, cậu lạnh nhạt nói: “Cũng che mấy chỗ bẩn mắt rồi treo lên cây luôn đi.”

Người hầu bắt đầu ra tay, treo bọn họ nhanh hơn treo Vệ An, cũng rất là hiểu chuyện nhét vớ thối vào miệng bọn họ. 

Cho đến khi treo xong mấy người này rồi, Tiểu Chu thị mới ngáp dài đi đến, có vẻ vừa tỉnh ngủ: “Chuyện gì xảy ra thế này…” Bà ta còn chưa dứt lời, ngẩng phắt lên nhìn Vệ An trần trụi bị treo trên cây.

Vẻ mặt Tiểu Chu thị lập tức thay đổi: “Ai làm vậy? Giang Lâm, có phải là ngươi hay không? Gan ngươi to thật, dám đối xử với bậc cha chú như vậy, ta thấy ngươi…”

Giang Lâm ngắt lời bà ta: “Nghe lời ta hoặc là bị treo lên với tướng công tốt của thẩm, tự chọn đi.”

Tiểu Chu thị nghẹn họng đỏ mặt, lời nói kẹt trong cổ họng.

Bà ta trợn mắt oán hận trừng Giang Lâm, Giang Lâm không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của bà ta, nói thẳng: “Bắt đầu từ hôm nay, đối với những người phụ nữ không nên giữ lại, hoặc là bán ra, hoặc là các người tự bỏ tiền nuôi, thẩm chọn đi.”

Tiểu Chu thị sửng sốt trước giọng điệu ra lệnh của Giang Lâm, nhưng không mất bao lâu lòng bà ta mừng rỡ, bà ta đã chướng mắt những cô gái này lâu rồi, chỉ là lúc trước đuổi bọn họ không được, cũng không dám làm trái ý lão phu nhân nên mới để bọn họ ở lại, bây giờ có Giang Lâm làm người xấu, đuổi bọn họ đi giúp bà ta, làm sao bà ta không muốn cho được.

“Nhưng bọn họ đã theo phu quân ta lâu như vậy rồi, cứ thế mà đuổi đi, có phải không ổn lắm hay không…” Tiểu Chu thị còn ra vẻ giằng co.

Tiếc là Giang Lâm không phải người chiều theo ý bà ta: “Vậy thì các người tự nuôi đi, từ nay về sau, những người phụ nữ không dính dáng gì đừng mơ lấy được một cắc nào từ sổ sách của phủ tướng quân.”

Giang Lâm nói xong, cậu quay người bỏ đi, trước khi đi chỉ nhắn nhủ lời cuối: “Canh giữ ba người trên cây này, không đến sáng mai, không ai được thả bọn họ xuống.”