Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 20

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Teade

Beta: Snivy 

————————–

Tờ giấy kia chỉ mới là bắt đầu, Giang Lâm đặt bút xuống viết vèo vèo thêm mấy tờ, nội dung là: “Giang Cẩm Nguyệt, nếu mẫu thân của ngươi không trả tiền, cả đời này ngươi phải ở giá cho coi”, “Giang Cẩm Nguyệt, bọn ta đã biết tất cả những chuyện xấu của ngươi và thái tử rồi, cần bọn ta nói ra không” gì gì đó.

Vệ Vân Gia xem xong, chân thành đề nghị: “Đại tẩu, hay là huynh đổi mấy câu này đi, chứ như vậy thì muội sợ sẽ bị người của phủ An Dương Hầu hoặc là Đông Cung đánh chết mất!”

Giang Lâm lắc đầu từ chối lời đề nghị này: “Không được, người đời bị che mắt lâu quá rồi, rất cần nghe những câu nói thật này. Ta biết sự đáng sợ của quyền thế nhưng vì dân chúng trong thiên hạ, ta cam lòng tiên phong nói ra những lời thật này, ta bằng lòng hy sinh.”

Giang Lâm cần mạo hiểm để duy trì công lý.

Vệ Vân Gia im lặng một hồi lâu mới nghẹn ra được một chữ: “Ồ.”

Cô bé không nói được cả mấy câu cổ vũ.

Giang Lâm nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô bé, hơi buồn cười: “Muội không tin vào ta đến vậy à?”

Vệ Vân Gia lắc đầu: “Không phải vậy, mà là quá nguy hiểm. Đại tẩu, bây giờ phủ An Dương Hầu đã leo lên được Đông Cung, cộng thêm việc trong nhà họ Triệu có một vị quan lớn trong triều, bây giờ nhà họ Vệ không thể chọc vào bọn họ được.”

Từ sau vụ giơ bảng hiệu lần trước, Giang Lâm đã biết thái độ của nhà họ Triệu. Không ai trong nhà họ Triệu tìm đến cậu, cũng không đến phủ An Dương Hầu, trông có vẻ như là không dính dáng gì đến hai bên. Nhưng Giang Lâm biết rõ nhà họ Triệu đã làm chỗ dựa cho Triệu Thu Như, vì trong lòng bọn họ cảm thấy Giang Lâm không đấu lại Triệu Thu Như.

Có lẽ nhà họ Triệu cũng đã nhận được không ít lợi ích từ tay Triệu Thu Như, bọn họ cũng lấy một phần của hồi môn, rõ ràng những người này không muốn nhả ra những gì bọn họ đã ăn vào.

“Bàn về chiêu trò dơ bẩn, dĩ nhiên là chúng ta không thể so với bọn họ, cho nên ta mới bày trận, quang minh chính đại mà đến. Ta nói cho mọi người biết ta và phủ An Dương Hầu lẫn nhà họ Triệu đều bất hòa, nếu ta hoặc nhà họ Vệ gặp chuyện gì, vậy chắc chắn là do hai nhà này ra tay, sẽ có người báo thù giúp chúng ta.”

Bình thường, đi ở bờ sông làm sao mà không ướt giày, cậu không tin hai nhà Giang, Triệu không có đối thủ nào trong triều.

Giang Lâm sờ sờ cục u nhỏ trên đầu cô bé: “Nể mặt muội lo lắng cho ta, ca đây sẽ nấu bữa trưa cho muội ăn.”

Vệ Vân Gia tránh tay Giang Lâm, ngửa đầu kiên trì nói: “Là đại tẩu chứ không phải ca ca.”

“Vậy thì muội sẽ không có cơm ăn.” Giang Lâm đùa con nít, quay người bỏ đi.

Vệ Vân Gia bắt đầu bối rối, địa vị của đại ca trong nhà quan trọng hay là cơm quan trọng hơn, xíu mại lần trước đã khiến cô bé nhớ mãi không quên, gần đây ăn cơm cũng không thấy ngon.

Trong nháy mắt, Vệ Vân Gia đã bắt kịp bước chân Giang Lâm, chạy sau lưng cậu, ngọt ngào kêu lên: “Ca ca~”

Đại ca có thể tự mình giành lấy địa vị và những cái khác nhưng  cơm do đại tẩu nấu thì không thường có đâu, bỏ qua bữa này, không biết đến khi nào mới có thể ăn được. 

Cho nên…

Vệ Vân Chiêu về muộn có một lát đã phát hiện muội muội mình chạy theo sau lưng Giang Lâm một cách ngốc nghếch, liên tục kêu “ca”.

Vệ Vân Gia cũng trông thấy Vệ Vân Chiêu, vui vẻ kêu to với Giang Lâm: “Ca, tẩu tử về rồi!”

Giọng vừa to vừa vang.

“Ha ha!” Tiếng cười của Giang Lâm vọng ra từ trong phòng. 

Vệ Vân Chiêu: “…”

Hắn nhìn chằm chằm Vệ Vân Gia, như thể đang nói, muội muội, muội chết chắc rồi.

Vệ Vân Gia hoàn hồn, rối rít biện hộ cho mình: “Đại… đại… đại ca, huynh nghe muội giải thích đã, chỉ là muội đã quen mình chỉ có một ca ca, muội gọi đại tẩu là ca ca xong đầu bèn tự động thêm một câu tẩu tử, không phải muội cố ý đâu…”

Vệ Vân Gia ra vẻ đáng thương. 

Vệ Vân Chiêu hít sâu một hơi, hắn đang định nói chuyện thì nghe thấy một tiếng kêu nhỏ: “Tẩu tử!”

Đứa bé vừa mới cao bằng thắt lưng Vệ Vân Gia, mặt mày còn hơi hoang mang, không hiểu tại sao rõ ràng là đại ca mà lại biến thành tẩu tử rồi.

Vệ Vân Chiêu sắc mặt lạnh lùng, liếc nhìn hai tỷ đệ kia, không khéo muội muội đã không còn, đệ đệ cũng có thể không còn. 

Vệ Vân Gia không ngờ còn có một chướng ngại vật đi theo bên chân, lúc này cô bé thật sự muốn khóc.

“Đại ca, huynh… huynh… còn tin lời giải thích của muội không?”

Vệ Vân Chiêu nhìn cô bé, dặn dò Tuân Thất đem cô bé ra khỏi viện, đại ca chứng minh bằng hành động thực tế rằng hắn không tin!

Giang Lâm bận bịu trong phòng bếp, không ngờ ba huynh muội này còn có thể làm cả trò này cho cậu xem, cậu vui đến mức chảy nước mắt mất.

Vệ Vân Chiêu ở gần cửa nhìn Giang Lâm, cũng không nói gì, Giang Lâm thấy được vẻ oán hận  từ trong mắt hắn, cậu cố gắng nén cười, cho đến khi dừng hẳn mới nói: “Được rồi, được rồi, ta nấu đồ ăn ngon ngươi thích này, coi như ta xin lỗi vì đã cười nhạo ngươi.”

“Đồ ăn hôm nay sẽ không có phần của Vệ Vân Gia và Vệ Vân Kỳ.” Vệ Vân Chiêu ra điều kiện với Giang Lâm.

Đồ ăn rất nhiều, Giang Lâm cảm thấy có thể lặng lẽ chừa một ít cho hai tỷ đệ, bèn đồng ý với lời đề nghị của Vệ Vân Chiêu. 

Bữa cơm này, hai người ăn rất hài lòng, bốn món mặn một món canh, bày ra là ăn sạch, mùi vị đồ ăn rất ngon, Vệ Vân Chiêu cũng chẳng tính toán với đệ muội nữa, cho phép bọn họ cầm bát ăn cơm ở ngoài viện.

Vì một miếng ăn, Vệ Vân Gia không cần thể diện của tiểu thư khuê các nữa, đứng ăn thì đứng ăn, cô bé tin rằng sớm muộn gì cũng có thể đi vào viện mà ngồi ăn thôi.

Rất là có chí khí.

Tiệc ngắm hoa ở phủ Quận Vương Thanh Hà được xác định vào ngày mai, Giang Lâm quyết định không đến phủ An Dưng Hầu mà đến thẳng cổng phủ Quận Vương Thanh Hà làm việc.

Giang Lâm đẩy xe lăn vào cửa, vừa đi vừa nói với Thường An: “Ai mà ngờ được món quà đầu tiên ta tặng Vệ Vân Chiêu lại là xe lăn chứ.”

Thường An cảm thấy xe lăn này khá đẹp, đẩy lại nhẹ nhàng, rất tốt: “Đây là thứ được chế tác từ bản vẽ của thiếu gia tự vẽ, thiếu gia có lòng như vậy, nhất định đại công tử sẽ thích.”

Giang Lâm cũng rất tự tin là Vệ Vân Chiêu sẽ thích, nên cậu vừa thấy người là lập tức bảo hắn đi qua thử, cậu đẩy Vệ Vân Chiêu đi lòng vòng trong viện, còn nói thêm: “Ta đã từng nói là muốn tặng cho ngươi một chiếc xe lăn đẩy đến đẩy lui vô cùng ngầu, có phải ta đã làm được rồi đúng không?”

Xe lăn này đẹp hơn chiếc xe lăn rách nát lúc trước biết bao nhiêu, bánh xe cũng cao hơn chiếc kia, đẩy không tổn nhiều sức, bên dưới còn có chỗ để chân, sẽ không phải mệt vì nâng chân. Quan trọng nhất là trên xe lăn này còn có thể giấu ám khí, chỉ cần nhấn nhẹ một cái, ám khí có thể bay ra ngoài.

Vệ Vân Chiêu cũng rất thích, hắn mỉm cười cảm ơn Giang Lâm.

Giang Lâm cười càng rực rỡ hơn hắn: “Không cần khách sáo, ngươi dùng thoải mái thì ta mới vui, ngươi nhớ phải bảo Tuân Thất đẩy ngươi ra ngoài đi dạo nhiều chút, đảm bảo sẽ được nhiều người biết đến.”

Vệ Vân Chiêu liền nhạy bén phát hiện có ẩn ý, Giang Lâm cũng chẳng giấu giếm, cậu nói: “Để khiến cửa hàng chế tạo xe lăn cho ngươi mở mang tầm mắt, cảm thấy đây là thứ tốt rồi sẽ bàn chuyện làm ăn với chúng ta. Vì để kiếm thêm nhiều tiền, ta đồng ý cho ngươi làm người đại diện.”

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu ra giữa sân, sau đó bảo Thường An lấy giấy và bút mực đặt lên bàn đá trong đình, cậu đi đến vẽ vời, Vệ Vân Chiêu chính là thứ mà cậu mô phỏng lại. 

Chỉ trong phút chốc, Giang Lâm thổi khô mực, đem lên cho Vệ Vân Chiêu xem như dâng vật quý: “Đẹp đúng không, dân chúng trong kinh thành mà thấy được bức tranh của ngươi, chắc chắn sẽ ngưỡng mộ rồi đến mua xe lăn.”

Bức tranh cực kỳ chân thật, mặt mày và khí chất quanh người Vệ Vân Chiêu đều giống người thật đến bảy, tám phần, nhưng Vệ Vân Chiêu lại chú ý đến hàng chữ được viết bên phía trước: “Đến Vệ tướng quân sử dụng cũng thấy rất tốt”, còn có một ngón tay cái giơ lên.

Vệ Vân Chiêu: “… Ta có thể biết trị giá của ta là bao nhiêu được không?”

Vệ Vân Chiêu không ngờ có một ngày mình ngồi trên xe lăn còn phải bán sắc vóc của mình. 

Giang Lâm vỗ hắn mấy cái, lấy bức tranh về bảo Thường An đi đưa cho ông chủ cửa hàng: “Cái này ấy hả, còn phải xem cuối cùng bán được bao nhiêu đã. Ngươi yên tâm đi, ta là người thành thật, đến lúc đó lấy được tiền rồi thì ta sẽ chi cho ngươi một nửa.”

Vệ tướng quân cảm thấy có phản kháng cũng không có tác dụng, bèn cam chịu: “Đa tạ phu nhân.”

Phản ứng biết điều như vậy khiến Giang Lâm rất hài lòng: “Khách sáo quá, đều kiếm tiền nhờ vào bản thân ngươi cả mà.”

Ngày tiếp theo, Giang Lâm và Vệ Vân Gia đi dự tiệc, tối qua cậu ngủ muộn quá, suốt dọc đường cứ ngáp mấy cái liền, nếu không phải vì trò hay ngày hôm nay, cậu sẽ không dậy sớm như vậy để ra đường đâu.

Khi bọn họ đến, những người khác còn chưa tới, Giang Lâm cố ý không cho xe ngựa đỗ ở cửa phủ Quận Vương mà dẫn Vệ Vân Gia qua một bên xem kịch. 

Người mà cậu bảo Thường An mời đến đã đến rồi, một tên tấu nhạc ngồi bên mấy tên ăn mày cầm bảng, đồng loạt đứng ở một nơi hơn mười mét bên ngoài phủ Quận Vương Thanh Hà.

Những chiếc chũm chọe* và tấm ván gỗ đều bị giấu ở phía sau, vẫn chưa lấy ra. 

(*: Chũm chọe là một loại nhạc cụ bộ gõ.)

Bọn họ hóng gió một lát, rốt cuộc cũng có xe ngựa chạy đến, một cô nương trẻ tuổi được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, chân vừa chạm đất, tiếng chũm chọe bắt đầu vang lên, mấy tên ăn mày lập tức hắng giọng kêu to: “Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!”

Cô nương trẻ tuổi hoảng sợ, đang định nổi giận thì lại có mấy người phụ nữ lớn tuổi nhảy ra từ hai bên đường, mỗi người cầm một cái rổ, rải hoa lên người cô nương kia, khi hoa bay xuống dưới còn có người khen đẹp, tiên nữ hạ phàm, cho nên cô ta không còn tức giận nữa.

Cô nương trẻ tuổi còn nói với nha hoàn: “Phủ Quận Vương Thanh Hà này biết chuẩn bị thật, chỉ là hơi bủn xỉn, lại tìm đám ăn mày.”

Khi cô ta đang nói chuyện, lại có xe ngựa chạy đến, còn là hai chiếc, ba cô nương như hoa như ngọc bước xuống xe. Phong tục Đại Việt rất thoáng, cô nương ra đường cũng không cần đeo vải che mặt gì cả. Ba cô nương này cũng được đãi ngộ y hệt người đầu tiên, nhưng lời khen tiên nữ hạ phàm khiến bọn họ không tức giận nổi, còn khen ngợi với người ở về sự sắp đặt đón khách của phủ Quận Vương. 

Người hầu trong phủ Quận Vương Thanh Hà lại hoang mang, hình như bọn họ không được sắp xếp như thế, nhưng có khi là quản gia làm, những người hầu như bọn họ không biết nhiều.

Các tiểu thư đến đây chưa vội vào cửa mà ở lại xem cảnh tượng tưng bừng, lần lượt càng có nhiều xe ngựa đến, cửa phủ Quận Vương cực kỳ náo nhiệt.

Trong sự náo nhiệt này, lại có một chiếc xe ngựa xuất hiện, sau khi trông thấy, Thường An lập tức ra hiệu, mấy tên ăn mày rất nhanh nhẹn, khi người ta vừa xuống ngựa là đồng loạt giơ tấm ván gỗ lên, cao giọng kêu to: “Giang Cẩm Nguyệt, mau kêu mẫu thân của ngươi trả tiền đi!”

Chũm chọe vang lên theo nhịp điệu, khẩu hiệu được hô to, nội dung thay đổi ba lần liên tục: “Chuyện quan trọng nhất định phải nói ba lần! Giang Cẩm Nguyệt! Của hồi môn mà mẫu thân ngươi trộm vẫn chưa trả lại! Giang Cẩm Nguyệt! Của hồi môn mà mẫu thân ngươi trộm vẫn chưa trả lại! Giang Cẩm Nguyệt! Của hồi môn mà mẫu thân ngươi trộm vẫn chưa trả lại!”

Chân Giang Cẩm Nguyệt vừa chạm đất, chợt nghe mấy câu giục trả tiền, trả đồ cưới liên tục vang lên, vẻ mặt cô ta lập tức trắng bệch, cả người hoàn toàn đông cứng như rơi vào hầm băng.