Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 30

Edit: Teade

Beta: Snivy

———————————-

“Không phải tổ mẫu chỉ còn một đứa con trai, mà là tổ mẫu chỉ có một đứa con trai.”

Khi Vệ lão phu nhân chống gậy đi vào cửa, Vệ Vân Chiêu bảo Giang Lâm đẩy hắn đi trước, chỉ để lại một câu như thế cho bà ta.

Chân Vệ lão phu nhân lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống.

Bà ta nhìn bóng lưng Vệ Vân Chiêu bỏ đi, bắt đầu lau nước mắt, kể khổ với má Diệp: “Thúy Hương, lòng dạ Vân Chiêu thật là tàn nhẫn, nó bị tên hồ ly tinh kia làm mờ mắt rồi, không hề giúp ngũ thúc của nó một chút nào!”

“Thúy Hương, nhà họ Vệ này sẽ bị phá hủy trong tay hồ ly tinh kia!”

Vệ lão phu nhân nghĩ đến con trai mình, nghĩ đến tương lai của nhà họ Vệ, bà ta đau lòng khôn xiết.

Má Diệp đỡ bà ta, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Phu nhân đừng đau khổ, nếu đại công tử không đáng tin thì chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách cứu Ngũ gia ra thôi, Ngũ gia đang bị thương mà, nếu 

bị hành hình gì đó trong nhà giam, e rằng ngài ấy sẽ không chịu nổi mất.”

Vệ lão phu nhân được má Diệp nhắc nhở, vội nén đau lòng, quay về phòng của mình: “Đi, về hầu hạ ta thay quần áo, chúng ta đến nhà họ Chu một chuyến, nhà mẹ đẻ của ta có người, bọn họ sẽ phải lo cho An Nhi!”

“Ôi chao, lão phu nhân đi chậm chút!” Má Diệp đáp lời, đỡ bà ta đi về phía trước. 

Cuộc đối thoại này đến tai Vân Chiêu Uyển rất nhanh, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu – mỗi người ôm một con chó con chơi đùa, Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu: “Nhà họ Chu sẽ đồng ý cứu người à?”

“Nhà họ Chu không có năng lực đó.” Vệ Vân Chiêu nói thẳng.

Vốn là nhà họ Chu dựa vào nhà họ Vệ mới phất lên, nền móng không sâu, hơn nữa cũng chẳng có người nào tài năng nên mới liên tục có ý đồ gả con gái cho nhà họ Vệ. Ở nhà họ Chu, Vệ lão phu nhân chỉ còn hai người anh về hưu, bây giờ người quản lý mọi việc thật sự là cháu của bà ta, người này thân với Tiểu Chu thị hơn cả người cô như Vệ lão phu nhân.

Nhà họ Chu là người như thế nào đã lộ rõ từ lâu rồi, Vệ lão phu nhân có thể hy sinh người khác để đổi lấy con trai mình, Tiểu Chu thị vừa biết Vệ An không còn là đàn ông xong cũng quay người chạy về nhà mẹ đẻ, đều do là nhà họ Chu nuôi dạy mà ra cả đấy.

Cho nên người nhà họ Chu đối xử với Vệ lão phu nhân tìm đến cửa như thế nào là quá rõ ràng. 

Giang Lâm gãi gãi cằm A Hoàng, gãi đến mức chó con thoải mái gừ gừ: “Vậy đợi chút thôi.”

Từ sau khi có người có tâm đồn chuyên của Vệ An ra, bắt đầu có nhiều người để ý đến sòng bạc và nhà họ Vệ, cho nên chuyện Vệ An trở nên tàn tật cũng bị đồn ra ngoài rất nhanh. 

Trước khi Tiểu Chu thị về nhà tố cáo, nhà họ Chu cũng đã biết, hình như bọn họ đoán được sẽ có người đến cửa cầu xin, người đứng đầu nhà họ Chu bây giờ – Chu Thượng Trình sai người ở đóng cửa từ chối tiếp khách, ai đến cũng không gặp.

Vừa ra lệnh này xuống, người ở đã tới bẩm báo, người cô nhỏ đã về.

Chu Thượng Trình hỏi: “Đóng cửa chưa?”

Người ở lắc đầu: “Vẫn chưa kịp đóng.”

Chu Thượng Trình: “Vậy thì mời vào đi, sau đó đóng cửa lại.”

Tiểu Chu thị chạy nhanh, suốt dọc đường vừa đau khổ vừa tức giận, mắng Vệ An không nên thân, vẻ mặt cực kỳ xấu xí. 

Vừa vào cửa nhà, bà ta đã đi thẳng đến gặp Chu Thượng Trình, câu đầu tiên mà bà ta nói là: “Đại ca, muội không muốn sống với tên vô dụng Vệ An kia nữa, muội muốn ly hôn!”

Chu Thượng Trình lạnh lùng liếc bà ta một cái, khá là uy nghiêm: “Đây không phải là cuộc hôn nhân do muội hãm hại tỷ muội ruột của mình, tự mình xin tới hả? Bây giờ muội mới hối hận, đã muộn rồi.”

Lúc Tiểu Chu thị vừa mới vào nhà họ Vệ là sống cuộc sống sung sướng, khi đó Vệ lão tướng quân vẫn còn, Vệ Túc cũng là đại tướng quân, chiến sự ở biên giới căng thẳng, triều đình vẫn còn trọng dụng nhà họ Vệ. Lúc đó ở thịnh kinh, nhà họ Vệ cực kỳ nổi tiếng, không có bao nhiêu kẻ đui mù đi làm bọn họ mích lòng.

Cho dù khi ấy Tiểu Chu thị là kết hôn với một đứa con không nên thân của nhà họ Vệ thì vẫn có người tâng bốc bà ta ở bên ngoài, vì ai cũng biết Vệ An là bảo bối trong lòng Vệ lão phu nhân, còn bà ta là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Vệ lão phu nhân.

Sau này, nhà họ Vệ không bằng trước kia nhưng Tiểu Chu thị cũng có thể nhịn được, nhưng bây giờ Vệ An không còn là đàn ông nữa, kiểu gì bà ta cũng không nhịn.

Tiểu Chu thị nói: “Đại ca, chẳng lẽ huynh trơ mắt nhìn muội muội mình ở vậy đến chết sao? Muội còn trẻ, muội không muốn!”

Chu Thượng Trình nhíu mày, lạnh lùng nghiêm mặt: “Muội ly hôn thì có gì tốt, ta nói cho muội biết, chỉ cần Vệ Vân Chiêu còn sống, muội đừng nghĩ đến chuyện ly hôn. Đừng nói là ly hôn, cho dù Vệ An chết rồi, muội phải làm một bà góa thật sự thì cũng phải ở nhà họ Vệ cho ta!”

Tiểu Chu thị khó tin: “Đại ca, huynh nói gì vậy? Muội là muội muội ruột của huynh, huynh muốn muội làm góa phụ ư?”

“Còn cái tên Vệ Vân Chiêu kia nữa, bây giờ hắn là một kẻ tàn phế hai chân không đi đứng được, hắn còn sống có khác gì đã chết đâu, huynh cho là nhà họ Vệ vẫn có thể tiếp tục dìu dắt nhà họ Chu như trước đây à?”

Dù gì bọn họ cũng là huynh muội, Chu Thượng Trình có ý đồ gì, trong đầu Tiểu Chu thị hiểu tất.

“Muội câm miệng đi, nếu muội dám nói mấy câu này trước mặt Vệ Vân Chiêu khiến hắn mang hận, ta sẽ không tha cho muội đâu!”

Tiểu Chu thị không thể hiểu nổi tại sao đại ca của bà ta lại đánh giá cao một tên tàn phế như vậy, nhưng bà ta không dám phản bác lời cảnh cáo của Chu Thượng Trình.

Chu Thượng Trình thấy Tiểu Chu thị ngoan ngoãn lại, mới hỏi bà ta: “Vệ An đâu? Bác sĩ nói như thế nào?”

Tiểu Chu thị bĩu môi: “Làm sao muội biết được, muội không quan tâm đến lão.”

Chu Thượng Trình giận dữ chất vấn: “Muội đã làm gì?”

Tiểu Chu thị: “Muội có làm gì đâu, muội xác nhận lão không phải đàn ông xong là về ngay!”

Gần như Chu Thượng Trình đã có thể tưởng tượng được em gái mình rời khỏi nhà họ Vệ trong tình hình gì, ông ta giận không tả xiết: “Không làm được trò gì tốt hết, toàn gây họa là giỏi!”

Tiểu Chu thị rất ấm ức: “Muội có vui gì đâu, huynh nói xem, ngay cả của quý của mình mà cái tên vô dụng Vệ An kia cũng không bảo vệ được, muội còn ở lại làm gì?”

Chu Thượng Trình đang định răn dạy Tiểu Chu thị, chợt người ở chạy vào bẩm báo: “Lão gia, bà cô đến đây rồi, đang kêu cửa ở bên ngoài, chúng ta có cần mở cửa không?”

Vệ lão phu nhân đi xe ngựa đến, đi nhanh hơn Tiểu Chu thị rất nhiều, thời gian hai người cũng về xấp xỉ nhau, không kém là bao. 

Chu Thượng Trình đang tránh bà ta, bèn nói ngay: “Không ra, không có lệnh của ta, không ai được mở cửa.”

Sau khi người ở lui xuống, Chu Thượng Trình nói với Tiểu Chu thị: “Trước tiên muội cứ ở nhà mấy ngày đi, chờ sau khi làm rõ chuyện này xong thì về, ta sẽ nghĩ cách để Vệ An đến đây đón muội.”

Tiểu Chu thị đồng ý nhưng không cam lòng, bà ta quay người tìm mẫu thân của mình để kể khổ.

Ở ngoài cổng nhà họ Chu, Vệ lão phu nhân và má Diệp đang liên tục kêu cửa, chuyện này không giống với những gì Vệ lão phu nhân nghĩ, vốn là bà ta cho rằng nhà mẹ đẻ của mình sẽ vui vẻ đón tiếp mình vào cửa, chờ sau khi bà ta nhờ cháu trai giúp đỡ cầu xin nha môn thả An Nhi ra, cháu trai sẽ đồng ý ngay mà không hề do dự.

Bà ta cũng đã nghĩ đến chuyện người nhà họ Chu sẽ không muốn hoặc không thể giúp được gì, nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu là đã bị bà ta phủ định ngay. Dù gì trước kia có nhiều chuyện xảy ra, bà ta không cần đến cửa nhà họ Chu, chỉ cần sai một người ở đến nhà họ Chu nói một tiếng là bọn họ sẽ làm thỏa đáng cho bà ta.

Nhưng bây giờ bà ta không ngờ đến trường hợp mình không vào được cửa nhà, hoặc là nói bà ta không hề cân nhắc đến khả năng này.

Vệ lão phu nhân đập cửa hồi lâu, tay mỏi, giọng cũng khàn, người nhà họ Chu lại chẳng hề có ý mở cửa như thể bọn họ không nghe thấy gì cả.

“Lão phu nhân, ngài về xe ngựa nghỉ chút đi, có thể là bọn họ không nghe được hoặc là đang bận, tối nay chúng ta lại đến.”

Má Diệp đỡ bà ta, bị bà ta hất tay ra.

Đây chỉ là tìm cớ thôi, cổng nhà giàu đều có người gác cửa, làm sao không nghe hay là đang bận được chứ, là do chủ nhân dặn dò không được mở cửa thôi.

“Kêu, tiếp tục kêu cửa cho ta, nhất định hôm nay phải kêu cho đến khi mở cửa mới thôi, ta không tin bọn họ định không mở cửa cả ngày!” 

Không chỉ bảo má Diệp kêu cửa, Vệ lão phu nhân còn sai người đánh xe ngựa và nha hoàn cùng kêu, kiên quyết muốn vào cửa.

Má Diệp lo lắng khuyên nhủ: “Lão phu nhân, như vậy không tốt lắm đâu, nếu người qua đường thấy được, bọn họ sẽ chế giễu chúng ta đấy. Nếu vì vậy mà khiến đám người Chu đại nhân không vui, lão phu nhân sẽ không tiện mở miệng xin bọn họ cứu Ngũ gia giúp chúng ta!”

Vừa nhắc đến Vệ An, Vệ lão phu nhân lập tức bình tĩnh rất nhiều. Bà ta bất mãn trợn mắt nhìn cửa: “Vậy thì về xe ngựa nghỉ một lát, ta ngồi trong xe ngựa chờ bọn họ mở cửa!”

Kết quả là chờ đến tối mịt, vì lệnh cấm đi lại ban đêm nên bọn họ phải quay về phủ, cổng nhà họ Chu chưa từng mở ra.

Khi Vệ lão phu nhân về, bà ta mệt lả cả người, nhưng lửa giận trong lòng càng nhiều.

Bà ta mắng suốt dọc đường: “Sói mắt trắng, thứ vô ơn, trước kia bà già này ở đó, có ai không vâng dạ nghe lời ta chứ? Bây giờ mới bao lâu, ta về nhà mẹ đẻ mà còn không vào được cửa, đúng là nực cười vô cùng!”

“Không mở cửa thì thôi, đâu phải cứ nhất quyết là ta phải xin nhà họ Chu? Ta nhớ kĩ chuyện này rồi, sau này có lúc nhà họ Chu đến cầu xin ta, tới lúc đó cứ chờ xem!”

Má Diệp không nói gì, để mặc Vệ lão phu nhân mắng, cơn giận trong lòng phải trút ra mới tốt, nếu không sẽ dễ dàng tích tụ thành bệnh. Còn về việc những lời còn chưa vạch trần rõ ràng, bà ta biết nói ra cũng vô dụng, huống hồ bà ta cũng không định nhắc nhở.

Vì con trai bảo bối, cho dù cả người mệt lả nhưng Vệ lão phu nhân vẫn hăng hái mười phần, khó mà ngờ được ban ngày bà ta tức quá mà ngất đi.

Vào cửa nhà họ Vệ, Vệ lão phu nhân cũng chưa chịu yên, bà ta xông thẳng đến Chiêu Vân Uyển, muốn tìm Vệ Vân Chiêu để nhờ cứu Vệ An về.

Nhưng Vệ lão phu nhân bị Vệ Vân Gia dẫn người cản lại ngay cửa sân, vốn Vệ lão phu nhân không thích cháu gái là bao, lúc này cô bé lại cản đường, bà ta lập tức nổi đóa: “Cút ngay!”

Vệ Vân Gia không nhúc nhích, người mà cô bé dẫn đến còn chắn kín cửa, tuyệt không để cho Vệ lão phu nhân có cơ hội đi vào.

Vệ Vân Gia nhìn Vệ lão phu nhân, cô bé nói: “Tổ mẫu mới về từ nhà họ Chu phải không, trước kia khi tổ mẫu nhắc đến nhà họ Chu, mười câu là có tám câu khen ngợi, còn muốn gả cháu gái ở nhà mẹ đẻ của tổ mẫu cho đại ca, nhà họ Chu tốt như vậy, chắc chắn sẽ cứu người con mà bà thương yêu nhất ra giúp bà.”

“Bây giờ cũng đã muộn rồi, tổ mẫu đừng làm phiền đại ca và tẩu tử nghỉ ngơi nữa, dù gì đại ca cũng không có năng lực cứu ngũ thúc ra khỏi nha môn, tổ mẫu xem có đúng không?”

Lời nói của Vệ Vân Gia chọc thẳng vào ngực Vệ lão phu nhân, Vệ lão phu nhân tức giận thở hổn hển, trợn mắt trừng Vệ Vân Gia: “Ngươi cút ngay cho ta, ta là tổ mẫu của ngươi, ta muốn làm gì còn chưa đến lượt một đứa cháu như ngươi lên tiếng đâu!”

Vệ lão phu nhân nói xong bèn đẩy Vệ Vân Gia, cô bé nghiêng người tránh tay bà ta: “Không đến lượt con cháu nói chuyện, vậy tổ mẫu đến tìm đại ca làm gì? Đại ca cũng là con cháu, không có tư cách nói chuyện trước mặt tổ mẫu, tổ mẫu buông tha cho đại ca đi!”

“Câm miệng!” Vệ lão phu nhân cao giọng quát người bên cạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau đẩy nó ra cho ta!”

Má Diệp vừa định ra tay, Vệ Vân Gia mỉm cười: “Tổ mẫu, bà đoán xem trong lòng đại ca, ta và ngũ thúc ai quan trọng hơn?”

“Dĩ nhiên là ngũ thúc của ngươi!” Vệ lão phu nhân vô thức thốt ra.

Nhưng bà ta vừa nói xong là nhận ra ngay, trong cái nhà này, Vệ Vân Chiêu ngứa mắt nhất là Vệ An, không chỉ là bây giờ, trước đó khi Vệ lão tướng quân và lão Đại còn sống, Vệ Vân Chiêu đã không thích Vệ An rồi. 

Vệ Vân Gia nhắc nhở: “Tổ mẫu, xin người ta thì phải ra vẻ cầu xin, không ai thiếu bà cái gì đâu. Vệ An là bảo bối trong lòng bà, nhưng trong mắt người khác, lão chẳng là cái gì cả. Tổ mẫu, nếu bà muốn lấy cả nhà họ Vệ đổi con mình về, ta khuyên tổ mẫu vứt bỏ ý đồ này sớm đi, nếu không bà sẽ hối hận đấy.”

“Ngươi nói bậy gì đó, con bé chết tiệt ngươi biết cái gì chứ? Nếu ngươi còn dám nói lung tung, ta sẽ xé rách miệng ngươi!” Mặc dù ngoài miệng Vệ lão phu nhân nói năng hung dữ, nhưng cũng thấy bối rối vì chuyện Vệ Vân Gia nói, không muốn vào Chiêu Vân Uyển nữa mà quay người bỏ đi.

Thấy người đi ra rồi, Vệ Vân Gia xác định Vệ lão phu nhân không quay lại nữa, mới dẫn Bạch Sắc về viện của mình.

Dọc đường, Bạch Sắc hỏi: “Tiểu thư, cô đã đến cửa rồi sao không vào trò chuyện với đại công tử và thiếu phu nhân?”

Vệ Vân Gia lắc đầu: “Đã muộn rồi, không phù hợp, ta đến đó cũng chỉ để nhắc nhở tổ mẫu thôi.”

Bạch Sắc cảm thấy lần này bọn họ đi uổng công, chắc chắn Vệ lão phu nhân không nghe đâu, những nha hoàn hầu hạ trong phủ này như bọn họ đều biết Vệ lão phu nhân yêu thương Ngũ gia đến đâu, nếu không phải có Vệ lão phu nhân dung túng, làm sao Ngũ gia lại rơi vào kết cục này.

Chiêu Vân Uyển.

Nghe bên ngoài không còn tiếng động gì nữa, Giang Lâm mới đóng cửa phòng rồi ngồi xuống cạnh Vệ Vân Chiêu, rót cốc nước uống: “Ngươi nói xem tiếp theo tổ mẫu sẽ đi cầu xin ai?”

“Nhưng mà nhà họ Chu tàn nhẫn hơn trong tưởng tượng của ta nhiều, bọn họ không cho tổ mẫu ngươi vào cửa nữa.”

Vệ Vân Chiêu không nói gì, cũng không thấy bất ngờ gì.

Rõ ràng đây chỉ là bắt đầu, ngày thứ hai sau khi Vệ An bị nha môn bắt đi, Vệ lão phu nhân lại đến gõ cửa nhà họ Chu, vẫn không thể vào như trước. 

Buổi chiều, bà ta đổi chỗ, xin nhà họ Đổng, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Vệ phu nhân. Nhà họ Đổng thì rất khách sáo, nhưng cho bà ta vào cửa xong bèn gửi thư cho Vệ phu nhân để Vệ phu nhân về nhà mẹ đẻ đưa Vệ lão phu nhân quay về.

Nhà họ Đổng chưa nhắc đến chuyện cứu Vệ An.

Ngoại trừ nhà họ Đổng, Vệ lão phu nhân chạy đến vài nhà khác, không phải nhà mẹ đẻ của con dâu thì là bạn bè thân thiết lúc trước, hoặc là người có quan hệ thân thiết, nhưng không có gì khác nhau, bọn họ đều không đáp ứng.

Người có thái độ tốt thì khách sáo từ chối, còn những người lúc trước đã từng bị Vệ lão phu nhân chọc tức thì châm biếm chế giễu đến nỗi Vệ lão phu nhân run cả người. 

Tin xấu nối tiếp nhau mà đến, chuyện của Vệ An cũng bị dân chúng bàn tán. Nghe xong Vệ An là ai và làm những gì, rất nhiều người đều nói một câu “đáng đời”. Có một vài người sùng bái tướng quân nhà họ Vệ còn mắng Vệ An mấy câu cay độc, hơn nữa còn nói bây giờ Vệ An thành ra như vậy là do mẫu thân nuông chiều mà ra, bọn họ lại càng thoải mái mắng Vệ lão phu nhân.

Vệ lão phu nhân vừa quay về phủ đã nhận được tin triều đình xử phạt Vệ An. Vi phạm luật lệ triều đình, cắt chức biến thành dân thường, mãi mãi không thể làm quan được nữa, cộng thêm tám mươi gậy, trưa mai sẽ hành hình trước mặt mọi người, ở cửa phủ nha môn tại kinh thành. 

Vệ lão phu nhân nghĩ đến tám mươi gậy liền hôn mê tại chỗ.

Vệ An vừa bị chặt chân, còn bị cắt mất của quý, trong tình hình này mà lão còn phải chịu tám mươi gậy, rất khó nói lão có thể sống hay không. 

Cũng may Vệ lão phu nhân luôn nhớ thương con mình, không ngất bao lâu, đại phu vừa vào cửa là bà ta tỉnh lại trước rồi, xốc chăn xuống giường. 

“Thúy Hương, Thúy Hương! Mau hầu hạ ta mặc quần áo, ta muốn đi gặp Vân Chiêu, ta đi xin nó cứu ngũ thúc của nó, An Nhi không thể chịu tám mươi gậy này được, như vậy nó sẽ chết!”

Má Diệp lấy quần áo mặc cho Vệ lão phu nhân, sau đó bà ta nói: “Lão phu nhân, đại công tử và thiếu phu nhân ra ngoài rồi, nghe nói từ sáng đã không có trong phủ.”

“Bọn chúng đi đâu thế? Tìm, mau bảo người tìm bọn chúng về!” Vệ lão phu nhân chụp lấy má Diệp, giọng nói vừa vội vã vừa bối rối.

Má Diệp khó xử lắc đầu: “Chuyện này… Đại công tử cũng không nói là đi đâu, ta hỏi những người trong sân của hắn, bọn họ đều nói là không biết, tối đến bọn họ mới về.”

“Không được, không thể chờ đến tối, không còn kịp rồi, làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây?” Vệ lão phu nhân nắm chặt tay má Diệp, nóng ruột đến mức bật khóc.

Bà ta cũng bắt đầu hối hận rồi, nếu bà ta đối xử với Giang Lâm tốt một chút, Giang Lâm có thể nể mặt Vệ Vân Chiêu, giúp ngũ thúc của Vệ Vân Chiêu. Hoặc là bà ta để ý đến An Nhi nhiều hơn, xem lão có đi lầu xanh, đến sòng bạc gì ở bên ngoài không, phải chăng sẽ không có chuyện hôm nay?

Trong phủ có nhiều nha hoàn như thế, Vệ An thích ai cũng được, muốn cược thì cược với người ở trong phủ, người khác sẽ không bắt thóp được điểm yếu của lão. 

Vệ lão phu nhân sốt ruột đến mức chỉ biết khóc và hỏi làm sao đây như một con ruồi không đầu. Má Diệp thân thiết khuyên nhủ, lại đưa ra ý kiến: “Lão phu nhân nghĩ xem có còn ai giúp được không, những tướng quân lúc trước từng đánh giặc chung với lão gia, hoặc là các nương nương trong cung?”

“Nương nương… Đúng rồi, vẫn còn các nương nương trong cung.” Hình như Vệ lão phu nhân nhớ đến cái gì đó, bà ta vội bước nhanh vài bước đến trước một ngăn tủ, cầm chìa khóa luôn mang theo bên mình lấy một lệnh bài được cất trong nhiều lớp hộp chứa. 

“May mà có Thúy Hương nhắc nhở, nếu không thì ta đã quên là còn có thể vào cung xin hoàng hậu nương nương!” Bà ta cất quân lệnh vào lồng ngực, dặn dò má Diệp: “Thúy Hương, mau sai người chuẩn bị xe, chúng ta vào cung, An Nhi của ta được cứu rồi!”

Má Diệp nhìn Vệ lão phu nhân một lát mới đáp lời, đi ra ngoài. Xe ngựa rời khỏi phủ nhà họ Vệ, đi thẳng về hướng hoàng cung. 

Xe ngựa vừa đi khuất, Giang Lâm bèn đẩy Vệ Vân Chiêu xuất hiện ở nơi khác, nhìn xe ngựa đi, cậu nói: “Coi như đã đợi đến bước này.” Cậu cũng không ngờ mình là một nhà tiên tri, đúng là vì con trai mình mà Vệ lão phu nhân vào tận hoàng cung cầu xin. 

“Vậy lệnh bài đó là gì?” Giang Lâm hỏi Vệ Vân Chiêu.

Gần đây Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất quan sát từng hành vi cử chỉ của Vệ lão phu nhân, cũng biết Vệ lão phu nhân sẽ lấy lệnh bài dưới đáy hòm – dốc sạch vốn liếng rồi. 

Vệ Vân Chiêu giải thích: “Trước kia khi ông nội còn, tiên hoàng ban lệnh bài này cho tổ mẫu, có thể vào cung nói chuyện với các nương nương mà không cần thông báo. Ân sủng quá mức, ông nội cũng sợ tổ mẫu gây sự, bèn hạn chế không cho bà ấy đi, ta tưởng là lệnh bài đã bị trả về rồi.”

Nếu không phải hôm nay Vệ lão phu nhân lấy ra, suýt chút Vệ Vân Chiêu đã quên là có chuyện này.

“Vậy chắc chắn có thể vào cung, chỉ còn xem vị nương nương nào trong cung dám nhúng tay vào việc này thôi, hy vọng người đầu tiên mà bà ấy cầu xin không phải là hoàng hậu.”

Nhưng nếu đi cầu xin những người khác không có kết quả, sau đó đi cầu xin hoàng hậu mới càng đáng sợ.

Vệ Vân Chiêu bảo Giang Lâm đẩy mình vào cửa, Giang Lâm chọt hắn: “Ngươi không lo lắng bà ấy liên lụy đến ngươi, đến cả nhà họ Vệ à?”

Vệ Vân Chiêu: “Đã liên lụy rồi đấy thôi, cũng may tội của Vệ An không đáng chết, hoàng thượng và hoàng hậu muốn lưu danh nên cũng sẽ không giết chín tộc nhà họ Vệ vì một cụ bà thương con đâu.”

Chỉ cần có thể sống là sẽ không đáng sợ.

Có lệnh bài, Vệ lão phu nhân vào cung rất suôn sẻ, bà ta đi thẳng đến điện Trường Ninh, cầu gặp hoàng hậu. 

Hoàng hậu cũng rất kinh ngạc khi biết Vệ lão phu nhân có thể vào tận trong cung xin gặp, sau khi Thu Tịch nói rõ ngọn nguồn, bà ta mới biết Vệ lão phu nhân vào bằng cách nào.

Hoàng hậu chơi đùa ngón tay mình, cười cười: “Vậy thì mời bà ta vào đây, bà ta tự đưa mình đến cửa, bổn cung sẽ không khách sáo.”

Sau khi Vệ lão phu nhân vào cửa, bèn run rẩy quỳ xuống cúi chào, hoàng hậu vừa hỏi lý do, bà ta lập tức bắt đầu khóc, muốn thảm thiết bao nhiêu cũng có.

“Thần phụ xin hoàng hậu nương nương cứu con trai thần một mạng, mấy đứa con của thần phụ đánh trận vì Đại Việt, chết trên chiến trường, bây giờ thần phụ cũng chỉ còn một đứa con trai như vậy, xin người nể mặt công lao chiến chinh khó nhọc vì Đại Việt của bọn họ, cứu người huynh đệ duy nhất còn sống hiện giờ của bọn họ đi!”

“Không làm quan, làm dân thì làm dân, chỉ xin nương nương khai ân nói cho đại nhân phủ doãn kia giảm tám mươi hèo là tốt rồi, thần phụ xin nương nương!”

Hoàng hậu nhìn Vệ lão phu nhân với vẻ chán ghét, lòng mắng một câu ngu xuẩn.

Sau đó hoàng hậu tỏ vẻ khó xử: “Lão phu nhân, không phải bổn cung không muốn giúp bà chuyện này, mà là hậu cung không được tham gia vào chính sự. Con bà là quan, do luật pháp triều đình quyết định xử trí cả, bổn cung không nhúng tay vào chuyện này được.”

Vệ lão phu nhân lại bắt đầu quỳ lạy cầu xin, cực kỳ đáng thương.

Hình như hoàng hậu cũng thấy cảm động vì lòng mẹ hiền của bà ta, do dự một lát rồi nói: “Bổn cung không giúp được gì trong chuyện này, nhưng bản thân nhà họ Vệ các người cũng có thể làm mà. Bây giờ đứa cháu kia của bà là quan lớn trong triều, chỉ cần hắn vào cung xin hoàng thượng, nếu hoàng thượng nể mặt những cống hiến mà nhà họ Vệ đã tạo trước đây, có khi sẽ tha thứ đấy.”

“Bổn cung nghe nói đến chuyện này rồi, mấy ngày nay lão phu nhân chạy vạy khắp nơi, Vệ An cũng là thúc của Vệ Vân Chiêu, hắn nhẫn tâm nhìn bậc cha chú của mình đau khổ chịu phạt à? Vậy thì hơi bất hiếu rồi đấy.”

Vệ lão phu nhân không nghe ra hoàng hậu đang chụp mũ Vệ Vân Chiêu, lòng bà ta cũng nghĩ y hệt hoàng hậu, Vệ Vân Chiêu bất hiếu!

Nhưng may là bà ta không ngu đến mức nói hùa theo câu này, vẫn xin hoàng hậu giúp đỡ, vì bà ta không sai khiến được Vệ Vân Chiêu. 

Hoàng hậu và Vệ lão phu nhân giằng co thật lâu, cuối cùng hoàng hậu đảm bảo, nếu Vệ Vân Chiêu chịu lấy chức quan nhị phẩm ra đổi, bà ta sẽ bảo vệ mạng sống cho Vệ An. 

Nếu chức quan nhị phẩm của Vệ Vân Chiêu mất rồi thì mới là nhà họ Vệ không còn gì thật, Vệ lão phu nhân biết rõ chuyện này, vả lại bà ta không ép buộc Vệ Vân Chiêu được nên không dám đáp lời. 

Sau đó hoàng hậu tỏ vẻ bà ta không giúp được chuyện này, Vệ lão phu nhân ngơ ngác rời khỏi điện Trường Ninh.

Nhưng bà ta chưa bỏ cuộc, bà ta quay người đi đến cung của nương nương khác. 

Chuyện hoàng hậu không dám đồng ý, làm sao người khác dám đồng ý được, huống hồ đó còn là chuyện của triều đại trước, bọn họ đâu có ngốc.

Cuối cùng kéo dài đến tối, Vệ lão phu nhân mệt đến mức không đứng vững cũng chả có ai đồng ý cứu con bà ta, bà ta vừa khóc vừa hối hận vô vàn mà rời khỏi hoàng cung.

Còn bị thu hồi lệnh bài, sau này không còn ra vào hậu cung một cách tùy ý nữa. 

Qua trận này, Vệ lão phu nhân sốt cao, liên tục nằm mơ nói mê, hoặc là xin người ta cứu Vệ An, hoặc là nói An Nhi đừng chết, giằng co suốt một đêm. 

Khi mọi người đều cho rằng bà ta sẽ kiệt sức, sáng sớm hôm sau bà ta lại đi tìm Vệ Vân Chiêu, xin Vệ Vân Chiêu đồng ý điều kiện của hoàng hậu, từ quan, đổi lại là Vệ An sẽ không bị đánh tám mươi hèo. 

Vệ Vân Chiêu nhìn Vệ lão phu nhân một lát, nhìn đến mức Vệ lão phu nhân cảm thấy chột dạ, không gắng gượng nổi nữa, hắn mới lên tiếng: “Được, nếu tổ mẫu muốn hy sinh cả nhà họ Vệ để cứu con trai mình, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của bà.” 

“Nhưng tổ mẫu phải nhớ kĩ, từ hôm nay trở đi, nhà họ Vệ và bà với Vệ An không còn quan hệ gì nữa.”

Vệ lão phu nhân há mồm, thật lâu sau, bà ta mới nói: “Được, được…”