Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 34

Edit: Ngọc

Beta: Snivy 

__________________________

Phủ An Dương Hầu.

Giang Cẩm Nguyệt đang nổi giận với hệ thống, bỏ ra một số tiền lớn để thuê sát thủ, không những chết nhiều như vậy mà còn không mang hai túi thóc về được, Giang Cẩm Nguyệt đang vui vẻ, kết quả hệ thống xuất hiện lạnh lùng nói giống thóc này không phải là giống lúa kia, vả lại hạt giống đã được gieo xuống đất rồi.

Giang Cẩm Nguyệt lập tức tức giận.

“Giống thóc, giống thóc, vì sao ngươi không nói thẳng với ta là giống lúa, ngươi nói đi, chuyện đã thành như này rồi thì phải làm sao?”

“Ngươi có thật là đến để giúp ta chứ, không phải là tai mắt Giang Lâm sắp xếp ở bên cạnh ta sao? Chuyện gì hắn cũng đi trước một bước, rốt cuộc ngươi có ích gì!”

Hệ thống: [Nhân vật mới xuất hiện không thể khống chế, sẽ thay đổi tình tiết, kí chủ cần tích cực phối hợp với sự sắp xếp của hệ thống thì mới có thể đạt được thành công, oán trách cũng vô dụng.]

Hệ thống: [Kí chủ không cần quá nổi giận, trước mắt nội dung chưa quá nửa, kí chủ vẫn còn rất nhiều cơ hội, xin kí chủ điều chỉnh tốt tâm trạng, không vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn.]

Giang Cẩm Nguyệt cười lạnh: “Ha ha, vì chuyện nhỏ mà hỏng việc lớn, bây giờ ta cũng sắp mất luôn Thái tử rồi, ta sẽ không thể trở thành Thái tử phi, ta nghe ngươi còn có tác dụng gì đây?”

Hệ thống: [Nếu kí chủ nảy sinh lòng kháng cự, không phối hợp với sự sắp xếp của hệ thống, kí chủ sẽ phải cân nhắc chọn người khác, xin kí chủ chớ nên tùy hứng.]

Giang Cẩm Nguyệt nhắm mắt lại, trong lòng nổi lên cơn  giận, cô ta rất muốn nói với hệ thống, nói thích ai thì chọn người đó, cô ta không hầu hạ.

Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ vẫn luôn nhắc nhở cô ta, hệ thống từng hứa hẹn với cô ta về một tương lai tốt đẹp, cô ta và Thái tử sẽ cùng nhau trở thành quân lâm thiên hạ, trở thành hai người tôn quý nhất trên thế giới, được vạn người ngưỡng mộ, lưu danh ngàn đời.

Cô ta không bỏ được tương lai tốt đẹp như vậy.

Giang Cẩm Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ tỉnh táo lại: “Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao, giống lúa đã gieo xuống rồi, nhặt lên cũng vô ích.”

Hệ thống nhắc nhở: [Kí chủ, nếu giống lúa cho ngài sử dụng, giữ lại dĩ nhiên là tốt, nếu không thể, giống lúa này sẽ trở thành món hời của người khác, sẽ có bất lợi cho kí chủ, xin kí chủ mau chóng ra quyết định.]

“Yên tâm.” Sắc mặt Giang Cẩm Nguyệt âm trầm: “Ta sẽ không để cho thứ như vậy trở thành món hời của Giang Lâm đâu, nhưng ta muốn làm Thái tử phi, trước tiên ngươi giúp ta nghĩ cách khiến Hoàng hậu nương nương về phe ta đi.”

“Tiểu thư, Đại thiếu gia trở về, nói là về thăm người.” Trước khi Giang Cẩm Nguyệt nhận được câu trả lời hệ thống, nha hoàn ở bên ngoài gõ cửa trước.

Bây giờ Giang Cẩm Nguyệt vô cùng nhạy cảm với Giang Lâm, vô thức hỏi lại: “Hắn tới đây làm gì, còn muốn cướp cái gì ở trong tay ta sao?”

Nha hoàn nói: “Đại thiếu gia nghe nói tiểu thư là bị hắn cố ý chèn ép ngã xuống ruộng, lại bị hủy dung, nên đến thăm người một chút.”

Nhắc đến hủy dung, Giang Cẩm Nguyệt đưa tay vỗ lên mặt, hơi chột dạ, hôm qua cả người cô ta đầy bùn trở về, Triệu Thu Như hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì, Giang Cẩm Nguyệt liền nhớ lại lời hệ thống đã nhắc nhở cô ta có thể dùng mọi thủ đoạn diệt trừ Giang Lâm, thế là cô ta đem toàn bộ đổ lên người Giang Lâm.

Còn thương lượng với mẫu thân nhanh chóng truyền tin tức này đi, cô ta muốn tất cả mọi người biết Giang Lâm là loại người ác độc ngay cả em gái mình cũng dám làm hại. Vốn là không có màn hủy dung này, vì cô ta trở về không bị thương chút nào, mẫu thân cô ta cảm thấy nói Giang Lâm ép xe ngựa của cô ta ngã xuống ruộng muốn khiến cô ta ngã chết sẽ không có nhiều người tin, cho nên mới thêm mắm dặm muối chuyện hủy dung.

Mẫu thân cô ta vốn bảo cô ta làm giả vết thương trên mặt mình, như vậy mới có thể khiến người khác tin không nghi ngờ, nhưng Giang Cẩm Nguyệt không dám, cô ta sợ tạo vết thương sau đó sẽ lưu thành vết sẹo thật, hủy mất khuôn mặt, cho nên khuôn mặt hoàn toàn không có một vết tích nào.

Nhưng không thể để cho Giang Lâm biết cô ta không bị hủy dung, Giang Lâm tâm cơ như vậy, chắc chắn sẽ náo động cho mọi người biết, chuyện cô ta nói dối sẽ trở thành trò cười.

“Vào đi, trang điểm cho ta trước.” Giang Cẩm Nguyệt cho nha hoàn vào trong, nha hoàn của cô ta có tay nghề trang điểm thượng thừa, có thể thay đổi khuôn mặt còn có thể làm tay chân giả.

Trước khi gặp Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm đã chĩa gai nhọn về phía An Dương Hầu và Triệu Thu Như trước, An Dương Hầu hoàn toàn không biết chân tướng, Giang Lâm vừa vào cửa đã mắng cậu lòng dạ tàn nhẫn độc ác, lại dám làm hại em gái của mình.

Hiển nhiên, lần trước, mặt Giang Cẩm Nguyệt mọc mụn cũng tính lên đầu Giang Lâm, mặc dù lần đó đúng là do cậu làm.

Nhưng lần này quay về ngay cả đầu ngón tay của Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm còn chưa động vào, trên đầu cậu bị chụp cái mũ giết người hủy dung, Giang Lâm chắc chắn sẽ không thừa nhận, thế là cãi nhau với An Dương Hầu một trận, đem suy nghĩ hối hận vì đã lớn lên ở phủ An Dương Hầu… À, không, là thiếu chút nữa biểu diễn một màn bị đứa con bất hiếu làm cho tức chết.

Triệu Thu Như ở bên cạnh mỏng mền thêm mắm thêm muối, khiến Giang Lâm ở trong lòng An Dương Hầu đã được xếp vào loại tội ác tày trời không thể cứu vãn.

“Nếu ông nhất định phải nghĩ như vậy, vậy thì ta cũng chỉ có thể chứng minh cho ông xem ta độc ác cỡ nào, nếu như lát nữa thấy Giang Cẩm Nguyệt mà ta phát hiện trên mặt cô ta không có vết thương, ta sẽ khiến cô ta thực sự bị hủy dung, cả đời này không còn mặt mũi để đi ra ngoài gặp người ta.”

Giang Cẩm Nguyệt dẫn theo nha hoàn đến ngoài cửa đúng lúc nghe được câu này của Giang Lâm, ngay lập tức cô ta dừng bước không dám bước thêm.

Giang Cẩm Nguyệt đưa tay sờ vị trí vết thương được hóa trang trên mặt, cô ta sợ Giang Lâm sẽ nhìn ra, Giang Cẩm Nguyệt lập tức quay về, cô ta biết Giang Lâm nói được là làm được, và Giang Lâm sẽ xuống tay với cô ta, vậy không bằng cô ta tự mình làm, Giang Cẩm Nguyệt nhanh chóng đổi ý.

Khi Giang Cẩm Nguyệt xuất hiện lại lần nữa, trên mặt đã có vết thương máu vẫn chưa khô.

Vết thương không sâu cũng không dài, ánh mắt nhìn Giang Lâm giống như muốn giết chết mười tám đời tổ tông nhà cậu.

Giang Cẩm Nguyệt oan ức nhào vào trong lòng Triệu Thu Như khóc: “Nương, mặt của con đau quá, đại ca thật độc ác, muội muội và huynh không thù không oán, vì sao huynh lại đối xử với muội như vậy?”

Hai mẹ con đánh mắt kiện cáo, Triệu Thu Như biết vết thương trên mặt con gái là thật, thế là nổi giận đùng đùng chất vấn Giang Lâm: “Vết thương trên mặt Nguyệt Nhi ngươi thấy rồi đây, bây giờ ngươi còn có gì để nói không?”

Triệu Thu Như nói xong cũng bắt đầu gạt nước mắt: “Hầu gia, thiếp tự hỏi mấy năm qua gả vào Hầu phủ, tận tâm tận lực chiếu cố Đại thiếu gia, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với nó, bây giờ lại bị Đại thiếu gia đi khắp nơi chĩa mũi nhọn vào, nó hủy hoại thanh danh của Nguyệt Nhi trước,, sau đó lại hủy dung con bé, đây là muốn bức tử hai mẹ con ta mới cam tâm sao?”

Hai người ôm nhau khóc vô cùng thương tâm, về điểm này cực kỳ giống Vệ An và Vệ lão phu nhân.

An Dương Hầu hiển nhiên cũng nhìn thấy vết thương trên mặt con gái, lại bị Triệu Thu Như xúi giục, trong lòng bộc phát lửa giận, vung tay muốn cho Giang Lâm một cái tát.

“Hầu gia!” Vệ Vân Chiêu lập tức lên tiếng ngăn cản.

Giang Lâm cũng nhanh chóng lảng tránh, không để ông ta thực hiện được.

“Hầu gia, cổ của ông là thứ để trang trí à, ông không nhìn thấy vết thương trên mặt Giang Cẩm Nguyệt là vừa mới có sao? Nếu như rách chút ít như vậy, hôm qua bị thương hôm nay vẫn còn chảy máu, cô ta bị thương thế kia sợ là đời này không thể khỏi được.”

“Mặc dù ta không muốn nhận ông làm phụ thân, nhưng làm người cũng phải có đạo lý, không thể để Giang Cẩm Nguyệt qua loa lừa bịp mà ông cũng ngộ nhận như thế được. Theo như Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như nói ông hận không thể giết chết ta, ông không nghĩ nếu ta làm thật, bây giờ còn có thể đứng đây nói chuyện với ông sao?”

“Hầu gia, bị thẩm vấn ở công đường mới là cách để tháo gỡ giữa chúng ta, ông nói có đúng không?”

An Dương Hầu hơi dao động, nhưng vẫn không tin, lão muốn mở miệng lại bị Vệ Vân Chiêu phủ đầu, Vệ Vân Chiêu nói: “Hầu gia, không nói đến Giang tiểu thư là một nữ tử lại một mình ra khỏi thành để làm gì, hôm qua bọn ta ra khỏi thành còn có hai vị thiếu gia nhà Chu, Đỗ đi cùng, nếu Hầu gia không tin hai người bọn ta, có thể cho người đi một chuyến mời hai vị thiếu gia Chu, Đỗ đến đây làm chứng.”

Vừa nghe Vệ Vân Chiêu nói cho người đến làm chứng, Giang Cẩm Nguyệt lập tức phản bác, đồng thời cũng bôi nhọ: “Người nào mà không biết hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh từ nhỏ đã cấu kết với Giang Lâm làm việc xấu, dĩ nhiên sẽ đứng về phía Giang Lâm.”

Giang Lâm đi thẳng về phía Giang Cẩm Nguyệt: “Vậy hay là đi nha môn, đừng ở chỗ này lải nhải, làm sao ta có thể làm tổn thương ngươi được, chúng ta mời phủ doãn đại nhân tra rõ việc này.”

Triệu Thu Như vẫn luôn chăm chú che chở cho con gái, cảm xúc bị kích động, hét về phía Giang Lâm bằng giọng bén nhọn: “Nguyệt Nhi đã bị ngươi hủy dung rồi ngươi còn chưa hài lòng sao, ngươi còn muốn làm gì nữa, ngươi muốn giết chết con bé mới cam tâm à?”

“Đúng thế.” Giang Lâm gật đầu: “Không phải các ngươi đi khắp nơi nói ta muốn hại chết Giang Cẩm Nguyệt à, ta đành phải thành toàn cho cô ta chứ sao.”

“Nghịch tử, con bé là muội muội của ngươi!” An Dương hầu gào lên.

“Ta cũng là ca ca của cô ta, thế nào, ông cho phép con gái ông đi khắp nơi nói ta muốn hại cô ta, nhưng lại không cho phép ta làm thật? Hầu gia, ông đối xử bất công như vậy không sợ quả báo à, ông có thể xem kết cục của Vệ An và mẫu thân lão là biết.”

Vệ An và mẫu thân lão chỉ là cục gạch, dù ở đây cũng phải dời đi.

Quả nhiên sự chú ý của An Dương Hầu bị dời đi, nhìn về phía hai người Triệu Thu Như: “Các ngươi truyền những gì ra bên ngoài? Còn nữa, một cô nương ra khỏi thành làm gì?”

Giang Lâm đáp thay hai người họ: “Còn có thể làm gì nữa, đi ra ngoài tìm nam nhân chứ sao, một Từ Thiên Minh không đủ còn phải thêm Tào Tuấn Tài, Hầu gia ông đợi một chút đi, nói không chừng có người của Tào gia đến cửa cầu hôn đấy.”

“Tào gia? Tốt, tốt, tại sao lại dính líu quan hệ với Tào gia?” An Dương Hầu quả thật không hay biết gì, vẻ mặt sững sờ.

Giang Lâm: “… Ông để tâm đến việc trong nhà chút đi.”

Cậu thấy An Dương Hầu như vậy, không muốn nói chuyện với lão nữa, đoán chừng ngày nào đó, Triệu Thu Như dọn sạch nhà cho lão, lão còn hỏi chuyện từ khi nào.

May thay vẫn còn Vệ Vân Chiêu, hắn nhẫn nại giải thích cho An Dương Hầu chuyện tốt sáng sớm nay Tào Tuấn Tài và Từ Thiên Minh dẫn người đến cổng Vệ gia: “Hai vị công tử Tào, Từ quan tâm Cẩm Nguyệt muội muội như vậy, cho nên bọn ta đoán Hầu phủ sắp ăn mừng.”

An Dương Hầu nghe xong, đây đâu phải là chuyện tốt gì, đây rõ ràng là một nữ hầu hai chồng.

Chuyện này bị truyền đi, có mấy nhà tốt nào dám lấy cô nương như vậy vào cửa, càng đừng suy nghĩ gì đến vị trí Thái tử phi.

Ánh mắt An Dương Hầu dừng trên người Giang Cẩm Nguyệt: “Cẩm Nguyệt, con nói thật đi, mối quan hệ giữa con và hai người Tào gia với Từ gia thực chất là như nào, vì sao bọn chúng muốn ra mặt thay cho một nữ tử chưa xuất giá?”

Giang Cẩm Nguyệt hốt hoảng lắc đầu: “Phụ thân, con gái không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ, từ đầu đến cuối con không biết bọn họ làm gì, phụ thân, con là hạng người như nào không phải phụ thân biết rõ nhất sao, chẳng lẽ phụ thân cũng vì người ngoài châm ngòi vài câu đã không tin con?”

Giang Cẩm Nguyệt bật khóc, vết thương trên mặt chảy máu vẫn không lau, trong lòng An Dương Hầu bắt đầu dao động, đang muốn nói, lão thấy Giang Lâm đang kéo kéo ống tay áo mình.

Giang Lâm chỉ bản thân: “Hầu gia, ta là con hoang do mẫu thân ta sinh ra phải không?”

Vừa dứt lời An Dương Hầu liền bùng nổ: “Nói bậy, con bất hiếu, ngay cả mẫu thân ruột cũng dám bịa đặt, ta quất chết tên nghịch tử nhà ngươi!”

Giang Lâm ngăn tay lão lại: “Ông đừng kích động, ta không có vấn đề, đó là Giang Cẩm Nguyệt bịa đặt cho cuộc đời của Hầu phu nhân, bằng không ta và Vệ Vân Chiêu làm sao lại trở thành người ngoài, Hầu gia ông nói đúng không?”

An Dương Hầu dùng sức rút tay đang bị Giang Lâm giữ, tức giận đến trợn mắt: “Đồ khốn, ngươi nói lung tung cái gì thế, coi chừng lão tử xé nát miệng ngươi.”

Vẻ mặt Giang Lâm vô tội: “Chính con gái ông nói là người ngoài, trong lòng cô ta muốn ta nói lại với ông, muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta phải không?”

“Đoạn tuyệt quan hệ cái gì, nghịch tử, rốt cuộc tại sao lại sinh ra thứ đại nghịch bất đạo như này, hôm nay ta phải quất chết ngươi.” An Dương Hầu đi quanh phòng muốn tìm thứ gì đó để đánh người.

Giang Lâm kéo lão: “Ông là người sao lại không hiểu tiếng người như vậy chứ, là ta muốn như vậy à, rõ ràng là Giang Cẩm Nguyệt nói như vậy, ông cáu với ta làm gì, ông hỏi cô ta đi, vì sao ta và Vệ Vân Chiêu lại trở thành người ngoài?”

An Dương Hầu nhìn Giang Cẩm Nguyệt, Giang Cẩm Nguyệt thút thít giải thích, mình nhất thời nhanh miệng nói sai.

“Là không cẩn thận nói ra lời trong lòng chứ.” Giang Lâm bổ sung.

“Được rồi, bớt nói mấy lời vô dụng này lại, Nguyệt Nhi, con thành thật trả lời phụ thân, con và hai tiểu tử nhà Tào, Từ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” An Dương Hầu cưỡng ép trở lại đề tài cũ.

Giang Cẩm Nguyệt lắc đầu: “Con không biết, con không hề làm gì cả, phụ thân, người phải tin con.”

Triệu Thu Như lên tiếng phụ họa với cô ta: “Hầu gia, hôm qua sau khi Nguyệt Nhi trở về không có ra ngoài nữa, bên ngoài xảy ra chuyện gì con bé không biết, có lẽ là có hiểu lầm gì đó.”

Giang Lâm đưa ra chủ ý: “Để gọi người đến hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao, nói ta và Chu Thành Vọng với Đỗ Ngọc Linh cấu kết với nhau không đáng tin, vậy cũng không thể nào có chuyện Tào Tuấn Tài đứng về phía ta nhỉ?”

An Dương Hầu đúng là có suy nghĩ như thế, vừa muốn cho người đi hỏi thăm Tào gia, đã bị Triệu Thu Như ngăn cản: “Hầu gia, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Nguyệt Nhi, chuyện này vẫn nên là càng ít người biết càng tốt.”

Giang Lâm nghĩ thầm, vậy thì không được như ý bà rồi vì lúc này người trên đường đều đã biết.

An Dương Hầu lại dao động, thậm chí bắt đầu ba phải: “Được rồi, không làm thì không làm, chuyện này dừng ở đây, các ngươi là anh em ruột, đừng động một tí là nháo hết cả lên.”

“Ngươi và Vệ tướng… Vân Chiêu ở lại ăn bữa cơm rồi về.” Lão nói xong cũng sai hạ nhân chuẩn bị cơm, quyết định không nói chuyện này nữa.

Giang Lâm đồng ý, hơn nữa ăn xong mới vui vẻ.

Ăn xong, Giang Lâm ra điều kiện, muốn nói vài câu với một mình Giang Cẩm Nguyệt để giải quyết mâu thuẫn, tất nhiên An Dương Hầu đáp ứng.

Sau đó Giang Lâm dẫn Giang Cẩm Nguyệt đi, An Dương Hầu còn giúp cậu ngăn cản ý đồ theo sau của Triệu Thu Như và nha hoàn.

“Giang Lâm, ngươi muốn làm gì, ngươi thả ta ra, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Vừa ra khỏi cửa Giang Lâm đã nhấc Giang Cẩm Nguyệt chạy đi, Giang Cẩm Nguyệt ra sức giãy dụa không hề phối hợp.

Giang Lâm lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, các ngươi ở bên ngoài truyền tin nhảm, ta hại chết ngươi, dĩ nhiên là ta muốn thành toàn cho ngươi.” Giang Lâm bước nhanh, đi thẳng đến sau bếp của Hầu phủ.

Giang Cẩm Nguyệt bị câu này của Giang Lâm dọa sợ, giãy dụa mạnh hơn, trên đường còn bảo hạ nhân báo tin cho mẫu thân cô ta, nói Giang Lâm muốn hại cô ta.

Mới ăn cơm trưa xong, cơm thừa lẫn đồ ăn thừa cũng vừa được đổ vào thùng nước rửa bát, Giang Lâm đuổi người trong phòng bếp ra ngoài, sau đó tốt bụng giúp Giang Cẩm Nguyệt đóng cửa lại.

Giang Lâm nói: “Nếu như ngươi không ầm ĩ, người nhìn thấy ngươi thảm hại như vậy sẽ ít đi rất nhiều, nếu như ngươi dẫn mọi người tới, chuyện Đại tiểu thư của phủ An Dương Hầu thích uống nước rửa bát nhất định sẽ được truyền đi khắp Thịnh Kinh!”

Vừa dứt lời, Giang Lâm trực tiếp ấn đầu Giang Cẩm Nguyệt vào trong thùng nước rửa bát: “Ngươi có thể tìm nam nhân ra mặt cho ngươi, giội nước rửa bát trước cổng Vệ gia, ta có thể nhấn ngươi vào trong thùng để cho ngươi ăn đủ, Giang Cẩm Nguyệt ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi đối xử với ta và Vệ gia như nào, ta sẽ trả lại cho ngươi y hệt như thế, thậm chí là gấp đôi.”

Giang Lâm nhấc đầu Giang Cẩm Nguyệt ấn xuống rồi nhấc lên, động tác lặp đi lặp lại, Giang Cẩm Nguyệt quơ quơ tay: “Giang… Giang Lâm…”

Chưa nói được vài chữ, nước rửa bát phun ra từ lỗ mũi không ít, trông rất buồn nôn.

Giang Lâm ghê tởm lại càng nhấn cô ta xuống dưới: “Còn những tin đồn ở bên ngoài, ngươi truyền đi như thế nào thì thu hồi ngay về cho ta, nếu hôm nay ta không nghe thấy lời ngươi nhận sai, ta đem ngươi đến giường của Từ Thiên Minh để hắn chà đạp, rồi đem ngươi đến giường của Tào Tuấn Tài, Giang Cẩm Nguyệt, ta nói được là làm được.”

Giang Lâm không nổi giận, giọng điệu rất điềm đạm, nhưng Giang Cẩm Nguyệt nghe xong toàn thân phát lạnh.

Giang Lâm kéo Giang Cẩm Nguyệt Lên ném thẳng xuống đất, từ đầu đến cuối trên người Giang đại tiểu thư dính đầy dầu mỡ, chưa bao giờ nhếch nhác như này.

Nếu như phải hình dung, chắc là bức tranh mỹ nhân bước ra từ dầu mỡ.

Giang Cẩm Nguyệt nằm trên đất, nhìn Giang Lâm đầy thù hận: “Vì sao… Giang Lâm, tại sao ở bất cứ đâu ngươi đều muốn đối nghịch lại ta, rốt cuộc ta có lỗi gì với ngươi.”

“Trong lòng ngươi thực sự không biết chút nào à, Giang Cẩm Nguyệt, thù này đã được kết từ rất sớm, không chỉ ngươi, còn có mẫu thân ngươi, và hai người ca ca của ngươi nữa, món nợ này ta sẽ tính toán với các ngươi từ từ.”

Tay của Giang Lâm đặt lên vết thương của Giang Cẩm Nguyệt: “Ngươi nên thấy may mắn vì Tào Tuấn Tài không giội nước tiểu trước cổng Vệ gia, nếu không, ngươi còn thảm hại hơn nữa. Với lại, chuyện ta hủy dung ngươi không cần giải thích, bởi vì đây là thật.”

Giang Lâm dùng khăn lau sạch tay, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Giang Cẩm Nguyệt: “Giang Cẩm Nguyệt, mặt của ngươi vĩnh viễn sẽ không lành lại.”

Cậu đẩy cửa rời đi, ánh sáng chiếu vào sau bếp, Giang Cẩm Nguyệt nằm trên đất, trong đầu vẫn văng vẳng lời nói của giang Lâm, sau đó giống như bị điên che mặt kêu lớn.

Giang Lâm trở về tiền viện, đi đón Vệ Vân Chiêu vẫn đang nói chuyện với An Dương Hầu.

Triệu Thu Như vừa thấy Giang Lâm xuất hiện, lập tức tiến lên hỏi cậu: “Nguyệt Nhi đâu, ngươi làm gì Nguyệt Nhi rồi? Ngươi dẫn con bé đi đâu?”

Giang Lâm mỉm cười: “Đây là Hầu phủ, ta có thể làm gì được chứ, còn về người, chắc chắn vẫn đang ở trong phủ, không bằng phu nhân tự đi tìm đi?”

Triệu Thu Như liếc nhìn Giang Lâm: “Nếu như Nguyệt Nhi có chuyện gì, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

“Vậy ta chờ thủ đoạn của phu nhân.”

Hai người tách ra, Giang Lâm đi về phía Vệ Vân Chiêu, đẩy xe lăn của hắn: “Đi, chúng ta về.”

An Dương Hầu nói chuyện với Vệ Vân Chiêu rất vui, lão rất ngưỡng mộ Vệ Vân Chiêu, thấy chân Vệ Vân Chiêu không đi được còn hơi tiếc nuối, người thanh niên này nếu như chân không có việc gì, Vệ Vân Chiêu hoàn toàn có thể thay thế vị trí đại tướng quân của phụ thân hắn, Giang Lâm gả cho hắn, Vệ gia sẽ là một sự giúp đỡ lớn cho Hầu phủ.

“Hầu gia, cáo từ!” Vệ Vân Chiêu chắp tay.

Giang Lâm đẩy người ra cổng, lại chạy về nói một câu với An Dương Hầu: “Hầu gia nếu không muốn Hầu phủ bị hủy trên tay hai người kia thì chính ông cần để tâm nhiều hơn, nếu ông có thể thông minh hơn chút nữa, ta sẽ cảm thấy có một người phụ thân cũng không tồi.”

Nói xong cậu đẩy Vệ Vân Chiêu chạy đi, An Dương Hầu ở phía sau chửi ầm lên: “Đồ hỗn trướng, ngươi bảo ai cần thông minh hơn, ngươi quay lại đây xem ta có đánh chết ngươi không, đứa con bất hiếu này, suốt ngày Hầu gia, Hầu gia, ta là phụ thân ngươi!”

Giang Lâm chạy nhanh, không nghe thấy lời nói An Dương Hầu muốn làm phụ thân cậu.

Hơn nữa ra khỏi Hầu phủ liền bế Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, bảo Tuân Thất đánh xe ngựa đi, cậu sợ Triệu Thu Như đuổi theo gây sự với cậu.

Vệ Vân Chiêu thấy bộ dáng vội vã của Giang Lâm vừa sợ hãi nhưng lại vui mừng, có hơi buồn cười, đưa tay lau cho cậu vết dầu mỡ chẳng biết dính từ lúc nào trên mặt: “Làm gì thế? Vui như vậy.”

“Hì hì.” Giang Lâm vui sướng chia sẻ kiệt tác của mình cho Vệ Vân Chiêu nghe, cuối cùng còn bổ sung: “Thật ra ta rất muốn đem thùng nước rửa bát đó đổ lên người cô ta, nhưng ta cảm thấy như vậy sẽ gây phiền phức cho hạ nhân quét dọn, cho nên không làm vậy. Có phải ta rất chu đáo không?”

Bộ dáng trưng cầu ý kiến giống như đang tranh công, quá đáng yêu, Vệ Vân Chiêu nghĩ.

“Đúng, ngươi rất chu đáo.” Vệ Vân Chiêu khen cậu rất nhiệt tình.

“Có điều sau này phải đề phòng Giang Cẩm Nguyệt và mẫu thân cô ta hơn, chắc chắn sẽ thay đổi đủ thủ đoạn đến tìm chúng ta để báo thù.”

Vệ Vân Chiêu phối hợp với cậu: “Ừm, vậy chúng ta cẩn thận hơn chút.”

Hai người nói chuyện phiếm trở về Vệ phủ, cổng bị giội nước rửa bát đã được dọn dẹp sạch sẽ, quản gia của Tào gia phái người đến hỗ trợ dọn dẹp, đồng thời gửi lời xin lỗi về hành vi lỗ mãng của Tào tiểu thiếu gia.

“Người của Tào gia sợ phủ chúng ta không chịu nên đặt trước cửa, thiếu gia và Thiếu phu nhân không ở trong phủ, ta đã giải quyết chuyển vào tiền viện, Đại thiếu gia, có cần trả về không?” Quản gia hỏi.

Vệ Vân Chiêu: “Không cần, ghi vào sổ sách, cho vào kho đi.”

“Vâng.” Quản gia lên tiếng, còn nói thêm chuyện khác: “Trước cổng còn có một người phụ nữ mang thai, nói tên gì mà Noãn Tâm, hình như là đang mang đứa con của Ngũ gia, muốn vào trong phủ, ta không cho, sai người đuổi đi, đại thiếu gia, người thấy việc này thế nào?”

“Lần sau người quay lại hãy để cô ta gặp Thiếu phu nhân.”

“Vâng.” Quản gia nói xong chuyện, lui xuống.

Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu về Chiêu Vân Uyển: “Noãn Tâm tìm đến cửa, xem ra chủ tử sau lưng cô ta có động thái rồi, Thường An có lẽ sắp về rồi, đợi lát nữa hỏi y thử.”

Vừa mới vào viện tử, Thường An đã đến cạnh Giang Lâm, thần bí nói: “Thiếu gia, người tuyệt đối sẽ không đoán được chủ tử sau lưng Noãn Tâm là ai đâu?”

Giang Lâm: “Nhị hoàng tử à?”

Thường An: “!!!”

Thường An: “Thiếu gia, làm sao người biết!”

Khuôn mặt y đầy vẻ kinh ngạc, trong mắt hiện vẻ không tin, nhưng thiếu gia làm sao có thể mở miệng nói ra manh mối y ngồi xổm nghe ngóng nhiều ngày như vậy?

Giang Lâm gõ đầu y: “Đồ ngốc, vị trí tham gia chính sự này cuối cùng là rơi vào trong tay người của Nhị hoàng tử, vậy hắn không phải kẻ chủ mưu chuyện của Vệ An thì cũng không thoát khỏi có liên quan, nhiều người tranh giành ngôi vị Hoàng đế với Thái tử như vậy, không khó để đoán ra.”

Thường An bị đả kích rất nặng, liếc nhìn thiếu gia nhà y, rồi chạy đi đóng cửa.

Giang Lâm cười cong mắt: “Vệ Vân Chiêu, ta đoán đúng không?”

Vệ Vân Chiêu khen: “Phu nhân thật thông minh.”

Ngón tay Giang Lâm chọc chọc bả vai hắn: “Nhưng ta không thể so với ngươi được, Vệ Vân Chiêu, từ lúc ngươi đi sòng bạc tìm hắn đánh gãy chân Vệ An ngươi đã biết hắn là ai rồi chứ gì, ngươi mới là có tính toán tốt.”

Vệ Vân Chiêu nói: “Đành chịu thôi, quyền thế, thân phận, đều là thứ tốt, có, mới có thể bảo vệ được thứ gì đó.”