Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 35

Edit: Ngọc

Beta: Snivy 

——————————————

Giang Lâm đang hỏi Thường An về tin tức của Noãn Tâm mà mấy ngày qua y ngồi chồm hổm ở lầu xanh nghe ngóng được.

Noãn Tâm là nguyên nhân khiến Vệ An gặp nạn, nhưng Giang Lâm và người của Vệ gia còn không quen biết cô ta, Giang Lâm cực kỳ tò mò về đứa trẻ trong bụng cô ta có phải là của Vệ An hay không.

“Rốt cuộc đứa bé kia là của ai, có tìm hiểu được không?” Giang Lâm hỏi Thường An.

Thường An: “Thiếu gia, đứa bé kia tám chín phần là không phải của Vệ Ngũ gia, bụng như vậy mà Noãn Tâm vẫn còn tiếp khách, ngày nào cũng có người đến cửa.”

Thường An nói mình tìm hiểu được một chuyện, Noãn Tâm không phải là người an phận, suốt ngày ăn mặc trang điểm xinh đẹp để ra ngoài tìm nam nhân mang về chỗ ở, ban đầu Thường An tưởng rằng những người kia là cùng một phe với Noãn Tâm, mượn danh buôn bán da thịt để giấu âm mưu làm chuyện khác, y còn lén lút vào xem thử, thấy rõ ràng còn thiếu chút nữa mắt bị mù.

Y cẩn thận quan sát, người theo Noãn Tâm quay về nơi ở không giống nhau, thấy ai có ý với cô ta là câu dẫn người đó về, không giống như hẹn trước.

Đáng nghi nhất lại là cách ba ngày cô ta sẽ đến Thủy Nguyệt Các một chuyến, mỗi lần đến là lại có bà lão đến đưa cơm cho cô ta, Thường An bám theo bà lão kia, nhưng bị mất dấu, cho nên không biết thân phận của đối phương là gì.

“Cho nên mấy ngày nay ngươi chỉ nghe được tin Noãn Tâm lên giường với nam nhân thôi sao?”

“Thiếu gia, ta đã khổ như vậy rồi, người còn trêu ta.” Thường An giậm chân tức giận.

Giang Lâm vội vàng an ủi y: “Được, được, được, ta không nói việc này nữa, vậy ngươi nói thử xem làm sao ngươi biết chủ tử của Noãn Tâm là Nhị hoàng tử?”

“Nói đến chuyện này đúng là trùng hợp, hôm qua ta bám theo Noãn Tâm đi ra ngoài, tưởng cô ta lại muốn đến Thủy Nguyệt Các, kết quả là không ngờ lại đi đến một tửu lâu, còn vào trong nhã gian. Ta không vào được nên đứng bên ngoài tửu lâu tản bộ chờ cô ta ra, đợi mãi mới thấy người ra, khi Noãn Tâm đi ra lại che mặt giống như bị ăn đòn, chạy đến Thủy Nguyệt Các. Ta nghĩ ta đến Thủy Nguyệt Các cũng chẳng nghe được gì, không bằng ngồi ở cửa đợi người trong nhã gian đi ra, không nghĩ rằng vẫn đúng là nên để ta ngồi đợi!”

Thường An kích động: “Mặc dù người kia đeo mặt nạ không thấy rõ mặt mũi, nhưng ta nhận ra miếng ngọc bội treo ở bên hông của hắn, đó là Tô quý phi đi chùa cầu cho Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử, là một đôi, trước đây khi Tứ hoàng tử đến Hầu phủ ta đã từng gặp nên nhớ rõ.”

Giang Lâm: “Vậy nên ngươi chỉ nhìn miếng ngọc bội đã khẳng định chủ tử của Noãn Tâm là Nhị hoàng tử rồi hả?”

Thường An gật đầu: “Nghe nói miếng ngọc bội kia của Nhị hoàng tử chưa từng rời khỏi người hắn, chắc chắn là hắn,thiếu gia, ta thông minh chứ?” Thường An ngửa đầu tranh công.

Như một kẻ ngốc, Giang Lâm nghĩ thầm.

Thậm chí cậu còn đang suy nghĩ liệu mình có ngốc đến mức này không khi hỏi Vệ Vân Chiêu rằng cậu có phải là người chu đáo không.

Nhưng Giang Lâm nhanh chóng chối bỏ suy nghĩ này, ai ngốc chứ cậu không ngốc!

Đây là sự tự tin.

Giang Lâm miễn cưỡng trả lời: “Ừm, rất thông minh.” Đồ ngốc.

Thường An được khen cười càng ngốc hơn, y nói tiếp: “Hôm nay sau khi bà lão kia đưa cơm cho Noãn Tâm xong cô ta liền đến Vệ gia, ta đoán nhất định là do Nhị hoàng tử bảo cô ta tới, cho nên về phủ trước đợi hai người.”

Thường An nói xong, Giang Lâm chuyển ánh mắt về phía Vệ Vân Chiêu: “Ngươi thấy chuyện này thế nào?”

Vệ Vân Chiêu nhìn Thường An: “Thường An, ngươi còn có thể nhận ra những nam nhân bị Noãn Tâm mang về nơi ở không?”

Thường An vội vàng gật đầu: “Đại thiếu gia, ta nhớ được, ta sợ là đồng bọn của Noãn Tâm nên khuôn mặt từng người đều có thể nhớ kỹ.”

Vệ Vân Chiêu: “Vậy thì tốt, ngươi và Tuân Thất đi sòng bạc một chuyến, xem xem có thể tìm được những người đó đang đánh cược trong phường hay không.”

Thường An hơi khó hiểu: “Đại thiếu gia, những người này có liên quan đến sòng bạc sao?”

Ánh mắt Vệ Vân Chiêu thâm trầm: “Nếu như có thể tìm được, sẽ có liên quan, đi đi.”

“Ôi.” Thường An đáp lại một tiếng, gọi Tuân Thất đi nhanh ra cửa.

Giang Lâm xoay xe lăn của Vệ Vân Chiêu một vòng, ngồi đối mặt với hắn: “Ngươi nghi ngờ sòng bạc mới chính là mục đích à, là chiếm đoạt tài sản sao?”

Vệ Vân Chiêu khẽ lắc đầu: “Không rõ lắm, e rằng không chỉ có chiếm đoạt tài sản, đợi bọn hắn về sẽ biết.”

Không chỉ chiếm đoạt tài sản, nghĩa là vẫn còn có chuyện lớn hơn, với lại có liên quan đến Nhị hoàng tử.

Giang Lâm đang muốn hỏi Vệ Vân Chiêu thấy Nhị hoàng tử là người thế nào thì quản gia đã tới.

“Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân, người của Chu gia đến, nói là muốn gặp hai vị tiểu thư.”

À, vẫn còn Tiểu Chu thị, vị này sau khi biết Vệ An mất của quý liền trở về nhà mẹ đẻ, đến giờ vẫn chưa trở lại.

Hiện tại Ngũ phòng chỉ còn hai tiểu cô nương, Tiểu Chu thị không trở lại, Vệ gia bên này không ai đi đón bà ta, cứ mặc kệ như vậy. Đoán chừng biết được tin tức Noãn Tâm tìm tới cửa, nhanh chóng phái người trở về thăm dò thái độ của Vệ gia.

Vệ Vân Chiêu nói: “Nếu muốn gặp thì gặp đi.”

Người Chu gia phái tới vừa mới tới sau đó đã cùng hai tỷ muội Vệ Vân Uyển đến Chiêu Vân Uyển.

Thấy hai tiểu cô nương chần chừ, Vệ Vân Chiêu mở miệng: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, người một nhà không cần câu nệ.”

Hắn không thừa nhận Vệ An, nhưng với hai tiểu cô nương thì không có ý kiến.

Vệ Vân Uyển khẽ cắn môi: “Đại ca, người Chu gia phái tới nói tụi muội đến tìm đại ca để đại ca sắp xếp người đi đón mẫu thân ở Chu gia về.”

“Ừm.” Vệ Vân Chiêu dò hỏi: “Ý của hai muội thế nào?”

Hai tỷ muội nhìn nhau, sau đó nói: “Bọn muội đều nghe theo đại ca.”

Vệ Vân Chiêu: “Người của Chu gia đã đi chưa?”

“Vẫn còn đang chờ ở trong nội viện.”

“Vậy thì nói cho bà ta biết, nếu muốn trở về, lúc trước đi như thế nào thì trở về như thế, nếu không muốn, ta có thể thay mặt Vệ An viết thư ly hôn, từ nay về sau không còn liên quan gì đến Vệ gia nữa.”

Hai tỷ muội đều rất bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc khó chịu buồn bực gì, Giang Lâm bảo Bạch Cập Bạch Vi dẫn hai cô bé trở về viện tử, còn dặn kỹ, đừng để người ngoài ức hiếp người trong nhà.

Nghe được lời dặn dò của Giang Lâm, Vệ Vân Uyển còn quay đầu lại rất cảm kích nhìn Giang Lâm một cái, rõ ràng người của Chu gia không phải người tốt.

Giang Lâm cười lạnh: “Người nào người nấy cũng coi mình là trung tâm vũ trụ hết.”

“Không cần tức giận, một hạ nhân không có mắt mà thôi, trước đây dễ đi, bây giờ chưa chắc đã trở về được.” Vệ Vân Chiêu mở miệng, Tiểu Chu thị còn muốn vào cửa của Vệ gia cũng phải xem Vệ gia có cho bà ta vào hay không.

Giang Lâm: “Ta bảo Vân Gia đi cùng hai tiểu cô nương để trò chuyện, để tránh cho tụi nó nghĩ nhiều.”

Vệ Vân Chiêu đáp lại một tiếng, Giang Lâm đẩy hắn đi tìm Vệ Vân Gia.

Ngược lại bên Chu gia, Tiểu Chu thị vẫn còn sốt ruột chờ đợi tin tức của Vệ gia bên này.

Người được phái đi Vệ gia để truyền lời là ma ma bên cạnh mẫu thân Tiểu Chu thị, họ Hồ.

Hồ ma ma vừa vào cửa, Tiểu Chu thị gấp gáp tiến lên hỏi: “Thế nào, người Vệ gia đến sao, ai được phái tới?”

Sắc mặt Hồ ma ma không dễ nhìn lắm, bà ta tận tâm chỉ bảo hai tỷ muội Vệ Vân Uyển, thậm chí còn uy hiếp, để các cô nương nhất định phải thuyết phục được Vệ Vân Chiêu phái người đến Chu gia đón người, kết quả là hai tiểu nha đầu trở về nói, đi như thế nào thì quay về như thế, còn hỏi có muốn thư ly hôn không.

Bà lập tức nổi giận, vừa muốn mở miệng trách mắng hai tiểu nha đầu vô dụng, nha hoàn của Vệ gia đã mắng bà một trận, nói bà đã lớn tuổi mà không biết trên dưới, còn muốn đi cùng bà đến Chu gia tố cáo, may mà bà chạy nhanh, nếu không khi bà trở về Chu gia phải chịu phạt.

Hồ ma ma truyền đạt lại ý của Vệ gia, còn bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Hai vị tiểu thư ở trong phủ xem ra được cưng chiều đến hư hỏng rồi, Vệ gia không đồng ý việc phái người đi đón cô nãi nãi về, ta muốn cho hai vị tiểu thư đi năn nỉ một chút, vậy mà không nói còn khiến ta bị hai tiểu nha đầu trong phủ giáo huấn một trận, không cho Chu gia chút mặt mũi nào, huống chi là đặt cô nãi nãi vào trong mắt.”

Vẻ mặt Tiểu Chu thị không vui: “Hai con Bạch Nhãn Lang vô lương tâm, rõ ràng uổng công nuôi chúng nó, ta đối tốt với chúng nó như vậy.”

Tiểu Chu thị mắng xong liền hỏi Chu Thượng Trình: “Đại ca, vậy bây giờ phải làm sao, người của Vệ gia không đến.”

Chu Thượng Trình nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Nếu không đến đón, vậy muội tự về.” Hắn chỉ tay ra cửa: “Đi ngay bây giờ!”

Tiểu Chu thị lập tức từ chối: “Ta không đi, ta không muốn tự mình về, đại ca lúc trước huynh từng nói nhất định sẽ nghĩ cách để người của Vệ gia đến đón muội về mà, muội mặc kệ, người của Vệ gia không đến thì muội không đi.”

“Vậy thì cút!”

Chu Thượng Trình đột nhiên hét lớn một tiếng, toàn bộ người trong nhà đều giật mình, rõ ràng không ngờ Chu Thượng Trình đột nhiên nổi giận.

Thời gian qua Tiểu Chu thị sống không được tốt lắm, hoặc có lẽ là toàn bộ Chu gia thời gian qua đều không thể sống tốt, bởi vì không chỉ Vệ lão phu nhân xuất thân từ Chu gia dung túng con trai giết người, mà còn bởi vì Diệp Thúy Hương ở công đường nói đến chuyện Chu gia cho nha hoàn của hồi môn uống Tuyệt Tự Thang.

Lại thêm một Tiểu Chu thị vì biết phu quân mất của quý mà bỏ người trở về nhà mẹ đẻ, bây giờ bên ngoài người người đều nói người của Chu gia lòng dạ ác độc, bạc tình bạc nghĩa, hẹp hòi.

Chu gia có hai cô nương đã đến tuổi cập kê, một người đã hứa hôn, người còn lại đang xem mắt, kết quả là việc này xảy ra, hứa hôn rồi lại muốn hủy hôn; xem mắt trực tiếp bị nhà trai từ chối, nói không có ý định kết thân với Chu gia.

Không chỉ phải chịu ảnh hưởng như vậy, ngay cả Chu Thượng Trình ở trong triều cũng bắt đầu bị đồng liêu xa lánh, nói là kế thừa huyết mạch của Chu gia, sợ bị Chu Thượng Trình đâm một đao sau lưng, bọn họ sợ một ngày nào đó gặp chuyện không may, không phải rơi đầu thì là diệt cả nhà, bọn họ không dám đánh cược.

Chu Thượng Trình bị coi là ôn thần, người nào gặp hắn liền trốn, bây giờ Chu Thượng Trình ở bên ngoài thì cười xòa, vừa về nhà đã mang theo mặt lạnh u ám, hạ nhân trong phủ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Chuyện Chu Thượng Trình hối hận nhất là ngày hôm ấy Vệ lão phu nhân đến cửa cầu xin, lúc đó hắn không nên từ chối, nếu như ngày đó giúp đỡ cứu Vệ An ra khỏi nhà lao, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như này, Chu gia cũng sẽ không như bây giờ người gặp người sợ.

Nhưng giờ hối hận không kịp, điều duy nhất Chu Thượng Trình có thể làm bây giờ chính là xoay chuyển tình hình, hắn chắc chắn sẽ không để muội muội ly hôn, còn muốn cho bà ta nhanh chóng trở về Vệ gia, phải cho tất cả mọi người biết nữ nhi Chu gia không phải loại người như Vệ lão phu nhân, đó là trường hợp ngoại lệ, dù sao nhà ai mà chẳng có một hai đứa phá gia chi tử.

Kể từ khi Tiểu Chu thị biết Vệ An bị phán án xử trảm, trong lòng đã mong đợi ly hôn, Vệ An đã chết, cô mẫu của bà ta đang ở trong tù đoán chừng không chống đỡ được bao lâu. Tiểu Chu thị tin rằng bà ta nói ly hôn, Vệ Vân Chiêu chắc chắn sẽ không phản đối, cầm thư ly hôn, đợi thêm nửa năm nữa bà ta tìm một nhà tốt khác gả đi, bà ta tuyệt đối sẽ không ở lại Vệ gia thủ tiết cho Vệ An.

Tiểu Chu thị suy tính rất tốt nhưng không ngờ trên công đường lời của Diệp Thúy Hương lại ảnh hưởng lớn đến Chu gia như vậy, chuyện hôn sự của hai cháu gái không có kết quả, tẩu tử đối xử với bà ta không vừa mắt, cả ngày cháu gái cũng châm chọc bà ta, thời gian Tiểu Chu thị ở Chu gia thoáng chốc trở nên khó khăn hơn.

Hơn nữa ca ca của bà ta nhất quyết không đồng ý bà ta ly hôn, còn bảo bà ta chọn hoặc là trở về Vệ gia hoặc là cút ngay, Tiểu Chu thị vẫn còn đang náo loạn với ca ca bà ta, chợt nghe nói Vệ An ở bên ngoài nuôi gái lầu xanh là Noãn Tâm khiến bụng mang dạ chửa tìm đến Vệ gia.

Không nói người của Chu gia, chính Tiểu Chu thị cũng gấp, cho nên mới liên tục phái người đến Vệ gia, muốn khiến Vệ gia phái người tới đón bà ta trở về.

Chỉ tiếc rằng bọn họ đã quên, Tiểu Chu thị trong lòng Vệ Vân Chiêu vốn không được coi trọng, Vệ Vân Chiêu có thể để cho bà ta vào cửa lần nữa là tốt lắm rồi, còn ra vẻ ta đây bắt Vệ gia phái người đi đón, không biết mặt mũi lấy ở đâu.

Chu Thượng Trình dẫn theo nha hoàn trực tiếp đuổi Tiểu Chu thị ra khỏi Chu gia, Chu Thượng Trình chỉ để lại cho bà ta một câu: “Nếu như không vào được cửa của Vệ gia, từ nay về sau Chu gia ta không có người con gái như muội, muội tự giải quyết cho ổn thỏa đi!”

Tiểu Chu thị không dám tin nhìn cánh cổng đóng lại, chạy tới đập cửa: “Mở cửa, mở cửa nhanh, cho ta vào, ta không muốn trở về Vệ gia như vậy, ta phải đợi người của Vệ gia tới đón ta, các ngươi đừng đuổi ta đi!”

“Mở cửa, mở cửa nhanh, đại ca, muội là muội muội ruột của huynh mà, huynh có thể nhẫn tâm như vậy sao? Mẫu thân, mẫu thân, người nhìn con một chút đi, con không muốn quay về, người giúp con nói với đại ca một chút được không?”

Rất giống Vệ lão phu nhân ngày hôm đó, bất kể bà ta có đập cửa như thế nào, kêu gọi ra làm sao, cánh cửa này cũng không mở.

Tiểu Chu thị tuyệt vọng, trong mắt nổi lên thù hận: “Những người kia nói rất đúng, người Chu gia bạc tình bạc nghĩa, các ngươi đối xử với con gái trong nhà mình nhẫn tâm như vậy, khó trách người khác sợ bị các ngươi tính toán, các ngươi đáng đời!”

“Đại ca, huynh đối xử với muội như vậy, huynh không sợ muội giống như Diệp Thúy Hương lôi hết tất cả các chuyện dơ bẩn của Chu gia các người ra sao, muội xem đến lúc đó Chu gia còn mặt mũi gì để đứng ở Thịnh Kinh.”

Cánh cổng đột nhiên mở ra, Chu Thượng Trình lạnh mặt xuất hiện ở trước mặt Tiểu Chu thị: “Ta sẽ không để cho muội còn mạng để mở miệng lần nữa, tốt nhất muội nhớ cho kỹ, Chu gia tốt thì muội mới có thể tốt được, nếu Chu gia không tốt, thì đừng trách người ca ca này không niệm tình huynh muội.”

Cánh cổng lại đóng lại, Tiểu Chu thị bị ánh mắt đầy sát ý của Chu Thượng Trình làm cho sợ hãi ngồi bệt xuống đất, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Khi Chu thị dẫn theo nha hoàn xuất hiện ở ngoài cổng Vệ gia thì trời đã tối, cánh cổng Vệ gia đóng chặt, mặc cho Tiểu Chu thị ở bên ngoài gõ cửa như thế nào cũng chỉ nhận được một câu của người gác cổng, trời tối rồi, có chuyện gì ngày mai lại đến, ngay cả mở cổng ra nhìn xem bên ngoài là ai cũng không làm.

Nhưng chuyện Tiểu Chu thị và nha hoàn của bà ta ở ngoài cổng bọn Giang Lâm vẫn biết, lúc này Giang Lâm và các tiểu cô nương, còn có Vệ Vân Kỳ đang làm sủi cảo, vốn là cậu muốn ăn lẩu, nhưng không có nồi thích hợp nên đổi thành sủi cảo.

Giang Lâm sợ người mẹ vô trách nhiệm Tiểu Chu thị này làm ảnh hưởng đến tâm tình của hai tiểu cô nương, cho nên dẫn người tụ tập lại một chỗ, để cho các cô bé cảm nhận tình anh chị em, để các cô bé biết rằng trong nhà này vẫn còn những người thân khác.

Kết quả là các cô bé không sao, trái lại Vệ Vân Kỳ lại ỉu xìu, hỏi thì không nói, giống như một đứa trẻ tự kỷ.

Vệ Vân Chiêu nói không cần phải để ý Tiểu Chu thị ngoài cổng, Giang Lâm bao xong hết sủi cảo để ba cô bé vào bếp nấu, cậu ôm Vệ Vân Kỳ nói chuyện với cậu bé: “Tiểu bảo bối, mau nói cho ca ca biết, vì sao lại mất hứng rồi?”

Thời gian qua Giang Lâm không gặp Vệ Vân Kỳ, không biết có phải chịu ảnh hưởng việc Vệ An không may xảy ra chuyện, Vệ phu nhân nhìn đứa trẻ này thấy rất căng thẳng, trước đây còn có thể thấy người chơi đùa ở trong viện, sau này lại không thấy người ở trong phủ chơi đùa nữa, ngoại trừ Vệ phu nhân, ngay cả Vệ Vân Gia muốn gặp đệ đệ cũng rất khó khăn.

Hôm nay Vệ Vân Chiêu đi đòi người, Vệ phu nhân mới chịu thả, còn liên tục dặn dò dẫn cậu bé trở về sớm, dặn dò Vệ Vân Kỳ phải ngoan, không được động linh tinh cũng không được nghịch, giống như đang nuôi búp bê.

Khi Giang Lâm vừa mới đến Vệ gia thường xuyên ôm cậu bé, Vệ Vân Kỳ vẫn còn nhớ, cậu bé không muốn rời xa liền đưa tay ôm lấy cổ Giang Lâm, nhỏ giọng gọi: “Ca ca.”

Giang Lâm bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn: “Gầy rồi, ăn cơm không ngon sao?”

Vệ Vân Kỳ gật đầu: “Ăn ngon ạ, mẫu thân bón cho đệ ăn.”

Giang Lâm: “??.. Huynh nhớ đệ sẽ tự ăn cơm mà.”

Vệ Vân Kỳ nói: “Mẫu thân muốn bón như vậy bà ấy sẽ rất vui vẻ.”

“Mẫu thân của đệ không phải là bị bệnh rồi chứ.”

Không ngờ Vệ Vân Kỳ gật đầu: “Mẫu thân bị bệnh, mẫu thân đang uống thuốc.”

Giang Lâm cảm thấy chuyện này không đúng lắm, cậu vẫy vẫy tay với Vệ Vân Chiêu: “Ngươi qua đây, có chuyện muốn nói với ngươi.”

Vệ Vân Chiêu đẩy xe lăn tới: “Làm sao vậy?”

Giang Lâm chọc chọc Vệ Vân Kỳ: “Tiểu bảo bối nói mẫu thân ngươi bị bệnh, đang uống thuốc.”

Nghe được xưng hô tiểu bảo bối này, Vệ Vân Chiêu khẽ nhíu mày: “Ngươi gọi Vân Kỳ là đệ đệ hoặc là tên đều được, gọi bảo bối không thích hợp lắm.”

“Ha ha.” Giang Lâm nhướng mắt: “Ăn dấm rồi hả? Hay là ngươi muốn ta gọi ngươi như vậy?”

Ánh mắt Giang Lâm liếc nhìn Vệ Vân Chiêu một lát: “Ngươi lớn như này chính là đại bảo bối, tiểu bảo bối không thích hợp, đừng tranh giành với đệ đệ ngươi.”

Vệ Vân Chiêu muốn nói thân phận không thích hợp, nhưng Giang Lâm không cho hắn cơ hội mở miệng: “Vân Kỳ nói mẫu thân ngươi còn bón cho nó ăn cơm, như vậy mới vui, gần đây bà ấy để ý người rất kỹ, việc này nhất định có khúc mắc, ngày mai ngươi mời đại phu đến khám cho mẫu thân ngươi đi.”

Mắt thấy Vệ phu nhân muốn tiếp bước Vệ lão phu nhân, Giang Lâm hoàn toàn phải ngăn cản, Vệ Vân Kỳ đáng yêu như vậy không thể bị hủy hoại ở trong tay bà.

Giang Lâm sửa lại xưng hô, Vệ Vân Chiêu không nhắc lại nữa, hắn gật đầu nói: “Lát nữa để người đi nói một tiếng, đêm nay Vân Kỳ ở Chiêu Vân Uyển, ngày mai mời đại phu đến nếu không có chuyện gì thì đưa nó trở về.”

“Nó đã qua năm tuổi rồi lên sáu tuổi nên đi học chứ nhỉ?” Giang Lâm lo lắng chuyện học hành của đứa bé.

Hai đại nam nhân, ôm một đứa trẻ nói về chuyện làm thế nào nuôi một đứa trẻ cho tốt, còn nói rất hăng say.

Bởi vì đều là lần đầu, hai người thỉnh thoảng còn hỏi ý kiến của Vệ Vân Kỳ, từ nhỏ đứa bé được nuôi ở trong nhà, rất ít khi ra cửa, tiếp xúc nhiều nhất chính là nữ quyến ở trong phủ, bị hỏi cũng rất mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn, ốm yếu viết đầy chữ mơ màng.

May mà sủi cảo được nấu xong giải cứu cậu bé, từ trên đùi Giang Lâm nhảy xuống, không kịp đợi đã chạy đến ghế ngồi chờ ăn.

Sủi cảo là do Giang Lâm nhồi nhân bánh, rau lấy từ trong không gian, hương vị dĩ nhiên là không thể chê. Gói rất nhiều, ngoài bọn họ ăn, vẫn còn Bạch Cập và Bạch Vi, những nha hoàn này đều có phần, không nói gì cứ mang bát vào trong viện ăn, vừa ăn vừa cười nói vô cùng náo nhiệt.

Giang Lâm còn định chơi đùa với mấy đứa nhóc này một chút, kể chuyện cười, chơi trò chơi, sủi cảo nhanh chóng ăn hết.

Nhưng Vệ phu nhân giống như quan sát được hết vậy, vừa mới buông đũa xuống, bà ấy lập tức xuất hiện, muốn dẫn Vệ Vân Kỳ đi.

Bà hình như rất gấp, vừa đến đã ôm Vệ Vân Kỳ vào lòng, ôm chặt quá, Vệ Vân Kỳ giãy dụa ở trong lòng bà, cả người dường như không thở được.

Giang Lâm thấy tình hình không đúng, muốn ôm Vệ Vân Kỳ, kết quả là vừa mới đưa tay ra, Vệ phu nhân đã lườm cậu một cái, trong miệng còn đưa ra lời cảnh cáo, lại ôm chặt Vệ Vân Kỳ hơn, trong miệng không ngừng nói: “Kỳ Nhi, Kỳ Nhi, đứa con ngoan của nương, con đừng bỏ rơi nương, nương sẽ bảo vệ con, nương sẽ bảo vệ con thật tốt, ai cũng đừng hòng cướp con ở trên tay nương.”

Khi bà nói đến đoạn cướp thì vô cùng cảnh giác nhìn Giang Lâm, rõ ràng coi cậu là người muốn cướp con trai của bà.

“Mẫu thân, người mau thả tiểu đệ ra, nó sắp không thở được mất.” Vệ Vân Gia cũng chạy tới khuyên, lúc này mẫu thân cô bé rất lạ.

Cô bé vừa mở miệng, Vệ phu nhân lập tức chuyển sự chú ý: “Ngươi cũng đừng hòng, các ngươi ai cũng đừng nghĩ đến việc cướp mất Kỳ Nhi của ta, các ngươi ai dám động đến nó, ta liều mạng với các ngươi!”

“Hoài Cửu!” Vệ Vân Chiêu hướng lên trời gọi.

Một bóng đen từ trên trời rơi xuống đánh ngất Vệ phu nhân, cứu Vệ Vân Kỳ ra.

Giang Lâm vội vàng ôm đứa bé vỗ về: “Không sao rồi, không sao rồi, ca ca và tỷ tỷ đều ở đây, chẳng qua cảm xúc của mẫu thân đệ hơi kích động, không phải là muốn làm tổn thương đệ đâu, không có chuyện gì nữa rồi.”

Bọn Giang Lâm càng hoảng sợ, trái lại đứa bé rất bình tĩnh, hít sâu mấy hơi, sau đó vỗ vỗ Giang Lâm tới lượt an ủi cậu: “Ca ca, đệ không sao, gần đây mẫu thân thường xuyên ôm đệ như vậy, chẳng qua bà ấy đổ bệnh, đệ biết.”

Người không bị dọa sợ là tốt, sau khi sai Bạch Cập và Bạch Vi đỡ Vệ phu nhân vào trong phòng nằm, Giang Lâm hỏi Vệ Vân Kỳ rằng mẫu thân cậu bé bị như vậy bao lâu rồi.

Vệ Vân Kỳ nói: “Mẫu thân từ miếu trở về đã như vậy.” Nhưng cụ thể là lúc nào thì cậu bé không nhớ được.

Ánh mắt Vệ Vân Chiêu chuyển về phía nha hoàn và ma ma đi cùng Vệ phu nhân.

Ma ma là nhũ mẫu của Vệ phu nhân, họ Tôn, trong phủ đều gọi bà là Tôn ma ma.

Nha hoàn tên là Bạch Thuật, cũng là người trước kia Đổng gia mang đến, tên là sau khi đến Vệ gia mới đổi.

Tôn ma ma nhìn ngang nhìn dọc, rõ ràng là chột dạ, nói: “Phu nhân không sal cả, chỉ là lâu quá không thấy tiểu thiếu gia, trong lòng sinh ra nỗi nhớ nhung.”

Bạch Thuật phản ứng rõ ràng hơn nhiều, đầu gối uốn cong quỳ xuống nói với Vệ Vân Chiêu: “Đại thiếu gia, xin người, mau cứu phu nhân đi, nếu vẫn còn tiếp tục như vậy sợ rằng phu nhân sẽ xảy ra chuyện mất, cầu xin đại thiếu gia mời đại phu cho phu nhân.”

Vệ Vân Chiêu không mở miệng, Giang Lâm không hiểu, bây giờ cậu đang lo toan chuyện trong nhà, nhưng cũng không cắt xén bất cứ thứ gì của các phòng, càng không hạn chế tự do của mọi người, mời đại phu còn phải quỳ xuống cầu xin à: “Nếu đổ bệnh, vì sao trước đây không mời đại phu, là ai không cho?”

Bạch Thuật đang muốn nói, Tôn ma ma đột nhiên cúi xuống bịt miệng cô lại: “Im miệng, ngươi muốn hại chết phu nhân và tiểu thiếu gia sao?”

Bạch Thuật giãy dụa lắc đầu, dùng lực gỡ tay Tôn ma ma: “Tôn ma ma, nếu không mời đại phu, mới là hại chết phu nhân và tiểu thiếu gia, bà không thấy vừa rồi phu nhân khiến tiểu thiếu gia không thở nổi sao?”

“Chẳng qua phu nhân kích động nhất thời, chỉ cần tiểu thiếu gia vẫn luôn ở trước mặt phu nhân thì sẽ không có việc gì, nếu ngươi làm loạn nói…”

“Câm miệng!” Giang Lâm lạnh lùng ngắt lời Tôn ma ma: “Không muốn nói thì làm người câm đi, mang xuống.”

Hoài Cửu lại từ trên trời bay xuống, trực tiếp xách Tôn ma ma ra ngoài.

Giang Lâm nói với Bạch Thuật: “Bây giờ ngươi  có thể nói là ai không cho phép mời đại phu rồi.”

Bạch Thuật hơi do dự mở miệng: “Là… là Thanh Hà quận vương phủ.”