Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay

Chương 8

Edit: Ngọc

Beta: Snivy

———————-

Sính lễ mới mang đến Hầu phủ chưa lâu, chuyển đi cũng không nhiều, Giang Lâm để người đếm, đừng nói là nhất định phải trả về, dù sao cũng đem danh sách sính lễ muốn cầm về cho người của Vệ gia xem, nếu An Dương Hầu không muốn mất mặt, lão không thể không đưa, Vệ gia sẽ không đuổi theo đòi hỏi lão.

Nhưng vấn đề về của hồi môn rất lớn, Giang Lâm cảm thấy nếu cậu đến muộn, của hồi môn Vân Uyển Yên để lại có lẽ sẽ bị lấy hết.

Sản nghiệp của Vân gia hầu như đều ở vùng Giang Nam, năm đó, Vân gia chuẩn bị của hồi môn cho Vân Uyển Yên phần lớn là vàng bạc, ngọc ngà, quần áo, trang sức, giống như cửa hàng Trang Tử, đây đều là Vân Uyển Yên sau khi gả tới Thịnh Kinh tự mua thêm, không nhiều.

Mấy cửa hàng vẫn còn, bị Triệu Thu Như nắm trong tay, doanh thu hàng năm không ít.

Còn những vật khác trong của hồi môn như bạc,  ngân phiếu một chút cũng không còn, chỉ còn lại mấy bộ quần áo lỗi thời, trang sức còn lại đều là hàng thứ phẩm, mấy bộ trang sức quý giá nhất như trên tờ danh sách của hồi môn viết ngay cả cọng lông Giang Lâm cũng không thấy.

Đồ bằng ngọc được chuyển đi cuối cùng, cho nên bây giờ còn thừa lại nhiều nhất.

Kiểm tra xong, Giang Lâm cảm thán: “Mẫu thân ta nuôi Hầu phủ thật sự rất vất vả.”

Nhiều đồ bị lấy đi như vậy rõ ràng không chỉ vượt quá dự đoán của Giang Lâm, đến An Dương Hầu còn không ngờ đến,vì vậy vẻ mặt u ám giống như sắp mưa.

Giang Lâm sai người mang đồ đi, sau đó đi đến trước mặt Triệu Thu Như: “Thảo nào phu nhân không chịu cho ta quần áo, hóa ra chính ngươi cũng phải nhặt quần áo thừa của mẫu thân ta. Ai có thể ngờ rằng đường đường là Thượng thư bộ Lễ, con gái của quan lớn trong triều đình ngay cả bộ quần áo cũng chỉ có thể trộm của người khác.”

“Bây giờ, ta mới hiểu tại sao trong mắt phu nhân, hai bộ chăn nệm mới là của hồi môn, trước đây, Triệu gia cũng cho ngươi của hồi môn như vậy à?”

“Giang Lâm, ngươi đừng có quá đáng, Triệu gia không phải để cho ngươi sỉ nhục!” Mặt Triệu Thu Như lạnh như băng, người run rẩy.

Giang Lâm cong môi giễu cợt: “Không phải là ta sỉ nhục Triệu gia, tất cả mọi người đều biết con gái Triệu gia trộm của hồi môn của mẫu thân ta, là con gái của Triệu gia coi thường phủ tướng quân, ngay cả quà gặp mặt cũng không chịu cho, đúng là Triệu gia đã sinh ra một đứa con gái tốt.”

Cậu chẳng quan tâm Triệu Thu Như tức đến mức muốn rút gân lột da cậu, tốt bụng nhắc nhở: “Trong vòng bảy ngày, tự mang hết những đồ ngươi trộm được đến phủ tướng quân, nếu không Triệu gia có thể sẽ không muốn nhận đứa con gái như ngươi đâu.”

Giang Lâm mở miệng là trộm, ngậm miệng là trộm, Triệu Thu Như trong miệng cậu chính là tên trộm.

Ánh mắt nham hiểm của Triệu Thu Như nhìn chằm chằm lên người cậu, rất muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Giang Lâm hoàn toàn không để ý, đi đến bên cạnh An Dương Hầu, rất tình cảm nói: “Phụ thân, người phải sống thật lâu, nếu không con thực sự trở thành người ngoài của Hầu phủ đấy.”

“Mặc dù người có nhiều con trai, nhưng con chỉ có một phụ thân, con hy vọng người có thể sống tốt.”

Lời vừa dứt, cậu không cho An Dương Hầu cơ hội để mở miệng, bước nhanh ra cửa đuổi theo nhóm người Thường An đang mang của hồi môn ở phía trước.

Sáu chiếc xe ngựa được nhét đầy ắp, Giang Lâm chỉ có thể ngồi ở trên càng xe.

Bách tính xem náo nhiệt đã tản đi, khi thấy đoàn xe lại xuất hiện trên đường, hưng phấn đuổi theo Giang Lâm hỏi Hầu phủ có cho cậu quần áo không, bây giờ Giang Lâm vẫn mặc giá y, thực sự bọn họ không đoán được.

Tâm trạng của Giang Lâm không tệ, bảo xe ngựa giảm tốc độ lại, sau đó trò chuyện với bách tính cả dọc đường.

“Cho, tất cả quần áo cũ mặc trước đây cũng cho ta, may mà vẫn còn cha ta, ông đối xử với ta vẫn rất tốt, nam nhân này rất có tinh thần trách nhiệm, dù là hài tử của vong thê hay do kế thất sinh, đều xử lý công bằng, nếu không thì trở thành cha kế rồi, đúng không?”

Lời này chạm đến đáy lòng của không ít người, gật đầu liên tục tán thành.

Giang Lâm còn nói không ít lời khen về An Dương Hầu, nhưng không hề nhắc đến mẹ kế Triệu Thu Như, bách tính rất tò mò, nhất là những người đi theo xem náo nhiệt trước đó, có thể thấy Giang Lâm mở hai rương của hồi môn ra chỉ có hai bộ chăn nệm.

“Mẹ kế của ngươi thực sự chỉ cho ngươi hai bộ chăn nệm làm của hồi môn?”

Giang Lâm nghe vậy, thở dài, giống như hơi khó xử, một lúc sau mới nói: “Có lẽ đây là phong tục của Triệu gia, phải chăng năm đó khi phu nhân xuất giá, Triệu gia cũng chỉ cho của hồi môn như vậy, cho nên mới…”

Không nói rõ là cách dễ nhất khiến người ta tưởng tượng, bách tính đã bắt đầu thảo luận về Triệu Thu Như và Triệu gia rồi.

Có điều cũng có người tò mò về Vệ Vân Chiêu, liền hỏi Giang Lâm: “Bây giờ tướng quân thế nào rồi, hắn có thể tỉnh lại không?”

Điều này khiến những người yêu mến Vệ Vân Chiêu bất mãn: “Cái gì mà có thể tỉnh lại không? Vệ tướng quân là đại tướng quân bảo vệ quốc gia, có ông trời phù hộ, nhất định có thể tỉnh lại.”

Nhắc đến Vệ Vân Chiêu, trên mặt Giang Lâm lại có thêm ý cười, gật đầu nói: “Đúng, Vệ tướng quân chắc chắn sẽ tỉnh, đợi tướng quân tỉnh rồi, chúng ta sẽ nói chuyện cùng mọi người.

Những bách tính không ngừng đáp lại, còn bảo Giang Lâm nói được thì phải làm được, còn có người bái lạy ngay tại chỗ, cầu xin ông trời cho Vệ tướng quân tỉnh lại sớm hơn.

Đợi xe ngựa đến gần phủ tướng quân, bách tính mới rời đi. Sau đó bọn họ mới nhận ra rằng, bọn họ đã nói chuyện với công tử có danh tiếng cực kỳ xấu ở phủ An Dương Hầu, nhưng hình như cậu không khiến người ta ghét như trong lời đồn?

Giang Lâm không biết vì cậu nói chuyện với người trên đường vài câu, đã có người bắt đầu thay đổi cái nhìn với cậu.

Sau khi về phủ tướng quân, Giang Lâm đưa tờ danh sách sính lễ cho Vệ phu nhân, để Vệ phu nhân tự bố trí. Của hồi môn còn lại thì mang đến Chiêu Vân Uyển, đây chính là vốn dưỡng lão của cậu sau này.

Thay bộ quần áo khác, Giang Lâm đi thăm Vệ Vân Chiêu trước.

Trên mặt Vệ Vân Chiêu đã có huyết sắc, hơi thở mạnh hơn so với đêm đó, Giang Lâm tính toán mấy ngày nữa Vệ Vân Chiêu có thể từ từ tỉnh lại.

“Hôm nay tướng quân đã cử động ngón tay.” Sau lưng đột nhiên truyền tới một giọng nói.

Giang Lâm ngoảnh lại, phát hiện Tuân Thất chẳng biết đã xuất hiện ở trong phòng từ lúc nào.

“Thiếu phu nhân, có phải tướng quân sắp tỉnh lại rồi đúng không?” Tuân Thất hỏi, giọng điệu mang đầy vẻ mong chờ.

Cụ thể là khi nào Giang Lâm không thể nói chính xác được, cậu chỉ biết nước linh tuyền có thể giải độc, nhưng có thể giả toàn bộ số độc không thì cậu không biết.

Giang Lâm hỏi lại Tuân thất: “Đại phu nói như thế nào?”

Tuân Thất trầm mặc, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, chỉ cần tướng quân tỉnh lại, mạng của Tuân Thất chính là của Thiếu phu nhân, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng, quyết không từ chối.”

Giang Lâm: “Ngươi có chuyện gì thì cứ nói, sao lại còn quỳ xuống, nguơi đứng dậy trước đi, ta cũng không muốn mạng của ngươi.”

“Ta không phải là đại phu, không biết làm thế nào để giải độc trị thương, chỉ có thể cố gắng chăm sóc tốt cho tướng quân, tướng quân có thể tỉnh lại được hay không là do mạng hắn tốt.”

Tuân Thất không biết rõ thực chất Giang Lâm đã làm gì, y đã từng thăm dò, Thiếu phu nhân không biết võ thuật, càng không có nội lực. Mỗi ngày chỉ cho tướng quân uống chút nước, uống ít nước trái cây, mọi thứ đều được lấy từ phòng bếp, không có gì đặc biệt.

Đang suy nghĩ, ánh mắt của Tuân Thất nhìn thấy một góc Tỵ Hỏa Đồ được giấu dưới gối, Tuân Thất cắn môi, cảm thấy hình như mình đã nhìn ra một chút gì đó.

Tuân Thất từng nghe kể chuyện ở quán trà, thầy thuốc từng nói, có một loại công pháp gọi là song tu, hai người cùng nhau tu luyện, không chỉ làm ít ăn nhiều, mà còn có thể giải độc, không biết có phải lúc trời tối Thiếu phu nhân và tướng quân cùng nhau song tu không.

Tuân Thất càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu không tại sao sáng nào trên người tướng quân toàn bùn đen, bùn đen đó nhất định là độc được dẫn ra khi Thiếu phu nhân và tướng quân song tu.

Ánh mắt Tuân Thất nhìn Giang Lâm càng thêm sùng bái, công pháp song tu chỉ có trong lời đồn chưa từng có người thật sự tu luyện qua, Thiếu phu nhân đích thị là một vị cao nhân.

“Cao nhân” Giang Lâm rất bối rối, không hiểu tại sao Tuân Thất lại nhìn cậu bằng ánh mắt sùng bái, Giang Lâm tốt bụng nhắc nhở: “Sùng bái cũng vô dụng, ta thật sự không biết y thuật.”

Tuân Thất vội nói: “Không sao, Thiếu phu nhân không phải là người tầm thường, nhất định có thể khiến tướng quân tỉnh lại. Thiếu phu nhân yên tâm giải độc cho tướng quân, thuộc hạ sẽ đi bẩm báo với lão phu nhân, mấy ngày sau sẽ không mời đại phu đến khám nữa.”

Cho dù là thái y trong cung hay là mời đại phu bên ngoài đều không đáng tin, hôm nay sau khi đại phu chẩn bệnh cho tướng quân vẫn nói như cũ, sợ rằng không thể tỉnh lại, nhưng Tuân Thất nhớ rõ lần trước đại phu đến nói cơ thể tướng quân có chuyển biến tốt, còn bảo Thiếu phu nhân không cần tắm rửa cho tướng quân lúc sáng sớm, nhưng sau một ngày đã thay đổi ý kiến.

Buổi trưa Tuân Thất đút thuốc cho tướng quân, phát hiện ngón tay của tướng quân cử động, theo lời của đại phu nói sẽ không tỉnh lại, nhưng ngón tay của tướng quân động đậy, rõ ràng là có dấu hiệu sẽ tỉnh.

Tuân Thất biết đại phu này không đáng tin, y không chỉ giấu thuốc đại phu để lại, buổi trưa còn không đút chén thuốc kia cho tướng quân, sau đó quay người đi ra ngoài.

So với những người kia, Tuân Thất tin vị Thiếu phu nhân này hơn, cho dù cậu dùng cách gì, chỉ cần cậu có thể khiến tướng quân tỉnh lại, cậu chính là ân nhân của cả Vệ gia, Tuân Thất đứng dậy nghiêm túc cúi đầu với Giang Lâm, sau đó quay người đi ra ngoài.

Giang Lâm lại càng bối rối, không hiểu vì sao Tuân Thất lại sùng bái và tin tưởng cậu đến vậy, rốt cuộc là vì sao.

Tuân Thất chắc chắn không biết cậu là người xuyên không.

Cái suy nghĩ này vừa hé ra, Giang Lâm lập tức phủ nhận, hai ngày qua tiếp xúc với nhau, cách nhìn của cậu với Tuân Thất vào ngày đầu tiên từ trung thành biến thành đơn giản.

Cách cư xử của Tuân Thất khiến Giang Lâm nảy sinh một chút lo lắng về Vệ Vân Chiêu, có thủ hạ như vậy, chẳng lẽ vị tướng quân Vệ Vân Chiêu này cũng là người chất phác sao?

Nếu thật sự ngu ngơ như vậy, sợ rằng Vệ gia không chuyển biến được.

Giang Lâm rất lo lắng.

Khi Giang Lâm đang lo lắng, phủ An Dương Hầu lại ở một tình thế khác.

Thái tử được Giang Cẩm Nguyệt mời tới chẳng làm được gì cả, trái lại còn bị Giang Lâm chọc tức, lúc Thái tử rời đi sắc mặt rất xấu nhìn người của phủ An Dương Hầu, cảm thấy người nhà này mời hắn ta đến là cố tình chơi đùa hắn ta.

Ngay cả khi Giang Cẩm Nguyệt đuổi theo Thái tử để giải thích, Thái tử cũng không cho cô ta cơ hội.

Lúc này, Triệu Thu Như thấy Thái tử đi rồi, lập tức khóc lóc kể lể với An Dương Hầu: “Hầu gia, rõ ràng lần này Giang Lâm đến để gây phiền phức cho Hầu phủ, những của hồi môn đó đã vào Hầu phủ rồi dĩ nhiên là đồ của Hầu phủ, không có lý do nào phải trả lại. Huống chi hơn mười năm qua Hầu phủ nuôi nó tiêu xài không ít, nó tính toán món nợ rõ ràng như vậy, hiển nhiên không coi mình là người của Hầu phủ.”

“Hầu gia, ngài thấy rồi đó, có thể nói lại chuyện này với Giang Lâm không? Đồ gì đã dùng rồi thì bỏ qua đi, hay là tính lên đầu Hầu gia, không phải nó nói nếu là Hầu gia dùng thì không cần phải trả lại à.” Giọng điệu của Triệu Thu Như mềm nhũn, bà ta muốn lúc này An Dương Hầu phải tìm ra cách, bao nhiêu đồ đáng giá như vậy, bà ta thực sự không muốn trả lại.

Hơn nữa có một số đồ bà ta đem ra ngoài không thể cầm về được.

Nhưng An Dương Hầu không có hứng thú với nguyện vọng của bà ta, quay người lạnh lùng liếc bà ta một cái, năm đó Vân Uyển Yên có bao nhiêu của hồi môn An Dương Hầu đều biết rõ, nhưng lão không nghĩ rằng mấy năm qua, bao nhiêu đồ như thế vậy mà giờ chỉ còn lại một tí.

Hầu phủ dùng bao nhiêu An Dương Hầu có thể ước chừng được, số bạc đã mất chắc chắn bị nữ nhân này mang về nhà mẹ đẻ, vừa nghĩ vậy, trong lòng An Dương Hầu lại bốc hỏa: “Ả đàn bà ngu xuẩn, ngươi còn mặt mũi để nói à, cầm đồ của Hầu phủ để nuôi nhà của ngươi, nếu không phải hôm nay mở quỹ phòng, bản hầu sẽ không biết là tất cả Hầu phủ đều bị ngươi mang đi hết. Triệu thị, ngươi to gan lắm, giờ ngươi còn muốn bản hầu chống lưng cho ngươi lấy hết của hồi môn của vong thê ta à!”

“Bản hầu cảnh cáo ngươi, những đồ ngươi cầm về nhà của ngươi phải cầm về hết cho bản hầu, nếu như thanh danh của Hầu phủ bị hủy, người lập tức cút về Triệu gia!”

An Dương Hầu nói xong tức giận phất tay áo rời đi, để lại Triệu Thu Như nhìn bóng lưng của lão, trên mặt cảm xúc mông lung.

Triệu Thu Như đứng lại một lát, Giang Cẩm Nguyệt đi từ ngoài vào, hiển nhiên cô ta nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Giang Cẩm Nguyệt đỡ Triệu Thu Như ngồi xuống một bên, lo lắng hỏi bà ta: “Mẫu thân có thực sự muốn trả lại những thứ kia cho Giang Lâm không?”

Triệu Thu Như cười lạnh: “Trả lại? Ta nói sẽ trả từ lúc nào?”