Xuyên Thành Trợ Lý Nhỏ Của Ảnh Đế Cố Chấp

Chương 3: Ảnh đế muốn trở thành hàng xóm của tôi

Phim trường rất rộng, chẳng những có Ôn Trác Tu – diễn viên chính của phim Đế Cung Khuyết đang chụp ảnh poster, còn có vài đoàn phim cũng đang quay ở đây nữa. Khung cảnh cực kỳ sôi nổi, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười to, các nhân viên công tác và trợ lý minh tinh cũng vội xuôi vội ngược, nhưng Cao Ninh thì rất thong dong.

Cô dạo chơi xung quanh, thi thoảng quay đầu nhìn xem những cảnh phim đang được quay. Có một đám người đang nói chuyện rất lớn trước mặt cô, trong lúc vô tình, cô chợt nghe được tên của mình nên sải chân, bước hai bước dài đi đến.

“Ơ, đây không phải là Cao Ninh à?” Một giọng nói chanh chua ở sau lưng cô vang lên: “Sao cô lại ở đây một mình thế này? Vị ảnh đế kia đồng ý cho chú chim sẻ nhỏ xinh của anh ta bay một mình sao?”

“Chị Đinh, cô ấy là Cao Ninh ạ?” Một giọng nói ngọt ngào tò mò hỏi, chất giọng đầy ngây thơ thuần khiết.

Nhưng trong giới giải trí này, làm gì có sao nữ lão làng nào thật sự ngây thơ đâu chứ?

Trong lòng Cao Ninh nghĩ thầm một câu oan gia ngõ hẹp.

Cô xoay người, nở nụ cười công nghiệp: “Sau khi cô Đinh đây chuyển nghề thành người đại diện thì tính cách thay đổi rất lớn đấy.”

Người trước mặt cô đây chính là Đinh Hội – một người bị Ôn Trác Tu phong sát nên phải đổi nghề làm người đại diện.

“Nếu không phải tại cô…” Đinh Hội vừa nói được một nửa, trên mặt cô ta đã lộ rõ vẻ hoảng sợ nói không nên lời, giống như đang bị bóp cổ vậy.

Cao Ninh quay đầu lại đã thấy Ôn Trác Tu đang đứng cách đây vài bước.

Có vài người chỉ cần đứng yên thôi cũng là trung tâm của ánh đèn, mà Ôn Trác Tu chính là người như vậy. Anh đang mặc một bộ đồ cổ trang đẹp đẽ hoa lệ, trên đầu đội mũ quan tôn quý, trông như một công tử quyền quý bước ra từ trong tranh. Ánh mắt của anh chỉ cần lạnh xuống đã có thể khiến các âm thanh hỗn tạp xung quanh ấn nút tạm dừng.

“Tiểu Ninh, qua đây.”

Giọng nói của anh vừa dịu dàng vừa êm tai, giống như tiếng nước chảy róc rách, không cần tốn bao nhiêu công sức đã có thể quấy nhiễu biết bao hồ nước xuân.

“Không phải ai cũng có thể làm chim sẻ được, người không được cho dù muốn làm cũng không ai cần.”

Ảnh đế mà bắt đầu nói lời cay nghiệt thì chỉ có thể khiến người ta nghẹn chết.

Cao Ninh đứng bên cạnh vừa khó thở vì lát nữa lại phải xử lý hot search cho anh, vừa đi đến gần anh. Nói thật, cô không hề thích thái độ anh đối xử với mình chút nào.

Ôn Trác Tu không để ý đến các phóng viên giải trí đang chụp hình liên tục, cũng chẳng để ý đến ánh mắt của fan hâm mộ. Động tác phất tay áo của anh rất lưu loát, tựa như anh đã trở thành Thái tử đương triều rồi vậy.

Trông thấy sắc mặt của Đinh Hội trắng bệch rồi lại đỏ bừng, sau đó loạng choạng chạy về hướng ngược lại, sao nữ mà cô ta dẫn dắt sợ đến nỗi chẳng thèm để ý đến hình tượng của minh tinh nữa.

“Lại lên hot search rồi.” Văn Dương bất lực, ngồi than thở bên cạnh máy chụp ảnh. Mới sang tháng mới vài ngày mà ngày nào cũng có hai đến ba cái hot search rồi.

“Vậy thì càng tốt chứ?” Ngồi bên cạnh anh ấy là Vương Chức – đạo diễn của Đế Cung Khuyết. Đạo diễn Vương vừa nhìn vào máy ảnh vừa chỉ đạo vị trí góc quay, ông ấy gật đầu nhìn hiệu quả trong máy ảnh: “Sẵn kéo một đợt truyền thông cho bộ phim. Đợi lát nữa chụp poster xong thì quay một đoạn hậu trường nữa là ổn.”

Trước màn ảnh, tổ đạo cụ đã dồn hết tâm trí vào chiếc ghế giữ trọng trách của Cữu Ngũ Chí Tôn. Ôn Trác Tu đang ngồi trên ghế, một cảm giác tham vọng như đập thẳng vào mắt người nhìn. Đây là khung cảnh cuối cùng khi Thái tử đã leo lên ngôi vị Hoàng đế.

Nhân vật nữ chính của bộ phim đến nơi nhưng cô ta đã chụp xong poster cá nhân, đang đợi để chụp chung với Thái tử.

Văn Dương nhìn nhân vật nữ chính đang ngồi một bên, rồi nhìn Cao Ninh ở đằng xa kia, nghiêng người nói với đạo diễn Vương: “Bạn học cũ à, thẩm mỹ của cậu thay đổi rồi sao?”

“Sao thế? Lần trước ảnh đế cũng biết rõ là hợp tác với ai mà?”

Trong giọng nói của Vương Chức có đôi chút hồi hộp, cầm kịch bản trong tay đập vào người Văn Dương vài cái: “Có ý kiến gì thì cũng nhịn xuống cho tôi, khó lắm tôi mới có cơ hội quay phim, đừng có mà không giữ thể diện cho tôi như thế.”

“Được rồi, không doạ cậu nữa, nói chứ cậu ta cũng thích kịch bản này mà.”

Hai người dựa gần thì thầm to nhỏ, Cao Ninh hoàn toàn không biết bọn họ đang nói về mình. Cô đang lướt Weibo, bình luận dưới hot search muôn màu muôn vẻ. Đoàn đội quan hệ công chúng của Ôn Trác Tu đang khống chế bình luận, trong hộp thư vẫn luôn vang lên thông báo, đoàn đội đang hỏi cô nên xử lý như thế nào.

Sau khi cô trả lời xong lại tiếp tục lướt Weibo, quả nhiên trong khu bình luận liên tục nhảy ra vài anti fan.

“Người của ngành giải trí bị gì rồi vậy? Độ truyền thông của con chim sẻ này còn cao hơn cả một vài diễn viên tuyến mười tám nữa.”

“Ảnh đế quái gì chứ! Cay nghiệt với một người phụ nữ như thế, tôi sẽ không xem bộ phim mới của anh ta đâu!”

“Chưa đổi cô bạn gái tin đồn khác nữa à? Có chị em nào có ảnh chụp của chú chim sẻ kia không? Rốt cuộc là có sắc đẹp thiên tiên cỡ nào vậy?”

“Chị em lầu trên cẩn thận đấy, coi chừng ảnh đế biết cưng đang thèm thuồng chú chim sẻ của anh ta là cưng phải chuyển nghề đấy.”

Cao Ninh khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn Đinh Hội đang đứng nghịch điện thoại ở bên cạnh, nghĩ thầm có lẽ cô gái này vẫn chưa có đủ bài học, quá coi thường sức mạnh của fan hâm mộ vị ảnh đế kia rồi.

Các bình luận ở trên đã nhanh chóng bị các bình luận khác đè xuống, chẳng tạo ra chút bọt nước nào.

Cô đứng xa như vậy mà vẫn thấy khuôn mặt tái xanh kia của Đinh Hội, mạnh dạn đoán rằng tay đang cầm điện thoại kia cũng nổi gân xanh cả rồi.

Anh nhanh chóng chụp xong poster, rồi quay thêm một video tuyên truyền nữa. Sau khi thuận lợi kết thúc công việc hôm nay, đạo diễn muốn mời Ôn Trác Tu một bữa cơm nhưng anh đã từ chối.

Lúc rời khỏi phim trường lại gặp phải Đinh Hội, Ôn Trác Tu đang định mở miệng thì Văn Dương đã ngăn lại: “Tiểu Ninh cũng không tức giận nữa rồi, cậu đang làm gì vậy? Chú ý hình tượng của mình chút đi, cậu cũng biết nếu bản thân càng phản ứng mạnh thì Tiểu Ninh lại bị người khác chú ý nhiều hơn mà?”

“Không sao đâu anh Văn, anh Ôn muốn nói gì thì cứ để anh ấy nói đi.”

Vẻ mặt Cao Ninh đầy thản nhiên, không có chút tức giận nào. Đôi mắt hạnh khép hờ, trên mặt không lộ chút vẻ giận dữ nào: “Dù sao em cũng là người trong giới giải trí, đâu thể yên lặng sống được.”

Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Trác Tu: “Anh Ôn, tôi mời cô Đinh đến đây được không?”

Chỉ có cô mới có thể gọi người sang đây để mắng mà nói lịch sự được như vậy.

“Được rồi.” Ôn Trác Tu xoa xoa thái dương, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Văn Dương, đưa chúng tôi về nhà.”

Cao Ninh ngẩn người, cô cũng đâu ở chung với Ôn Trác Tu, cũng không đến nhà anh. Trước đây khi kết thúc công việc, Ôn Trác Tu cũng ăn cơm tối ở phòng ăn công ty xong mới về nhà.

Đây cũng là kết quả sau những nỗ lực kiên trì của cô.

Bỗng nghe Ôn Trác Tu nói với Văn Dương: “Đến nhà trọ ở hẻm Nguyên Gia.”

Tay Văn Dương run lên, xe chấn động nhỏ một chút: “Cả hai người?”

Nhà trọ của Cao Ninh ở hẻm Nguyên Gia, nhưng ảnh đế thì không.

“Cậu qua đó từ khi nào vậy? Sao tôi không biết?” Văn Dương nhắc tới: “Cậu ở quen chứ? Lần trước là ai kêu tôi đổi khách sạn lúc nửa đêm, bảo rằng không muốn ở hẻm nhỏ?”

Cao Ninh cũng nhìn anh chờ câu trả lời.

Ôn Trác Tu đã ngậm thìa vàng từ lúc được sinh ra rồi, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ, đặc biệt là chất lượng cuộc sống. Dù quay phim trong núi sâu cũng phải dẫn theo nhóm kiến trúc sư xây dựng một căn biệt thự bằng gỗ, quay phim xong thì đập bỏ. Nếu như nói rằng anh muốn dẫn Cao Ninh đến ở nhà trọ nho nhỏ khi kết hôn, Cao Ninh còn lâu mới tin.

Anh xoay chìa khoá trên tay: “Hôm qua mới dọn nhà, lúc trước tôi vừa mua hai căn phòng ở bên đó.”

Giấu kỹ lắm, ngay cả người đại diện và trợ lý riêng cũng không biết.

Hai ngày trước Cao Ninh đã trở về cô nhi viện vào cuối tuần, định đến chào hỏi với viện trưởng nhưng lại không thấy ở nhà. Ai ngờ rằng chủ thuê nhà đã đổi thành Ôn Trác Tu. Mấy hôm trước dì chủ trọ cũng có nói là vì việc buôn bán trong nhà có vấn đề nên mới phải bán nhà.

“Chuyện này quá đột ngột, nếu những phóng viên giải trí kia mà biết thì chắc ngày nào cũng ở đó đứng canh cửa mất, chuyện này không được, quá ẩu.”

Văn Dương phản đối kịch liệt, lộ vẻ không đồng ý, vội vàng dừng xe bên đường, định khuyên bảo anh hãy bỏ ý nghĩ này đi. Ngày hôm qua vẫn vui vẻ chạy sang nhà anh ấy uống rượu, lúc nào cũng cười tủm tỉm, mà hỏi đến thì lại không chịu nói.

Có thể tưởng tượng được bộ phận quan hệ công chúng trong tương lai sẽ bận rộn đến cỡ nào.

Cao Ninh yên tĩnh ngồi trong xe, nghe giọng nói sắp vỡ của Văn Dương, rồi liếc mắt nhìn sang đương sự vẫn nghịch chùm chìa khoá trong tay.

Giọng nói của ảnh đế còn lộ vẻ được tung tăng như ý muốn: “Văn Dương, anh tan ca được rồi, để Tiểu Ninh lái xe đi. Như thế thì bà xã nhà anh cũng vui vì anh có thể dành nhiều thời gian cho cô ấy. Một công đôi việc, hoàn mỹ biết bao.”

Văn Dương:???

Cao Ninh:…

Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự nghi vấn trong mắt đối phương, rốt cuộc là hoàn mỹ ở chỗ nào?

Chiếc Bentley dừng bên đường rất được chú ý, có người giơ camera treo trên cổ lên nhìn sang. Dù sao nơi đây cũng khá gần với phim trường, có rất nhiều ngôi sao ra vào, những phóng viên giải trí cũng biết xe của Ôn Trác Tu.

Văn Dương không thể không khuất phục, nếu tiếp tục dừng xe thì có lẽ phải lên hot search ngồi tiếp rồi: “Được rồi.”

Anh ấy bất lực buông tay lái, nhìn sang Ôn Ninh cũng vừa xuống xe, nhún vai nói: “Tiểu Ninh, phiền em rồi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh.”

“Vâng, anh Văn cứ yên tâm.” Cao Ninh nhanh chóng ngồi ghế lái, thò đầu ra cửa sổ xe: “Tạm biệt anh Văn.”

Văn Dương hít khói xe ô tô nhìn họ rời đi, gãi đầu vài cái, bắt đầu lo âu.

Cho dù anh ấy có bực bội thế nào, chiếc Bentley dài lái đến trước hẻm nhưng không vào được, vì ngõ quá nhỏ.

“Anh Ôn, phiền anh hãy xuống xe trước đi, để tôi đi tìm bãi đỗ xe.” Cao Ninh dừng xe, quay đầu nói với vị ảnh đế vẫn luôn vui vẻ ngâm nga bài hát kia.

“Được.” Ôn Trác Tu cởi dây an toàn ra, nghiêng người về phía trước, dựa sát vào ghế lái: “Bất ngờ không?”

Hơi thở nóng rực thổi vào cái cổ trắng nõn của Cao Ninh, cô vội vàng nghiêng sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nếu như nãy giờ không phải cô đang nghiêm túc lái xe, vậy chắc sẽ bị dọa bởi hình ảnh đột nhiên xông ra trong đầu cô rồi.

Cô vẫn luôn hối hận vì đã xem loại tiểu thuyết trưởng thành kia lúc nửa đêm lúc trước, mà vẫn còn nhớ kỹ tình huống truyện như vậy.

Xe cũng là nơi tràn ngập những cảm xúc mãnh liệt.

“Anh Ôn, mời anh xuống xe trước.” Cô dùng kính ngữ là để che đi bầu không khí mập mờ trên xe này.

“Tôi ở đây chờ em, đừng mơ rằng có thể chạy thoát. Tôi có chìa khoá nhà em đấy, tôi sẽ chờ mãi đến lúc em về nhà mới thôi.” Ôn Trác Tu thấy lời nói của cô đầy lịch sự như một con rô bốt không có tình cảm, cũng không trêu chọc anh. Anh đẩy cửa xe ra, đứng bên đường đợi.

Trong lòng Cao Ninh có chút hoảng sợ, thậm chí cái tên này còn chẳng thèm ngụy trang nữa. Ai mà chẳng biết Ôn Trác Tu anh chứ, cô vội vàng kéo cửa kính xe xuống, đưa kính râm cho anh: “Anh Ôn, chú ý một chút đi, đừng để giao thông bị tắc nghẽn.”

Nếu như không phải vì mặc âu phục đeo khẩu trang đen quá dị hợm thì cô đã đưa qua cho anh đeo rồi.

Thật sự chẳng có chút tự giác của đại minh tinh tẹo nào!

Nhìn thấy Ôn Trác Tu nghe lời đeo kính râm lên, cô mới thở dài một hơi, vội vàng lái xe đến bãi đỗ xe.