Xuyên Thư Chi Bảo Bối Là Hiệu Ứng Cánh Bướm

Chương 1: Xuyên Qua

Thiếu niên nhìn vào thanh kiếm đang ghim trên ngực mình, lại nhìn nữ nhân trước mắt, trong mắt là nồng đậm không thể tin được, đây là nữ nhân mà hắn giành trọn đời để yêu đây sao?

Máu nhuộm đỏ bạch y trắng như tuyết, đôi mắt thiếu niên dần mất đi tiêu cự, cả người vô lực ngã xuống.

"Cắt!".

Đạo diễn hô lên, thiếu niên vốn nên chết ngay lập tức đứng dậy tươi cười nói cảm ơn đạo diễn.

"Không hổ là Hàn ảnh đế, một cảnh khó như vậy mà một lần liền qua thật khiến người ta thanh tị." Một nữ nhân viên nói đùa.

Hàn Liên ngại ngùng cười cười, hướng đạo diễn lễ phép nói: "Hôm nay quả thật làm phiền mọi người nhiều rồi! Hôm nay tôi đãi!".

Nhất thời phim trường sôi nổi tiếng hoan hô.

Ngay lập tức mọi người thu dọn xong liền lên xe đến nhà hàng gần đó.

"Hôm nay phải ăn sạch túi Hàn ảnh đế nha mọi người!"

Triệu đạo diễn cũng cầm ly lên:" Nào Hàn Liên tôi kính cậu một ly!"

"Tôi cũng kính Hàn ảnh đế một ly!"

"Tôi nữa..."

"Tôi cũng kính..."

Hàn Liên tiếp hết ly này đến ly khác, ngoài mặt vẫn cười tiếp rượu nhưng đầu đã choáng thành một mảng trắng.

*

Quá nửa đêm, người cũng đã về gần hết, trợ lí Tiêu Tiêu cả người loạng choạng đỡ Hàn Liên đang say khướt bước ra bãi đỗ xe.

"Trợ lí Tiêu, cô cần tôi giúp không? Tôi ở đây đỡ cậu ấy, cô vào trong lấy xe đi!".

Triệu đạo diễn đi đến giúp Tiêu Tiêu đỡ lấy Hàn Liên, cô vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng đi lấy xe.

Nhìn nam nhân xinh đẹp tựa tinh linh kề cận bên người, Triệu đạo diễn không nhịn được nuốt nước bọt mấy hồi, tay không thành thật bắt đầu mò mẫn thân cậu.

Triệu đạo diễn cả người nổi lên tà tâm liền muốn thừa cơ hội làm bậy thì Tiêu Tiêu lái xe tới, nhanh chóng ôm lấy Hàn Liên xoay người cảm ơn lần nữa rồi lái xe đi.

Trên xe, người vừa rồi vốn dĩ còn say khướt bỗng nhiên ngồi dậy, vừa lấy điện thoại ra xem gì đó vừa nói với Tiêu Tiêu:" Chị Tiêu Tiêu ngày mai em không muốn nhìn thấy gã Triệu đạo diễn kia nữa, tốt nhất là để ông ta biến mất!"

"Ok!".

Tiêu Tiêu trả lời cực kì bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại thắp nhang cho vị Triệu đạo diễn kia.

Đừng vội nhìn bề ngoài của non nớt mà phán xét cậu ta, Hàn Liên này không phải cừu mà là sói đội lốt cừu non.

Hàn Liên từ nhỏ đã mất cha mẹ, được dì mang về chăm sóc, chồng và con cô đều là ông trùm xã hội đen có tiếng vì vậy ngay từ khi lên 13 Hàn Liên cũng theo chân anh họ cậu_ Trình Tranh thực hiện những phi vụ trong bóng tối.

Nên tính về độ khát máu cậu hoàn toàn không thua anh họ cậu.

**

Xe chạy về đến nhà, nhà cậu nằm trong khu biệt thự Trình gia, an ninh không những tốt mà nhà còn cực lớn và đẹp, Hàn Liên mới chuyển tới đây chưa lâu đối với căn nhà hoa lệ này cậu cực kì thích.

Thấy cậu về quản gia bước ra cung kính chào hỏi và cầm đồ giúp cậu:"Cậu chủ có muốn ăn gì hay không ạ?"

"Vậy bác bảo người pha giúp cháu một ly cacao nóng nhé! Cháu phải đi tắm một lát, làm việc cả ngày bẩn chết được!"

Hàn Liên nhanh chóng ngâm mình trong bồn nước ấm, tay vẫn giữ khư khư chiếc điện thoại, nhìn không rời mắt.

[ Hoàng Phủ Tần đôi mắt đen lại, cả cơ thể lẫn tâm trí đều bị mỹ sắc trước mắt làm cho cả người khí huyết sôi trào.

Hắn lập tức bước đến ôm lấy người nọ từ phía sau, cả khuôn mặt vùi vào trong cổ người nọ, tham lam hít lấy.

Đây là người hắn yêu yêu sâu đậm, yêu đến mức bất kì những gì y yêu cầu hắn đều có thể làm cho y.

Bị nam nhân ôm lấy cả người Hàn Diệp cứng đờ, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Y xoay người lại, choàng hai tay lên cổ Hoàng Phủ Tần trao hắn nụ hôn nồng cháy.

Hoàng Phủ Tần nhanh chóng đánh mất lí trí, đẩy y ngã vào bồn tắm, chính mình cũng nhảy vào theo, hai tay nhanh chóng cởi ra bộ đồ ngủ gợi cảm.

Cả người hắn áp lên...]

"Thiếu gia, người ở trong phòng tắm đã nửa tiếng rồi a, mau đi ra hiện tại cũng hơn 2h sáng rồi, ngài mau nghỉ ngơi a!"

Cảnh xuân bị làm phiền Hàn Liên cũng không còn tâm trí đọc truyện nữa.

Cậu bực dọc lên tiếng:"Được rồi, cháu ra ngay!"

Hàn Liên cũng coi như là người cực kì thành công trong cuộc sống từ công việc đến đời sống vật chất, tinh thần đều suông sẻ, ngay cả khi dẹp đi vỏ bọc bên ngoài trở thành một hủ nam cuồng đam nhỏ bé đi nữa thì trong tích tắc chỉ từ vài lời bình đầy cảm xúc cậu cũng nhanh chóng trở nên nổi tiếng ((; ̄Д ̄))

Nhanh chóng uống xong ly cacao nóng hổi, cậu leo lên chiếc giường king size mềm mại.

Ngày mai là ngày nghỉ, cậu quyết dùng cả ngày để đọc hết bộ truyện đang theo dõi kia.

Nghĩ xong cậu nằm ngủ thẳng một giấc tới sáng.

**

Đúng như lời Hàn Liên nói, cậu giành cả ngày nằm vật trên giường đọc truyện, cơm nước có quản gia và người hầu mang lên tận phòng, còn có cả bánh và nước ngọt (cuộc sống mơ ước của t༎ຶ‿༎ຶ)

Vằng vặt suốt cả ngày cuối cùng cậu cũng đọc tới chương cuối nhưng mà....

Gương mặt Hàn Liên nhanh chóng đen lại, đọc đến cuối cùng thì cậu quăng cả điện thoại.

"Clgt????? Chuyện gì xảy ra, ủa zậy là saoooo??? Văn án 1x1 chương cuối 6P ủa chơi dậy ai chơi lại!!!!"

"..."

"!!!!!"

"Ahhh tức chết lão tử, tác giả khốn kiếp trả tiền đây cho lão tử ahhhhh!"

Hàn Liên như lên cơn động kinh, nhảy nhót tru tréo, đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Thiếu gia..."

"Chuyện gì!!".

Giọng cậu đầy bực dọc, tác giả lừa người thì thôi đi còn để nhân vật cùng tên với mình chết thảm như thế, ahhhh tác giả khốn kiếp, cây AK của ta đâu rồi??

"Có người...tìm cậu..".

Quản gia nghe tiếng nói giận dữ của cậu không khỏi hạ thấp âm thanh.

"Không gặp!"

"Nhưng mà...".

"Đã nói không gặp là không gặp, có tin hay không lão tử vác cây HK21 vừa mới mua cho hắn vài lổ vào đầu hay không?".

Hàn Liên bực tức vừa quát vừa mở cửa phòng liền nhìn thấy đứng sau lưng quản gia một nam nhân cao to, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cậu chăm chăm.

Khí thế Hàn Liên như bong bóng xì hơi, bùm một cái quay 360° "Anh họ, hảo a~" ngọt sớt.

Nam nhân nhướng lên chân mày, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng:"Muốn bắn ai?"

"Ahhh đâu có vừa rồi...là em đang chơi game, chơi game thôi...".

Vừa nói vừa âm thầm gạt mồ hôi.

"Ồ––"

"Bác Phúc haha,....sao không nói sớm với cháu là...có anh họ đến chơi để.

Cháu.

Tiếp.

Đón a?".

Cậu nói từng chữ như nghiến răng nghiến lợi.

Bác Phúc trong lòng khổ sở, còn không phải ta chưa kịp nói liền bị cậu chủ chửi sao?

Nam nhân này không phải ai khác mà chính là Trình Tranh anh họ của Hàn Liên, một người nổi danh trong thế giới ngầm chuyên buôn súng ống.

Trình Tranh cũng không muốn để ý tới cậu, chỉ nhìn đồng hồ rồi lạnh giọng nói:

"Cho em 4 phút 22 giây để chuẩn bị đi làm việc với anh!"

Hàn Liên nhanh chóng chạy như bay vào trong phòng, dùng tốc độ bàn thờ để thay một bộ đồ tiện hoạt động, lại nhanh chóng cầm cây Revolver 32 IOF vắt vào bên hông.

Tại sao lúc nào cũng lẻ 22 giây ahhh, khốn kiếp.

"Anh họ xong rồi đi thôi!".

Hàn Liên cười hì hì hướng Trình Tranh ra vẻ vô hại khác hẳn với khuôn mặt nhăn nhó bất mãn khi ở trong phòng.

Trình Tranh nhìn đồng hồ, đơn giản nhẹ nhàng nói:" 4 phút 23 giây, dư một giây, trừ một nữa tiền tiêu hàng tháng, tịch thu loptop 3 ngày!"

"Anh! Quá đáng! 1 giây thôi mà anh cũng bủn xỉn!!!!"

Trình Tranh không nói, cất bước đi ra xe.

Cả một đường đi không thèm nhìn thằng oắt em họ đang cuối đầu uất ức ngồi một bên.

Xe chạy vào một con hẻm nhỏ u tối, Hàn Liên nhìn Trình Tranh tò mò hỏi:"Anh họ, không phải thường thường giao dịch anh thích ở nơi đông người hoặc ở rừng hơn sao? Sao hiện giờ đổi qua khu ổ chuột này?"

Vừa hỏi xong một loạt tiếng súng đùng đùng bắn tới.

"Ahhhh!".

Hàn Liên không kịp phản ứng liền bị trúng một phát ngay vai, Trình Tranh nhanh chóng ôm lấy cậu bảo vệ trong ngực.

"Anh họ?".

Hàn Liên hơi ngẩn người

"Ngẩn người cái gì, đã bảo ở nhà luyện tập cơ thể một chút thì không nghe, mới bắt đầu chiến mà đã bị què, gà như em nuôi chỉ tốn cơm!".

Trình Tranh bực bội quát

Biết ngay là không tốt lành gì mà, Hàn Liên âm thầm bĩu môi.

Hai người nhanh chóng tránh sau một bức tường đổ nát, Hàn Liên thoát ra khỏi lồng ngực Trình Tranh vừa định nói gì đó nhưng lại lập tức đè Trình Tranh xuống.

"Đoàn!".

Máu tươi chảy dài từ ấn đường thiếu niên chảy xuống, cả người cậu vô lực ngã xuống trên người Trình Tranh, trước khi nhắm mắt, thiếu niên chỉ cười khổ nói một câu:" Phản ứng chậm chỉ 1 giây thôi mà, thật bủn xỉn!".

Rồi nhắm mắt lại.

"Hàn Liên!!!!!!"

***

"Tiểu thiếu gia, dậy mau a, hôm nay ngài phải đi học đó!"

"Tiểu thiếu gia..."

Quản gia đứng bên giường lay nhẹ thiếu niên.

"Ưm...chị Tiêu Tiêu hôm nay là ngày nghỉ mà...".

Hàn Liên mơ màng đáp lời.

"Khụ...Tiểu thiếu gia người còn chưa tỉnh ngủ sao? Hôm nay là thứ 2 a!".

Quản gia cười cười nghĩ thiếu niên còn đang nói mớ.

"Ưm..biết rồi!!"

Hàn Liên mơ màng bước vào nhà tắm, đánh răng.

Mơ màng nhìn vào gương, chỉ thấy bên trong là một thiếu niên có làn da vừa trắng tinh vừa mịn màng, gương mặt thanh tú tinh xảo, đôi con ngươi đỏ tươi như máu, đôi mắt phượng xinh đẹp đang híp lại, vẻ mặt mơ màng động tâm, đôi môi như cánh đào bị từng tầng bọt kem đánh răng bao phủ.

Con nhà ai đẹp thế!

Đẹp...

"..."

"???"

"!!!!!!!!!!".

WTF? Cái khỉ gì vậy? Tiểu Thiếu gia? Đi học??

Khoan đã, tối qua..tối qua không phải bị một phát đạn xuyên đầu sao? Ủa zậy là sao? Không lẽ mơ....

Không, không phải là thật, cơn đau đó không phải giả...!Vậy không lẽ...

Như bao bộ đam khác, cậu liền xuyên không?? Còn là hồn xuyên?

Vậy đây là đâu?.