Xuyên Thư Chi Yêu Sư Huynh Phản Diện

Chương 4: Chương 4

Nếm qua bữa sáng, Thẩm Long Ngọc mang theo Mộ Phong Vân đi đến điện Chính Đức.

Vốn là sư tôn không ở đấy, đệ tử mới đến mấy ngày nay không được đến đó, nhưng không còn cách nào cả, hôm qua Mộ Phong Vân "quấy nhiễu" đến Kiều Hoa không chọc nổi của Tiên Vũ phái kia, hôm nay Bạch Hạc trưởng liền dẫn người đến trước điện Chính Đức, muốn tìm Khưu sư thúc nói chuyện.

Tuy rằng sáng sớm đã phái người tới gọi bọn họ, nhưng Thẩm Long Ngọc không chịu cho hắn mặt mũi này, bởi vậy Thi Thi Nhiên ăn điểm tâm xong rồi mới nhắc tới chuyện này.

...Chỉ khổ cho Khưu sư thúc.

Sau khi cả hai sửa soạn xong thì chuẩn bị đi đến chính điện, bởi vì họ đã lãng phí một khoảng thời gian dài để ăn điểm tâm, chỉ có thể ngự kiếm mà đi.

Mộ Phong Vân đã bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng lớn như vậy chứ? Dọc đường đi hai chân nhũn cả ra, chỉ có thể nhắm mắt lại, ôm lấy chân của Thẩm Long Ngọc, không dám cúi xuống nhìn.

"Ngươi đúng là nhát gan." Thẩm Long Ngọc cảm giác được Mộ Phong Vân đang phát run, không hề nể mặt chút nào, cười nhạo nói.

Mộ Phong Vân nhắm mắt lại buồn bã nói: "Trước kia ta chưa bay bao giờ."

"Lần đầu tiên ta ngự kiếm cũng không sợ nhé." Thẩm Long Ngọc nói: "Ai cũng sợ tới mức mắt cũng không dám mở như ngươi thì còn bay cái rắm gì."

Mộ Phong Vân bĩu môi ở nơi Thẩm Long Ngọc không nhìn thấy, nghĩ thầm ngươi cứ khoác lác nữa đi, ta mới không thèm tin đâu.

Trong lúc đi xuyên qua núi rừng, gió thổi lùa vào tóc và vạt áo, nhưng thật ra rất mát mẻ thoải mái, chỉ là vì đang nhắm mắt, chân lại không ở trên mặt đất, Mộ Phong Vân vẫn cảm thấy hành trình ngự kiếm có hơi gian nan.

May mà phong cách đại sư huynh ngự kiếm rất hoang dã, không bao lâu sau đã đưa hắn đến đích.

"Được rồi, mở mắt ra đi, tới rồi." Thẩm Long Ngọc kéo Mộ Phong Vân, bảo hắn mau đi xuống.

Mộ Phong Vân cảm giác dưới chân là đất bằng, lúc này mới mở to mắt.

Nghe thấy một tiếng cười bị đè nén từ phía trên truyền đến, Mộ Phong Vân ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn một cái.

"Ha ha ha ha ha ha ha!" Thẩm Long Ngọc muốn cười từ lâu rồi, nhưng hắn ta nhịn được vì sợ gió thổi vào miệng, giờ đã không còn kiêng kỵ điều gì nữa, hắn ta cười thành tiếng, còn không quên giơ tay ra búng lên trán Mộ Phong Vân một cái: "Sao trước đây ta không để ý, đứa trẻ này thật là buồn cười, nhìn bộ dạng sợ sệt của ngươi kìa!"

"..." Mộ Phong Vân không để ý tới hắn ta, đi thẳng về phía trước.

Khưu Hải Trúc ở bên kia đã ló đầu sang bên này, thấy hai người bọn họ cùng nhau đi tới liền vội vàng bước ra cửa điện, hai tay chắp sau lưng, khụ một tiếng: "Sao giờ hai người các ngươi mới đến? Mấy vị trưởng lão của Tiên Vũ phái đã đợi lâu lắm rồi đấy!"

Thẩm Long Ngọc trợn mắt xem thường, khi dẫn Mộ Phong Vân đi vào chính điện còn nghe thấy Khưu sư thúc thấp giọng nói: "Mấy vị trưởng lão này chờ ở đây đã lâu, dù đến muộn nhưng vẫn cười lớn tiếng như vậy! Sợ người khác không nghe thấy hả?"

"Trò cố tình để cho bọn họ nghe thấy đấy, đỡ khiến bọn họ hiểu lầm trò là quả hồng mềm dễ nắn." Thẩm Long Ngọc cười nhạo một tiếng: "Mấy lần trước trò thấy người tới là khách nên mới cho hắn mấy phần tôn trọng, thật đúng là khoe khoang đến mức muốn giương oai ở đây."

Khưu sư thúc còn muốn cằn nhằn gì đó, Thẩm Long Ngọc đã dẫn Mộ Phong Vân đi về phía trước.

......

Hai bên chính điện có hai hàng người ngồi, sắc mặt cả đám bọn họ đều không tốt, bên đó chính là một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Mộ Phong Vân đi theo Thẩm Long Ngọc trên lối đi ở giữa, cảm thấy từng ánh mắt sắc như dao phóng đến.

Chính điện giờ phút này dương như đã không còn là chính điện đầy tiếng trẻ con la hét long trời lở đất như ngày hôm qua nữa rồi.

Đám người ở sau núi hôm qua thấy bọn họ đến đây, hừ lạnh một tiếng: "Quý phái mở trường thật lớn, chỉ cho gọi có mấy đệ tử mà cũng phải đợi lâu như vậy."

Khưu Hải Trúc chắp tay: "Cũng là do sơn môn quá lớn, đường không dễ đi thôi, mong ngài lượng thứ."

"Ha!" Bạch Hạc trưởng lão phất tay áo, tức giận đến trợn mắt thổi râu.

Khưu Hải Trúc cũng chỉ vô tình thôi, nhưng người khác nghe thì lại chính là những lời chối tai.

Một môn phái mới lập không có căn cơ gì, chẳng qua là ỷ vào chút danh tiếng nhưng lại kiêu ngạo đến mức này.

Công khai khoe khoang uy nghiêm và uy danh của môn phái trên núi của mình, xem thường ai!

Một môn phái tân binh vô căn cứ, nhưng chỉ dựa vào chút danh tiếng, đã kiêu ngạo đến mức này! Công khai khoe khoang khí phái uy phong của sơn môn mình, xem thường ai đấy!

Lão đầu tức đến mức râu cũng run lên: "Người cũng đã đến đủ rồi, ta đây nên hỏi cho kỹ chút, tối hôm qua kẻ tập kích đệ tử của chúng ta phía sau núi rốt cuộc là thứ gì?"

Thẩm Long Ngọc nghe vậy nhíu mày, nhìn về phía Mộ Phong Vân.

Tập kích?

Vẻ mặt Mộ Phong Vân mờ mịt.

Tập kích cái gì cơ?

Thẩm Long Ngọc nháy mắt ra hiệu.

Ngươi tập kích bọn họ sao?

Mộ Phong Vân càng mờ mịt .

Không có mà.

Hai người mờ mịt nhìn nhau, nhất tề quay đầu nhìn về phía Bạch Hạc trưởng lão.

Khưu Hải Trúc cũng sửng sốt: "Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Đệ tử của quý phái có bị thương không? Có nghiêm trọng không?"

"Thật ra không hề bị thương, nhưng để ngăn chặn tình huống như thế này phát sinh lần thứ hai, chúng ta vẫn phải bắt được thứ đã tấn công ngày hôm qua ra, bóp nát."

Bạch Hạc trưởng lão nói xong, còn khoa trương làm một động tác "bóp nát", ánh mắt dò xét Mộ Phong Vân: "Nhóc con, ta hỏi ngươi, đêm qua ngươi ở đâu?"

"Ôi trời!" Khưu Hải Trúc nghe vậy lo lắng: "Hôm qua Phong Vân vừa mới đến, chuyện này có thể liên quan gì đến nó chứ!"

"Ngươi chớ xen vào, đồ đệ của ta đều nói thứ hôm qua thấy kia giống người, không lớn, hình như mặc y phục màu đen." Bạch Hạc lão đầu bày hết nếp gấp trên mặt ra, khiến cho ông ta nhìn qua không giống bạch hạc, mà càng giống một con chồn đang ăn trộm một con gà hơn.

"Hôm qua sau khi ổn định lại, vốn là trò định tới nhà ăn, nhưng lại bị lạc trên núi mất một lúc, là đại ca đưa trò trở về phòng." Mộ Phong Vân nhìn thẳng vào mắt Bạch Hạc trưởng lão và nói.

"Ồ?" Hai mắt Bạch Hạc trưởng lão sáng lên, như thể sắp nhìn thấy biểu hiện gì đó gọi là "chột dạ" từ trên mặt Mộ Phong Vân.

Đáng tiếc Mộ Phong Vân sống mười sáu năm, kỹ năng khác thì không luyện được, chí duy nhất dày công tôi luyện được kỹ năng mặt không đổi sắc.

Sĩ diện như hắn, cho dù mọi thứ xung quanh có thay đổi đảo điên thế nào cũng có thể mặt không đổi sắc như cũ, mà lão nhân này quan sát rất kỹ cũng chỉ nhẹ như lông hồng, chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Thấy không thể nhìn ra Mộ Phong Vân tốt xấu thế nào, Bạch Hạc trưởng lão lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Long Ngọc: "Thẩm Long Ngọc, nếu lão phu nhớ không lầm, hôm qua là ngươi phụ trách tuần tra sau núi, đúng không?"

"Phải." Thẩm Long Ngọc thấy nhắc đến hắn ta liền gật đầu, vẻ mặt "thế thì sao?".

"Vậy ngươi có thể giải thích một chút, đêm qua ngươi ở đâu không?"

"Ta nhặt được nhóc con này ở trên núi, sau đó trở về." Thẩm Long Ngọc nói.

Bạch Hạc trưởng lão vuốt râu: "Gặp được sư đệ ngươi liền không thèm đi tuần núi nữa? Vậy ngươi như vậy có tính là không làm tròn trách nhiệm không?"

Thẩm Long Ngọc cong khóe miệng: "Coi như đúng như ngươi nói, không làm tròn trách nhiệm hay không tuần núi, đó không phải đều là chuyện riêng của môn phái chúng ta sao? Liên quan gì quý phái?"

Bạch Hạc trưởng lão lão trừng mắt: "Nhưng ngươi làm ảnh hưởng đến an toàn của đệ tử môn phái chúng ta."

"Thật không?" Thẩm Long Ngọc nheo mắt: "Xin hỏi đệ tử của quý phái bị tập kích ở đâu?"

Không đợi lão đầu trả lời, Thẩm Long Ngọc tiếp tục nói: "Nếu là bị tập kích ở trước chính điện, vậy thì có liên quan gì đến ta chứ? Hình như thủ vệ trước chính điện hôm qua cũng có cả Tiên Vũ phái tham gia nhỉ? Như vậy xảy ra chuyện, hẳn là nên trách tội bọn họ trước, nếu là bị tập kích ở phía sau núi, xin hỏi trưởng lão, vì sao quý phái đệ tử muốn tới phía sau núi? Các ngươi không biết có điều lệnh từ giờ Dậu tới giờ Mão không có lệnh không được tới phía sau núi sao?"

"Ngươi...!Thiên Quy Môn dạy dỗ thật là tốt, ngươi chỉ là một đệ tử lại dám nói với lão tử nói như vậy!"

"Ôi chao..." Khưu Hải Trúc vội vàng hoà giải: "Ngài bớt nóng, đứa nhỏ Long Ngọc này nói chuyện thẳng thắn, ngài đừng trách tội, ta thấy hai đứa nhỏ này thật sự không biết gì."

Bạch Hạc trưởng lão liếc mắt nhìn Thẩm Long Ngọc một cái: "Không biết? Người khác nói không biết ta còn tin, hắn nói không biết, ha ha, Thẩm Long Ngọc, ngươi thật sự không biết phía sau núi có gì sao?"

Thẩm Long Ngọc: "Vừa nhắc tới, khiến ta bỗng nhiên ta lại nhớ lại đến, phía sau núi của chúng ta có nhiều cáo nhiều lửng, nói không chừng đệ tử của quý phái bị mấy con vật này dọa sợ, nhất thời không kịp phản ứng lại, hoa mắt rồi cũng không biêt chừng.

Ngài cần gì phải so đo với mấy con súc sinh thích trộm gà đó chứ?"

Bạch Hạc lão đầu trợn trừng mắt: "Ngươi...!!!"

Khưu Hải Trúc lại cảm thấy rất hợp lý: "Cũng có thể là lý do này."

Trưởng lão che ngực, tức giận đến đỏ hết cả mặt, dường như giây tiếp theo sẽ phun ra một búng máu.

Ông ta run rẩy chỉ tay về phía Thẩm Long Ngọc, dường như còn muốn nói gì nữa.

Lúc này một người bên cạnh lên tiếng: "Đủ rồi."

Người lên tiếng chính là Phù Tinh trưởng lão Dung Phó Tinh của Chính Linh tông, Bạch Hạc trưởng lão thấy ông ta lên tiếng, tuy rằng trong lòng không phục, nhưng vẫn là ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Nếu không có chuyện gì lớn thì tự tán đi.

Chúng ta sáng sớm đã theo ngươi tới đây không phải là để nhìn ngươi cãi nhau với tiểu bối đâu."

Trưởng lão cúi đầu: "Tiên trưởng nói đúng ạ."

Dung Phó Tinh phẩy tay áo bỏ đi, những người khác cũng đều tự đứng dậy rời khỏi.

Khi Bạch Hạc trưởng lão và các đệ tử bên cạnh ông ta rời đi, trông sắc mặt cả đám bọn họ rất không ổn.

"Hừ, lão đầu chết tiệt này."

"Ôi, xem như đi rồi." Khưu Hải Trúc thò đầu nhìn ra ngoài lần nữa, sau khi thấy họ đã thực sự đã rời đi, ông ta thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi lấy tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán: "Làm ta sợ muốn chết.

Hai người các ngươi mau ngồi xuống đi, hồi hộp lắm đúng không?"

"Đối phó với lão nhân kia nhân còn cần khẩn trương sao?" Thẩm Long Ngọc ngồi lên ghế, thuận tay cầm ấm trà bên cạnh tự rót cho mình một chén nhuận giọng: "Bản thân ông ta làm vô số chuyện ngáng chân mình.

Mộ Phong Vân, sao ngươi không ngồi xuống?"

Mộ Phong Vân thấy thế cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, hình như lại cảm thấy có chút không đúng: "Sư thúc cũng ngồi đi."

"Vẫn là Phong Vân lễ phép." Khưu Hải Trúc giơ ngón cái với hắn.

"Sư thúc, ngươi ghét bỏ ta thì cứ việc nói thẳng." Thẩm Long Ngọc bất đắc dĩ nói.

"Phải cho ngươi biết chênh lệch giữa mình với người khác!" Khưu Hải Trúc nói: "Phong Vân người ta là một đứa bé tốt, đâu có giống như ngươi, từ nhỏ đã không nghe lời!"

Thẩm Long Ngọc từ nhỏ đã không nghe lời gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Vâng vâng vâng, sư thúc dạy phải, sư thúc nói đều đúng."

Khưu Hải Trúc nói: "Ta thấy hình như ngươi rất thích đứa bé này, nếu không thì cứ dẫn theo hắn đi?"

Từ nhỏ Thẩm Long Ngọc đã là một đứa bé nghịch ngợm kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy hắn có quan hệ tốt với đồng môn nào, suốt ngày chỉ có một mình, độc lai độc vãng, thỉnh thoảng ở chung với người khác chỉ toàn là cãi nhau.

Khưu Hải Trúc đều biết cả, cảm thấy chắc hẳn hắn ta rất cô đơn, hiện giờ vất vả lắm mới có một đứa trẻ hiếm thấy mà lọt vào mắt hắn ta, vì vậy phải chớp lấy cơ hội để nhanh chóng tác hợp cho hai người.

Thẩm Long Ngọc thấy cuối cùng ông ta cũng đề cập đến chuyện này, hắn ta liếc mắt nhìn Mộ Phong Vân.

Đêm qua Thẩm Long Ngọc đã nghĩ kỹ rồi, vì phòng ngừa đứa nhóc này ở bên ngoài bị người ta bắt nạt làm mất mặt sư tôn, mình phải mang theo nó.

Sáng hôm nay hắn ta vừa nói ra đề nghị với Mộ Phong Vân, vốn là chờ hắn mang ơn tới ôm đùi mình, không ngờ lại chờ được một câu "Ta không muốn gây thêm phiền toái cho sư huynh", Thẩm Long Ngọc tức đến mức thở phì phì.

Thẩm Long Ngọc đe dọa dụ dỗ một hồi, Mộ Phong Vân mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng hai người đã đồng ý rằng trước mặt sư thúc nhất định phải cho Thẩm Long Ngọc thể diện.

Đến chết vẫn sĩ diện, sống phải chịu tội thôi.

Mộ Phong Vân dựa theo những gì đã luyện tập, cung kính cúi đầu trước Thẩm Long Ngọc: "Sư huynh, xin chỉ điểm cho ta."

"Hừ." Thẩm Long Ngọc vênh mặt: "Coi như nể mặt sư thúc, được thôi."

Khưu Hải Trúc kích động vỗ tay một cái: "Ôi chao! Thế này là đúng rồi!"