Xuyên Thư Ông Đây Tán Đổ Phản Diện Alpha

Chương 19: Đỗ Hàn Sương hái sao cho cậu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***Hey hey***

Đỗ Hàn Sương xử lý Tần Thiển Tự như thế nào, Tô Dật Thuần không biết.

Sau đó, Tần Thiển Tự công khai thú nhận từng chụp lén thậm chí xâm hại Omega nhưng chưa thành, sau đó hắn chuyển trường. Cậu đoán đây là nhờ có Đỗ Hàn Sương.

Ngày Tần Thiển Tự chuyển trường, Cẩu Đông Tây reo lên: “Tinh! Chúc mừng ký chủ, chi nhánh cốt truyện ‘ Xiên chết tra nam Alpha đó’ đã hoàn thành, nhận được phần thưởng cơ bản x1 và đạo cụ quan trọng ‘hảo cảm của Lâm Uyển .”

Mở mắt ra đã đến khoang chính, trong lần khen thưởng này, Tô Dật Thuần trầm mặc, lại mở thêm một cốt truyện chính nữa, cậu mới nhớ cốt truyện lúc trước vẫn chưa xem.

Cậu cẩn thận xem xét bên trong khoang thuyền, rồi nhìn về phía Cẩu Đông Tây đang ngồi trước máy tính.

Hệ thống trong lốt thiếu niên trông không khác gì con người bình thường, biểu cảm sinh động, làn da ấm áp, nhưng cậu ta không phải con người. 

Chẳng lẽ cậu xui xẻo đến vậy ư, bị người ta huých một cái là đi bán muối luôn?

Tô Dật Thuần dằn xuống cảm giác chết chóc trong lòng xuống, hỏi Cẩu Đông Tây: “Làm sao xem được cốt truyện chính?”

“Bây giờ anh muốn xem à? Đơn giản thôi.” Cẩu Đông Tây chỉ menu trên kho hàng “Anh bấm mở đi, trong lúc xem thì anh sẽ ở trạng thái ngủ, xem nhanh lắm, anh tự làm đi.”

“Ừm, tôi đi đây.”

Sau khi chọn mở, cậu rơi vào choáng váng, Tô Dật Thuần nôn khan hai cái, chống thân mình nhìn cảnh sắc chung quanh.

Là một biệt thự hoa lệ, khu vườn xinh đẹp, nhưng lại yên tĩnh không tiếng động, dù đẹp đẽ nhưng lại có vẻ tiêu điều.

Tô Dật Thuần đứng ở ngoài cửa sắt, đang nghĩ xem làm sao đi vào thì duỗi tay một cái liền xuyên qua cổng. 

Cậu lúng túng đứng trong phòng khách, bỗng nhìn thấy một thiếu niên mười sáu tuổi mặc tây trang đen trắng chỉnh tề, đi xuống cầu thang.

Sắc mặt cậu nhóc tái nhợt, nét non nớt vẫn còn, nhưng thân mình đã phát triển, mang một khí chất lạnh lùng như thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ.

Ai cũng không thể động vào hắn, ai cũng không thể cho hắn ấm áp. 

Từ cặp mắt thụy phượng và mùi hương tin tức tố quen thuộc, Tô Dật Thuần nhận ra cậu ta, hẳn là Đỗ Hàn Sương năm mười sáu tuổi, có lẽ vừa mới phân hoá xong, nên không thể thu lại hoàn toàn tin tức tố.

Đỗ Hàn Sương mười sáu tuổi không nhìn thấy cậu, Tô Dật Thuần vì vậy mà to gan đến gần cậu ta đo xem ai cao hơn, vậy mà lại thua. “Đậu, đám Alpha ăn cái gì mà lớn vậy, đứa nào đứa nấy cao như cái sào…”

Cậu đứng trước mặt Đỗ Hàn Sương trắng trợn nhìn cậu ta, bỗng niên thiếu Alpha ngẩng đầu, tầm mắt xuyên thấu qua cậu, gọi một tiếng bố.  

“Sắc mặt con rất kém, cần ta gọi bác sĩ gia đình không?” 

Giọng nói uy nghiêm trả lời cậu ta, Tô Dật Thuần lúc này mới quay đầu lại

Alpha này có khí chất trưởng thành, trầm ổn, ít cười ít nói, nhìn ông ta là có thể tưởng tượng được Đỗ Hàn Sương lúc 40 tuổi sẽ trông như thế nào.

Cha con hai người cách nhau ngắn ngủn mười bước chân, trầm mặc nhìn nhau.

“Mẹ con…”

“Sáng nay đã tiễn bà ấy đi, hạ táng ở chỗ tốt, còn lại con không cần lại quan tâm.”

“…Lễ tang của mẹ con cũng không được đi nhìn một cái sao?” Sắc mặt Đỗ Hàn Sương càng thêm tái nhợt, Tô Dật Thuần nhìn mà kinh hãi, cậu rõ ràng thấy thiếu niên Đỗ Hàn Sương lung lay, nắm chặt tay vịn cầu thang, tin tức tố sôi trào.

Cha cậu ta không có trả lời, ông ta đến gần rồi thờ ơ đi qua.

Tô Dật Thuần loáng thoáng nghe ông ta lạnh lùng nói: “Sao phải thế, bà ta cũng không yêu con bao nhiêu, giả vờ làm mẹ con tình thâm thì có ý nghĩa gì? Đỗ Hàn Sương, người hận con nhất trên thế giới này chính là bà ta, con hủy cả đời bà ấy.”

Căn phòng to lớn lại trở về yên tĩnh, cầu thang xoắn ốc giống như một cái hố đen thật lớn, cắn nuốt hết thảy cảm xúc và ánh sáng, cái rạo rực của không khí mùa xuân cũng không còn.

Tô Dật Thuần thấy Đỗ Hàn Sương cứng đờ tại chỗ mà không khỏi cảm thấy khổ sở, cậu xoa đầu hắn, bỗng thấy hai vai thiếu niên đang khẽ run rẩy.

“…Bà ấy hận tôi, Bà ấy yêu tôi, Bà ấy … Nhưng bà ấy là mẹ tôi……”

Cảm giác đau đớn bao trùm toàn thân cậu, Tô Dật Thuần như cảm thấy có người xé rách cơ thể mình. Ý thức trở lại, cậu lập tức ngồi bật dậy, bỗng thấy Đỗ Hàn Sương đứng ở cạnh giường.

Hán ta thấy cậu đột nhiên tỉnh lại, cũng hoảng sợ, xấu hổ mà khụ một tiếng: “Tôi làm em tỉnh à? Tôi làm xong việc nên đến xem em ngủ chưa, vòng cổ ức chế đã làm xong rồi, tôi đến đưa cho em, em…”

Hắn chưa nói xong thì đã bị ôm chầm lấy, xoang mũi ngập tràn hương bưởi thơm tho, Đỗ Hàn Sương chưa từng bị Omega ôm, cũng không có kẻ nào dám lấy tin tức tố vây hắn, đáng ra hắn phải nổi giận nhưng lại không nói lên lời.

Thiếu niên ôm chặt cổ hắn, cả người đè lên hắn, đôi tay Đỗ Hàn Sương cứng đờ, cứ như thế ngây ngẩn bị cậu ôm.

“…Em, em mơ thấy ác mộng à?”

Hắn cảm thấy thiếu niên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, sợi tóc mềm mại sượt qua gáy cổ hắn, qua sau một lúc lâu, hắn mới nghe thấy Omega nhỏ giọng nói: “Sợ tối.”

“Sợ tối thì bật đèn, em buông tay, tôi bật đèn cho em.”

“Bật đèn sáng quá, em ngủ không được, anh ngồi đây với em, được không? Đi mà.”

Ánh trăng len lỏi qua rèm cửa, chiếu vào căn phòng, mạ lên người Tô Dật Thuần một vầng sáng nhu hòa, trong bóng đêm hắn chỉ có thể thấy đôi mắt cậu, giống như lá liễu, dịu dàng mà lưu luyến, một đôi mắt trời sinh đa tình.

Đỗ Hàn Sương hơi mở lớn mắt, cảm thấy làn gió vờn quanh, hôn lên sườn mặt cậu, dường như cũng âu yếm nốt ruồi son nơi khóe miệng cậu.

Ánh mắt thiếu niên quá chước người, Đỗ Hàn Sương không chống đỡ được, định thoát ra chạy nhưng lại bị giữ chặt vạt áo,không thể rời đi.

“Anh muốn đi đâu? Không thể ở lại sao?”

“…Tôi đi hái trăng cho em, được chưa?” Đỗ Hàn Sương dùng giọng điệu nghiêm túc nghiêm túc dỗ dành cậu: “Tôi bắt ánh trăng lại, cất vào một cái lọ, đặt ở đầu giường của em, em đừng sợ, được không?”

Nam nhân rời đi, Tô Dật Thuần mới thả lỏng thân thể, bọc mình lại trong chăn, lẩm bẩm hỏi: “Cẩu Đông Tây, tôi vẫn còn một cốt truyện chưa xem.”

“À, thế à, vừa nãy cảm xúc của anh dao động quá mạnh, trong cốt truyện có gì thế, lúc anh ôm người ta mãnh liệt như vậy, làm tôi hết cả hồn. ”

“…Thì tại anh ta là đối tượng nhiệm vụ. Không nói cho cậu cốt truyện.”

“Qua lâu như vậy, anh chỉ coi hắn là đối tượng nhiệm vụ à? Không thích chút nào à?”

Trong phòng chỉ còn trầm mặc, Tô Dật Thuần ngơ ngác nhìn ánh trăng len lỏi qua khe hở, như môt thanh kiếm sắc bén xuyên qua màn đêm, cũng xuyên qua tim cậu.

Đúng lúc này Đỗ Hàn Sương trở lại, một tay cầm theo một chiếc đèn nhỏ hình ngôi sao, tay kia cầm một con gấu Teddy.

Teddy mặc áo ngủ, lông xù xù bị nhét vào trong lòng cậu.

Chiếc đèn tỏa ra ánh sáng dịu dàng, hắn nhìn cậu ngây ngẩn, hiếm khi tốt hỏi một câu: “Bây giờ còn sợ không?”

Tô Dật Thuần nhìn chằm chằm chiếc đèn kia, ôm chặt gấu teddy trong ngực, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đỗ Hàn Sương không chỉ tìm ánh sáng cho cậu, mà hái cả ngôi sao bất diệt cho cậu. 

( :)) wut? chi ghê zậy, tụi yêu nhau đều sến súa thế à. Bonus chiếc tranh tự vẽ. Vẽ xấu mà đăng lên ngại vch. Mà thui ko sao tui mặt dày)

Đỗ Hàn Sương rời đi, trong phòng chỉ còn lại vào sợi gỗ đàn hương, Tô Dật Thuần úp mặt vào gấu Teddy, thật lâu không nói.

Cẩu Đông Tây cho rằng cậu ngủ rồi, khẽ nói chúc ngủ ngon, rồi offline

Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn ngủ còn thao thức.

“…Tôi không muốn thích hắn, như vậy quá khổ sở,” Tô Dật Thuần chậm rãi nhắm mắt lại: “Tôi phải đi, nếu tôi thích hắn, sau này phải phải làm sao…”

Ngày tháng học sinh trôi qua mau, các kỳ thi chính là dấu mốc. Cảm giác như hôm qua mới thi tháng, chẳng bao lâu đã tới kỳ trung khảo. Lớp học một mảnh kêu rên, cảnh tượng thảm thiết, nhưng mà giáo viên chủ nhiệm còn chêm một câu: “Đúng rồi, kỳ trung khảo thí là muốn mở họp phụ huynh, thi cho tốt đấy nhé.”

Tô Dật Thuần cảnh giác ngẩng đầu, không biết nguyên chủ trốn tránh thời khắc tử vong này như thế nào, cậu còn chưa nghĩ ra cách giải quyết bỗng chạm mắt với giáo viên chủ nhiệm.

Thầy giáo trung niên vừa béo vừa lùn, thấy ánh mắt cậu thì chợt nhớ ra cái gì, bảo: “Tô Dật Thuần, kỳ thi lần trước có tiến bộ lớn, lần này cũng làm cho tốt để cha mẹ nở mày nở mặt biết không?”

Lớp học đột nhiên im lặng, giáo viên chủ nhiệm này là người mới được điều tới, không biết rõ gia cảnh của các học sinh, cũng không biết chuyện trong nhà Tô Dật Thuần.

“Vâng vâng, em biết rồi mà.” Cậu cười pha trò, nghĩ thầm: Em còn không biết cha em là ai, mẹ có cũng như không, ba chữ trẻ mồ côi viết hoa, ai tới họp phụ huynh cho em bây giờ?

Thầy giáo dặn dò thêm vài câu, sau đó mới cho cả lớp tan học, Tô Dật Thuần chậm chạp bước ra cửa.

Ôn Mãn Thanh muốn tán dóc với cậu vài câu cho cậu đỡ buồn, nhìn cậu trầm mặc đành nói: “Cậu về đi, trời sắp mưa rồi, hôm nay cậu đi xe motor tới, không đi nhanh thì thành chuột lột đáy.”

“Không sao, tôi có áo mưa, mưa thì sợ gì, cũng có phải mưa dao đâu,” Cậu vô tư khoác vai Ôn Mãn Thanh : “Sếp Thuần sợ gì mấy cơn mưa.”

“Tém bớt đi ba, mưa cái là trường ngập, không đi nhanh thì phải bơi ra ngoài đấy, nay cậu rề rà cái gì vậy?”

“Tôi không muốn về nhà…”

“Phắn phắn, còn không muốn về cơ đấy, tôi muốn về còn chẳng được, còn không đi tôi xiên chết cậu.”

Đuổi Ôn Mãn Thanh đi rồi, cậu mới chậm rãi đi về phía cổng trường, mở cửa xe thấy Đỗ Hàn Sương ngồi ngay ngắn nhìn cậu, cậu trố mắt nhìn, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Hôm nay ở trường thế nào?”

“…Không tốt,” thiếu niên chậm rãi cong lưng, tỳ lên ghế trước: “Đỗ Hàn Sương, em không có mẹ, cũng không có ba, anh đi họp phụ huynh cho em được không?”

Người kia không đáp Tô Dật Thuần cũng không ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng bóc vỏ, một viên kẹo tròn vo bị nhét vào tay cậu, lúc này cậu mới ngẩng đầu.

“Tôi sẽ đi, ăn kẹo, vui lên nào”

Kẹo vị cam, chua chua ngọt ngọt, Tô Dật Thuần ăn kẹo, mà mắt chua xót.  

Đỗ Hàn Sương thật tốt, hắn cho cậu kẹo, ăn một viên kẹo thôi mà dường như có thể nuốt xuống chua xót suốt 21 năm qua.

-----------*-------------