Xuyên Thư Ông Đây Tán Đổ Phản Diện Alpha

Chương 27: Little Rose

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

***Nhá hàng GA đợt này. Chụp vội nên hơi mờ ;"). Tý 9h có GA nha, GA tui định làm dạng Q&A, tới sớm có lợi đó nha

EDIT: 9h có GA nha, :"") ***

Trước màn hình khổng lồ, thiếu niên hệ thống đang cúi đầu mân mê cái gì đó. Gói khoai tây trước mặt đã bị ăn mất nửa, cậu tiện tay lấy một miếng bỏ vào miệng, đầu ngón tay cũng liếm sạch sẽ.

706 xem xét số liệu của ký chủ, hai chân đung đưa, lật đến một tờ, cậu ta ngừng lại.

Cậu nhìn kết quả số liệu trước mắt, mày nhíu lại, mím miệng nghĩ ngợi. Cậu hơi giương mắt nhìn xung quanh, âm thầm sao chép lại số liệu kia vào chip trung tâm trong não mình.

Cậu thoát giao diện số liệu, lại bắt đầu mở phim xem, tiếp tục cuộc sống nhàn nhã thường ngày, chỉ có mình cậu biết, sau lưng cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cuộc sống học sinh cấp 3 ngoài bài tập và thi cử, còn có mấy trò quậy phá. 

Aruba có thể khiến đám nam sinh cả khối hưng phấn.

***Trò matday j đó ;v chịu***

Ôn Mãn Thanh bị bốn nam sinh đè lại, sợ tới mức hoa dung thất sắc, không ngừng giãy giụa: “Đệt, một đám Alpha muốn làm gì Beta yếu đuối này đấy! Áp bức giới tính phải không! A a a a a a cứu mạng!”

Cả lớp đều cười nhìn bọn họ trêu chọc nhau. Tô Dật Thuần đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Ôn Mãn Thanh thấy cậu đến gần, cảm động muốn khóc: “Sếp Thuần, cứu em!”

Omega chậm rãi tới gần, trước một đám Alpha cao lớn, khí chất của cậu vẫn rất nổi bật.

Cậu mở cửa phòng ra chỉ vào góc cửa, nói: “Tới đây, tới đây, dồn cậu ta vào đây.”

“Mẹ nó Tô Dật Thuần! Tình cảm ngần ấy năm tôi trao cho ông ông vứt cho chó ăn rồi à, tôi nhìn nhầm ông rồi!”

Trận Aruba này bị mấy chục người vây xem, Ôn Mãn Thanh bị tổn thương tâm lý nặng nề, đấy là còn chưa nói, trong đám người vây xem có cả crush của cậu ta. Uất ức trào dâng, cậu ta khóc luôn tại trận, y chang con gái nhà lành bị yêu râu xanh trêu ghẹo, tay che quần ngồi bệt một chỗ, mãi đến khi Tô Dật Thuần bảo sẽ mua đồ ăn cho thì cậu ta mới đứng dậy.

Tháng 11 se lạnh, Ôn Mãn Thanh mặc áo khoác mỏng, bị gió thổi đến rùng mình.

“Lạnh quá, mới tháng 11 sao lạnh quá vậy” Cậu ta sụt sùi, thở ra một hơi sương trắng: “Nhưng mà cũng sắp được ăn tết rồi nhỉ.”

“À, cũng sắp thi cuối kì rồi.”

Tô Dật Thuần không lưu tình lôi đầu cậu ta về với hiện thực, Ôn Mãn Thanh nghẹn lời: “Đại ca à, ông đúng là kẻ hủy diệt câu chuyện, chúa tể bịt mồm.”

Có lẽ là do cái miệng quạ đen, Tô Dật Thuần mới vừa nói xong, chủ nhiệm lớp liền tới thông báo thời gian thi tháng.

Lớp học một mảnh tiếng kêu than dậy trời đất, Tô Dật Thuần lại cảm thấy không có gì mới lạ.

Tuy trước đây anh không được học cấp 3, nhưng là tưởng tượng một chút cũng có thể đoán được là như thế này, thi cử liên tiếp, giành giật vị trí cao hơn.

Điện thoại tinh tinh báo tin nhắn, Đỗ Hàn Sương click mở, hóa ra là nhắc nhở từ vòng cổ ức chế của Tô Dật Thuần.

“Kíƈɦ ŧɦíƈɦ tố sinh dục của người sử dụng hơi cao, có thể là kỳ phát tình sắp tới rồi nha. Sắp tới đồ ăn phải giản dị một chút, chúc hai vị thuận lợi vượt qua động dục kỳ ~”

Đặt điện thoại xuống, Đỗ Hàn Sương che miệng, cau mày.

Lúc trước mua vòng cổ ức chế, hình như cài đặt là hắn và Tô Dật Thuần là người yêu, cho nên nhắc nhở mới thế này…

Nhưng mà bây giờ không phải lúc để ý cái này, quan trọng là sắp đến kỳ phát tình rồi.

Đỗ Hàn Sương gọi điện thoại cho thư ký đem thuốc ức chế chuyên dụng cho Omega về nhà, rồi bắt đầu lo lắng cho Tô Dật Thuần.

Hắn nghĩ, cậu là người từ nơi khác tới, hẳn là chưa từng thấy kỳ phát tình, kiến thức sinh lý chắp vá. Tối nay phải giúp cậu học hỏi một chút.

Hắn a hèm một tiếng, hơi không được tự nhiên tiếp tục làm việc, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy hắn đang đỏ mặt

Về đến nhà, Tô Dật Thuần cảm thấy Đỗ Hàn Sương có gì đó sai sai.

Trong lúc ăn cơm, có 4 lần cậu cảm thấy hắn đang nhìn mình, nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn, Đỗ Hàn Sương lại dời mắt đi.

Tô Dật Thuần khó hiểu sờ mặt.

Trên mặt mình có gì à?

Đỗ Hàn Sương dường như đang đợi cậu ăn xong, miếng cơm cuối cùng vào miệng, còn chưa nhai xong đã bị hắn xách vào thư phòng trên lầu.

Không hổ là người đứng đầu gia tộc, quanh thân hắn đều lộ ra khí chất không cho ngỗ nghịch. Tô Dật Thuần hoang mang bị hắn đem vào thư phòng, còn chưa biết hắn muốn làm cái gì thì nghe thấy cửa thư phòng cạch một tiếng khóa lại.

Cẩu Đông Tây bắt đầu phát rồ: “Aaaaaa kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá! Ngay ở thư phòng, không hổ là hắn, Đỗ Hàn Sương, công cầm thú!”

Tô Dật Thuần không quan tâm hệ thống nói linh tinh, nhưng trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng: “Khóa cửa làm gì?”

“Cho em xem phim.”

(:”””) cừi ẹ)

Những lời này giống như sấm đánh bên tai, làm Tô Dật Thuần run rẩy.

Không thể tưởng được anh cái đồ mày rậm mắt to này cũng phản cách mạng!

Tôi xem nguyên tác cũng biết anh thích cường thủ hào đoạt trong phòng tối loại này, không ngờ anh nhốt tôi trong phòng tối thật nhưng là để xem phim?

Ánh mắt Tô Dật Thuần không khỏi du ngoạn đến bên dưới ai đó.

***Vã dị sếp ơi***

Đỗ Hàn Sương có phải là không được hay không?

Cẩu Đông Tây vui sướng như đi ăn tết, Tô Dật Thuần buồn rầu như đón tang mẹ đẻ.

Đỗ Hàn Sương hoàn toàn không biết gì cả, mở máy tính tìm video giáo dục khoa học, nghe thấy Tô Dật Thuần nhỏ giọng hỏi: “Là nam x nam hay nam x nữ?”

“……” Nam nhân quay đầu lại nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, hồi lâu sau mới hận sắt không thành thép hỏi: “Em tưởng là xem phim gì?”

“…Ai u hai chúng ta đều là người trưởng thành rồi, em hiểu mà, nhưng em thật sự chưa từng cùng ai đóng cửa tắt đèn ngồi xem cái này.”

Nhìn điệu bộ giả vờ bình tĩnh của cậu, câu chửi tục đến bên miệng bị Đỗ Hàn Sương nghẹn trở về.

Hắn cười như không cười ngồi xổm xuống, đối diện Tô Dật Thuần, véo cằm cậu, hỏi: “Em trưởng thành?”

“Ừm, khụ, anh biết không.”

Nam nhân buông cằm cậu ra, tay đáp xuống đùi cậu: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật 17 tuổi nhỉ.”

Vừa dứt lời, liền thấy đôi mắt cậu mở to, ánh mắt long lanh nhìn hắn, cứ như nai con, hoặc là chó con cũng nên.

“Muốn cái gì? Tôi sẽ tặng cho em.” Đỗ Hàn Sương vui vẻ nhìn đôi mắt cậu, trong lòng mềm nhũn.

Trên thế giới này làm gì có ai đáng yêu như Tô Dật Thuần của hắn?

“Có ai như anh đi hỏi người ta muốn quà sinh nhật gì,” Tô Dật Thuần cố gắng kéo khóe miệng xuống, làm bộ như không để bụng: “Anh phải tự nghĩ đi, thì mới làm người ta kinh ngạc.” 

“Ừ, đến lúc đó sẽ làm em bất ngờ,” Đỗ Hàn Sương nói rồi xách cậu lên y chang xách gà con đến trước bàn máy tính: “Bây giờ nói chuyện nghiêm túc, biết kỳ phát tình của Omega là gì không?”

“Chắc là…” Tô Dật Thuần không hề tự tin: “...không.”

Tô - mù kiến thức sinh lý- Dật Thuần bị Đỗ Hàn Sương bắt ngồi cả đêm học các kiến thức liên quan về kỳ phát tình của Omega, còn phải ghi chép lại và làm bài kiểm tra.

Tô Dật Thuần: Thật sự rất phiền.

Sau khi dạy xong lý thuyết, Đỗ Hàn Sương cầm một lọ  thuốc ức chế, dạy cậu làm sao tiêm vào.

Tô Dật Thuần mặt ngoài có vẻ chăm chỉ, bên trong đã muốn xỉu ngang.

Cái này quá khó học.

Hắn y chang một ông bố nhọc lòng vì con cái, cẩn thận cất thuốc ức chế các loại áo cặp và túi quần áo của cậu phòng  bất cứ tình huống nào.

“Đến kỳ phát tình, em sẽ phải trải qua ít nhất 4 lần sóng nhiệt, tin tức tố cũng càng nồng, có thể làm Alpha khác phát tình theo.”

Hắn nhét thuốc ức chế vào tay cậu: “Lúc đó phải biết bảo vệ bản thân biết không? Lúc phát tình sẽ làm thân thể mất sức, em có thể trốn vào WC cho Omega, chỗ đó che chắn tin tức tố rất tốt. Nếu thấy thân thể không ổn thì gọi ngay cho chú Trần đưa em về nhà, nghe không?”

“…Không thể gọi cho anh sao?” Tô Dật Thuần nắm chặt ống nghiệm nho nhỏ trong tay: “Anh không tới đón em được sao?”

Đỗ Hàn Sương xoa đầu cậu: “Tôi cũng là Alpha, không khống chế được. Chú Trần là Beta, Beta ít bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, lúc đó dì Vương cũng tới đón em, bọn họ đều là Beta.”

Tô Dật Thuần ừm một tiếng, Cẩu Đông Tây chậm rãi nhả một từ《Cha》.

Ngày mai bạn nhỏ còn phải đi học, Đỗ Hàn Sương đuổi cậu về phòng rồi ngồi trong thư phòng ngơ ngẩn.

Trong không khí còn phảng phất hương bưởi, bởi vì chủ nhân sắp đến kỳ phát tình, mùi hương vốn sạch sẽ đã chuyển sang vị ngọt quyến rũ, gợi lên cơn ngứa ngáy trong hắn.

Hắn tỉ mẩn cảm nhận mùi hương ấy, ngồi một lúc bỗng cảm thấy như vậy hơi biếи ŧɦái, hơi ngại ngùng trở về phòng, trước khi đi còn ráng hít một hơi cuối cùng.

Thơm quá.

(:))))))))))) há há nghiện mà còn ngại)

Hắn đi về phòng mình, lúc đi qua phòng Tô Dật Thuần, không nhịn được mà cúi đầu nhìn thoáng qua khe cửa, đèn đã tắt, chắc là ngủ rồi.

Omega sắp vào kỳ phát tình hầu hết đều thích ngủ, Đỗ Hàn Sương lặng yên không một tiếng động nắm nắm đấm, mở cửa, liếc nhìn vào trong.

Đèn ngủ hình ngôi sao tỏa ra ánh sáng dịu dàng, gấu Teddy nằm đầu giường còn thỏ bông được cậu ôm trong ngực.

Đỗ Hàn Sương nhẹ chân đi vào, ngồi xổm trước mép giường nhìn cậu, hít vào luồng khí thơm ngọt.

Little Rose.

Tên gọi thân mật đảo đi đảo lại trên đầu lưỡi, hắn do dự rất nhiều lần, vẫn không nói được lời yêu.

Bàn tay hắn sờ lên tóc cậu, bông hồng biến thành mỹ nhân say ngủ, đợi chờ chiếc hôn của hoàng tử. Nhưng hoàng tử lại là kẻ nhát gan, vẫn chưa dám hôn người đẹp, đành phải biến thành rồng lớn, dùng lớp vảy cứng rắn giấu kín hoa hồng của mình.

Từ phòng Tô Dật Thuần ra, Đỗ Hàn Sương nằm liệt trên giường, tâm trí bay xa, cái gì mới xứng làm quà sinh nhật cho hoa hồng của hắn đây?

Khẽ thở dài một hơi, Đỗ Hàn Sương lấy chăn che lại mặt mình.

Haiz. Tình duyên trắc trở.

-----------*-------------