Xuyên Thư Ông Đây Tán Đổ Phản Diện Alpha

Chương 4: Dung nhan tuyệt thế

***Hê hê, hôm qua mải đi ăn chơi nên quên đăng, nay tui bù nha***

Lúc này, Tô Dật Thuần mềm nhũn cả người, thân thể và tâm lý đều vô cùng mệt mỏi.

Bị tin tức tố của Alpha áp chế, đôi tay anh run rẩy không ngừng, không những thế, nước mắt như vỡ đê mà trào ra khiến anh nghẹn ngào.

Anh run tay lau nước mắt trên mặt rồi ngẩng đầu nói với Đỗ Hàn Sương: "Tôi không muốn khóc."

Thiếu niên mặt mũi lấm lem nào bụi phấn nào máu mũi, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, thế mà dám mạnh miệng nói là không muốn khóc.

Đỗ Hàn Sương nhíu mày.

Nhìn thấy biểu tình kháng cự và cảm xúc khác thường hồi sáng, hắn đã đoán được Tô Dật Thuần ở trường học không được vui vẻ.

Nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.

Đỗ Hàn Sương không nói tiếng nào, đi về phía anh, lấy khăn tay trên người đưa cho anh lau bụi phấn và máu lem nhem trên mặt.

Chủ nhiệm giáo dục đứng một bên toát mồ hôi hòa giải, ông ta nhìn Đỗ Hàn Sương mà sợ run trong lòng.

Ai mà không biết nhị công từ nhà họ Tô không người quan tâm là Omega của Đỗ Hàn Sương chứ? Nhưng mà ai ai cũng biết vị gia chủ họ Đỗ này trong lòng đã có người khác...

Tô Dật Thuần bị bạo lực học đường chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai, dù nguyên chủ có thể chịu đựng nhưng cậu không có người thân hay bạn bè che chở, kẻ bắt nạt cậu thì đều là con nhà quyền quý, cứ thế mãi, giáo viên và trường học đành mở một mắt nhắm một mắt, ai biết được đúng hôm nay lại đụng vào vị tai to mặt lớn này.

Chân Tô Dật Thuần hôm qua bị trật, sưng thành quả ổi, hôm nay lại đánh nhau, chân càng sưng to. Còn bụi phấn và vết máu lau mãi vẫn không hết, mặt anh đã biến thành mặt mèo.

"Ngài Đỗ, trước tiên cứ đưa em học sinh này đến phong y tế thì hơn..."

Chủ nhiệm giáo dục khép nép đứng một bên cười làm lành, Đỗ Hàn Sương không nghe, hắn bế Tô Dật Thuần lên rồi liếc nhìn ông ta một cái.

"Phương châm giáo dục của quý trường thật khiến người xem mở rộng tầm mắt."

Dứt lời liền xoay người đưa Tô Dật Thuần rời đi.

Tô Dật Thuần bị hắn ta đặt lên giường bệnh rồi vẫn còn ngây ngẩn, Cẩu Đông Tây vui sướng cao giọng hát bài "Đàn ông mười người chín người đều hư hỏng" bị anh quát bảo dừng.

"Hí hí hí, ký chủ thật biết làm nũng nha... Câu vừa rồi gì mà "Tôi không muốn khóc" thật là diễn sâu quá chừng, anh chính là trà xanh đệ nhất, bạch liên thành tinh, giả nai quá đỉnh!"

Cẩu Đông Tây khen hắn thảo mai, lắm chiêu nhiều trò các thứ, Tô Dật Thuần đau hết cả đầu.

Sao lại loạn tùng phèo thành thế này, Đỗ Hàn Sương vì sao lại tới đây.

Bác sĩ giúp Tô Dật Thuần xử lý vết thương Đỗ Hàn Sương ngồi một bên nhìn anh đau phát run.

Omega đều yếu ớt như pha lê, họ xinh đẹp mềm mại, như đóa hoa trong nhà kính, chỉ cần nở rộ rực rỡ, tươi đẹp là đủ rồi, không cần gồng gánh mưu sinh. Họ như là một giống loài quý hiếm, dù đi đến đâu cũng có Alpha cẩn thận che chở.

Họ chỉ cần làm chim hoàng yến vô lo vô nghĩ là được.

Sẽ luôn có người cam tâm tình nguyện xây lên lồng giam thoải mái, ấm áp cho họ.

Nhưng Omega trước mắt không giống như vậy.

So với chủ nhiệm giáo dục hoảng đến ngu người, năng lực quan sát của Đỗ Hàn Sương tốt hơn nhiều.

Hắn nhìn thấy rõ ràng ba, bốn Alpha nằm la liệt trên sàn, vết thương còn nặng hơn Tô Dật Thuần nhiều, hơn nữa trên người Tô Dật Thuần bị bao bọc bởi một mớ tin tức tố hỗn loạn.

Đám Alpha kia vì sao lại bị thương? Bọn chúng vì sao lại phóng tin tức tố?

Bác sĩ là một nữ Beta 40 tuổi, cô nhìn Tô Dật Thuần nước mắt rưng rưng mà đau lòng không thôi.

Cô cũng có một đứa con gái là Omega nên càng thêm đồng cảm với cậu nhóc này, động tác càng dịu dàng hơn.

Cô dặn dò Tô Dật Thuần đừng để vết thương chạm nước, trên đùi hắn có một vết thương, hình như bị góc bàn quệt vào mà thành.

Omega chính là như vậy, yếu ớt đến mức thứ gì cũng có thể khiến họ bị thương, lưu lại vết bầm tím, trầy xước trên cơ thể họ.

Tô Dật Thuần nghiêm túc cảm ơn, thật ra anh không hề để tâm đến vết thương cỏn con này.

Vết thương mười mấy cm mà thôi, trước kia khi anh đánh hắc quyền ở sàn đấu ngầm, có loại thương tích nào mà chưa chịu qua.

Dù sao cũng không có ai đau lòng cho anh.

Anh nhìn cái quần rách một lỗ mà tiếc xót cả ruột.

Anh mới tới đây hai ngày, hai cái quần đều hỏng rồi, thật sự quá thảm.

Tô Dật Thuần vân vê ống quần bị thủng, nghĩ làm sao để vá lại. Đỗ Hàn Sương nhấc màn giường lên, lặng lẽ phóng ra một luồng tin tức tố.

Tin tức tố Alpha mùi gỗ đàn hương khiến anh say mê, Tô Dật Thuần híp mắt, thoải mái đến mức tí nữa thì ngoẹo đầu ra ngủ.

"Đám Alpha trong phòng học là thế nào?"

Ngữ khí của hắn bình thản nhưng khiến Tô Dật Thuần lập tức tỉnh táo lại, anh há miệng thở gấp rồi lại nhắm mắt, không biết nên giải thích như thế nào.

"Câu đánh à"

Câu hỏi này hẳn là rất buồn cười như đang kể chuyện không tưởng vậy.

Một Omega, sao lại có thể đánh gục Alpha được, lại còn là ba, bốn tên?

Nhưng Đỗ Hàn Sương lại thẳng thắn hỏi.

Tô Dật Thuần gật đầu, rồi lại giải thích:

"Tại bọn hắn bắt nạt tôi trước, còn lấy tin tức tố ép tôi, lúc ấy chân tôi mềm nhũn luôn, suýt thì ngã xuống."

Giọng anh như hơi ấm ức, mềm mại như thể sắp nhào vào ngực hắn khóc nức nở. Đỗ Hàn Sương không nói gì, hai hôm nay Tô Dật Thuần đem đến cho hắn rất nhiều bất ngờ.

Bây giờ còn biết đánh nhau nữa.

Đã thế còn là đánh Alpha, chịu đựng áp lực từ tin tức tố mà quật ngã ba bốn tên.

Trước tiên, hắn ra ngoài với chủ nhiệm giáo dục để bàn bạc biện pháp xử lý chuyện này, sau đó, đưa Tô Dật Thuần về lớp.

"Cậu tiếp tục học ở đây, hai hôm nữa sẽ chuyển cậu sang lớp khác."

Hắn nói với Tô Dật Thuần nhưng mắt lại lạnh lùng quét một vòng học sinh trong lớp, khiến một đám thiếu niên không dám ho he gì. Rồi hắn vỗ đầu Tô Dật Thuần, quay người rời đi.

Tô Dật Thuần chân đau ngồi xuống ghế của mình, đám người ngồi phía trước giả vờ lơ đãng quay đầu liếc nhìn anh, trông cứ như thấy quỷ.

Tô Dật Thuần không thèm để ý tầm mắt quỷ dị của họ, anh bị nhìn như vậy đã thành quen.

Kẻ ngu xuẩn nói xấu anh nhiều như vậy, anh cũng không thể gặp ai cũng bịt mồm người ta mà đánh, đôi lúc gϊếŧ gà dọa khỉ là được rồi.

"Cẩu Đông Tây, Cẩu Đông Tây!"

Anh thắm thiết gọi, hệ thống bé con gọi thì đến đuổi thì đi, cứ như một cậu quản gia tri kỷ vậy.

"Sao vậy Thuần Thuần."

"... Gọi kiểu gì thế, sến sẩm quá đấy. Nãy cậu có nghe thấy không, Đỗ Hàn Sương muốn tôi chuyển lớp!"

"Nghe thấy rồi, anh có ý kiến gì à?"

"Chuyển lớp rồi làm sao vả mặt?"

Cẩu Đông Tây trầm mặc một lúc mới chậm rãi giải thích: "Ký chủ yêu dấu à, cho dù chuyển lớp cũng không sao, bởi vì thân phận của ký chủ là bị toàn trường cô lập, nên là dù tới lớp nào, ký chủ cũng phải nỗ lực thay đổi chính mình, khiến tất cả mọi người phải ngẩng mặt mà nhìn."

Lần này đến lượt Tô Dật Thuần trầm mặc.

Anh cứ tưởng cấp ba mình bị cả lớp cô lập đã là thảm lắm rồi, sao mà nguyên chủ còn thảm hơn cả anh thế?

Đều do cái hệ thống này, Cẩu Đông Tây!

Cẩu Đông Tây nghe thấy tiếng lòng phun trào phẫn nộ của anh, không dám hé ra nửa lời."

Nó vô tội mà! Ai bảo Tô Dật Thuần có độ xứng đôi với thế giới này cao đến vậy cơ chứ."

Tô Dật Thuần ngồi trong góc cửa sổ bàn cuối, đám học sinh xung quanh cố ý làm lơ anh, tạo thành một bức tường lạnh lùng đẩy anh ra bên ngoài.

Ngồi trước anh hình như cũng là một Omega, lúc quay đầu thu dọn cặp sách, cô bé ngập ngừng nhìn anh rồi nhỏ giọng bảo: "Cố lên."

Tô Dật Thuần dừng bút, cảm ơn cô bé bằng cả tấm lòng.

Omega kia lắc đầu loạn xạ, trông như không muốn để người khác phát hiện cô vừa mới nói chuyện với anh.

Tô Dật Thuần hiểu.

Bạo lực học đường luôn có kẻ bắt và người xem, nhưng mà thờ ơ đứng nhìn cũng là một kiểu bạo lực lạnh.

Đồng thời, người xem cũng rất sợ hãi.

Bọn họ sợ chính mình trở thành mục tiêu tiếp theo bị tấn công.

Cho nên mới lựa chọn im lặng để tránh bị thương.

Tô Dật Thuần đã lâu không ngồi trên ghế nhà trường, đôi lúc gió luồn qua khe cửa sổ thổi tung mái tóc anh, anh lấy nắp bút kẹp lại tóc mái quá dài, chăm chú nghe thầy giáo giảng bài.

Thật ra anh học rất nhanh, hồi còn học cấp hai đã nhiều lần đoạt giải thưởng cấp tỉnh nhưng sau này lại bỏ học.

Bởi vì anh không có tiền, cũng không có thời gian đi học.

Tô Dật Thuần nhanh nhẹn ghi chép vào sổ con, cách ghi chép của anh không giống người khác, anh chỉ ghi lại trọng điểm, còn lại chỉ nghe không viết.

Anh cảm thấy hiệu suất như vậy quá thấp.

Có Alpha bàn trước quay lại nói chuyện với nam sinh bàn sau, cậu ta vô tình nhìn thoáng qua Tô Dật Thuần bỗng ngây ngẩn cả người.

"Này, cậu nhìn xem, Tô Dật Thuần kia, cậu ta... cậu ta trước đây cũng xinh đẹp thế à?"

Nam sinh bàn sau cười nhạo cậu ta lâu rồi không nhìn thấy người nên nhìn Omega nào cũng thành đại mỹ nhân, lúc quay đầu lại thì cũng sửng sốt không kém.

Từ góc nhìn của hắn đúng lúc thấy hàng lông mi mảnh dài và nốt ruồi son trên khóe miệng Tô Dật Thuần, ánh mặt trời bao bọc lấy anh, trông vừa ấm áp vừa dịu dàng.

Trường Tam Trung của Tô Dật Thuần vừa đông người vừa tạp nham, bình thường đều là Alpha, Beta và Omega cùng học một lớp. Biện pháp quản lý và công cụ ức chế rất tốt, trước nay chưa từng có hiện tượng tin tức tố quấy nhiễu lẫn nhau, cũng không có chuyện Omega đột nhiên phát tình bị người có ý xấu đánh dấu.

Đám học sinh thường ngày bị quản lý nghiêm khắc nên hay viết bài chém gió, hóng hớt trên Tieba của trường. Hôm nay, một bức dung nhan tuyệt thế vừa lên, khu bình luận bùng nổ ngay lập tức.

[Các vị tới xem sườn mặt này đi, tui ngu người rồi, mọi người chắc chắn đoán không ra người này là ai.]

[1L: Người đẹp từ đâu tới, đây là O hả? Năm mấy, lớp nào? Sao tôi chưa từng gặp?"

[2L: Ối giời ơi, con bà nó tuyệt vời, lông mi xinh đẹp quá cục cưng à, chị đây thích!]

[3L: O á? Trường mình chui đâu ra O cực phẩm như vậy?]

[4L: Tui thích em trai sạch sẽ ngây thơ kiểu này, nốt ruồi son chói mù mắt tui rùi, làm máy bay cũng được vậy. Cậu ta có Alpha chưa? Có thích nữ Alpha không? Tui cảm thấy tui tốt lắm.]

[5L: Trong vòng một phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của cậu ta.]

[6L: Tới đây tới đây, thông tin của cậu ta đây, năm hai, lớp 11, TDT, nhị thiếu gia phượng hoàng của chúng ta, ghê không ghê không?]

[7L: ... Clgt?]

[8L: Ai? Ai á?]

[9L: Cmn, đậu xanh rau má! Cậu ta trông thế này á?]

[10L: Là TDT mà tui nghĩ sao??? Lừa nhau à? Cậu ta mà trông thế này?]

[11L: Chính là TDT đó đó, hôm nay cậu ta còn đánh nhau trong lớp đấy, đánh Alpha, một cân bốn, đấm sấp mặt Trần Tuấn Kiệt.]

[12L: 66666 kinh chưa kinh chưa!]

[13L: Thật lòng thì, dù là cậu ta, tui vẫn thấy cậu ta đẹp.]

[14L: Thật ra tui thấy cậu ta chẳng làm gì sai cả, đâu phải cậu ta ép mẹ mình tái giá.]

[15L: Lầu trên +1, trước nay chưa từng, nhưng mà ai kia áp bách nên không dám nói... ]

[16L: Xuỵt, không thể nói, nói nữa bài này bị xóa mất...]

[17L: Em mới năm nhất, lai lịch của người đẹp này đặc biệt lắm ạ?]

[18L: Bé ơi nghe chị khuyên một câu, đừng hỏi, hỏi sẽ bị trùm bao tải đó.]

[19L: Cô Lan đây, TDT ấy à, mấy người không có cơ hội đâu, cậu ta là vị hôn thê của ĐHS rồi.]

[20L: Cô Lanz đây, hôn thê của ĐHS chắc kèo gả không được, hôn phu đã có người trong lòng rồi.]

[21L: Hahaha quá đáng hết sức, nhưng mà tui cũng thấy thế.]

Tô Dật Thuần không biết trên Tieba đang rôm rả vô cùng, hết giờ cái là đeo cặp sách tung tăng vui vẻ về nhà.

Anh không biết ảnh của mình đã bị truyền lên Tieba, nên không hiểu sao tan học rồi mà một đám Alpha, nhất là nữ Alpha lại vây bên ngoài lớp của anh, hình như họ đang lăm le nhìn anh.

Tô Dật Thuần khó hiểu quay đầu lại liếc bọn họ, một loại tiếng hít khi đồng loạt vang lên.

Anh không để ý, xoay người rời đi, một đống nữ Alpha bị nhan sắc của ai kia làm cho ngất ngây trong gió.

***Tự dưng thấy tụi học sinh khá dễ thương, có vẻ không đáng ghét lắm.

Hồi trước, lớp tui có một bạn nữ bị bạo lực học đường vì một lý do vớ vẩn nào đó, con gái thì có vẻ xa lánh bạn ấy, nhưng đáng ghét hơn cả là tụi con trai, và nhất là 1 vài thằng đầu gấu, chúng nó đặt biệt danh cho bạn ấy, hô hào kinh tởm các thứ, tui nhớ mấy lần 15' đầu giờ, cậu ấy còn bị ném chổi vào người, mấy bạn khác đến ngăn còn bị chửi bới, dọa đánh, ném đồ. Cứ như cậu ấy là cái bao cho tụi nó trút giận. Lúc ấy, tụi con trai đúng là trẻ trâu, uống rượu/bia j đó, đốt pháo, chọc xăm xe nhau, lớp t khi đó bất trị nhất trường. Và thầy cô cũng dần mặc kệ. Bạn gái kia cứ nhịn vậy thôi, sau này có vẻ đỡ hơn, cậu ấy hóa ra là 1 cô gái hoạt bát, thích đọc truyện lắm.***